[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng - Quyển 2 - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng


Quyển 2 - Chương 12


Duy kiến Huyền Châu thất tung tích

Bà Dương Hồ để phóng Tứ Độc Long Thần

(Chỉ gặp Huyền Châu, người không thấy

Đáy hồ Bà Dương, tìm Tứ Độc Long Thần)

Mặt trời lên cao ba sào, Khai Dương rời khỏi Bạch Nhân Nham liền ngay lập tức hướng Giáng Châu Hà bay về.

Trước khi mặt trời mọc hắn vẫn còn cảm giác được hồn tinh trên người Ly Lâu đáp lại hắn ở nơi đó, trong lòng thầm nói người kia không phải đã rời đi sao? Sao lại trở về? Trở về rồi lại có phải đang tìm mình không?

Trong lòng không khỏi nảy lên chút ngọt ngào, nam nhân mộc mạc kia, rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ lại mình.

Thế nhưng đến khi mặt trời mọc lên rồi, lại đột nhiên không thể cảm nhận vị trí hồn tinh nữa!

Khai Dương mặc dù không biết đã phát sinh chuyện gì, lại ẩn ẩn cảm giác không ổn, càng thêm tăng tốc hướng phía Yếm Hỏa quốc bay đi.

Vừa tới bên bờ Giáng Châu Hà liền nhảy xuống khỏi mây, ngoại trừ đám lửa trại đã sớm tắt, hoàn toàn nhìn không thấy thân ảnh của Thiên Lý Nhãn đâu.

Khai Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trên một khối đá cách đó không xa, có thứ gì đó dùng vải bao lại. Hắn vội vàng bước qua nhặt lên, chưa mở ra, đã phát hiện bên trong tản ra từng trận tiên khí.

Đây là vật gì?

Liền vội vàng nhấc tấm vải lên, chỉ thấy bên trong gói một bảo châu toàn thân tối đen, bên trong còn lấp lánh ánh sáng.

Chẳng lẽ là Hiên Viên Huyền Châu?!

Khai Dương trong lòng mừng rỡ, thế nhưng lại nghĩ, bảo châu này tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây? Nhất định là Thiên Lý Nhãn đã tìm được vật ấy, trong lòng liền không khỏi có chút tức giận, hảo nha Thiên Lý Nhãn ngươi, khiến ta mà tức bỏ đi cũng không thèm đuổi theo, hóa ra là vội đi tìm cái gì mà bảo châu này…… Quay về … sẽ tính toán với ngươi sau!

Hắn đem bảo châu cất vào trong túi Càn khôn, xoay người nhìn khắp xung quanh, thật muốn nhìn xem cái tên gia khỏa khô như gỗ kia có phải đang trêu chọc hắn mà trốn ở đâu đó không. Thế nhưng đợi một hồi lâu, lại vẫn không thấy người xuất hiện, thật kì quái.

Nếu đã tìm được Huyền Châu, tại sao không tận tay đưa cho mình, chỉ vứt trơ trọi ở đây……

Hay là?

Gặp chuyện gì bất trắc gì rồi?!

Khai Dương nhất thời sợ hãi, vì hắn tức giận bỏ đi khiến Thiên Lý Nhãn bị thương cũng không phải chuyện lần một lần hai, bây giờ ngay cả hồn tinh trên cánh tay người kia cũng đã mất liên hệ, chỉ sợ kẻ bắt Thiên Lý Nhãn đi cũng không phải nhân vật tầm thường!

Rốt cuộc là ai?!

Có năng lực che giấu hồn tinh của hắn, đem Ly Lâu vô thanh vô tức rời khỏi nơi này?

Tâm loạn như ma, vừa nghĩ đến Thiên Lý Nhãn không biết ở đâu, cũng không biết người có bị thương hay không, trong lòng liền không thể tĩnh lại. Nhưng cũng biết, vội vàng xao động cũng không giúp được gì, Khai Dương đột nhiên nâng chưởng hóa ra một quả cầu lửa, lại đột nhiên nắm tay thu lại, dứt khoát chưởng thẳng bàn tay trần trụi vào tảng đá kia, đau đến mức hai mày nhắm chặt.

Nhưng dù nhiều dù ít, cũng khiến hắn bình tĩnh trở lại.

