Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]
7. Bất đắc dĩ thành kẻ không nhà.
Ansa thầm nghĩ, tất nhiên mấy ông tướng này phải ăn ngon rồi, vì người trả tiền đống này là nó cơ mà?
Thịt nướng Hàn Quốc đúng là ngon thật, miếng nào miếng nấy đều rất chất lượng. Thử tưởng tượng đi, gắp một miếng thịt nướng vừa chín tới, chấm tương rồi kẹp vào xà lách Hàn Quốc, nhấp một ngụm Soju…khưuuu! Phải gọi là quá đỉnh cho một ngày se lạnh như tối nay.
-Dôoo!-cả nhóm người ấy cùng ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn lớn, nâng li rượu chúc mừng cho ngày “vui” của nó.
Đang hưng phấn vì ăn thịt ngon thì điện thoại nó chợt rung lên. Xin phép mọi người một tiếng rồi ra ngoài, nó thật nhanh bắt máy. Đầu dây bên là một cô gái trẻ, hình như cũng là người Việt Nam như nó, vì từ đầu đã nghe cô gái kia nói tiếng Việt, còn hẳn là giọng miền Nam, hệt như nó vậy.
*Ở bàn ăn*
-Ansa hình như người Việt mà phải không cả nhà?-Suga nhấp một li rồi quay sang hỏi Jin. Jin nghe thế thì nhướn vai, kiểu “Hỏi tui tui biết hỏi ai?”
-Hình như đúng vậy đó hyung!-Jimin nói với anh.
Chỗ Ansa đứng cũng chẳng xa bàn của cả nhóm là mấy, nên từ đây có thể nghe loáng thoáng. Nhưng dù nghe được thì sao chứ, họ cũng chẳng thể hiểu được, vì nó đâu có nói tiếng Hàn.
-Thì đúng vậy mà, Ansa là người Việt sang đây du học!-Rei bắt đầu rót rượu.
-Chàaa, ra là người Việt Nam!-RMon đệm thêm một câu.
-Nghe nói ở Việt Nam có nhiều gái đẹp lắm í!-V cười duyên.
-Mày lại thế nữa rồi!-Jimin đập bốp vào lưng thằng bạn cùng hội 95lz của mình.
–
Và đây là cuộc hội thoại “thú vị” của nó…
-Có gì chị nói lẹ đi, em đang bận lắm!-ừ, nó bận lắm đó nha, bận ăn thịt nướng -.-
-8h tối mà còn làm à? Sao lại bóc lột sức lao động của nhân viên thế chứ?-nghe giọng điệu là biết ngay ai rồi, ngoài bà chị JiSoo thích lo đủ thứ chuyện ấy ra thì còn ai vào đây nữa-Rồi tính mấy giờ về ăn tối đây cô nương?
-Bữa nay em về trễ nên chị đừng chờ cơm chi cho mệt!-nó cho tay vào túi áo khoác, thong thả nói.
-Nói gì vậy, chị đợi cưng về nấu cơm đấy chứ!-công nhận chị em tốt ghê-Mà thôi, nếu cưng không về thì chị đi ăn nhà hàng với Oppa cũng được!-hay ha, từ ngày có bồ là quên mất cô em gái “tội nghiệp” này luôn. Thế có gọi là DẠI TRAI được không mọi người?-À mà này, báo cho cưng hai tin, một vui một buồn, muốn nghe cái nào trước?
-Vui trước đê!
-Thôi, chị nghĩ cưng nên nghe tin buồn trước đi cho nó có tinh thần!-”Hay ha, có bao giờ bà nghe lời tôi đâu, nay còn bày đặt lựa với cả chọn, RÕ CHÁN!”
-…-muốn nói gì thì nói lẹ để bà đây còn vào ăn thịt, nãy giờ mấy người kia chắc chén sạch sẽ luôn rồi quá.
-Chuyện là ngày mốt chị phải bay sang Sing lo chuyện cửa hàng, tiện thể thăm ba mẹ luôn, chắc đi tầm một hai tháng gì đó. Chị nghĩ cưng không hợp ở nhà một mình nên đã đăng tin cho thuê nhà rồi, mai sẽ có người dọn tới. Cưng qua nhà Arin ở ké cũng được nhỉ? Sao? Kế hoạch hoàn hảo quá phải không nèee?
