Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên - Chương 36: Trước kia luôn là ngươi đuổi theo ta, lần này, hãy để ta đuổi theo ngươi đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên


Chương 36: Trước kia luôn là ngươi đuổi theo ta, lần này, hãy để ta đuổi theo ngươi đi


Bởi vì phàm nhân trong một tỷ phàm đời sau khi chết đều phải đến Minh Ti, không gian Minh Ti thì có hạn, để có thể chứa được hết đám U hồn người trước ngã xuống người sau tiến lên này, thời gian ở Minh Ti so với Phàm thế bị kéo dài rất nhiều. Trong Minh Ti không có ngày đêm, chỉ dùng giờ để tính toán, Quốc sư bọn họ ngồi ở chỗ này theo thời gian phàm thế là một chung trà, nhưng theo Minh Ti thì đã được mười hai giờ.

Đây chính là lý do cho dù Tam điện hạ có mang tiểu Quận chúa tới nơi này mười ngày nửa tháng thì bọn họ vẫn có thể trở lại Khúc Thủy Uyển trên phàm thế trước giờ gà gáy sáng ngày mai. Quốc sư thở phào nhẹ nhõm. Phải biết là nếu bọn họ không trở về đúng lúc, việc Quận chúa mất tích một đêm mà bị phát hiện, không còn gì để nghi ngờ chắc chắn Hoàng đế sẽ ném cục diện rối rắm cho hắn thu thập.

Hắn đúng là một Quốc sư xui xẻo.

Một giờ trước Tam điện hạ mang tiểu Quận chúa từ trên Luân Hồi Đài xuống, đám Minh Cơ liền an bài cung thất cho bọn họ tạm nghỉ ngơi. Tiểu quận chúa đúng là đã ngủ, nhưng Tam điện hạ vẫn ở trong viện tự đánh cờ một mình.

Một vị thần tiên như Liên Tam, tinh thần tốt như vậy Quốc sư cũng không cảm thấy có vấn đề, nhưng phàm nhân như Quý thế tử, giằng co một đêm, lại không có lòng dạ nghỉ ngơi, cô độc đứng trước hành lang nhìn về phía tiểu điện xa xa nơi Quận chúa đang ngủ, bóng lưng rất tiêu điều.

Đứng ngoài quan sát một đêm, vì sao lúc này Quý thế tử lại bi thương như vậy, nói chung Quốc sư cũng nhìn ra, chỉ cảm thấy một chữ tình quả nhiên khiến người ta thổn thức, thật may bản thân mình khi còn trẻ đã xuất gia làm đạo sĩ.

Lúc nữ quan huyền y xưng là Phiêu Linh xuất hiện trong Võng Nhiên Đạo kia tới gặp Liên Tam, Quốc sư vừa mới chợp mắt được một lúc.

Nữ quan kia bẩm báo xong, liền yên tĩnh đứng một bên, Tam điện hạ vẫn đang đánh cờ, đi hết một ván cờ hắn mới đứng dậy, thấy Quốc sư ở bên cạnh, thuận miệng nói: “Ngươi cùng đi luôn.”

Ở Minh Ti có hai con sông, một cái là Vong Xuyên, một cái là Ức Xuyên.

Vong Xuyên nằm ở ngay đầu của Minh Ti, là nơi có thể làm đám U hồn quên đi, Ức Xuyên lại nằm ở tận cùng sâu trong Minh Ti, có tác dụng “Hồi tưởng”. Tương truyền chỉ một ngụm nước Ức Xuyên có thể khiến U hồn nhớ lại kiếp trước, mà một chén nước Ức Xuyên, có thể khiến U hồn nhớ lại mấy kiếp của mình. Vấn đề là khi đám U hồn lăn lộn qua Tư Bất Đắc Tuyền và Vong Xuyên, thì kẻ nào cũng thành một tờ giấy trắng, căn bản không nghĩ tới việc muốn đi Ức Xuyên, cho nên mấy chục ngàn năm qua trừ Minh chủ cùng Minh Ti tiên cơ hầu hạ Minh chủ, trên căn bản không còn ai đặt chân tới nơi này.

Ánh sáng bạc trải rộng khắp Minh Ti chiếu sáng cả một dòng sông dài.

Ức Xuyên tuy là sông, nhưng không thấy nước chảy, toàn bộ nước của con sông đều giống như bị đông cứng, tuy nhiên nói là nước bị đông cứng, nhưng trên mặt sông lại có một vùng tử ngọ liên (1) sắc tím nở đến khai đáo đồ mi. Bán thiên tinh mang, nhất xuyên tử liên, bích xuyên tự kính, thanh ánh liên ảnh.(2) Chỗ ánh sao sáng cùng hình ảnh hoa sen giao nhau, mọc ra một ngôi đình lục giác bằng thủy tinh màu đen lấp lánh.

