Vô Tâm
Quyển 2 - Chương 22
Từ ngày đó trở đi, ta không còn thấy Đào Chi nữa.
Cẩn Du phu quân giải thích với ta là nhà Đào Chi có việc gấp nên phải về quê, sau này sẽ không quay lại nữa.
Nhớ tới đêm hôm đó giọng Đào Chi đột nhiên ngừng lại, ta không khỏi rùng mình một cái, ta biết Cẩn Du phu quân đã giết Đào Chi.
“A Uyển lạnh à?” Chàng cầm tay ta, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, như trong trời đất này chỉ còn một mình ta.
Ta lắc đầu.
Chàng lại nói: “Nếu thấy lạnh thì chúng ta về phòng đi.”
Ta hỏi: “Cẩn Du phu quân, mấy ngày nay chàng không có việc làm hả? Trước kia cũng không thấy chàng ở bên thiếp cả ngày.”
Chàng cười hỏi: “A Uyển đang oán trách trước đây vi phu lơ là nàng à?”
“Không có đâu.” Ta cúi đầu nói. Có thể nói giờ trong lòng ta là ngũ vị tạp trần[1], cũng không biết nên đối mặt với Cẩn Du phu quân như nào. Ta biết Cẩn Du phu quân gạt ta, nhưng mặt khác ta lại không kìm lòng được mà yêu chàng.
[1] Ngũ vị tạp trần: năm vị của trần gian là ngọt, chua, cay, đắng, mặn.
Ta muốn giải quyết việc không khống chế được tim mình.
Từ đêm hôm đó nghe được từ miệng Đào Chi, ta đã biết muốn thoát khỏi khống chế này, đầu tiên phải tìm được Dịch Phong. Nhưng hiện tại đến Dịch Phong là ai ta còn không biết, chỉ có lúc ở phủ Thái tử đã nhìn thấy bức họa của hắn, còn những thứ khác thì ta hoàn toàn không biết gì cả.
Bỗng nhiên, có người xuất hiện trong vườn đào, là nam tử có tướng mạo xấu xí, mặc y phục màu đen, chỉ thấy hắn đang chỉnh đốn trang phục rồi hành lễ nói:
“Công tử, Mãn Kỳ cô nương đang ở ngoài ạ.”
Sắc mặt Cẩn Du phu quân vui vẻ, chàng nới lỏng tay ta ra, nói: “Giờ ta ra ngoài gặp nàng ấy.”
Nói xong chàng lại xoa đầu ta, “A Uyển về phòng trước đi, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Giờ phút này ta chỉ ước phu quân rời khỏi ta, để ta có cơ hội tìm manh mối. Bèn gật đầu nói:
“Dạ, thiếp về phòng chờ chàng.”
Cẩn Du phu quân vừa đi, ta cũng không đi về phòng mà lén đi theo. Trước đây khi nghe lén Cẩn Du phu quân và Đào Chi nói chuyện, ta đã nghe thấy cái tên Mãn Kỳ này, là nàng hạ bí thuật cho ta.
Ta luôn có cảm giác cô nương này sâu không lường được. Mỗi lần nhớ tới đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng tháng Chạp kia, ta liền không nhịn được mà phát lạnh trong lòng.
Nhưng ta biết Cẩn Du phu quân vội vàng tìm Mãn Kỳ cô nương như vậy, chắc chắn là có việc, mà việc này có lẽ có liên quan đến ta. Ta đỡ eo, thong thả bước theo.
Ta vội vàng đi được một lúc, còn chưa đuổi kịp bước chân Cẩn Du phu quân và người mặc áo đen thì đã gặp một người khác.
Người này ta cũng không xa lạ, là phu xe từng vài lần đi theo ta, cũng chính là người lần trước nghe ta kêu “Cứu mạng” còn trốn nhanh hơn ta. Ta thấy hắn, trong lòng rất bất bình. Mà lúc này lại gặp hắn đang lén lút ở đây nữa chứ.
Ta nhíu mày đứng trước mặt hắn, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Ta nhớ rõ ràng lần đó sau khi ta về sơn trang đã bảo Cẩn Du phu quân sa thải hết đám người vô dụng này rồi cơ mà.
Phu xe cũng không dám nhìn ta, chỉ nói: “Tiểu nhân bị rơi đồ trong sơn trang, đã xin ý kiến của Lý tổng quản rồi ạ.”
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong lòng cũng không tin hắn hoàn toàn.
Ta hỏi: “Rơi đồ gì? Lấy ra cho ta xem.”