-WHATTT?-nó vừa nghe cái gì thế này, đúng là không tin vào tai mình nữa rồi. Bà chị già đó nghĩ gì trong đầu thế không biết, chưa gì đã muốn tống cổ nó ra khỏi nhà cho rảnh nợ rồi cơ?
Nhờ chất giọng “thánh thót” trời sinh nên vừa thốt lên, Ansa đã làm mọi người trong quán chú ý. Và tất nhiên không ngoại trừ mấy người nhiều chuyện đi chung kia rồi.
-Are you crazy, Sis?-giờ nó đổi tông giọng luôn rồi à, không những thế, chuyển cả ngôn ngữ cơ á?
-Calm down, Ansa!-Jisoo cười đau khổ, chị biết đây là sự thật đau lòng với nó. Không phải từ đầu đã bảo là tin buồn rồi sao?
-WTH? Say it again, where will i stay…for a month? What are you thinking in your head?-Ansa đầu muốn bốc khói, nắm chặt điện thoại, nói bằng cái giọng như sắp giết người tới nơi.
-Calm down!-Jisoo thở dài.
“Calm down, calm down cái qq, đang tức muốn điên lên đây!”
-Chuyện này dù sao cũng xong hết rồi, mà có phải ý của tui đâu, là mẹ quýêt định đó chớ. Tại mẹ sợ cưng ở nhà một mình lại làm rối tung mọi thứ lên nên…Mà ở chung với Arin không phải vui hơn à?
-…-*cạn lời vì quá mệt mỏi với cuộc sống*-Hừm, thế còn tin vui thì sao?
-Tin vui là hồi sáng lúc chị đây đang quét nhà thì ông đưa thư tới gửi cho cưng giấy báo trúng tuyển của học viện gì bên Sing á!
-Cái gì, đậu rồi hả?-nó đang tức giận, nghe xong tự nhiên xìu xuống luôn, ngay lập tức-Chị chắc không đó?
-CHẮC!@@
-Woo Hoo…Ài-gét-sồ-yo!!-giờ lại nói tiếng Hàn, chả hiểu nổi -.-
*Tại bàn ăn*
-Lúc nãy còn nổi điên, sao giờ vui vẻ vậy ta?-Jimin nhìn nó, anh lầm bầm.
-Ai biết!-Suga nhướn vai.
-Con gái khó hiểu thật!-V.
Ansa vui vẻ trở lại bàn ăn, lúc này mọi người cũng ăn gần xong rồi.
-Có chuyện gì vậy, Ansa?-Rei lo lắng hỏi.
-Cần tụi anh giúp không?-Kook cũng lo lắng không kém. Nói thật lúc nó la lên, anh đã linh cảm có chuyện gì đó không hay rồi.
-Không có gì đâu. Mọi người muốn ăn thêm gì thì cứ gọi, nay em bao mà?-nói rồi móc tiền ra đưa cho Rei-Em có việc phải về trước, mấy anh chị ăn vui vẻ nha. Bai!
-Nèeee!-mặc cho Jhope gọi với theo, Ansa vẫn chạy ra ngoài, bỏ cả bọn ở lại, với tiền và thịt.
Jungkook chẳng hiểu sao lại thở dài, suốt buổi chỉ ăn có nửa dĩa thịt thôi -.- (quá ít!)
–
Vừa về tới, nó đã thấy Jisoo và anh JaeMin ngồi ở phòng khách, chắc đang đợi nó đây mà. Thấy Ansa về trước cửa, Jisoo vội vàng vào trong kéo hai cái vali một xanh dương một hường ra. Khỏi phải nói nó đã choáng thế nào.
Đi ngay bây giờ luôn? Trong cái thời tiết lạnh cóng thế này?
Nó chớp mắt, ngớ ngẩn nhìn chị mình như chưa tiếp thu nổi.
Gì mà vội vàng thế không biết?
-Lần này JaeMin cũng đi Sing với chị nữa!-Jisoo khẽ cười, vui vẻ đi tới khoác vai oppa của mình. Nó trố mắt nhìn Jaemin, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Jisoo.
–
Thế là bất đắc dĩ, trong cái thời tiết lạnh cắt da thế này, cô gái chân yếu tay mềm Min Ansa phải kéo lê hai cái vali to đùng đi trên đường thế đấy. Nó bây giờ phải lại nhà Arin, đúng là chẳng còn cách nào khác@@.
Hãy cầu nguyện rằng không có thằng cướp nào “hành nghề” vào giờ này đi, cô gái à!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!