(1) Hoa súng

(2) ánh sao lơ lửng giữa không trung, một vùng sông nước hoa sen tím, mặt nước trong vắt tựa như gương, bóng dáng hoa sen chiếu xuống nước)

Nữ quan huyền y đi đến đó liền dừng bước, làm động tác mời hết sức cung kính, nhưng từ bờ sông đến ngôi đình giữa sông lại không có bất kỳ con đường nào. Quốc sư đang muốn mở miệng hỏi làm thế nào qua sông, thì thấy Liên Tam đã đi trước một bước đạp chân lên các đóa tử liên trên sông kia, tử liên kia không có bị đạp nát, mà vững vàng đỡ được Tam điện hạ. Quốc sư liền theo Tam điện hạ đạp lên tử liên mà đi qua, vừa hoa mỹ lại thấy thần kỳ, một lần nữa Quốc sư thật sự ý thức được thế giới của phàm thế cùng thần kỳ quá mức bất đồng, mà phàm nhân cùng thiên thần lại càng bất đồng hơn.

Vừa đi gần tới tiểu đình, liền nghe thấy trong đình truyền ra một trận ho nhẹ, cắt đứt suy nghĩ của Quốc sư, một âm thanh có chút khàn khàn vang lên: “Nghe Phiêu Linh nói, Tam công tử muốn xem Tố Hồn Sách của Nhân chủ A Bố Thác.” Nghe thấy năm chữ Nhân chủ A Bố Thác, Quốc sư kinh ngạc nhìn Tam điện hạ một cái.

Tam điện hạ bước vào trong đình: “Từ lần trước nhìn thấy Cô Châu quân trên Đại Triều Hội (3) của Phụ quân, đã là bảy ngàn năm.”

(3) Buổi gặp gỡ quân thần

Người trong đình cười nhạt: “Tam công tử trí nhớ thật tốt.” Người nọ đứng trước tủ sách, dáng vẻ nghiêm túc cúi đầu vẽ tranh. Bàn đọc sách cũng dùng huyền tinh chế thành, trên mặt bàn bày một chậu u lan. Hắn tiện tay đem bút vẽ ném vào đồ rửa bút, “Thực ra thì ta đã tỉnh lại hơn năm trăm năm, chẳng qua là gần mấy trăm năm, Tam công tử đều không tham gia Đại Triều Hội của Thiên quân nữa, cho nên ngươi với ta mới không có cơ duyên gặp mặt mà thôi.” Nói xong lại ho khan một trận.

Người của Minh Ti có thể lên Cửu Trọng Thiên tham gia Triều Hội, ngoại trừ Minh chủ ra thì không còn ai khác. Quốc sư trợn mắt há mồm. Trong phàm thế thần cai quản Minh Ti gọi là Diêm Vương, Diêm Vương trong các miếu thờ đều có bộ dạng hung thần ác sát, nhưng cái người trước mắt nhìn có chút yếu ớt bệnh tật, thanh niên anh tuấn có màu da tái nhợt này cùng với hình tượng hung thần ác sát kia kém xa vạn dặm. Quốc sư có chút hồ đồ.

Tam điện hạ nhàn nhạt nói: “Đại Triều Hội là Thiên quân đặc biệt tổ chức cho Minh Ti cùng Phàm thế, ta cai quản tứ hải, cùng Phàm thế và Minh Ti không quá liên quan, mấy ngàn lần tham gia, cảm giác cũng không cần thiết.”

Minh chủ hóa ra hai cái ghế bằng huyền tinh tỏ ý mời hai người ngồi xuống, lại đem bức họa trong tay gấp lại, tại chỗ trống trên mặt bàn lại hóa ra một bộ trà cụ, vừa pha trà vừa nói: “Trong bát hoang, cũng chỉ có Tam điện hạ dám xin nghỉ không đến Đại Triều Hội, một lần xin còn đến tận mấy trăm năm.” Sau khi tự mình pha xong trà, cái vị Minh chủ sắc mặt thì tái nhợt nhưng từ tóc mũ đến y phục đều một màu tối tăm này lần nữa chủ động mở miệng, “Tam công tử bây giờ đã nhìn thấu vạn vật, hẳn là đoán được ta mời ngươi tới đây là có ý gì đi.”

Tam điện hạ cúi đầu vuốt ve chén trà thủy tinh trắng Minh chủ vừa đưa, nói: “Cô Châu quân là muốn cùng ta làm một cái giao dịch?” Quốc sư nghe được Tam điện hạ rõ ràng dùng một câu hỏi nhưng lại không có một chút nghi vấn trong đó.

Minh chủ lại bắt đầu ho khan, kho khan một trận mới dừng lại, thần sắc lại tăng thêm mấy phần nghiêm túc: “Không sai, trong Thần tộc, bàn về giao du rộng rãi với Ma tộc, đếm tới đếm lui, cũng chỉ có Tam công tử. Nếu Tam công tử có thể thay ta tìm được một người ở Ma tộc, thì Tố Hồi Sách của A Bố Thác kia, ta tự động sẽ dâng hai tay.”