Phu xe do dự, hai tay không ngừng run rẩy. Ta thấy bộ dạng này của hắn lại càng không tin hắn, vươn tay, tạo vẻ mặt hung tợn, “Nếu ngươi không lấy ra, ta sẽ giao ngươi cho quan phủ điều tra. Dựa vào tuổi tác hiện tại của ngươi, chắc là trên có mẹ già dưới có con nhỏ, nếu không muốn gia đình ngươi về sau lẻ loi hiu quạnh, thì thức thời giao ra đây. Ta còn có thể xem xét giúp ngươi một lần, ngươi cũng biết phu nhân ta là người thiện tâm.”
Có lẽ lời này của ta đã đả động đến phu xe, nên cuối cùng hắn cũng run rẩy lấy từ trong tay áo ra một giấy tờ nhà đất.
Ta nhìn qua, cũng biết tờ giấy đất đai này có giá trị xa xỉ, không phải một phu xe có thể có được.
Ta hỏi: “Từ đâu ra?”
“Tiểu nhân tự dùng tiền mua về ạ.”
“Thật không? Ngươi nói thật cho ta nghe làm phu xe một năm có thể được bao nhiêu tiền? Mà giấy tờ đất đai này ngươi phải cần làm mấy chục năm mới có đủ?” Ánh mắt ta loé sáng quan sát hắn.
Hắn co rúm người lại.
Ta kiên trì, “Ngươi thành thật nói cho ta biết sao ngươi có được? Nếu có lý do hợp lý thì cho qua, ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”
Phu xe hơi do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn môi, nhất cổ tác khí[2] nói: “Là công tử thưởng cho tiểu nhân. Công tử nói chỉ cần đưa phu nhân tới trấn Phù Dung, sau đó để Thái tử điện hạ bắt đi, thì giấy nhà đất này sẽ thuộc về tiểu nhân ạ.”
[2] Nhất cổ tác khí: “Tả Truyện” Trang Công thập niên, khi đánh trận thì dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên. Hiểu là: Có thêm dũng khí để làm cho xong việc.
Ta ngẩn ra, phu xe lại đáng thương ngẩng đầu nhìn ta, “Phu nhân, tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xin phu nhân đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân này.” Hắn mở to mắt tha thiết nhìn chằm chằm giấy tờ đất đai trong tay ta.
Ta thả tay ra.
Phu xe cúi đầu khom lưng với ta, “Đa tạ phu nhân đa tạ phu nhân.”
Ta không hiểu, Cẩn Du phu quân làm vậy vì cái gì. Vì sao phải hạ bẫy để Thẩm Hoành bắt ta đi, sau đó lại đón ta về?
…
Ta lại gặp Mãn Kỳ cô nương lần nữa.
Nàng vẫn như tiểu cô nương vừa qua tuổi dậy thì, thân hình nhỏ nhắn, hai búi tóc tinh nghịch đáng yêu, nhưng đôi mắt lạnh lẽo khiến lòng người nguội lạnh kia lại có chút không phù hợp.
Từ khi vào phòng, ánh mắt nàng luôn dừng trên người ta, ta bị nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một lúc lâu sau, nàng mới lắc đầu với Cẩn Du phu quân.
Cẩn Du phu quân nhẹ nhàng thở ra.
Ta không hiểu gì cả, hỏi: “Hai người dùng ngôn ngữ câm làm gì đó?”
Cẩn Du phu quân cười nói: “Ta chỉ hỏi Mãn Kỳ cơ thể nàng có gì trở ngại không. Mãn Kỳ hiểu biết không ít, mới vừa rồi nàng ấy nói thai tượng của nàng bình an, là dấu hiệu tốt.”
Ta biết lời này là gạt ta, vừa nãy bọn họ có ý khác. Ta ra vẻ lơ đãng nói: “Mấy ngày trước Ôn đại phu cũng nói như vậy, không ngờ Mãn Kỳ cô nương còn trẻ tuổi mà y thuật đã cao minh rồi. Có lẽ lát nữa để Ôn đại phu và Mãn Kỳ cô nương luận bàn một chút xem sao.”
Mãn Kỳ thản nhiên liếc nhìn ta một cái.
Nàng chỉ nói một câu: “Ta không nhỏ, lớn tuổi hơn ngươi.”
Ta cười nói: “Nhưng ta thấy cô chỉ cỡ mười hai, nhiều lắm cũng mười bốn. Mà ta đã mười tám tuổi rồi đó.”
Nàng nói: “Ta lớn hơn ngươi.”
Ta tò mò hỏi: “Vậy cô đã bao nhiêu xuân xanh rồi?”
