Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu
Chương 2
CHƯƠNG 2
Tôi và mẹ bắt chuyến xe đi Sài Gòn ngay trong đêm mưa lạnh,sau hai ngày ngồi lắc lư cuối cùng mẹ con tôi cũng xuống đến bến xe miền Đông.Nếu Hà Nội là cái lạnh cắt da cắt thịt thì Sài Gòn lúc này lại nóng đến khó chịu.Tôi đưa tay phẩy phấy cho khỏi nóng chạy theo mẹ tạt vào một quán nước vỉa hè gần đó,lầm bầm.
-Cái thời tiết quái quỷ gì không biết…con mệt muốn đứt hơi rồi mẹ ạ
Tôi kéo chiếc ghế đỏ ngồi phịch xuống,hút hết cốc nước mía mẹ mua cho mới cảm giác mình gần như được sống lại,thở mạnh chẳng khác gì người vừa phải chạy marathon.Đây không phải là chuyến đi xa của tôi,nhưng lại là chuyến đi xa đầu tiên tôi ngồi xe đường dài,cảm giác lâng lâng trong người khiến tôi vật vã chỉ muốn ngất đi cho xong.Ngồi được 15 phút,mẹ giục tôi..
-Hạ Vũ,đi thôi…Cô Hiền gọi điện bảo đang bận khách không thể đi đón mẹ con mình được,hai mẹ con chịu khó đi bộ một đoạn vậy
Tôi nhăn mày khó chịu mà quên béng đi mất việc mẹ chỉ còn có 500k trong người :” Cái gì vậy mẹ…Trời nắng như thế này đi bộ sao nổi..Hay là thuê xe ôm đi mẹ,chứ con mệt lắm rồi”
Mẹ tôi mím môi,bà dảo mắt xung quanh định lên tiếng gọi xe ôm thì bác bán nước mía ngồi đó lên tiếng hỏi :” Hai chị em đi đâu…Không ngại thì lên đây tôi chở..Chứ xe ôm mà không biết mặc cả họ chém ghê lắm ấy”
Mẹ tôi cảm ơn rối rít,nói :” Ôi..được vậy thì tốt quá..Bác cho mẹ con em đi ké vào trong quận nhất với..Nói thật lần đầu tiên mẹ con em vào đây nên lơ ngơ lắm”
-Hóa ra hai mẹ con à..Vậy mà tôi cứ tưởng hai chị em cơ đấy…
Chủ quán nhảy xuống giúp tôi xếp vali lên,lúc này tôi mới để ý chú ấy lái chiếc xe ba gác chất mấy thùng nước ngọt,chắc là chở cho những quán ăn trong nội thành.Đi mất khoảng chừng 20 phút dưới cái nắng gắt của 1h chiều,cuối cùng mẹ con tôi cũng đến được quán của cô Hiền.Cô Hiền là bạn kiêm hàng xóm của mẹ tôi ở dưới quê,mấy năm trước đã lấy chồng trong này.Tôi nghe mẹ tôi kể rằng chồng cô Hiền làm công an,gia đình cũng được cho là khá giả nên mở cho cô ấy cái quán Spa làm đẹp túc tắc kiếm đồng qua ngày.Tuy vậy cô ấy cũng không sung sướng gì,nghe đâu bà mẹ chồng cũng gớm giếc giống bà nội tôi lắm.
-Đến rồi à..Vào đây nào,nhìn hai mẹ con toát hết mồ hôi ra rồi..
Cô Hiền xót xa kéo tay mẹ con tôi vào quán,sau đó nói với nhân viên học nghề:” Lấy cho chị ly nước dừa mát ra đây em nhé..”
Nói xong,cô quay sang nhìn tôi đưa tay lên chạm vào những vết xước,ánh mắt đau lòng nói “Khổ thân,sao lại ra nông nỗi như thế này cơ chứ..Còn đau không con”
Tôi lắc đầu :” Cháu không sao..”