Tam điện hạ đùa nghịch cái nắp trà trong tay: “Cô Châu quân muốn tìm người nào?”

Minh chủ tựa như chịu đựng một hồi mới nói: “Tiểu nhi tử của Ma quân Thanh Chi.”

“Nga, con trai trưởng của Yến gia ở Nam Hoang.” Tam điện hạ nhìn Quốc sư một cái, “Ta nhớ…Tên gì nhỉ?”

Quốc sư dĩ nhiên không thể trả lời vấn đề này, Quốc sư ngay cả Ma Quân Thanh Chi là cái thứ quỷ quái gì cũng không biết, vô tội nhìn lại Tam điện hạ một cái.

“Yến Trì Ngộ.” Minh chủ thay mặt hắn trả lời vấn đề này, biểu tình giống như hoàn toàn không muốn nhắc tới cái tên này.

“Một vị Thần tộc lại muốn tìm một Ma tộc, thân phận của Ma tộc này còn không tầm thường,” Tam điện hạ cười một tiếng, “Cô Châu quân tìm người là vì nguyên nhân gì a?”

Minh chủ trầm mặc thật lâu: “Là gia tỷ tìm hắn.” Quốc sư chú ý tới thần sắc Minh chủ có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tam điện hạ rốt cuộc đem nắp trà kia trả về vị trí cũ, nâng chung trà lên uống một ngụm: “Ta nghe nói Họa Lâu nữ quân trong lúc dạo chơi Nam Hoang, có vô tình cứu được một thiếu niên.”

Minh chủ hơi ngạc nhiên: “Không hổ là ngươi,” dừng một chút, “Chính là nguyên nhân đó.” Nhíu mày một cái, lại một trận ho khan, sau đó chậm rãi nói, “Gia tỷ cao ngạo, tứ hải đều có tiếng, ta cũng không biết nàng vì cớ gì lại đi cứu một Ma tộc, còn thu hắn làm đồ đệ, sau khi tỉnh lại thì thấy nàng đã ngủ say còn để lại cho ta một phong thư, cũng hơi cảm thấy hoang đường. Nghe nói tiểu nhi tử của Yến Na trừ dáng dấp bên ngoài đẹp mắt, những cái khác đều không có.” Chân mày xoắn chặt, trong lòng tràn đầy không muốn nhưng lại bất đắc dĩ, “Hôm nay ta vẫn còn cảm thấy chuyện này quá hoang đường, không thể hiểu gia tỷ nàng tại sao lại thu nhận một tên ngu ngốc như vậy là đồ đệ, nhưng cũng không thể không gắng sức, nếu không lúc nàng tỉnh lại, ta không có cách nào đối phó.”

Tam điện hạ nhìn Quốc sư một cái: “Ngươi có gì muốn nói sao?”

Loại trường hợp này vốn không phải Quốc sư có thể mở miệng, Liên Tam cùng Tạ Cô Châu một phen đối đáp, Quốc sư nghe cũng không quá hiểu, liên quan tới việc Ta Cô Châu không hiểu tại sao tỷ tỷ của hắn phải thu nhận một đồ đệ ngốc nghếch này, Quốc sư lại có cái nhìn của riêng mình. Quốc sư chần chờ trong chốc lát, hướng Tạ Cô Châu nói: “Bần đạo nghĩ, vị tiểu Yến công tử có dáng dấp đẹp mắt mà Minh chủ vừa nói kia, có lẽ chính là bởi vì hắn có dáng dấp phá lệ đẹp mắt, cho nên mới khiến tỷ tỷ ngài muốn thu hắn làm đồ đệ,” lại hướng Liên Tam, có chút ngượng ngùng, “Tam điện hạ cũng biết loại chuyện này ở Phàm thế chúng ta khá phổ biến đi.”

Cô Châu lập tức hừ một tiếng, xem thường: “Nếu bàn về dung mạo, đệ nhất mỹ nhân tứ hải bát hoang chính là Bạch Thiển ở Thanh Khâu, mà đệ nhị chính là Họa Lâu của Minh Ti ta, Yến Trì Ngộ có dễ nhìn đi nữa, cũng không qua mặt được Họa Lâu, nàng vì sao phải vì một xác không bằng nàng mà đối với Yến Trì Ngộ nhìn với con mắt khác?”

Tam điện hạ cũng nói: “Trong Bát hoang mỹ nhân phổ, Họa Lâu nữ quân có chút kém Bạch Thiển Thanh Khâu, nhưng bất quá ta cũng không cảm thấy Bạch Thiển là người đẹp nhất, chuyện này mỗi người một ý thôi.”

Nghe lời ấy, trên mặt Tạ Cô Châu hiện vẻ hài lòng, không tiếp tục làm khó Quốc sư. Nhưng trong lòng Quốc sư lắc đầu một cái, suy nghĩ Minh chủ điện hạ ngươi thật sự cho là Tam điện hạ ngầm tán dương tỷ tỷ ngươi sao, ngươi quá ngây thơ rồi.

