Vô Tâm - Quyển 1 - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Vô Tâm


Quyển 1 - Chương 25


Vẻ mặt Dịch Phong vẫn lạnh lùng như trước, đi tới phía trước hành lễ với ta, khi đứng dậy, ánh mắt nhìn ta thêm vài phần phức tạp.

Sau lần từ biệt ở Nam Phong Quán, ta cũng chưa gặp lại Dịch Phong lần nào. Tuy ta không biết tại sao khi đó Dịch Phong lại đột nhiên muốn cắt đứt với ta, nhưng từ đó đến nay, có nhiều chuyện quấn lấy làm ta cũng không rảnh để bận tâm, mà cũng không có tâm để so đo.

Chẳng qua…

Câu Dịch Phong vừa nói có phần không ổn, ta nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Dịch Phong trả lời lạnh nhạt: “Sau này Quận chúa sẽ biết.” Hắn ôm ngũ huyền cầm vào lòng, chỉ chỉ đình nhỏ cách đó không xa, “Vào đó được không? Minh Viễn đã chuẩn bị riêng một khúc mới cho Quận chúa.”

Nói xong, cũng không đợi ta trả lời đã lập tức vòng qua ta đi về phía đình.

Ta để ý sắc mặt của Bích Dung hơi không ổn, ta nhìn thêm vài lần, hỏi: “Sao vậy?”

Bích Dung nhỏ giọng nói, “Quận chúa, Dịch Phong công tử thật vô lễ.”

Lê Tâm nói: “Tính tình của Dịch Phong công tử đã như vậy từ trước rồi, trước kia Quận chúa còn rất thích. Nhưng sau khi Thẩm công tử đến đây, Quận chúa liền ít đi Tần Lâu Sở Quán.”

Ta liếc nhìn hai nha hoàn phía sau một cái, ý bảo hai người chớ có lên tiếng.

Tuy Dịch Phong có hơi vô lễ, nhưng ta cũng không để ý. Mặc dù Dịch Phong hơi kỳ lạ, nhưng ta vẫn luôn có cảm giác đã quen Dịch Phong từ lâu. Trước kia chỉ thấy một ít, có lẽ do nhiều ngày không gặp, nên bây giờ loại cảm giác quen thuộc này càng sâu đậm hơn.

Ta đi theo, cùng Dịch Phong ngồi trong đình nhỏ.

Khi Dịch Phong đặt ngũ huyền cầm xuống, ta sai Lê Tâm vào nhà bếp lấy chút điểm tâm, rượu và đồ nhắm lại đây.

Sau khi Lê Tâm rời đi, tiếng đàn đã tính tang vang lên.

Ta hơi kinh ngạc khi nghe thấy. Dịch Phong nói là khúc mới, nhưng đây rõ ràng là làn điệu dân ca Giang Nam ta đã đàn ở Hạ yến! Bỗng dưng, như có con sâu chui vào tim, làm ta đau đến toát mồ hôi lạnh, đầu cũng dần đau.

Cả người ta đau đến run rẩy!

Vẻ mặt của Bích Dung hoảng hốt, đỡ lấy thân mình đang lung lay sắp đổ của ta, vội la lên:

“Quận chúa!”

Trong tai ầm vang một trận, cảnh tượng trước mắt hình như đang dao động, khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, đập vào mắt ta là vòng tay đỏ rực diễm lệ như màu máu trên cổ tay Bích Dung.

Ta lại nằm mơ.

Không giống những giấc mộng trước, lần này, chung quanh tối tăm u ám, chăm chú nghe còn có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, thê lương bi ai làm cho người ta không kìm được sởn tóc gáy. Ta quan sát bốn phía, mọi thứ thoạt nhìn đều khá xa lạ và có cảm giác quỷ dị.

Kỳ quái hơn là thỉnh thoảng có người đi ngang qua, mặt mũi hung tợn, thiếu tay thiếu chân, thậm chí có người ngay cả đầu cũng không có.

Hình như bọn họ cũng thấy ta, nhưng đảo mắt qua liền vội vàng thu lại, vẻ sợ hãi không cần nói cũng biết.

Ta đoán, có lẽ ta đang mơ thấy Diêm La Địa phủ.

Biết đây là mộng, ta cũng không sợ nữa. Mà ngược lại rất thích thú dòm trái ngó phải một cái. Khi nhìn thấy hai con quỷ đầu đàn, ta vốn định tới gần một chút để xem cho rõ, không ngờ hai con quỷ kia nhìn thấy ta, lại như thấy cái gì đó, còn bay nhanh hơn các con quỷ khác.

