– Anh vừa về đến. Muộn rồi, sao em còn ở đây, sẽ rất nguy hiểm.
Anh Toàn đi đến, vòng qua Quỳnh An mà ngồi xuống vị trí kế bên. Anh vừa đáp máy bay xuống thì ngay lập tức sai người tìm hiểu xem Quỳnh An đang ở đâu. Sau khi đã xác định được anh liền một mạch phóng xe tới đây.
– À, tôi chỉ muốn hóng gió một chút. – Quỳnh An có hơi bất ngờ. Hôm nay thái độ của quản lí rất khác. Giọng anh thật trầm ấm, thái độ không còn lạnh lùng như ngày thường.
– Em có chuyện gì sao. – Anh Toàn quay sang nhìn Quỳnh An, ánh mắt chất chứa sự khó hiểu.
– Chỉ là suy nghĩ một số chuyện đã cũ thôi. – Quỳnh An không nhìn anh Toàn mà nhìn ra phía hồ nước mà nói.
– Anh có chuyện này không biết nói cùng ai. Em có thể nghe anh nói được không. – Giọng anh toàn bỗng trầm xuống.
– Em đang nghe đây. – Quỳnh An thật sự khó hiểu. Quản lí ngày thường lạnh lùng khó tính hôm nay lại cư xử lạ lùng thế này.
– Anh trước kia là trẻ mồ côi đã phải sống trong cô nhi viện. Ở đó anh có một người em gái rất thương anh. Và anh cũng thế. Nhưng anh được một gia đình nhận nuôi. Ngày anh đi anh đã hứa sẽ có 1 ngày anh trở lại tìm cô em gái bé bỏng ấy. Nhưng ngày anh trở về cô bé ấy lại đã ra đi, không giữ lời hứa chờ anh về. – Giọng anh Toàn đều đều mà nói. Anh muốn nhanh chóng nói hết ra nhưng sợ Quỳnh An quá bất ngờ nên anh chọn cách này.
Quỳnh An im lặng nuốt từng lời mà anh Toàn nói. Kí ức về người anh của cô cứ ùa về trong tâm trí. Không hiểu tại sao, nước mắt không tự chủ mà đã rơi xuống từ khi nào. Quỳnh An quay sang nhìn anh Toàn, nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Chẳng lẽ, người mà anh đang chờ đợi chính là anh sao.
– Anh…anh ơi… Có phải là anh không? – Quỳnh An không kiềm chế được nữa, giọng cô run run nghẹn ngào gọi.
Anh Toàn lúc này mới quay sang nhìn Quỳnh An. Nước mắt cô đang rơi. Anh không nghi ngờ gì nữa. Đứa em gái bé bỏng anh đã tìm kiếm suốt thời gian vừa qua.
– Đứa em gái hư này, đến cả anh mình cũng không nhận ra sao. – Anh Toàn đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.
– Anh…anh ơi…anh… – Quỳnh An như vỡ òa, cô ôm chầm lấy anh mà khóc lên thật lớn. Cô khóc như để thỏa nỗi lòng nhớ mong anh. Cô khóc vì cuối cùng người cô xem như người thân duy nhất cũng đã trở về với cô.
Anh Toàn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về như đang dỗ dành đứa em gái bé bỏng đang giận dỗi. Suốt thời gian vừa qua anh không ngừng tìm kiếm cô nhưng không có một chút tung tích gì. Anh đã từng nghĩ hay là cô gái này đã quên mất anh rồi. Nhưng khi anh đến, nghe được câu cô nói và thấy được dòng nước mắt của cô thì anh có thể chắc chắn khẳng định suy nghĩ của mình là sai lầm.
– Sao anh có thể nhận ra em. – Sau một hồi khóc nức nở thì Quỳnh An buông anh Toàn ra mà nói trong tiếng nấc.
– Anh đã thấy chiếc khăn tay trong túi mà em để lại quán. – Anh Toàn vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang còn vương lại trên mặt cô.
– À, thì ra là thế. Em rất nhớ anh. Em còn tưởng anh đã quên mất em rồi. – Quỳnh An mỉm cười.
– Ngốc này, sao anh có thể quên đi cô em gái bé bỏng này của anh chứ. – Anh Toàn đưa tay xoa đầu cô. Sau đó anh với tay vào túi áo lấy ra vật gì đó. – Đây..
– A, chiếc kẹp tóc. Anh vẫn còn giữ nó sao. – Quỳnh An nhìn thấy chiếc kẹp tóc ngày xưa mình đã đưa cho anh thì vui mừng mà cầm lấy.
– Cũng như em đã giữ chiếc khăn tay của anh vậy.
– Hì hì.
– Có chuyện này anh muốn hỏi em. – Giọng anh Toàn bỗng ngập ngừng.
– Vâng. Anh nói đi. Em đang nghe đây. – Quỳnh An rời mắt khỏi chiếc kẹp tóc, quay qua nhìn anh Toàn.
– Tại sao em không chờ anh. Em không tin anh sao. – Giọng anh toàn khẩn trương.
– Em…không có. Em luôn tin anh sẽ trở về tìm em. Chỉ là…- Quỳnh An vội vàng giải thích. Làm sao cô có thể không tin anh được chứ.
– Đã có chuyện gì xảy ra sao. – Anh Toàn nắm lấy tay cô.
– Thực ra, từ lúc anh đi cuộc sống của em ở đó thật sự không ổn. Mọi người luôn làm khó dễ em. – Quỳnh An vừa nói vừa rơi lệ, cô đau lòng nhớ lại những ngày tháng khổ cực mà cô đã phải chịu đựng kể từ khi anh đi. – Nhưng em vẫn cố gắng chịu đựng tất cả, bỏ ngoài tai mọi lời sỉ vả để chờ anh về….Cho đến một ngày….bọn họ…hự hự…- Cô òa khóc nức nở không thể nói tiếp được nữa.
– Được rồi, anh hiểu rồi. Bây giờ có anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn, anh sẽ bảo vệ em. – Anh Toàn lại ôm cô vào lòng. Anh thật đau lòng khi biết cô đã phải chịu những khổ sở như thế nào. Anh tự trách bản thân tại sao lại đồng ý đi, tại sao lại không gắng sức tìm cô hơn nữa.
Quỳnh An cứ thế mà ôm anh khóc. Những chuyện mệt mỏi có anh ở bên thì sẽ không sao nữa. Cuộc sống sau này của cô sẽ không còn phải cô đơn nữa rồi.
– Cảm ơn anh đã đưa em về. – Quỳnh An bước xuống xe thì tươi cười nhìn anh Toàn nói.
– Muốn bị ăn đòn hả. Sao khách sáo như thế. – Anh Toàn cau mày.
– Hì hì. Không thích bị ăn đòn đâu. – Quỳnh An cười tươi rói. Cảm giác khi anh trở về thật tuyệt.
– Quỳnh An…có phải mày không. – Huyền My đi từ phía sau thì thấy dáng người giống Quỳnh An nên lên tiếng gọi. Vì hôm nay đã trễ như vậy mà Quỳnh An vẫn chưa về nên cô quyết định ra đầu ngõ chờ nó.
– Huyền My…là tao đây.
– Sao mày về trễ vậy hả con quỷ này. Ơ…anh này là…- Huyền My vẻ mặt đang giận dỗi với Quỳnh An thì quay sang nhận thức được sự có mặt của anh Toàn.
– Là anh Toàn đấy…- Quỳnh An ghé sát tai Huyền My nói rồi cười hì hì.
– Saooo….Anh..anh Toàn á…Nhưng sao…2 người…- Huyền My bị sốc thật sự. Người anh mà Quỳnh An hay kể là người này sao. Nhưng sao 2 người lại tìm ra nhau bất ngờ thế này. Và…sao anh ấy đẹp trai theesseeeee.
– Rất vui được gặp em. Anh là Quốc Toàn, anh của Quỳnh An. – Anh Toàn thấy thái độ bất ngờ của Huyền My thì liền mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
– A….vâng. Em chào anh…em là Huyền My, bạn của Quỳnh An. – Huyền My vẫn còn bị choáng ngợp bởi vẻ điển trai của anh Toàn. Vì bản tính cô rất thích trai đẹp -_-
– Nào, đã xong màn chào hỏi chưa. Anh về kẻo muộn rồi. – Quỳnh An cười nói.
– Ừ, vậy anh về nhé. 2 đứa vào nhà nghỉ ngơi đi. Gặp lại em sau. – Anh Toàn xoa đầu Quỳnh An rồi quay qua Huyền My. – Chào em.
– À vâng, em chào anh. – Huyền My nói.
– Anh lái xe cẩn thận nhé. – Quỳnh An vẫy vẫy tay với anh Toàn.
Sau khi anh Toàn đã rời đi Huyền My liền kéo tay Quỳnh An tra khảo.
– Chuyện là thế nào thế, mau kể tao nghe.
– Được rồi. Vào nhà rồi tao kể cho nghe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!