Trong lúc nhất thời Quốc sư cảm thấy bản thân rất chi là nhạy bén, nhưng lại có chút thất vọng chán chường, bởi vì hắn là một đạo sĩ, thật ra thì trong loại chuyện này không nên có sự nhạy bén như vậy. Các đạo sĩ tốt, đều không như vậy. Quốc sư buồn rầu trong chốc lát.

Không bao lâu Liên Tam liền từ biệt Tạ Cô Châu.

Trên đường trở về, Quốc sư không nhịn được một lòng ham học hỏi, làm phiền Liên Tam cả một đoạn đường. Một đường đi xuống, Quốc sư mới hiểu được Bạch minh chủ Tạ Họa Lâu cùng Hắc minh chủ Tạ Cô Châu tỷ đệ chấp chưởng Minh Ti có chút đặc biệt: Hai tỷ đệ này từ khi ra đời liền không thể xuất hiện cùng nhau, Bạch minh chủ chấp chưởng Minh Ti thì Hắc minh chủ ngủ say, Hắc minh chủ chấp chưởng Minh Ti thì Bạch minh chủ ngủ say, vì vậy Tạ Cô Châu mới nói tỷ tỷ để lại thư cho hắn muốn hắn chiếu cố tiểu Yến.

Đồng thời, Quốc sư cũng biết vì sao Liên Tam đột nhiên muốn lấy được Tố Hồi Sách của Nhân chủ A Bố Thác.

Hóa ra khi tới Minh Ti thì Tam điện hạ đã hỏi qua Hồng Ngọc quận chúa những chuyện liên quan tới Tổ Thị thần hạt sen hồng ghi trong cổ thư Nam Nhiễm, nhưng trong ký ức của Quận chúa, trong bản sách gốc khi ghi tới đoạn tiên thể của Tổ Thị thần hóa thành hạt sen hồng cũng không thấy ghi chép gì nữa, bọn họ nhìn thấy một trang kia trống không, ở trong sách gốc cũng là trống không. Manh mối truy tìm Tổ Thị thần vì vậy mà đứt.

Bất quá đúng lúc bọn họ có một chuyến đi tới Minh Ti, trong Minh Ti lại cất giữ Tố Hồn Sách của phàm nhân, cho nên Liên Tam liền thuận đường đi tìm Minh chủ mượn sách của A Bố Thác.

Nếu A Bố Thác còn trong luân hồi, ở trong Tố Hồn Sách có thể tìm được hắn đang ở trong đời nào, là người nào, tìm ra một chén Ức Xuyên hắn uống, liền có thể biết hạt sen hồng kia rốt cuộc đã đi đâu, nói không chừng có thể tìm được tung tích Tổ Thị thần.

Quốc sư trước đây vẫn một mực hoài nghi Liên Tam căn bản đã quên luôn chuyện truy tìm hạt sen hồng, hiện tại lại thấy hắn đem việc đó làm tới mức này, liền rất vui vẻ yên tâm.

Thời điểm Liên Tam làm việc nghiêm túc, Quốc sư rất nguyện ý cùng hắn phân ưu: “Cho nên Điện hạ để cho ta đi cùng gặp Minh chủ, là bởi vì để lấy được Tố Hồn Sách của A Bố Thác, có việc cần dùng tới ta đúng không?” Quốc sư rất chủ động, “Chuyện này nếu Điện hạ cần cứ sai khiến, chỉ cần phân phó, Túc Cập nhất định hết sức.”

Tam điện hạ nhìn hắn, lộ nghi hoặc: “Ngươi có thể giúp được gì?”

Quốc sư so với Tam điện hạ càng nghi hoặc hơn: “Nếu như ta cái gì cũng không giúp được, Điện hạ cùng Minh chủ nghị luận đại sự tại sao lại mang ta theo?”

“Thuận đường.”

Quốc sư lảo đảo một chút: “Thuận đường? Thuận đường…là ý gì?”

Tam điện hạ kỳ quái nhìn Quốc sư một cái, giống như muốn nói một chuyện đơn giản như thế mà cũng không hiểu: “Có ngươi canh chừng ở trong viện, ngươi cảm thấy cái vị Quý thế tử tự ái cao hơn trời kia, sẽ đi gặp A Ngọc nói rõ ràng, cùng nàng nói xin lỗi sao?”

Quốc sư tất nhiên luôn luôn là một Quốc sư rất thỏa đáng, không thì trong suốt triều đại của Tiên đế cũng không tới lượt hắn dốc hết tâm huyết, nhưng người tu đạo bọn họ không hỏi nhân tâm, Quốc sư đối với sự thông hiểu nhân tâm không có chút thành tựu nào. Quốc sư rất buồn bực: “Nhưng tư tưởng của Quận chúa đã tháo gỡ, chuyện này đã kết thúc a.”