Bỗng dưng, ta thấy bóng của một đen một trắng bay về phía ta.

Đọc thoại bản nhiều, tự nhiên cũng biết một đen một trắng dưới Địa phủ là ai. Ta quan sát kỹ, bề ngoài của Hắc Bạch Vô Thường dưới Địa phủ cũng không xấu, cũng không đáng sợ như ta nghĩ.

Ánh mắt của ta và họ đối diện nhau, ta chớp chớp đôi mắt.

Hắc Vô Thường mặt không thay đổi hỏi: “Sao sinh hồn[1] này lại quay về đây?”

[1] Sinh hồn: linh hồn người còn sống.

Bạch Vô Thường lật quyển sổ trong tay, “Không cần quản, không liên quan tới chúng ta.”

Hắc Vô Thường lại nhìn ta, vẫn là vẻ mặt không thay đổi như trước, “À, ta biết rồi, là hai tên oan nghiệt vô liêm sỉ kia.”

Bạch Vô Thường ôm lấy bả vai của Hắc Vô Thường, “Oan nghiệt gì chứ, chuyện của phàm nhân thì để bọn họ tự giải quyết. Thừa dịp Vương gia đi dự tiệc trên Thiên đình, chúng ta trốn đi chơi đi.”

“Ừ.”

Khi bọn họ rời đi, thì Bạch Vô Thường bỗng nhiên nói với ta: “Con quỷ ngươi muốn tìm ở chỗ kia kìa.”

Ta nghe mà không hiểu gì cả, con quỷ ta muốn tìm là ai? Chẳng lẽ là Tần Mộc Viễn?

Ta bước từng bước tới hướng Bạch Vô Thường chỉ. Đi được một lát, ta thấy một hang động nhỏ. Ta hơi do dự rồi vẫn đi vào, trong hang động âm u tĩnh lặng, ta đi mà hơi kinh hồn khiếp đảm[2].

[2] Kinh hồn khiếp đảm: sợ hãi đến mức hoảng hốt, mất hết tinh thần.

Không biết qua bao lâu, ta nhìn thấy có một bóng người, không đúng, phải nói là bóng quỷ.

Là một nữ quỷ.

Nàng ngẩn ngơ ngồi một mình trên tảng đá, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta khẽ ho một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, khi trông thấy ta thì hơi kinh ngạc, đồng thời, lại có thêm vài phần sáng tỏ.

Nàng đứng lên, “Cô mới tới hả?”

Ta nháy mắt mấy cái, nàng hình như không sợ ta.

Nàng lại hỏi: “Sau này chúng ta làm bạn nhé. Cô tên gì? Chết như thế nào?”

Ta cũng không tiện nói cho nàng biết đây chỉ là mộng, vì thế liền nói: “Ta là Tiêu Uyển, chết vì nằm mơ.”

Nàng ngạc nhiên, khóe môi cong lên nở nụ cười, “Vậy cô chết cũng oan quá rồi. Nhưng tên của tôi cũng không khác của cô lắm, khi còn sống, tôi họ Tạ, tên cũng một chữ Uyển.”

Tạ Uyển? Ta nghe mà kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ lúc này không mơ thấy Tần Mộc Viễn nữa, mà đến lượt Tạ Uyển? Cũng chính là kiếp trước của ta?

Nàng lại nói: “Tôi ở trong này đợi hơn một trăm năm rồi, lâu rồi không mở miệng nói chuyện.”

Ta hỏi: “Sao cô lại đợi hơn một trăm năm? Không phải sau khi chết sẽ được đầu thai ngay lập tức hả?”

Nàng thở dài: “Vốn là như vậy, nhưng tình huống của tôi hơi đặc thù.” Nàng lại thở dài vài tiếng, “Khi còn sống, tôi đã yêu phải một người không nên yêu, yêu rất lâu nhưng cũng không được đáp lại. Kỳ thật, tôi không hận, cũng không oán sư phụ tí nào. Chuyện tình yêu, là chuyện ngươi tình ta nguyện, có trách thì trách bản thân lún quá sâu, không biết ngừng lại đúng lúc. Nếu khi đó ông trời cho tôi may mắn không chết, để tôi đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan[3] thì tôi đã có thể nghĩ thông suốt rồi.”

[3] Quỷ Môn quan: cửa Âm phủ.

Ta im lặng lắng nghe, cũng hiểu sư phụ nàng nói là Thẩm Yến.