Nói vậy thôi chứ thật sự tôi đau lắm,tôi đau trong lòng lẫn đau ngoài thể xác. Mười tám năm sống trong hạnh phúc đùng một cái vỡ như bọt xà phòng chỉ trong một đêm,thử hỏi liệu có ai bình tĩnh mà chấp nhận nổi điều đó không cơ chứ.
Cô Hiền thở dài quay sang mẹ tôi,cầm lấy tay bà an ủi :” Thôi,chuyện nó cũng qua rồi,đừng nghĩ làm gì nữa cho thêm mệt.Bây giờ mày phải mạnh mẽ lên,phải sống vì con mày đây này..Phải kiếm tiền cho con bé Hạ Vũ đi học nữa chứ”
Tôi lắc đầu :” Cháu không đi đâu…”
Mẹ tôi gắt :” Cái gì mà không đi đâu..đời mẹ vì lầm lỡ mà thất học nên mới để cho người ta khinh rẻ phụ bạc,mày cũng định để đời mày như thế chắc”
Tôi cúi gằm mặt xuống im lặng,để mặc cho bà muốn nói gì thì nói.Thật ra tôi cũng muốn đi học lắm,nhưng mà tiền đâu đi học cơ chứ,trong khi đến chỗ ăn chỗ ở mẹ con tôi còn chưa tìm được.Tôi cũng biết bà muốn tốt cho tôi,nhưng mà hiện thực nó phũ phàng đâu có giống truyện cổ tích đâu,nên tốt hơn vẫn là nhìn hoàn cảnh để đưa ra quyết định.
Thấy mẹ gắt tôi,cô Hiền can :” Thôi được rồi,đừng có mắng con bé nữa,nó vẫn còn trẻ người non dạ biết cái gì đâu.Trước mắt tối nay cứ ở quán của tao đã,ngày mai thứ 7 chồng tao được nghỉ,tao nhờ lão ấy đi tìm cho mày cái nhà trọ ổn ổn,gần được chỗ này thì càng tốt.Còn con Vũ,học bạ của con đâu..”
-Con đi ngay trong đêm,có kịp rút học bạ đâu cô…Bây giờ muốn rút lại phải ra Hà Nội..
-Haizz…Không có học bạ thì sao con đi học được cơ chứ…(Cô Hiền than,mắt liếc liếc mẹ tôi chần chừ một hồi rồi cũng nói tiếp)..Hay là con gọi cho ba con nhờ ba con đi lấy xong gửi vào đây,cô bảo chú Khải xin cho con vào Thiên Phong học…Ở ngoài Hà Nội con cũng học trường quốc tế đúng không..
Tôi gật đầu,thế nhưng cũng không có trả lời cô về việc gọi cho ba tôi,cũng không mở miệng nhắc đến ông ấy nửa câu suốt thời gian sau đó,và dường như có lẽ cô Hiền cũng hiểu được điều ấy nên cũng không nói gì thêm.Đêm hôm đó tôi với mẹ ngủ lại quán,cô Hiền thì về nhà chồng cách đó mấy trăm mét.Đến nửa đêm,tôi trở mình không thấy mẹ đâu cả,có chút sợ hãi mà ngồi bật dậy,đến khi nhìn thấy bà đứng ở ngoài ban công mới thở phào một hơi trút xuống.Nhìn cái bóng lưng cô đơn của bà dưới ánh trăng văng vẳng,tâm trạng tôi cũng chẳng thể nào bình thường nổi.Tôi chưa biết yêu,nên chẳng thể hiểu được cảm giác bị phản bội như thế nào,nhưng tôi nghĩ có lẽ là đau lắm,đau hơn cái cảm giác tôi biết mình mất đi cái gia đình hạnh phúc ngày nào.Hôm nay là ngày thứ 3 rời khỏi Hà Nội,bố cũng không có gọi điện cho tôi,dường như với ông,sự ra đi của mẹ con tôi là một sự giải thoát vậy.
Một đêm thức trắng trôi qua,sáng hôm sau cô Hiền cùng chồng đến quán lúc 7 giờ,đi cùng bọn họ là một người đàn ông nữa nhìn rất cao,còn cao hơn cả bố của tôi nữa.Tôi thấy chú ấy gật đầu với mẹ tôi,sau đó hỏi han.
-Sao vào Sài Gòn mà không gọi điện cho anh,số điện thoại cũ vẫn vậy,có thay đâu..
Mẹ tôi bối rối,bà cười trừ đáp cho có lệ :” Em vội quá nên cũng không nhớ…”
Chú Ừ một tiếng trong cổ họng,nhìn tôi sau đó lại tiếp tục nói :”Con gái em đây sao,nhìn cô bé cũng phải 17,18 rồi nhỉ…Giống Hoàng Khang lắm…Mà nhắc mới nhớ,sao không thấy cậu ấy đâu”
Không gian đang nhộn nhịp vì câu nói vô tình của chú ấy mà trở nên im bặt,đôi mắt mẹ tôi bất giác lại đỏ hoe cả lên.Tôi tiến lại ôm lấy vai bà,đáp trả câu hỏi của chú.
-Bố cháu lấy vợ mới,không cần hai mẹ con cháu nữa..Chú quen bố cháu sao
Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào chú tìm câu trả lời,bất chợt tôi nhận ra đôi mắt chú rất đẹp,nó rất giống với những người ngoại quốc lấp lánh màu xanh lá của đá saphia.Tôi như bị hút hồn vào khuôn mặt cương nghị nam tính ấy,trái tim trong lồng ngực bất giác đập thình thịch chẳng theo quy luật,cho đến khi cô Hiền huých tay mới bừng tỉnh thoát ra.
Chú mím môi trả lời câu hỏi của tôi :”Ừ,chú với ba cháu học cùng nhau năm cấp 3…Nhưng chỉ vài tháng thôi vì sau đó chú đi nước ngoài học rồi…”
Với câu trả lời như vậy của chú tôi cũng không có suy nghĩ nhiều lắm,tôi chỉ là không thể tin nổi rằng chú 36 tuổi mà lại trẻ đến như vậy,làn da cũng không có xuất hiện nếp chân chim như bố.Cho đến tận sau này,khi đối mặt với mọi thứ điên rồ xảy ra với mình,tôi mới hiểu hóa ra ngày ấy chú đi Mỹ là vì muốn chạy trốn khỏi tình đơn phương với mẹ tôi.Nhưng đấy là chuyện của sau này khi tôi được nghe chú kể lại…
-Được rồi,cũng 7h10 rồi,Dương đi ăn sáng cùng chúng tôi luôn..Dù sao hôm nay công ty cũng không có làm đúng không..
Chú Dương gật đầu,sau đó chở mẹ con tôi và vợ chồng cô Hiền đi đến một quán phở cách quán của cô ấy cũng phải vài cây số.Vì quán đông không có chỗ để, mà chú lại đi ô tô nên mấy người chúng tôi phải xuống đi bộ một đoạn,mẹ tôi đi trước,còn tôi thì đi sau,bất chợt chú lên tiếng hỏi tôi.
-Bố mẹ cháu cãi nhau vì chuyện gì mà lần này lại vào tận Sài gòn vậy
Tôi lắc đầu :” Tệ hơn nữa,bố mẹ cháu li dị. Bố cháu có người khác, là đứa bằng tuổi cháu..”
Sau khi tôi nói xong,chú đột ngột dừng lại,cơ mặt có chút không được tự nhiên,đâu đó tôi còn nhìn ra được sự đau đớn trên khuôn mặt nam tính ấy,trong lòng càng thêm khó hiểu.Vài giây sau,chú mới lên tiếng đáp trả tôi,tuy nhiên lại né tránh không nhắc đến vấn đề kia nữa .