“Tư tưởng của A Ngọc bởi vì hắn mà ra, hắn cùng A Ngọc không có nói chuyện, không coi là chấm dứt, nếu không ta mang ngươi tới đây làm gì? Nhìn ta đánh nhau vui lắm sao?”

Quốc sư không quá hiểu: “Nhưng Điện hạ ở trên Luân Hồi Đài không phải đã hỏi Quận chúa có phải đã giải thoát hay chưa, tuy ta không nghe thấy câu trả lời của Quận chúa, nhưng lúc rời Luân Hồi Đài, ta nhìn Quận chúa đúng là một dáng vẻ thư thái. Ta không hiểu rõ Điện hạ vì sao phải để Quý thế tử một mình gặp Quận chúa một lần, cái này há chẳng phải là gây thêm rắc rối?”

Có vẻ là sợ không trả lời hắn thì hắn sẽ không dừng lại, Tam điện hạ cân nhắc chốc lát, nhịn sự không kiên nhẫn trả lời Quốc sư: “Quý Minh phong thật ra rất rõ ràng cái chết của Thanh Linh, sự trừng phạt lớn nhất hẳn là trên người đó, ngày đó chỉ trích A Ngọc, bất quá chỉ vì một chút tư tâm.” Hắn nhàn nhạt, “A Ngọc tín nhiệm ta, cho nên khi ta nói lúc đó nàng không sai, nàng có thể tiếp nhận ý kiến này, nhưng phải là tên đầu sỏ Quý Minh Phong này nói với nàng là ai sai, thì nàng mới có thể hoàn toàn giải thoát từ trong chuyện này, cái cảm giác áy náy không quá thích hợp kia đã sớm ăn sâu vào trong xương tủy, đem chúng xóa bỏ hoàn toàn cũng không dễ dàng. Mà ta mang nàng tới đây, muốn chính là hai chữ hoàn toàn.”

Quốc sư tỉnh ngộ, cảm thấy bội phục không ngớt, tối nay hắn phòng hỏa phòng trộm phòng cả Liên Tam cùng Quý Minh Phong vì Thanh Ngọc mà đánh nhau, không nghĩ tới trong lòng Tam điện hạ lại nghĩ như vậy, điều này làm hắn cảm thấy hắn thật giống tiểu nhân, không khỏi xấu hổ: “Điện hạ tấm lòng quảng đại, nhìn nhận sự việc rõ ràng chính xác như vậy, thật khiến ta xấu hổ.”

Tam điện hạ gật đầu một cái, đón nhận ca tụng của hắn. Hai người một đường trở về, không nói gì nữa, nửa chung trà đã về tới viện.

Đến trước cổng Nguyệt Môn lối vào trong viện, quả nhiên nhìn thấy sâu trong viện tử dưới tàng cây Như Ý, Quý thế tử cùng Quận chúa đang đứng cùng một chỗ. Quốc sư thấy Tam điện hạ dừng bước, hắn cũng dừng bước theo.

Thò đầu nhìn tới, chỉ thấy trong sân dưới bầu trời tràn ngập ánh sáng bạc, trong bóng tối dưới tàng cây, Quý thế tử cùng Quận chúa đứng đối diện nhau, dáng hai người đều cao, ống tay áo theo gió phất phơ, từ xa nhìn lại giống như một gốc diệu hoa cùng một cây ngọc thụ.

Quận chúa đưa lưng về phía họ, nên không có phát hiện bọn họ đã trở lại, đôi mắt Quý thế tử chỉ chăm chú nhìn Quận chúa, dáng vẻ tựa như cũng không phát hiện bọn họ đang đứng cạnh cổng Nguyệt Môn.

Quốc sư dựng lỗ tai, cũng không nghe được hai người đang nói gì, trong lúc vô tình nghiêng đầu, liền sợ hết hồn.

Sắc mặt Tam điện hạ trầm như nước, lạnh như băng.

Quốc sư cũng không phải người ngốc, suy nghĩ chốc lát, hiểu rõ một chút, không khỏi ngưng trọng: “Là Điện hạ nói muốn để bọn họ hoàn toàn kết thúc, muốn cho Quận chúa hoàn toàn tháo gỡ tư tưởng, hai người bọn họ hiện giờ ở một chỗ như vậy, vẫn là cơ hội do ngài cố ý tạo ra, nhưng lúc này ngài đứng nơi này nhìn hai người bọn họ, nhưng lại sinh ra tức giận,” Quốc sư ra vẻ bất lực, “Ngài tội gì phải tự mình làm khổ mình?”

Tam điện hạ không đổi sắc hỏi hắn: “Ta có tức giận sao?”

Quốc sư gật đầu một cái.

Tam điện hạ vẫn không cảm xúc: “Có thể bởi vì thời điểm quyết định là một chuyện, thời điểm nhìn thấy lại là một chuyện khác?”