Đem Thiên Lý Nhãn đi, lại để lại Huyền Châu, vậy hiển nhiên là biết hắn đang tìm châu này mới lưu cho hắn, giống như đang muốn cùng hắn giao dịch, [ta dùng bảo châu đổi lấy Ly Lâu].

Mà biết việc lần này, ngoại trừ Hắc Long Vương, thì……

“Việt Phi Lăng!”

Khai Dương nghiến răng nghiến lợi hét lớn một tiếng, thẳng hướng trúc trạch  Việt Phi Lăng trên núi xông tới, nhưng mà nơi đó sớm đã vườn không nhà trống, chỉ còn lại thủy trúc lúc lúc lắc lắc cùng hoa hoắc hương phiêu tán, mặc cho Khai Dương có tìm bao lâu, vẫn không thu được kết quả.

Việt Phi Lăng kia rốt cuộc đem Ly Lâu mang đi đâu rồi?!

Khai Dương đứng dưới lầu trúc, trừng mắt nhìn rừng trúc tía lay động sinh tư trước mặt.

Vũ Khúc Tinh Quân đang trong cơn giận dữ đột nhiên nhảy lên, nháy mắt, liệt hỏa từ đằng sau hắn bốc lên cuồn cuộn, toàn bộ rừng trúc nhất thời rơi vào biển lửa, chỉ trong thời gian có nửa nén hương đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Khai Dương ở trên không trung xoay quanh nửa ngày, chung quy vẫn không tìm được bóng dáng Việt Phi Lăng cùng Thiên Lý Nhãn.

Bầu trời mây xanh thưa thớt, nào có thấy người.

Khai Dương đạp lên đám mây đỏ rực lửa cháy, trừng mắt nhìn núi cao dưới trần gian, nhịn không được rít gào rống to: “Thiên Lý Nhãn!! Ngươi trở về cho ta!!”

Tiếng hô chấn động tới tận chân trời, như bạo lôi rền rĩ…… Đáng tiếc, lại thủy chung không có người trả lời……

□□□ tự □ từ □ tự □ ở □□□

Cứ thế, quang âm vội vàng, trong lúc vật đổi sao dời, thoáng cái một năm đã qua.

Khi đó Khai Dương cũng quản không được mấy chuyện khác, đem Hiên Viên Huyền Châu giao cho Thiên Xu rồi, liền đi khắp ngũ hồ tứ hải tìm Thiên Lý Nhãn, nhưng dù có đi bao nhiêu lần vẫn thủy chung tìm không thấy.

Đối với Hắc Long Vương, giao hảo với Việt Phi Lăng chính là gặp họa.

Hắn với Việt Phi Lăng tuy nói tương giao đã ngàn năm, nhưng trong đám tiên gia, do thiên thọ không có giới hạn, thế nên so sánh ra cũng cực kì ít qua lại với nhau, mà Việt Phi Lăng kia, Hắc Long Vương cũng chỉ biết hắn đắc đạo từ Thanh Khâu, thường xuyên dạo chơi tứ hải, ngẫu nhiên cũng đến Bạch Nhân Nham bái phỏng mà thôi. Còn việc Việt Phi Lăng có những nơi ẩn thân nào khác, hắn quả thật cũng không biết rõ.

Điều này lại khiến Khai Dương thêm một lần tức giận suýt nữa một trận đại hỏa thiêu trụi phủ trạch Hắc Long Vương, nhưng hắn cũng biết, Hắc Long Vương chẳng qua cũng là một mảnh hảo tâm, mới tiến cử Việt Phi Lăng dẫn đường cho bọn hắn mà thôi. Hắc Long Vương tính tình ngay thẳng, sao có thể biết trước sẽ phát sinh tình huống thế này. Mà lần này nếu có trách, cũng chỉ có thể trách bản thân lỗ mãng, bỏ mặc người kia mà đi, lại không nhớ được nam nhân kia pháp lực mỏng manh, có biết cũng chỉ là mấy pháp thuật nhỏ bé.

Tuy rằng Khai Dương không trách cứ nhiều,  Hắc Long Vương lại cảm thấy không thể chối bỏ trách nhiệm, một năm này hắn cũng buôn ba khắp nơi tìm kiếm.

Ngày đó, hắn rời khỏi Bạch Nhân Nham, đến Bà Dương Hồ cầu kiến Tứ Độc Long Thần. Tứ Độc Long Thần nay nguyên là thái tử Đông Hải, vì trấn yêu có công, được Thiên Đế gia phong làm vương, chưởng quản Trường Giang, Hoàng Hà, sông Hoài, cai quản tứ đại thủy mạch, nếu nói biển cả mênh mông là do Tứ Hải Long Vương chưởng quản thì thủy hệ vùng đại địa Trung Nguyên đều nắm trong tay vị Tứ Độc Long Thần này.

Hắc Long Vương ở bên ngoài long cung dưới đáy Bà Dương Hồ đợi ước chừng đã nửa canh giờ, quy thừa truyền lệnh mới chậm rãi từ từ đi ra, ngước lên đôi mắt mông lung, trả lời: “Thứ lỗi Hắc Long Vương, Long Vương nhà ta đang ngủ trưa, đành phiền ngài đứng chờ một lát……”

Hắc Long Vương nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn xuống tính tình, nói: “Làm phiền quy thừa lại đi thông báo lần nữa, nói bổn vương có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.”

Quy thừa có điểm không kiên nhẫn rụt rụt cần cổ, hừ nói: “Hắc Long Vương, tiểu thần cũng đành nói thật với ngài, Long Vương nhà ta đang bận cùng Long Phi chơi cờ! Ngài vẫn là nên trở về đi!” Dứt lời, xoay người liền đóng cửa.

Hắc Long Vương trừng mắt nhìn long cung tường mái chạm ngọc nguy nga, khuôn mặt ngăm đen toát ra một trận sâm ý, đôi mắt to hơi nhíu lại, đột nhiên thân hình bạo dài, hiện ra Hắc Long chân thân!!

Chỉ thấy một con rồng long lân tối đen ở ngay trên long cung cuộn quanh, đột nhiên phát ra một tiếng gầm vang, trong khoảnh khắc đáy nước liền rung động mãnh liệt, đất rung cung lắc, giống như sắp sụp đổ tới nơi, sợ tới mức lính tôm tướng cua dưới lòng hồ khắp nơi bỏ chạy, vừa mở cửa trốn lại thấy Long Vương thần uy, tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán, không thể động đậy.

Hắc Long mạnh mẽ thon dài trở mình quẫy đảo, long lân đen thùi ẩn ẩn lộ ra hồng quang, dòng nước bốn phía xung quanh long thân bạo thăng (sôi, bốc hơi) ùng ục thoát ra bọn khí, giống như sắp sôi lên vậy.

Trong hồ nào có thủy tộc dám tới gần, chỉ sợ vừa tới gần liền bị nấu thành canh hải sản.

Đang không biết làm sao, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm lành lạnh từ sâu trong long cung truyền ra.

“Sao vậy? Nhị thúc coi Bà Dương Hồ này của ta là nồi nấu canh sao?”

Chỉ thấy một gã thanh niên khôi ngô tuấn tú một thân kim tuyến long bào đạp nước bước ra. Nhìn thân thể to lớn của Hắc Long, trong mắt liền hiện lên một tia sáng thâm sâu khó hiểu.

Hắc Long Vương thu lại chân thân, hiện ra hình người như thiết tháp, vị thanh niên mặc bạch tuyến long bào này mặc dù cũng thon dài cao lớn, nhưng nếu so với Hắc Long Vương kia, vẫn là thấp hơn nửa cái đầu.

Nhìn khuôn mặt xấu xí hoàn toàn không tương xứng với long thân tu mỹ, tuấn mi như phi kiếm của thanh niên nhíu lại.

Hắn phe phẩy tay áo, tựa tiếu phi tiếu nói: “Khó được Nhị thúc đến thăm tiểu chất (đứa cháu) một lần, có điều không biết tiểu chất đã đắc tội với Nhị thúc chỗ nào, lại khiến người muốn phiên giang đào hải trong hồ của tiểu chất thế này.”

Hắc Long Vương tự biết bản thân nhất thời xúc động, lại đang ở trong địa phận của Tứ Độc Long Thần, dám hiện long thân khuấy đảo hồ nước, này chính là làm nhục Long thần trong hồ, huống chi lần này đến đây là có việc muốn nhờ hắn. Hắc Long Vương đành phải cười suông mà nói: “Ta tính tình táo bạo vốn không đổi được, mới vừa rồi là vì nóng lòng muốn được gặp ngươi…..”