Nàng cũng tạm ngừng, “Hẳn là đã…” Nhìn bộ dạng này của Mãn Kỳ, hình như nàng đã sống rất nhiều năm rồi, đến tuổi của mình cũng phải nghĩ lâu như vậy. Khi ta đang kiên nhẫn chờ đến khi nàng nghĩ ra, thì Cẩn Du phu quân đã ngắt lời hai chúng ta, “Y thuật cũng không phải võ nghệ, không thích hợp luận bàn.”
Cuối cùng ta cũng không hỏi được tuổi của Mãn Kỳ cô nương.
Chẳng qua bắt đầu từ ngày đó, Mãn Kỳ cô nương đã ở lại trong sơn trang. Đào Chi đi rồi, ở cùng một chỗ với Cẩn Du phu quân khiến ta không được tự nhiên, mà Cẩn Du phu quân cũng không cho ta gặp Thẩm Hoành, ta chỉ có thể đi tìm Mãn Kỳ. Từng ngày trôi qua, ta phát hiện Mãn Kỳ là một cô nương kỳ quái. Nàng không thích nói chuyện, luôn im lặng, có khi thích ngẩn người nhìn bầu trời xa xăm.
Về sau ta thấy một chuyện, mới biết hai chân của Mãn Kỳ cô nương đều là chân giả, chẳng qua ngày thường có váy che nên không thấy gì.
Ta kinh ngạc liếc nhìn nàng.
Nàng lạnh nhạt hỏi: “Rất quái lạ à?”
Ta vội vàng lắc đầu.
Nàng lại nói: “Ngươi biết không? Tất cả mọi chuyện trên đời này đều từ ý trời, ai cũng không thể trốn được mệnh trời. Ta cũng vậy, ngươi cũng vậy.” Ngừng một chút, nàng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Những ngày lành của ngươi sẽ tới rất nhanh thôi.”
“Ngày lành? Có ý gì?”
Mãn Kỳ lại bắt đầu im lặng nhìn bầu trời xa xăm.
Khi ta rời khỏi viện của Mãn Kỳ, bỗng nhiên có cơn gió thổi qua, lá cây bay lượn đầy trời, ta không khỏi híp mắt lại. Bỗng dưng, có một bóng trắng lẫn trong nền trời xanh bay tới, ta đưa tay bắt lấy, là một tờ giấy.
Ta ngạc nhiên, mặt lại bình tĩnh mà cất kỹ.
Sau đó vào trong nhà vệ sinh, vội mở tờ giấy ra, trên mặt giấy có đôi câu vài lời —— Ta biết Dịch Phong ở đâu, nhưng cần chìa khóa.
Ta đã từng thấy nét chữ của Thẩm Hoành, nên biết tờ giấy là Thẩm Hoành viết cho ta. Thẩm Hoành biết Dịch Phong ở đâu, nhưng cần chìa khóa. Ta giật mình một cái, chìa khóa nhất định đang trên người Cẩn Du phu quân.
…
Ta lén lút vào thư phòng của Cẩn Du phu quân, tìm kiếm xung quanh những chỗ có thể cất giấu chìa khóa. Nhưng tìm kiếm một hồi cũng không có kết quả, ta không khỏi hơi thất vọng.
Bỗng dưng, ta nghĩ tới việc bình thường đồ vật quan trọng đều được cất kỹ trong những nơi bí mật nhất, ví dụ như ngăn bí mật.
Ta vén bức “Tiên hạc đang chợp mắt” trên tường lên, đập đập phía Đông lại gõ gõ phía Tây, cẩn thận nghe tiếng động đều giống nhau. Khi ta còn đang nghiêm túc phân biệt, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói —— “Nàng đang làm gì vậy?”
Ta sợ tới mức suýt nữa hồn bay phách lạc.
Ta quay đầu, há miệng cười, “Trước đây thiếp đọc thoại bản thường thấy người trong truyện thích giấu mật đạo dưới tranh, nên thiếp nhất thời nổi hứng muốn xem sơn trang chúng ta có như vậy không.”
Vẻ mặt Cẩn Du phu quân cười như không cười.
“Thật không?”
Ta gật đầu, “Chứ phu quân nghĩ thiếp đang làm gì?”
Cẩn Du phu quân không nói gì, hình như đã tin lý do thoái thác của ta, chàng nói: “Nàng đang mang thai mà còn trèo lên trèo xuống, không sợ làm ngã con à. A Uyển ngốc, thoại bản đều gạt người, giấu dưới tranh là cách cũ rồi.”
Ta nháy mắt mấy cái, “Vậy thế nào mới là cách mới?”
Chàng nói: “Ngăn bí mật à? Ta đều bố trí dưới giường.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!