Thương anh hơn cả chữ thương
Chương 10
Một buổi sáng lại bắt đầu, cô và Huyền My nhanh chóng chuẩn bị đến trường. Những tiết học cứ như thế trôi qua và giờ cơm trưa cũng đến. Hai cô nàng tung tăng dắt nhau đi ăn trưa. Đang trên đường đi xuống căn tin thì Huyền My phát hiện mình bỏ quên điện thoại trên lớp.
– Ấy chết, An ơi tao bỏ quên điện thoại trên lớp rồi. Mày xuống trước đi rồi tao sẽ xuống sau.
– Tao lên lấy cùng mày.
– Không cần đâu, tao đi nhanh rồi xuống. Mày cứ xuống đấy gọi đồ trước đi. Tao ăn hambeger nhé. – Huyền My vừa nói vừa chạy đi như bay.
Quỳnh An quay mặt đi toàn đi về phía căn tin. Nhưng trước mặt cô lại đột nhiên xuất hiện 3 4 đứa con gái lạ mặt chắn ngang đường cô.
– Các cậu là ai, sao lại chắn đường tôi.
– Bọn tao là ai mày không cần biết, chỉ cần biết bây giờ mày phải đi theo bọn tao.
– Tại sao tôi phải đi theo các người, các người có quyền gì bắt tôi đi.
– Quyền vì bọn tao giàu hơn mày. Người đâu…- Cô gái phía trước dứt lời vẫy tay ra phía sau xuất hiện 2 tên to cao.
Chúng bịt miệng lôi Quỳnh An đi mặc cho cô vùng vẫy. Chuyện ấy cũng có người nhìn thấy nhưng dường như không ai muốn đem rắc rối vào mình nên chẳng ai giúp cô cả. Chúng lôi cô đến nhà kho phía sau trường, ở đó có cả Hạ Vy và những người khác. Nhìn thấy Hạ Vy ở đây thì cô đã biết trò này do ai bày ra. cô tỏ nét mặt khinh bỉ.
Huyền My đi xuống căn tin dù đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Quỳnh An đâu, điện thoại thì lại không gọi được. Cô hỏi những người xung quanh thì được biết Quỳnh An đã bị nhóm người nào đó lôi đi nhưng không rõ là lôi đi đâu. Huyền My thực sự lo lắng không biết phải làm gì. Quỳnh An hiền lành và luôn sống khép mình vì sao lại có người muốn hại cô. Trong đầu Huyền My đột nhiên nghĩ đến Hạ Vy, ở trường này nếu có ai muốn làm hại Quỳnh An thì cô ta sẽ là người đầu tiên. Cô ta luôn tỏ ra ghét cay đắng Quỳnh An mặc dù cô ấy chẳng làm gì. Huyền My bắt đầu lo lắng không biết cô ta sẽ làm gì Quỳnh An. Trong đầu Huyền My sực nhớ ra Tuấn Minh. Nhớ lại lần trước cậu ta kéo Quỳnh An khỏi lớp học lúc cô ấy đang bị nghi ngờ thì dường như cậu ta rất quan tâm đến Quỳnh An. Cô vội vã đi tìm Tuấn Minh. Huyền My chạy lại lên lớp, thật may cậu ta đang định bước vào lớp.
– Tuấn Minh…Tuấn Minh….- Huyền My vội vàng kêu lớn.
– Cậu gọi tôi. – Nghe có tiếng gọi mình, Tuấn Minh quay lại thì gặp ngay khuôn mặt đang hớt hải của Huyền My.
– Tuấn Minh…Quỳnh An cậu ấy xảy ra chuyện rồi. – Huyền My nói không ra hơi vì chạy mệt.
– Sao…cô ấy làm sao. – Tuấn Minh dâng lên một cơn lo lắng tột độ, mất bình tĩnh nắm chặt tay Huyền My hỏi lớn.
– Tôi quay lại lớp lấy điện thoại xuống căn tin thì đã không thấy cậu ấy. Người ở căn tin nói cậu ấy đã bị một đám người kéo đi mất.
– Tôi biết rồi. – Tuấn Minh nghe xong thì lòng như lửa đốt, chạy ngay đi tìm Quỳnh An.
– Cho tôi theo với. – Huyền My gọi với, hiện giờ cô cũng đang rất lo cho Quỳnh An.
Tuấn Minh không nói gì, Huyền My chạy thật nhanh để đuổi theo Tuấn Minh. Cậu rút điện thoại gọi cho vệ sĩ của mình đang ở trường lục tìm Quỳnh An. Trong đầu Tuấn Minh nghĩ chỉ Hạ Vy mới muốn hại đến Quỳnh An nên càng lo lắng. Trong khi chờ tin từ vệ sĩ cậu và Huyền My cũng chạy đi tìm Quỳnh An.
—————————————————————————————————–
Ở trong nhà kho, lúc này Quỳnh An đã bị trói lại. HẠ Vy cùng đồng bọn đứng trước mặt cô như giễu cợt.
– Tại sao lại bắt tôi đến đây. – Quỳnh An bị dây trói siết vào người đau nhói thì ngất mặt lên nói.
– Tại bọn này thích. Được chứ. – Hạ Vy đi đến gần cô, lấy tay vuốt má cô.
– Sở thích của bọn nhà giàu các người cũng thật kì lạ. – Khi tay Hạ Vy vừa chạm đến mặt Quỳnh An thì cô đã nhanh chóng hất mặt đi khinh bỉ.
– Mày cũng khá đấy. Để tao xem mày còn to mồm được nữa hay không.
Hạ Vy nói xong thì hất mặt về phía bọn đàn em, 2 tên to cao đi lên phía Quỳnh An. Một đứa con gái phía sau đã chuẩn bị sẵn máy quay. Lòng Quỳnh An dấy lên một nỗi lo lắng không biết bọn họ sẽ dở trò gì với cô.
– Các người định làm gì tôi, tránh xa tôi ra. – Quỳnh An sợ hãi hét lên khi một tên đã đụng vào nút áo của cô. Khóe mắt cô cay cay vì uất ức.
– Tao tưởng mày không sợ trời không sợ đất chứ. Haha…- Hạ Vy cất tiếng cười mãn nguyện.
– Hạ Vy, cô có biết cô thật đáng thương. – Quỳnh An cảm thấy cô ta vì muốn hại cô mà dùng đến trò bỉ ổi này thì thật đáng thương.
– Đáng thương???- Hạ Vy rít lên, vung tay tát mạnh Quỳnh An một cái bốp. – Mày thử nói xem, ai đáng thương.
– Lưu Hạ Vy, cô thật đáng thương. Cô cảm thấy điểm gì cũng không bằng tôi nên phải dùng cách này để hại tôi. Còn không phải rất đáng thương sao. – Cái tát từ Hạ Vy rất mạnh khiến máu từ miệng Quỳnh An rỉ ra khiến cô càng uất ức hơn nữa.
– Loại quạ đen như mày có điểm gì bằng tao chứ. – Hạ Vy nói như gầm lên.
– Vậy tại sao cô luôn làm khó dễ tôi. Tôi từ trước giờ không đụng chạm gì đến cô. – Cô luôn thắc mắc vì sao cô luôn sống khép kín mà hết lần này đến lần khác đều muốn làm khó dễ cô.
– Mày muốn biết lí do… Lí do đó là mày bốc lên mùi của Nguyễn Quỳnh An, cái mùi này…tao không thể ngửi nổi. – Hạ Vy vừa nói vừa đi đến gần cô, lấy tay phẩy phẩy như mùi gì đó đang bốc lên.
– Chỉ tại vì tôi là tôi sao, chỉ tại vì tôi nghèo sao. – Quỳnh An nói lớn.
– Đúng thế, từ đầu đến chân mày tao không có chỗ nào vừa mắt.
– Vậy tiểu thư, cô còn phải khó chịu dài dài dài rồi. – Quỳnh An vênh mặt lên tự tin mà nói.
– Mày…. – Hạ Vy giận tím mặt.
Cô ta tiến sát lại Quỳnh An hơn nữa, ghé sát tai cô nói.
– Còn một lí do nữa mày có muốn biết là gì không. Bởi vì mày là người đầu tiên nhìn thấy tao bị đàn ông hắt hủi.
Cô nghe Hạ Vy nói xong thì ngây ra suy nghĩ một lát. À thì ra là chuyện ở nhà hàng khi cô ta gặp người đàn ông đó.
– Đại tiểu thư đây trước giờ đàn ông bám theo không hết. Nay lại bị một người đàn ông hắt hủi, không quan tâm đến thì có vẻ là vấn đề sẽ được quan tâm lắm đây. – Quỳnh An đắc ý mà chế nhạo.
Nghe xong câu nói của Quỳnh An thì mấy đứa con gái xung quanh quay qua nhau nói gì đó với vẻ mặt bất ngờ. Trước giờ cô ta nổi tiếng là 1 đại tiểu thư kênh kiệu không kiêng nể ai. Đàn ông theo bám cô ta không hết. Nay lại lộ ra tin bị đàn ông hắt hủi thì quả thật là khó tin.
– Mày…được lắm. Người đâu, lên…- Cô ta giận đỏ mặt, ra lệnh cho bọn đàn em phía sau.
Hai tên to cao lúc nãy lại bắt đầu tiến lên phía Quỳnh An với vẻ mặt ghê tởm. Máy quay phía sau cũng đã sẵn sàng, Hạ Vy lùi lại phía sau đứng xem trò hay. Hai tên to cao bắt đầu đụng chạm vào người Quỳnh An, cô sợ hãi la lên, nước mắt cũng bất giác mà rơi xuống. Hạ Vy và đồng bọn phía sau của cô ta đứng đó cười đắc ý.
—————————————————————————————————–
Tuấn Minh và Huyền My đang lo lắng chạy xung quanh tìm Quỳnh An thì tiếng điện thoại của Tuấn Minh reo lên, anh vội vã nghe máy.
– Alo, tôi đây.
– Thiếu gia, đã tìm được chỗ của cô gái ấy. Hiện đang ở nhà kho phía sau trường.
Tuấn Minh không nói gì cúp máy rồi vội vã chạy theo. Huyền My biết đã tìm ra chỗ Quỳnh An nên vội vã chạy theo.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!