-Cháu học lớp mấy rồi..vào Sài Gòn đã tìm được trường học nào chưa”
Tôi thẳng thừng :” Cháu nghỉ…Cháu định đi làm kiếm tiền”
Chú bật cười,bàn tay to lớn đưa lên xoa đầu tôi,len lỏi trong những sợi tóc như có như không chạm vào da đầu khiến tim tôi tê dại,nói tiếp.
-Mới tí tuổi đầu đi làm cái gì,việc của cháu bây giờ là lo học để mẹ cháu yên lòng,đấy mới là quyết định đúng đắn
Tôi nhíu mày :” Chẳng phải bằng tuổi cháu bây giờ mẹ cháu cũng đi lấy chồng đó thôi..”
Chú có vẻ ngạc nhiên khi không nghĩ rằng tôi lại trả lời như vậy,ánh mắt bất chợt nhìn xa xăm vào ánh nắng hắt trên những tấm gương xe,nói nhỏ :” Chính vì sai lầm ấy mà bây giờ mẹ cháu phải khóc nhiều hơn”
Nói xong,chú sải bước nhanh hơn bỏ lại tôi đứng đó với bao nhiêu thắc mắc trong đầu.
Vào đến trong quán,cô Hiền gọi 5 bát phở bò tái,lúc chủ quán bê ra đặt xuống xuống mặt bàn,nhìn thấy bát phở có nhiều hành và rau trước mặt mẹ,tôi chưa kịp lên tiếng thì chú Dương đã nhanh hơn,cười trừ với nhân viên,lên tiếng.
-Thật ngại quá,bạn tôi cô ấy không ăn được hành,chị có thể làm một bát khác được không…
Tôi quay sang nhìn mẹ nghi hoặc,bà thấy vậy thì trở nên lúng túng,lắc đầu :” Không sao,em ăn được mà…”
Chú Dương thấy mẹ tôi quyết liệt như vậy lúc này mới biết mình quan tâm trong hoàn cảnh không đúng cho lắm đành im lặng ăn bát của mình,tuy nhiên vẫn thấp thỏm nhìn sang mẹ tôi cho tới khi thấy tôi nhặt hết những cọng hành đó sang bát mình mới thu ánh mắt lại.Suốt bữa ăn ấy,chú không lên tiếng nói chuyện nữa,họa lắm có khi chú Khải hỏi thì trả lời,không thì lại trâm tư một mình.
Một lúc sau,chú Khải như nhớ ra việc xin việc làm cho mẹ tôi,hỏi chú Dương:” À mà đúng rồi,Dương quen nhiều người có biết chỗ nào đang tuyển việc làm mà không đòi hỏi bằng cấp không vậy..”
Chú Dương gật đầu :” Cũng có một vài chỗ anh ạ,sao thế,anh định tìm việc cho ai à..”
Cô Hiền nghe thấy vậy thì reo lên :” Vậy thì tốt quá,vợ chồng em bảo xin việc cho Mai nhưng mà mấy chỗ kia đòi hỏi bằng cấp đại học cơ,nên cũng hơi khó…”
Chú mím môi im lặng một vài giây,cũng không nhìn mẹ tôi,sau đó nói :” Nhà hàng của tôi đang thiếu người quản lý,nếu Mai không ngại có thể đến đó làm việc.,,Về chỗ ở,phía bên kí trúc cho nhân viên vẫn còn thừa một căn…
-Ôi,thật hả anh…( Cô Hiền vui mừng quay sang mẹ tôi)….Đừng lo nữa nhé
-Thôi..tao không bằng cấp gì sao có thể quản lí được cái nhà hàng lớn như vậy được chứ…Ở đây nhiều công ty,tao làm hồ sơ xin vào đó cũng được
Mẹ tôi khoát tay từ chối sự giúp đỡ của chú Dương,ăn vội vàng cho hết bát phở sau đó đứng dậy đi ra ngoài trước sự ngạc nhiên của tất cả.Chú Dương sau khi thấy mẹ tôi phản ứng như vậy cũng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc,nên tôi vẫn chỉ nghĩ bọn họ là bạn lâu ngày gặp lại mà thôi.
Ăn xong,chú Dương trở về công ty làm việc,mẹ con tôi đi theo vợ chồng tìm nhà trọ,loay hoay cả buổi vẫn chưa tìm được.Đúng lúc này chú Khải nhận được điện thoại,không biết đầu bên kia nói gì mà vẻ mặt chú tươi tỉnh hẳn lên,sau đó cúp máy nhìn mẹ con tôi cười nói.
-Tìm được rồi nhé,nhưng căn nhà ấy ở bên quận 2 cơ..Hơi xa chỗ quán của Hiền nhưng không sao,ngôi nhà ấy nằm ở mặt đường lớn,càng dễ dàng để làm ăn.
-Hai tầng sao anh..Liệu giá có mắc không vậy…Bởi vì mẹ con em ..
Chú Khải véo eo vợ ra hiệu,sau đó lại cười xòa.
-Không mắc,chỗ này là chỗ quen biết với tôi,nhà họ đi nước ngoài nên căn nhà để trống..Bình thường nếu người ngoài phải 10 triệu một tháng,nhưng vì chỗ quen biết họ chỉ lấy có 4 triệu thôi. Đặt cọc ba tháng…
Mẹ tôi lưỡng lự một hồi cũng quyết định đi sang quận 2 xem nhà.Đó là một ngôi nhà vẫn còn khá mới màu xanh nước biển,mặt tiền rộng rãi 6 mét,lại nằm ở khu vực trung tâm nên chẳng có gì để chê cả,Hợp đồng nhanh chóng được làm xong,mẹ tôi đem số vàng một cây ấy của bà đi bán được 37 triệu thì 12 triệu đóng tiền nhà,còn 25 triệu bà quyết định đầu tư của hàng hoa,tuy nhiên vẫn phải vay thêm cô hiền 10 triệu nữa mới đủ.
Ngày trước mẹ tôi rất thích cắm hoa,nên ở chung cư có sự kiện hay liên hoan gì đó mẹ tôi đều là người đứng lên nhận công việc trang trí.Hoa mẹ cắm rất lạ,rất độc và đẹp nên khi khai trương quán cũng nhận được kha khá hợp đồng của các nhà hàng cũng như công ty.Tôi sau nửa tháng cũng đi học lại, đến nay đã là 2 tháng, tuy nhiên không phải học ở trường quốc tế mà là một trường bình thường.
Cuộc sống của mẹ con tôi vẫn cứ diễn ra êm đềm như vậy,buổi sáng tôi đi học,buổi chiều được nghỉ tôi tranh thủ giúp mẹ cắt hoa và giao hàng.Chú Dương sau ngày đó cũng không còn xuất hiện,tôi không biết chú ở đâu,đi đâu,nhưng tôi bắt đầu nhận ra tôi càng lúc càng nghĩ về chú nhiều hơn.Thậm chí nhiều lúc tôi còn vô tình nhắc về chú ấy với mẹ,hi vọng mẹ biết.
Tôi bắt đầu trở nên mộng mơ hơn,bắt đầu biết chú ý đến việc chăm chút ngoại hình,nhiều hôm đang ngồi học bài,tôi còn thần thờ suy nghĩ liệu chú có thích một đứa con nít như tôi không,liệu chú có xuất hiện nữa không.Và cứ như thế,cả buổi học hôm đó tôi chả có chữ gì vào đầu,thậm chí khi cô giáo gọi lên bảng tôi còn lúng túng chẳng biết trả lời sao,đâm ra không những bị điểm 0 trong sổ điểm mà còn bị cô giáo đưa giấy gọi phụ huynh.
Giờ ra chơi,tôi ngồi lì tại chỗ không đi đâu cả,môi bặm lại nhìm chằm chằm vào giấy mời gọi phụ huynh mà chẳng biết làm sao.Mười một năm đi học,tôi chưa bao giờ chểnh mảng hay phạm lỗi gì,nên mẹ tôi rất hài lòng với tôi về điểm này.Vậy mà bây giờ..
-Ê,bà sao thế,sao không ra chơi với đám tụi tôi thế..
Như quàng tay lên vai tôi trách móc,cũng đúng thôi,hồi nãy tôi vẫn còn hứa với nó là sẽ cùng cả đám xuống căng tin để canh hotboy của trường,bây giờ lại thất hứa đứa nào chả cáu.Nếu chỉ bị mỗi điểm 0 thì tôi nhất định sẽ mặc kệ mà tặc lưỡi cho qua,nhưng mà đây là bị gọi phụ huynh,nên tôi chẳng còn tâm trạng nữa,lắc đầu ỉu xìu.
-Đang lo không biết phải về nói với mẹ như thế nào về việc gọi phụ huynh..
Như cười lớn,nó cốc đầu tôi mấy cái nói :” Bà tồ quá,ra ngoài cổng 50 nghìn thuê bà bán nước mía vào họp cho..Bọn tôi toàn thế hết”
Lần đầu tiên nghe thấy đến cái việc này,tôi không chắc lắm nên ngập ngừng :” Thế có ổn không,tôi sợ cô Thủy biết lắm,đến lúc ấy thì toi à..”
Cái Như vuốt cằm suy nghĩ một lúc,xong nó đứng dậy kéo tay tôi đi ra khỏi lớp,vừa đi vừa trả lời :” Yên tâm đi,tôi có quen bà bán nước ở cổng chợ,mai tôi thuê bà ấy cho..Gớm,gặp mặt có mấy phút thôi chứ có lâu gì đâu mà sợ”
Thấy cái Như quả quyết như vậy tôi cũng an tâm phần nào,đút tờ giấy họp phụ huynh vào trong túi quần sau đó theo nó đi xuống căng tin.Vì là giờ ra chơi nên căng tin đông nghịt người ra người vào,tôi phải chen chúc mãi mới đi được vào bên trong,thế nhưng vô tình cả người lại va phải ai đó khiến cho chai Sting trên tay người ấy đổ hết vào chiếc đồng phục,trông thật thêm thảm.
-Anh xin lỗi,em không sao chứ em gái..
Giọng nói nam tính trầm ấ, từ trên đỉnh đầu truyền xuống,tôi lúc này mới nhận ra người mình va phải là một nam sinh,và hơn thế nữa tên nam sinh này lại là Viễn,hotboy khối 12,người mà cái Như mê như điếu đổ.Trước sự quan tâm ấy,tôi bình thản lắc đầu,chẳng hề có cảm giác tim đập nhanh mặt đỏ ứng giống như bao nhiêu đứa con gái khác,mặc dù phải công nhận Viễn thật sự rất đẹp trai.
-Không sao,giặt đi là hết thôi..
Viễn ngập ngừng tính nói thêm thì tiếng chuông vào lớp vang lên,tôi xoay người tính đi lên thì tay bị Viễn cầm lấy kéo đi về hướng phòng thay đồ thể dục trước bao nhiêu con mắt đủ các hình dạng của đám học sinh toàn trường.Đẩy tôi vào đại một căn phòng gần đó,Viễn đưa tay cởi chiếc áo đồng phục của anh đưa cho tôi,sau đó nói.
-Thay đi,áo em ướt hết như thế này mặc sao được chứ..Với lại…
Viễn ngập ngừng đưa mắt nhìn nhìn xuống ngực tôi,theo ánh mắt của anh,lúc này tôi mới nhìn thấy hoàn cảnh mình rơi phải.Nước sting màu đỏ loang lổ khiến chiếc áo ướt đẫm bó sát vào da thịt khiến cho lớp áo con màu đen lộ rõ,thấp thoáng ẩn hiện là khuôn ngực đầy đặn làm tôi phải đỏ mặt vì xấu hổ.Nhận lấy chiếc áo đồng phục của Viễn,tôi đóng sầm cánh cửa lại, sau đó mới cảm thấy bản thân khẩn trương đến nỗi đôi chân run rẩy.Thật đúng là quá mất mặt mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!