Quốc sư không dám trả lời, nhìn mặt lựa lời nói: “Vậy ta mang Quận chúa đi được chứ?” Đi hai bước lại không nhịn được quay đầu trở lại khuyên can, “Hay là vẫn nên lấy đại sự làm trọng?”

Tam điện hạ trầm mặc không nói gì, nhưng cũng không phản đối lấy đại cuộc làm trọng, hồi lâu, phất tay áo nói: “Ta ra ngoài hóng gió một chút.”

Quốc sư nhịn xuống cảm giác muốn nhắc nhở Tam điện hạ nơi này gió rất lớn, đành phải gật đầu thuận theo. Hắn đối với bản thân mình vừa rồi vừa bội phục cũng vừa xấu hổ.

Sau khi Thành Ngọc tỉnh dậy nhìn trong phòng không có người, vì vậy đi ra ngoài tìm Liên Tam, nàng ở trong viện loay hoay một vòng, Liên Tam không nhìn thấy, nhưng lại thấy Quý thế tử. Nàng theo bản năng cảm thấy cần tránh một chút, nhưng vừa mới đi tới dưới tàng cây Như Ý, liền bị Quý thế tử cản lại. Sắc mặt Quý thế tử không tốt lắm.

Nàng cảm thấy mình cùng Quý thế tử cũng không có gì để nói, vì vậy đứng đó có chút lúng túng, cũng không phát hiện Liên Tam đã về tới viện.

Nàng không lên tiếng, Quý thế tử cũng không lên tiếng. Cho đến khi nàng có chút phiền não, Quý thế tử rốt cuộc mở miệng: “Ta biết ngươi đã giải thoát khỏi chuyện đó.”

Câu nói đầu tiên của hắn chính là cái này.

Thành Ngọc liền ngẩn người, sau đó trong khoảnh khắc toàn thân phát lạnh, hồi lâu nàng mới tìm lại được âm thành của mình: “Thế tử cảm thấy ta không xứng được giải thoát, vì vậy lại tới nhắc nhở ta, phải không?”

Trong ánh mắt nàng hiện lên nhiều loại cảm xúc ——– chúng xuất hiện một cách tuần tự, rõ ràng, đầu tiên là không hiểu, sau nữa là đau đớn: “…Khi đó ta làm hỏng chuyện của Thế tử, nhưng sau đó không phải ta đã lưu lại các bản sao cổ thư Nam Nhiễm cho Thế tử rồi sao, vì sao Thế tử, cứ nhất định muốn ta đau khổ chứ?”

Quý thế tử cơ hồ lập tức ngẩng đầu, hắn nhìn nàng, trên mặt không chút huyết sắc: “Ta không muốn khiến ngươi đau khổ.” Hắn hấp tấp nói.

Phản ứng của nàng hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, hắn đã suy nghĩ rất nhiều những câu hắn nói với nàng trước kia, hắn nghĩ nàng có lẽ sẽ rất hận hắn, có lẽ sẽ trách mắng hắn. Hắn không có nghĩ qua nàng không những không căm ghét, không chỉ trích, thậm chí than phiền cũng không có, nàng chỉ là đã hiểu lầm hắn. Nhưng lúc này hắn lại tình nguyện nàng có thể nổi giận với hắn, đánh hắn, mắng hắn, những thứ đó đều chả là gì so với sự hiểu lầm đến cứa tim gan như vậy. Từ trước hắn luôn cho rằng để nàng cách xa là tốt nhất, nhưng lúc này lại thật sự phát hiện không có gì so với hiểu lầm của nàng làm hắn thống khổ hơn.

Âm thanh của hắn trở nên khản đặc: “Đêm đó ở cổ mộ, những câu ta nói kia, cũng không phải lời thật lòng, cũng không phải là ngươi hại chết Thanh Linh.” Cuối cùng cái gì nên nói hắn cũng nói ra, “người chém đứt dây cầu ở hóa cốt trì, mới thật sự là thủ phạm.”

Thành Ngọc ngẩn người, chợt ngẩng đầu.

“Là thị nữ của Mạnh Trân đã chém đứt dây cầu.” Hắn tiếp tục nói, “Thị nữ của nàng tinh thông độc chướng, đối với núi Túy Đàm cũng hết sức quen thuộc, sau khi chúng ta tới Tào khê đã để nàng trông nom cổ mộ. Sau khi mở cổ mộ, trừ phi người xông vào mộ chết trong đó hoặc thành công đi ra, nếu không cửa mộ sẽ không đóng lại. Thanh Linh tiến vào mộ sau ngươi, thấy Thanh Linh vào mộ, nàng ta tự chủ chương chém đứt dây cầu, muốn đem các ngươi vây ở trong mộ.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, trong ánh mắt ẩn chứa khổ sở, rơi trên gương mặt hoảng hốt của nàng: “Liên tướng quân nói đúng, Thanh Linh không có tiếc nuối, chức trách của nàng là bảo vệ ngươi. Nàng là ảnh vệ, ngươi còn sống, nàng sẽ không có bất kì tiếc nuối.”