“Haiz, chỉ tiếc tôi vào Quỷ Môn quan rồi không trở về được. Cứ nghĩ kiếp này cứ như vậy thôi, nhưng Bạch đại ca lại nói cho tôi biết, sở dĩ tôi không thể thuận lợi đầu thai là do có người ở nhân gian hạ bí thuật ngăn tôi đầu thai.”

Ta nghĩ tới những giấc mộng trước có liên quan tới Tần Mộc Viễn, thử thăm dò hỏi: “Là sư phụ cô?”

Nàng nói: “Không phải, sư phụ chắc chắn chỉ ước tôi xa người càng xa càng tốt, sao có thể đến dây dưa với tôi cơ chứ? Tôi nghĩ mình chết rồi, chắc chắn sư phụ sẽ vui lắm, không còn ai tới quấy rầy người nữa. Nói tới sư phụ, kỳ thật, tôi thật có lỗi với người. Nếu trong đêm động phòng hoa chúc đó, tôi tin lời sư phụ, không làm chuyện dây dưa không cần thiết thì cũng sẽ không tới nông nỗi này.”

Ta hỏi: “Vậy ai làm?”

Nàng nói: “Tôi có một người thanh mai trúc mã, tên là Tần Mộc Viễn. Bạch đại ca nói chấp niệm của hắn dành cho tôi quá sâu, nên đã tìm cao nhân trong nhân gian hạ bí thuật giam tôi ở chỗ này, chờ hắn chết rồi sẽ đi đầu thai với tôi.” Nàng than nhẹ một tiếng, lại nói: “Trước kia tôi đã biết hắn thích tôi, nhưng cũng không biết hắn sẽ có chấp niệm sâu như vậy, cứ nghĩ tôi thành thân rồi thì hắn sẽ từ bỏ.”

Ta thầm nói: Hắn còn đào mộ cô lên rồi thành thân với cô đấy…

“Là tôi hại hắn, nếu lúc trước tôi không gả cho sư phụ mà gả cho Tần đại ca, có lẽ sẽ không thành như vậy. Chấp niệm của Tần đại ca sâu như thế, nếu tôi và hắn thật sự có kiếp sau, thì thỏa mãn hắn cũng được.”

Ta trợn to mắt, “Không được.” Ta không muốn thành đôi với Tư Mã Cẩn Du đâu, ta vội nói: “Cô cũng vừa nói chuyện tình cảm là chuyện ngươi tình ta nguyện mà.”

Nàng nhỏ giọng nói: “Thật ra Bạch đại ca đã nói cho tôi biết, nếu kiếp sau tôi không đền bù cho Tần đại ca, thì tôi sẽ tiếp tục dây dưa với Tần đại ca ở kiếp sau nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới đây, cô không biết nơi này không thú vị cỡ nào đâu, tôi cũng đợi hơn một trăm năm rồi. Nếu sau khi chết ở kiếp sau mà còn phải tới chỗ này một lần nữa, tôi thà hồn phi phách tán còn hơn. Vả lại, một kiếp nháy mắt là qua. Mà đã uống canh Mạnh bà rồi, ai còn nhớ được chuyện đã qua cơ chứ.”

Đúng là khổ không thể tả mà.

Ta không biết khi Tạ Uyển đầu thai có uống canh Mạnh bà hay không, nhưng dù đã uống canh Mạnh bà, thì vẫn bị Tần Mộc Viễn bắt buộc phải nhớ đến chuyện kiếp trước.

Có lẽ do ta hồi lâu không nói tiếng nào, nên nàng bỗng nhiên sờ sờ mũi, cười nói: “Thật ngại quá, tôi lâu rồi không nói chuyện. Khó mới gặp được một người có thể nói chuyện nên nói không ngừng. Có phải khi còn sống cô cũng là tội nhân, nên mới bị Diêm Vương đày đến hang động này?”

Ta vừa định tìm từ thích hợp để giải thích, chợt thấy da đầu tê rần, hình như bị kim đâm vào.

Ta dồn sức mở mắt ra thì không thấy Tạ Uyển đâu nữa, hang động tối tăm u ám cũng không còn. Chỉ thấy dưới thân là giường mềm mại, trước mắt là màn trướng thêu hoa màu khói[4] quen thuộc. Ta hoảng hốt một hồi, Thẩm Hoành nhẹ giọng hỏi:

“Còn đau không?”

[4] Màu khói: màu mây khói, màu xanh nhạt pha xám nhạt, gần như thành màu cát.

Ta nhìn chằm chằm kim châm trong tay Thẩm Hoành, thì ra cơn đau như bị kim đâm vừa rồi do Thẩm Hoành gây nên.

Ta lắc đầu, hắn nhét gối mềm vào lưng ta, đỡ ta ngồi dậy. Bích Dung và Lê Tâm đứng sau Thẩm Hoành, sắc mặt nhìn ta đều chứa đầy sự lo lắng.

Ta đột nhiên hỏi: “Dịch Phong đâu?”

Thẩm Hoành trả lời ta: “Hắn về Nam Phong Quán rồi.”

Lúc này, Bích Dung bưng bát thuốc tới, khi Thẩm Hoành nhận lấy, ta nhìn vòng tay trên cổ tay Bích Dung. Sắc màu tươi đẹp như màu máu gây ấn tượng lúc nãy đã nhạt đi không ít.

Ta nhíu mày, “Bích Dung, sao vòng tay của muội lại thay đổi màu sắc vậy?”

Bích Dung cũng không hoảng, chỉ trả lời: “Bẩm Quận chúa, vòng tay này từ bà nội của muội truyền xuống, nó có một điểm kỳ lạ là khi người đeo bị kích động, thì màu đỏ như máu sẽ đậm lên ạ.”

Ta yên lặng nhìn nàng, thấy vẻ mặt của nàng cũng không có chỗ nào không ổn, mới thu mắt, nói:

“Vòng tay này của muội cũng thú vị thật.”

Thẩm Hoành múc một thìa thuốc đưa tới miệng ta, “Thêm ít mật ong rồi, không đắng đâu.”

Sau khi uống hết thuốc, ta để Lê Tâm và Bích Dung lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Thẩm Hoành. Thẩm Hoành ngồi bên giường, “Lại nằm mơ à?”

Ta gật đầu, cũng không giấu diếm, “Con mơ thấy Tạ Uyển.”

Mặt Thẩm Hoành run lên.

Ta nói: “Sư phụ, Tần Mộc Viễn đã tới đây, con nghĩ, chắc Thẩm Yến cũng đến đây rồi.”

Thẩm Hoành cứng người, trán hơi đổ mồ hôi, “… Phải… Phải không?”

Ta gật đầu, “Phải. Dịch Phong chính là Thẩm Yến.” Ta phát hiện ta nằm mơ đều có căn cứ, trước là do trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ của Tư Mã Cẩn Du, nay chắc chắn là do cầm khúc của Dịch Phong.

Bằng không, sao ta lại có cảm giác quen thuộc khó giải thích với hắn cơ chứ.

Ta càng nghĩ càng cảm thấy Tần Mộc Viễn thích Thẩm Yến, bằng không kiếp này cũng không bao Dịch Phong. Lúc trước còn từng vì Dịch Phong mà ghen với ta. Ta càng nghĩ càng cảm thấy ta đoán quá chính xác.

“Sư phụ, người nói có phải không?”

Thẩm Hoành không trả lời ta, hắn hỏi lại: “Phải thì sao?”

Ta đương nhiên nói: “Tất nhiên là nói rõ ràng với hắn, tuy con không nhớ rõ chuyện kiếp trước. Nhưng trong giấc mộng vừa rồi, Tạ Uyển cũng nói như vậy. Nàng nói nàng không hận, cũng không oán Thẩm Yến tí nào. Chuyện tình yêu, là chuyện ngươi tình ta nguyện, có trách thì trách nàng lún quá sâu, không biết ngừng lại đúng lúc. Nếu khi đó ông trời cho nàng may mắn không chết, để nàng đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan thì đã có thể nghĩ thông suốt rồi.”

Ta nói: “Sư phụ, Tạ Uyển đã nói như vậy, nhất định là nàng đã nghĩ thông suốt rồi. Vốn đã có một Tần Mộc Viễn, con cũng đã không tiếp nổi, nếu Dịch Phong cũng học hắn, thì những ngày sau này của con sẽ không thoải mái rồi.” Ngừng một chút, ta nói: “Sư phụ, hay người thay con nói rõ ràng với hắn được không? Duyên phận kiếp trước đã hết, kiếp này không quan hệ tới nhau, hắn đi cầu Độc Mộc[5] của hắn, con đi đường Dương Quang của con. Sư phụ thấy nói vậy được không?”

Thẩm Hoành tái mặt, như gồng hết sức mới nói ra được một chữ.

“… Được.”

[5] Cầu Độc Mộc, đường Dương Quang: chỉ con đường, cuộc sống riêng của mỗi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN