[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 18
Dùng sức hôn lên trán Điền Chính Hy một cái, Kim Tại Hưởng dịu dàng nói;“Tin anh!”
Điền Chính Hy ôm chặt anh, hôn lại anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nét nghiêm túc khó thấy:“Em không sợ!”
Tiếng tích tích kia dường như càng trở nên dồn dập, Kim Tại Hưởng sắc mặt trầm xuống, không thể đợi nữa:“Nhảy!” Dứt lời ôm chặt Điền Chính Hy, chân phải dùng sức đạp, chân kia mượn lực lao ra ngoài xe.
“Ầm…”
Một tiếng nổ ầm ầm, Điền Chính Hy cảm giác được hơi thở nóng rực kia, lại tuyệt không cảm thấy sợ hãi, gắt gao ôm thắt lưng Kim Tại Hưởng nhưng nghe tiếng rên trên đỉnh đầu trong lòng cũng hoảng hốt.
Hai người lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, Điền Chính Hy nhìn trên người Kim Tại Hưởng, sắc mặt tái nhợt kia làm cho cậu sợ hãi, thanh âm mang theo một tia run run:“Hưởng…”
Kim Tại Hưởng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, mở miệng có chút khó khăn:“Ngoan, đừng sợ…” Dứt lời, lại không kiên trì được hôn mê bất tỉnh.
Lần này rõ ràng chính là có người muốn đẩy Kim Tại Hưởng vào chỗ chết, cho nên mới dùng bom nổ mạnh như thế, mặc dù Kim Tại Hưởng thân thủ tốt nhưng dù sao còn bế một người, tốc độ đương nhiên sẽ giảm.
So với anh Kim Nam Tuấn tốt hơn một chút, tuy rằng không thể nhúc nhích nhưng ít nhất không có ngất xỉu.
Điền Chính Hy nhìn anh nhắm mắt lại, không khóc cũng không nháo, đưa tay ôm thắt lưng của anh, cứ thế nói:“Em không sợ…”
Bốn người rời đi lúc trước rất nhanh đã tìm được bọn họ, nhìn biệt thự xa xa không việc gì, Hạo Thạc nắm chặt hai đấm, trong mắt tất cả đều là tự trách.
Trong bệnh viện Kim thị, phòng bệnh siêu xa hoa cao cấp, Điền Chính Hy lẳng lặng ngồi bên giường, trong lòng ôm Tiểu Hùng, Tiểu Hùng nửa người đã bị nhiễm hồng, đó là máu của Kim Tại Hưởng, một tay nắm chặt tay Kim Tại Hưởng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, im lặng đáng sợ.
Kim Nam Tuấn đẩy cửa vào thấy Điền Chính Hy bộ dáng kia trong mắt đều là lo lắng, cậu bị thương tuy rằng nhìn qua nghiêm trọng nhưng dưỡng vài ngày đã có thể xuống giường. Bởi vì cậu cùng Điền Chính Hy quan hệ có vẻ thân nên bốn người kia mới có thể bảo cậu tới khuyên Điền Chính Hy, bọn họ thật sự sợ cậu xảy ra chuyện gì, hiện tại Kim Tại Hưởng còn không biết khi nào có thể tỉnh lại, nội gián cũng chưa có bắt được, lại có Phi Ưng bang như hổ rình mồi, bọn họ đều có việc cần làm, không có khả năng luôn canh chừng cô, vạn nhất cô có chuyện gì, lão đại sau khi tỉnh lại khẳng định thế giới đại loạn.
Tình huống lần này Điền Chính Hy được Kim Tại Hưởng bảo vệ trong ngực, ngoài trừ một chút trầy xước ở da thì không sao hết, cũng khiến cho bọn họ biết cậu nhóc này trong lòng lão đại của bọn họ thật sự rất quan trọng, so với tánh mạng của mình còn quan trọng hơn!
“Hy nhi…”
Điền Chính Hy quay đầu nhìn anh một cái, lại đem tầm mắt thả lại trên mặt Kim Tại Hưởng.
“Hy nhi, nên ăn cơm thôi!”
Điền Chính Hy ngoan ngoãn tiếp nhận, một ngụm lại một ngụm, tuy rằng căn bản ăn không ra hương vị gì nhưng cậu cũng phải ăn cơm thật ngon, bởi vì cậu biết cậu ăn cơm không ngon, Hưởng sẽ lo lắng.
Thấy cậu ăn xong, Kim Nam Tuấn lấy ra một cái bánh bơ ngọt nhỏ:“Hy nhi, món điểm tâm ngọt…”
Điền Chính Hy lại đột nhiên đem bánh ngọt hất xuống mặt đất, mím môi, nắm tay Kim Tại Hưởng chặt thêm, dường như lại ý thức được mình phản ứng quá mức, nhẹ giọng nói:“Rất xin lỗi, Tiểu Tuấn, em không phải cố ý…”
Kim Nam Tuấn sờ sờ đầu cậu:“Không có việc gì, không thích món điểm tâm ngọt lần sau tôi sẽ không bảo người ta chuẩn bị, muốn ăn lúc nào thì nói cho tôi biết.”
Điền Chính Hy gắt gao nắm lấy tay Kim Tại Hưởng, nhìn anh vẻ mặt có chút tái nhợt như cũ, nhẹ giọng nói:“Em chán ghét món điểm tâm ngọt, từ nay cũng không muốn ăn!”
Một ngày trôi qua, Kim Tại Hưởng lại như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Kim Thạc Trấn cũng có chút sốt ruột, bắt đầu hoài nghi y thuật của mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
“Thạc Trấn, cậu xác định lão đại không có việc gì chứ?” Trên mặt Mẫn Doãn Khưởi đã không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt mang theo lo lắng.
“Lão đại quả thật không có bị gì nặng nhưng cứ tiếp tục ngủ như vậy, tôi sợ…” Mọi người đều trầm mặc không nói.
“Hưởng nhất định sẽ tỉnh…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào không một tia kích động, thản nhiên, như kể lại một chuyện thật, anh nói qua sẽ luôn ở bên cậu, anh sẽ không lừa cậu!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng tình nguyện tin, lão đại sẽ tỉnh lại.
Nửa đêm, trên chiếc giường lớn màu trắng, Điền Chính Hy lẳng lặng nằm bên cạnh Kim Tại Hưởng, thật sự ngủ không yên, tay nhỏ bé như trước nắm lấy tay anh.
Đột nhiên Điền Chính Hy mở hai mắt, ngồi dậy, không chớp mắt nhìn Kim tại Hưởng, cảm giác được ngón tay anh trong tay rung động rất nhẹ, Điền Chính Hy toàn thân đều căng thẳng, bởi vì khẩn trương nên tim đập thình thịch không ngừng.
“Hưởng…” Khẽ gọi một tiếng, nhìn mắt anh chuyển động vài lần, sau đó rốt cục mở mắt.
Kim Tại Hưởng mở miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn có chút suy yếu:“Bé cưng…”
Điền Chính Hy rốt cục nở nụ cười:“Em biết anh nhất định sẽ tỉnh!” Kim tại Hưởng cố sức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu:“Đừng khóc…” Nước mắt của cậu sẽ làm anh cảm thấy đau lòng.
Điền Chính Hy đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Kim tại Hưởng thân thể bị tổn thương, mấy ngày nay được dưỡng đã khỏe bảy tám phần, sau khi tỉnh lại thì không có vấn đề gì nữa, nhưng bởi vì Điền Chính Hy kiên trì cho nên anh mới có thể đồng ý ở lại bệnh viện hai ngày.
Trước giường bệnh, Trịnh Hạo Thạc vẻ mặt nghiêm túc:“Lão đại, chuyện lần này là trách nhiệm của tôi!” Không thoái thác cũng không có tìm cớ.
Trên thực tế, bom quả thật ở trong biệt thự nhưng chỉ ở trên xe mà thôi, cho dù bọn họ không lên xe, bom nổ mạnh, bọn họ trốn không thoát như cũ, như vậy ngược lại giảm bớt thương tổn, nhưng nếu cậu phán đoán chính xác lão đại sẽ không gặp chuyện không may.
Về phần làm sao có thể vừa khéo trên chiếc xe kia, kỳ thật rất dễ hiểu, tình huống như vậy người bình thường đều chọn cách cho xe dừng lại, cũng có lẽ có người sẽ chọn cách cho xe đi với tốc độ nhanh nhất, mà không khéo là chiếc xe kia đều chiếm toàn bộ.
Kim tại Hưởng tựa vào giường, sắc mặt lạnh như băng:“Có người cố ý gạt?”
“Đúng!”
“Tra ra là ai chưa?”
“Lâm Phái San !”
“Lâm Phái San? Cô ta không phải…” Kim Nam Tuấn bởi vì có thương tích trong người, đối với chuyện lần này cũng không rõ ràng lắm nhưng Lâm Phái San vẫn luôn nghĩ trở thành vợ của điện chủ, làm sao có thể đột nhiên hạ thủ với lão đại?
Kim tại Hưởng thật ra lại không có phản ứng gì, giống như vốn là dự liệu của anh, Kim Nam Tuấn nhìn vẻ mặt của anh, cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như cũng hợp tình hợp lý, mọi người trong biệt thự đều trải qua chọn lựa đặc biệt, rõ ràng không có người trà trộn vào, hơn nữa sau khi Lâm Phái San xuất hiện chuyện mới xảy ra, huống hồ Hạo Thạc còn bị gạt, trừ phi là người một nhà.
Trịnh Hạo Thạc tiếp tục nói:“Lâm Phái San cùng bang chủ Đoạn Phi Ưng Phi Ưng bang quan hệ ái muội không rõ ràng, cô ta hẳn là không biết uy lực bom lần này, bom này là Đoạn Phi Ưng đưa!”
Kim Thạc Trấn lạnh lùng nói:“Phụ nữ ngu ngốc, đi du học đến ngu ngốc sao? Ngay cả bom cũng không biết phân biệt sao?”
Mẫn Doãn Khởi vui cười:“Từ đầu đến cuối đều là phụ nữ a! Người bên gối dễ tin như vậy…” Trên mặt tuy mang ý cười nhưng trong mắt lại lộ ra một tia sát ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!