Một lúc lâu Thành Ngọc mới phản ứng được, nàng lui về sau một bước chống người vào thân cây Như Ý.

Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, đêm hôm đó đúng là có người chém đứt cây cầu, chính là bởi vì cây cầu bị đứt, Thanh Linh mới hy sinh thân mình đem nàng tới bờ bên kia. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, Quý Minh Phong lại nói nàng hại chết Thanh Linh, nàng ở trong đau đớn đón nhận lời nói này, vì vậy liền không suy nghĩ được còn có một hung thủ, là người đã chém đứt cây cầu, trực tiếp khiến Thanh Linh chết. Nàng chưa bao giờ đẩy nguyên nhân cái chết của Thanh Linh lên người hung thủ kia, tựa như làm như vậy, chính là đang chối tội, sẽ làm người ta khinh miệt.

Hôm nay nàng không còn cực đoan như vậy nữa. Nàng trầm mặc hồi lâu: “Vậy ngươi…” Nàng muốn hỏi nếu như lúc đầu hắn đã biết hết thảy chuyện này, biết chuyện này là đạo lý như thế nào, khi đó vì cớ gì…Nhưng nhất thời lại cảm thấy không còn cần thiết nữa. Bởi vì hết thảy đều đã qua, Thanh Linh đã thuận lợi tiến vào luân hồi, mà nàng, cũng sẽ không vì chuyện này mà đau khổ, tuy vẫn nhớ nhung Thanh Linh, nhưng chỉ là tâm tình phát ra từ nội tâm đã bình thường trở lại.

Quý Minh Phong tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chủ động trả lời: “Đêm đó ta tức giận như vậy, nói không lựa lời, là bởi vì ta tư tâm, ta tư tâm…”

Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn giải thích. Nhưng giờ khắc này hắn không có cách nào mở miệng, nói cho nàng cái gì đây?

Nói cho nàng mọi tổn thương hắn gây ra cho nàng là bởi vì si mê của hắn, là bởi vì…Hắn thích nàng? Chẳng qua chỉ là một cái cớ vụng về mà thôi. Sự thật chính là hắn đã tổn thương nàng, hắn là nguyên nhân của cơn ác mộng một năm qua của nàng. Nếu ngay cả điểm này hắn không cách nào đối mặt thì sau này hắn làm sao có thể khống chế tâm ma của mình, lại không tiếp tục tổn thương nàng? Vì vậy hắn không nói tiếp nữa.

Hắn yên lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Không có gì giải thích cả, mọi chuyện đều là ta sai,” hắn mất rất nhiều khí lực mới có thể nhìn nàng hỏi ra câu hỏi hắn muốn hỏi nhất tối nay, “Ngươi có thể tha thứ cho ta, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”

Nàng vô cùng giật mình, giống như hắn hướng nàng xin lỗi, khẩn cầu nàng tha thứ, so với việc lúc nãy hắn nói cho nàng biết thủ phạm đã giết chết Thanh linh là ai, việc này càng làm nàng không thể tưởng tượng nổi. Hắn đem từng biểu tình dù là rất nhỏ của nàng để vào mắt, mỗi biểu tình hoài nghi kia đều khiến hắn đau đớn.

Nàng dựa người vào thân cây, rốt cuộc, nàng trả lời: “Thật ra thì chưa nói tới cái gì mà tha thứ hay không tha thứ.” Nàng hơi cúi đầu, tựa như đang suy tư, “Đêm đó Thế tử cho là ta đã phá hủy cổ thư Nam Nhiễm, làm hỏng đại sự, cứ như vậy chỉ trích ta, ta có thể hiểu được, Thế tử không sai, ta cũng chưa từng trách cứ. Chẳng qua là Thế tử…”

Nàng ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: “Tại sao phải cùng ta bắt đầu lại chứ?”

Nàng nghi hoặc nói: “Nếu Thế tử là bởi vì áy náy với ta, muốn bồi thường, lại biết trước kia ta luôn muốn cùng Thế tử làm bằng hữu, vì vậy mới nói muốn bắt đầu lại lần nữa với ta, vậy thì đại khái không cần.”

Nàng vẫn nhíu mi: “Trước kia ta không hiểu chuyện, mà hôm nay ta đã biết, Quý thế tử không giao…” Tựa hồ cảm thấy từ muốn dùng không được thỏa đáng, nàng dừng một chút, đổi sang cách khác, “Thế tử không tùy tiện kết bằng hữu,” nàng cười một tiếng, “Mà ta là một Quận chúa vô dụng, Thế tử không cần miễn cưỡng, duyên phận của ta cùng Thế tử chỉ nên dừng lại ở Lệ Xuyên, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

Hắn nghe được nàng nói hắn không kết giao với bằng hữu vô dụng, phút chốc từng mạch máu trở nên lạnh lẽo, ngón tay trắng bệch, một lúc lâu mới có thể mở miệng: “Là ai nói cho ngươi, ta không kết giao bằng hữu vô dụng?”