“Thế sao?” Trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên nụ cười, lính tôm tướng cua bốn phía đều nhìn đến ngây người, bọn họ cũng coi như đã hầu hạ vị Tứ Độc Long Thần này nhiều năm, trừ bỏ khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc đạm mạc ngày thường kia, lại một lần cũng chưa từng nhìn thấy hắn cười.

Mà giờ người thanh niên kia lại cười như gió xuân, khóe mắt liếc về phía quy thừa vừa bị thần uy Long Vương dọa sợ tới rúc vào trong mai: “Chẳng lẽ là hạ nhân bên dưới có chỗ nào chậm trễ?”

Hắc Long Vương trợn mắt nhìn người kia vô tình trách tội kẻ dưới, nhưng cũng không trả lời. Có điều quy thừa kia vì sợ Tứ Độc Long Thần trách tội, cuống quít thò cái đầu ra, muốn biện giải: “Oan quá……” Còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy thanh niên kia ngón tay vừa chỉ, một đạo bạch quang chói mắt bắn thẳng đến chỗ quy thừa, nháy mắt đã đánh hắn về nguyên hình, trở thành một con rùa lớn lưng xanh.

Rõ ràng biết người kia sai quy thừa giữ chân hắn bên ngoài, hiện giờ lại đem toàn bộ tội lội đổ hết lên đầu nó, lại còn đánh nó quay về nguyên hình, Hắc Long Vương nhịn không được nói: “Ngao Ân, ngươi ──”

“Nhị thúc!” Thanh niên thân thiết kéo Hắc Long Vương đi vào trong điện, “Mặc kệ bọn chúng đi, chúng ta đã đến vài ngàn năm không gặp a, phải hảo hảo nói chuyện mới đúng! Mau, mau vào trong ngồi, tiểu chất đãi người Cốc Vũ Tiêm* trà tốt nhất Bà Dương Hồ!”

Hắc Long Vương chỉ đành cười khổ, không phải mới vừa ngủ trưa cùng chơi cờ trong long cung sao? Sao phải tự tay đi pha Cốc Vũ Tiêm trà, lại tốn công lấy nước suối trong núi, ấm sứ, than đượm đi nấu nước sôi, không phải chỉ cần chút công phu là tất cả xong rồi sao?

“Quy thừa kia……”

Thanh niên hiển nhiên đối với việc hắn quá quan tâm đến quy thừa kia mà bất mãn, khuôn mặt tươi cười nhất thời tiêu thất, liếc mắt nhìn con rùa lớn lưng xanh tội nghiệp bên ngoài, hừ nói: “Được rồi, ta khôi phục lại cho nó là được chứ gì. »

Với người thanh niên đắc chí, là tiểu chất của mình, lại cũng là Long thần tôn quý một phương này, Hắc Long Vương thật sự chỉ đành bỏ cuộc, tùy ý hắn đem mình lôi vào nội điện. Bàn trà trong điện quả nhiên đã chuẩn bị tốt một ấm trà Cốc Vũ Tiêm, thanh niên kéo Hắc Long Vương ngồi xuống, tự mình rót trà cho hắn, bản thân lại không hề uống, chống tay vào cằm ngồi một bên.

Hắc Long Vương sớm đã quen với ánh mắt nhìn mình trắng trợn của tiểu chất này, cũng không tiếp tục so đo, chỉ nhấp một ngụm trà, liền buông chén xuống.

Thanh niên thấy hắn uống không yên, liền hỏi: “Uống không ngon sao?”

Hắc Long Vương lắc đầu, nói: “Ngao Ân, bổn vương lần này đến đây, thật ra là có việc muốn nhờ……”

Hắn nói thẳng ý đồ đến đây, cũng không để ý sắc mặt thanh niên kia theo từng chữ phát ra dần dần chuyển lãnh, cuối cùng đợi đến khi hắn nói xong, người kia đã thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Nguyên lai là thay Võ Khúc tìm người, tiểu chất này lại còn tự mình đa tình, cứ ngỡ Nhị thúc là chợt nhớ ra mình còn có một tiểu chất là ta mà đến thăm, hừ……” Hắn nhấc chén trà lên, uống một ngụm, lại nói, “Nếu như là cầu cho người khác thì cũng không có gì đáng nói, bất quá cách đây mấy hôm Vũ Khúc Tinh Quân đã đến Bà Dương Hồ của ta làm loạn một trận, chấn sụp nửa tòa long cung. Náo loạn chán chê, lại dám đốt miếu Long Vương của ta. Nhị thúc, tiểu chất cũng không  phải hạng người hẹp hòi, thế nhưng chuyện lần này, dù sao cũng phải có trước có sau chứ?”

Hắc Long Vương nghe vậy đầu liền nặng thêm một trận, thầm nghĩ, Vũ Khúc Tinh Quân này đắc tội với ai không đắc, lại đi đắc tội với tên tiểu thái tử Đông hải có thù tất báo này, ngày trước ở Đông Hải long cung, vị tiểu thái tử này cũng không ít lần rước phiền toái đến cho Tứ Hải Long Vương, nếu không phải thế, làm sao anh hắn phải mất công đá y khỏi biển giới đến này Bà Dương Hồ này làm vương?

Thấy Hắc Long Vương vẻ mặt muốn nói lại thôi, thanh niên mi phong vừa chuyển, lại nở nụ cười: “Bất quá nếu Nhị thúc đã đến cầu, tiểu chất cũng không thể không để ý mặt mũi. Như vậy đi, người – ta có thể tìm, bất quá phải có điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

Thanh niên nhẹ hạ nửa mắt, che đậy giảo ý lướt qua con ngươi: “Tiểu chất cùng Nhị thúc đã nhiều năm không gặp, thật sự nhớ thương, muốn mời Nhị thúc ở lại long cung mấy ngày rồi mới đi, thế nào?”

Hắc Long Vương còn tưởng hắn sẽ đòi mấy cái yêu cầu khó dễ mình, vừa nghe, liền liên tục gật đầu đáp ứng: “Đương nhiên có thể.”

“Hảo!” Thanh niên lại tràn nụ cười tươi sáng như ngọc, từ trên ghế nhảy dựng lên, “Nhị thúc ngươi ngồi đây đợi một chút, chất nhân đi một chốc sẽ trở lại!” Nói xong, liền đứng lên đi ngay, mới được hai bước lại cảm thấy quá chậm, cả người sáng lên, trong phút chốc chỉ còn thấy một con cự long ngân bạch uốn lượn qua hành lang nội điện, bơi khỏi long cung. Ngân long này thật sự rất xinh đẹp, ở trong đáy hồ tối tăm xanh thẳm, bạc lân như bảo thạch lóe ra vô số lam quang.

Hắc Long Vương ha hả cười rộ lên, nhìn thân ảnh ngân long đi xa, không khỏi than nhẹ, tiểu chất này cũng đã làm Tứ Độc Long Thần lâu như vậy, tính nết vẫn cứ hay xúc động như cũ. Có điều, quả thật trên thế gian tựa hồ cũng chưa xuất hiện việc gì khiến chất nhân này làm không được, y nếu đã đáp ứng, chắc chắn sẽ làm cho thỏa đáng.

Hắn đánh giá một chút cây san hô làm giá đặt ngọc lưu ly nơi góc tường long cung hoa lệ, thật sự là phủ đệ đơn sơ nơi Bạch Vân Nham kia của mình không thể so sánh được.

Không phải chỉ ở vài ngày thôi sao? Này có đáng là gì?

Nhưng Hắc Long Vương đại khái vẫn còn chưa nắm rõ hết mọi chuyện, tuy nói là mấy ngày, nhưng rốt cuộc là muốn bao nhiêu ngày đây…..

===========================================================

Qua ba ngày, Khai Dương đột nhiên bắt gặp một ngư tinh trên trán có chu sa đỏ tươi, nhắn rằng Hắc Long Vương có lời cho hắn, nói đã tìm thấy Việt Phi Lăng, hắn cùng với Thiên Lý Nhãn đang ẩn thân tại Vu Lạc Hà, trong Phục Ngưu Sơn. Lại tặng thêm một bảo châu, nói là lễ vật tạ ơn của Tứ Độc Long Thần, việc trước đây đến náo loạn Bà Dương Hồ cùng việc hủy Long cung coi như xóa bỏ.

Khai Dương tuy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng biết được nơi Thiên Lý Nhãn đang ở rồi, cũng không cần bận tâm chuyện khác, nhận lấy bảo châu, liền vội vàng hướng Phục Ngưu Sơn bay tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN