Thương anh hơn cả chữ thương
Chương 25
– Giám đốc, chúng ta có thể đi. – Lâm Dương quay sang phía sau xe nói với Hạo Thiên đang nhìn chằm chằm về phía trước.
– Đi thôi. – Anh lãnh đạm lên tiếng. Tay nắm chặt tập tài liệu đang cầm.
” Xem ra em có rất nhiều mối quan hệ. “
————————————————————————————————
Anh Toàn đưa cô và Huyền My đến một nhà hàng của anh. Mọi người thấy giám đốc của học hôm nay đi cùng với 2 cô gái thì kinh ngạc, chuyện này trước giờ chưa từng xảy. Những cô gái muốn đến gần giám đốc không phải là ít, nhưng điều đó không hề dễ vì giám đốc vốn là người khép kín và lạnh lùng.
– Giám đốc mới đến. – Người quản lí thấy giám đốc đến thì nhanh chóng ra chào hỏi. Anh nhìn thấy Quỳnh An rất quen mặt, hình như đã đến đây làm rồi bây giờ đang đi cùng giám đốc thì vô cùng ngạc nhiên. Nhưng có giám đốc ở đây anh ta nào dám hỏi.
– Chuẩn bị một phòng riêng, tôi sẽ dùng bữa ở đây.
– Dạ thưa giám đốc, phòng sẽ được chuẩn bị ngay ạ.
Người quản lí nói rồi nhanh chóng rời đi chuẩn bị phòng cho giám đốc. Hôm nay giám đốc đến dùng bữa ở đây thì nhất định không thể có sai sót nào xảy ra, không thì cái chức quản lí của anh đúng là khó giữ.
– Anh đâu cần gọi nhiều món như thế này.
Quỳnh An nhìn người phục vụ bày thức ăn đầy cả bàn thì lên tiếng. Còn về phần Huyền My có lẽ là tiểu thư nhà giàu nên cô đã quen với một bàn ăn như thế này nên không phản ứng gì.
– Đã lâu rồi anh không biết giờ em thích món gì nên không biết có hợp khẩu vị của em không nên gọi nhiều một chút. – Anh Toàn cười nói.
Quỳnh An cười hì hì nhìn anh Toàn, đúng là chỉ có anh mới tốt với cô như vậy thôi.
Cả 3 người cùng dùng bữa và trò chuyện vui vẻ. Huyền My cảm thấy mừng cho bạn mình vì có một người anh như anh Toàn. Có lẽ khoảng thời gian còn lại Quỳnh An sẽ không phải chịu vất vả nữa.
Sau khi ăn trưa xong anh Toàn đưa 2 người về nhà trọ rồi đến công ty giải quyết việc gấp.
– Giám đốc, đã tìm hiểu được người đi cùng tiểu thư Quỳnh An. Đây là tài liệu. – Lâm Dương đi vào, đến trước bàn làm việc rồi đưa cho Hạo Thiên một sấp tài liệu.
Hạo Thiên không nói gì, lấy tập tài liệu đọc một lát rồi lên tiếng nói với Lâm Dương.
– Giám đốc của tập đoàn liên ngành MCA sao.
– Đúng thế thưa giám đốc. Anh ta là con nuôi của chủ tịch tập đoàn MCA, là người có tài. Từ rất trẻ đã giúp cha quản lí công ty và đưa công ty phát triển như ngày hôm nay.
– Có quan hệ gì với cô ta.
– Vấn đề này vẫn chưa thể điều tra ra thưa giám đốc.
– Chúng ta có dự án nào với tập đoàn này không.
– Vừa mới đây chủ tịch tập đoàn MCA đã ngỏ ý muốn hợp tác với chúng ta về mảng thời trang.
– Chấp nhận.
– Tôi đã hiểu thưa giám đốc. Hợp đồng sẽ nhanh chóng được kí kết.
– Được rồi, cậu ra ngoài đi.
Lâm Dương lặng lẽ đi ra ngoài. Theo giám đốc đã rất nhiều năm đây là lần đầu tiên anh thấy giám đốc lại để tâm đến một cô gái như thế này.
Hạo Thiên trong phòng làm việc mắt vẫn dán chặt vào tập tài liệu.
————————————————————————————————–
Quỳnh An sau khi đi làm về nhận được cuộc gọi của anh Toàn, anh nói là muốn gặp cô nên hiện giờ cô đang đứng ở đầu ngõ chờ anh.
– Em chờ anh lâu chưa. – Anh Toàn xuống xe thấy Quỳnh An đang đứng chờ mình thì liền hỏi.
– Không có, em cũng vừa ra.
– Vậy chúng ta đi thôi. – Anh Toàn mở cửa xe cho Quỳnh An.
Anh đưa cô đến công viên lần trước 2 người nhận ra nhau. Cô và anh ngồi trên ghế đá, những cơn gió buổi tối cứ lùa qua làm cho tóc cô bồng bềnh theo gió.
– Ước gì anh tìm ra em sớm hơn.- Anh Toàn bỗng lên tiếng, giọng anh trầm tư đến khó hiểu.
– Không phải bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi sao. Điều quan trọng là sau này đã có anh ở bên em rồi.
– Nhưng thời gian vừa qua em đã phải chịu khổ rất nhiều. – Anh Toàn nhớ lại những thông tin mà anh đã sai người tìm hiểu về cuộc sống của cô trong những năm vừa qua mà không khỏi đau lòng. Anh không hỏi trực tiếp cô vì anh biết dù có hỏi thế nào thì cô cũng sẽ nói cuộc sống rất tốt. Vì cô thuộc kiểu người không thích kể lể chuyện khổ của mình với người khác.
– Em không sao. Mọi chuyện cũng đã qua cả rồi. Chẳng phải bây giờ em đang rất tốt sao. – Quỳnh An quay sang nhìn anh Toàn mỉm cười.
– Vẫn không thay đổi một chút nào mà. – Anh Toàn lắc đầu.
– Hì hì. À em vẫn thắc mắc vì sao công việc của anh ở công ty bận như thế mà anh vẫn mở thêm 2 cửa hàng ăn làm gì ạ. – Câu hỏi này Quỳnh An đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
– Chẳng phải trước kia em mơ ước mở một quán ăn nhỏ sao. – Anh Toàn mỉm cười.
– Anh…vẫn nhớ ước mơ lúc nhỏ của em. – Quỳnh An thật sự bất ngờ. Lúc nhỏ cô đã nói với anh nếu sau này lớn lên cô muốn mở cho mình một quán ăn nhỏ để kinh doanh. Không ngờ anh còn nhớ mà còn vì cô mở quán ăn này.
– Tất cả những gì về em anh đều không quên.
– Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh. – Quỳnh An ôm lấy anh Toàn, giọng cô tràn ngập sự hạnh phúc.
– Vậy nhất định phải nghe lời anh.
– Em vẫn rất nghe lời mà. – Quỳnh An buông anh Toàn ra chu mỏ lên mà nói.
– Anh muốn em nghỉ việc ở quán ăn.
– Sao phải thế ạ.
– Anh sẽ lo cho cuộc sống của em, em không phải cực khổ nữa. – Anh Toàn thật sự không muốn khi gặp anh rồi mà cô vẫn phải vất vả đi làm thêm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!