Nàng không nói gì, nhưng rất khách khí cười một tiếng, là nụ cười chuẩn mực của quý nữ hoàng thất, là nụ cười uyển chuyển cự tuyệt, không muốn trả lời vấn đề của hắn.

Hắn đè nén toàn thân lạnh lẽo, hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngươi cũng không phải một Quận chúa vô dụng.”

Đúng như lời Liên Tam nói trên Luân Hồi Đài, có thể phá Nam Nhiễm cổ mộ lấy được cổ thư Nam Nhiễm, không phải người thường có thể làm được. Hắn trước giờ luôn phán xét nàng ngây thơ không hiểu thế sự, nhưng là hắn tự đánh giá mình quá cao. Sau cái hôm cho là cổ thư bị hủy, hắn lại mang ảnh vệ xông vào cổ mộ ba lần.

Hai lần xông mộ trước, nàng vẫn bị giam trong Vương phủ Lệ Xuyên, hắn hao tổn ba mươi lương tướng, nhưng mà ngay cả hành lang dài hai bên tường đá lớn cũng không có đi qua. Rồi sau đó chính là sau khi nàng rời đi, nàng rời đi, nhưng lưu lại bốn cuốn cổ thư nàng sao chép lại ở Vương phủ. Mạnh Trân hiếu thắng, cho dù đã lấy được cổ thư, vẫn lén xông vào cổ mộ, thề phải cùng nàng phân cao thấp. Lúc hắn mang theo thị vệ đem Mạnh Trân hôn mê bất tỉnh trong hành lang dài kia cứu tỉnh lại, một khắc cuối cùng khi Mạnh Trân hồi quang phản chiếu tỉnh lại, đành phải thừa nhận, là nàng đã đánh giá thấp Thành Ngọc, nàng không theo kịp vị Quận chúa thông minh yêu kiều của Trung Nguyên kia. Rồi sau đó Mạnh Trân mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng chết ở trong mộ.

Trên thực tế, tất cả bọn họ đều đánh giá thấp nàng. Vị Quận chúa nhỏ tuổi đến từ kinh thành này, nàng vô cùng thông minh cùng dũng khí. Liên Tam dùng cái từ đó, phi phàm. Đúng vậy, chỉ có nàng mới có thể lấy được cổ thư từ trong cổ mộ cắn nuốt người kia an toàn trở ra, chỉ có phi phàm mới có thể làm được như vậy.

Nhưng lúc này, nàng đối với sự công nhận của hắn tựa như không chút để ý. Hắn trước kia sai lầm nói nàng vô năng yếu đuối, nàng để trong lòng, hôm nay hắn nói ra lời thật lòng, nàng lại không quan tâm nữa.

Nàng đứng yên lặng trước mặt hắn, trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó cười một tiếng: “Ta không có gì tốt, Thế tử trước giờ cũng biết.” Tuy cười, nhưng nụ cười kia chưa chắc thật lòng, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt nàng không có chút gần gũi, thậm chí không bằng trong cái đêm trăng lần đầu tiên họ gặp nhau kia, khi đó hắn ít ra còn thấy được trong mắt nàng một sự tín nhiệm, nhưng lúc này, ở trong đó không có gì cả.

Hắn tổn thương nàng, vì vậy nàng sẽ không bao giờ tín nhiệm hắn nữa.

Nụ cười kia đâm vào tim hắn, nhưng nàng vẫn còn tiếp tục nói, giọng nói vô cùng quy củ, vô cùng khách sáo: “Thế tử nói ta đều biết, liên quan đến quá khứ ta đã hoàn toàn không còn nút thắt, nhìn Thế tử cũng không còn thấy ngăn cách nữa, chuyện này từ nay về sau chúng ta đừng nhắc tới nữa, vậy ta trước tiên…” Vừa nói liền muốn đi.

“Nếu ngươi không tin ta thật lòng muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu,” hắn đi nhanh hai bước ngăn cản bước chân nàng, gương mặt vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, “Trước kia luôn là ngươi đuổi theo ta, lần này, hãy để ta đuổi theo ngươi đi.”

Mọi sự hoảng hốt vừa rồi cộng lại cũng không bằng lần này, nàng sửng sốt một lúc lâu mới nghĩ tới phải mở miệng, trong ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc: “Thế tử cần gì phải vậy? Chúng ta thật sự ngay cả bằng hữu cũng không thích hợp, Thế tử lưu lại ở kinh thành cũng không được bao lâu, không bằng lúc này chúng ta…”

Hắn cắt đứt lời nàng, muốn cầm lấy tay nàng, nhưng thấy ánh mắt nghi ngờ kia, ngón tay cứng ngắc trong tay áo. Hắn nhăn mày, giống như phát lời thề, rất nghiêm túc nhắc lại lời vừa rồi: “Lần này, hãy để cho ta làm cái chuyện đuổi theo phía sau ngươi đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN