Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế


Chương 16


Kết quả của việc Tô Dung đùa giỡn Thẩm Ngự Dương, chính là bị anh vừa lừa lại gạt chiếm tiện nghi, hôn thật lâu.

Dùng cách của Tô Dung để nói, Thẩm Ngự Dương bây giờ giống như là chú cún con, thật dính người.

Cuối cùng Tô Dung đành phải cắt đất lại đền tiền, mới làm anh buông tha cô.

Tô Dung ngồi ở trên giường của Thẩm Ngự Dương, nhìn anh một chuyến một chuyến đem đồ của cô dọn vào trong phòng anh, bộ dáng không chỉ không có một chút mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng hứng thú dâng trào.

Tô Dung đỡ trán, khi Thẩm Ngự Dương  đi qua đi lại trước mặt cô sắp đến tám lần, nhịn không được mở miệng giữ anh lại, “Thẩm đại ảnh đế, chúng ta đừng dọn có được không?”

Trên tay Thẩm Ngự Dương vừa lúc là gối ôm của cô, nghe thấy cô kêu anh, Thẩm Ngự Dương trực tiếp ôm gối  đến bên cạnh Tô Dung, sau đó đem gối ném lên giường.

Tô Dung liếc liếc mắt một cái, ánh mắt đối diện anh, thực nghiêm túc hỏi anh, “Chúng ta có thể nghỉ một lát sao?”

Thẩm Ngự Dương khom lưng, chậm rãi tới gần cô.

Trong lòng Tô Dung thầm than một tiếng không tốt, thân thể ngửa ra sau, muốn cách anh xa một chút.

Nhưng Thẩm Ngự Dương thế nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Tô Dung ngồi xếp bằng ở trên giường, theo Thẩm Ngự Dương tới gần, thân thể càng thêm ngửa ra sau, bỗng nhiên, anh đột nhiên nhào lên một cái, cô “Ai da” một tiếng, nằm bẹp xuống giường.

Thẩm Ngự Dương quỳ một gối ở trên giường, một bàn tay chống bên cạnh đầu Tô Dung, một cái tay khác nâng lên cằm cô lên, sau đó cúi đầu, hung hăng hôn xuống.

Tô Dung theo bản năng đẩy anh một chút, môi liền bị anh cắn một ngụm.

Cô ăn đau, Thẩm Ngự Dương lại ôn nhu liếm liếm chỗ vừa mới cắn, chọc đến độ ấm trên mặt cô vừa hạ xuống không lâu lại nổi lên.

Một hồi lâu, cô sắp thở không nổi, cạp Thẩm Ngự Dương một phen, anh mới buông cô ra.

“Hô ~ ha ~” Tô Dung hô hấp để thở, “Thẩm Ngự Dương, đồ đáng ghét nhà anh!”

Thẩm Ngự Dương chui đầu vào cổ cô, cười khẽ, môi anh để sát vào cô, toàn bộ hơi thở ấm áp  phả vào trên cổ và vành tai Tô Dung, “Anh đáng ghét như thế nào? Hửm?”

Tô Dung bĩu môi, nhỏ giọng oán trách anh, “Mỗi lần đều dùng sức hôn như vậy, em đều không thể thở.”

Thẩm Ngự Dương nghe vậy, tiếng cười càng thêm sung sướng lên.

Tô Dung đỏ mặt đấm anh hai cái, “Anh nặng muốn chết đi!”

Thẩm Ngự Dương thuận thế bò dậy, giơ tay xoa xoa tóc cô, “Chờ anh, sắp dọn xong rồi!”

“Ai!” Tô Dung vội vàng duỗi tay giữ chặt Thẩm Ngự Dương, “Đừng dọn, hai cái phòng gần như vậy, anh đừng lộn xộn, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi thử kính đấy.”

“Được!” Thẩm Ngự Dương khom lưng dùng sức hôn một cái lê môi Tô Dung, “Nghe vợ của anh!”

“Ai, ai làvợ anh, bát tự vừa mới mới vừa có một phiết đâu!” Tô Dung quay đầu đi không thèm nhìn anh, khóe miệng cũng đã giơ cao lên.

Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung, cái trán tựa vào cô, “Không muốn làm vợ anh à? Vậy làm bà xã anh nhé!”

Tô Dung cười, “Anh đây là chơi xấu.”

“Dung Dung ơi ~ vợ ơi~ bà xã ơi ~ bảo bối ơi  ~~” *

“Ai nha ai nha!” Tô Dung xoa xoa cánh tay mình, “Buồn nôn đã chết!”

Thẩm Ngự Dương mắt thấy Tô Dung muốn đẩy anh ra, vội vàng nói “Không đùa nữa!”

Tô Dung nhìn anh uy hiếp một cái, “Không được đùa!”

Năm ngón tay Thẩm Ngự Dương khép lại giơ lên cạnh lỗ tai, vẻ mặt nghiêm túc, “Bảo đảm không đùa nữa!”

Tô Dung vừa lòng gật gật đầu, “Em đi phòng cách vách tắm rửa, anh cũng dọn dẹp một chút đi.”

“Vâng bảo bối!” Thẩm Ngự Dương ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tô Dung.

Tô Dung nỗ lực làm bộ không có cảm nhận được, cho đến khi vào phòng đóng cửa lại mới phun ra một hơi.

Tên ma nhân tinh này!

Thật là làm người chống đỡ không được!

Nhưng mà…

Cô dường như thích Thẩm Ngự Dương hơn cô tưởng tượng nhiều!

Tô Dung ở cách vách, cũng chính là căn phòng ban đầu của cô cọ rửa một giờ mới trở lại phòng Thẩm Ngự Dương.

Đẩy cửa ra, đèn trong phòng đã bị tắt, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng ấm áp màu vàng trên đầu giường.

Tô Dung cong môi, thật đủ cẩn thận, biết cô thẹn thùng.

Tô Dung đóng cửa lại, bước nhẹ đi đến mép giường, Thẩm Ngự Dương đang nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, không biết có ngủ hay không.

Tô Dung vừa chú ý Thẩm Ngự Dương vừa xốc chăn lên, duỗi trước một chân lên.

Không đợi ngồi ổn định, trên eo cô đã bị ôm chặt, bị Thẩm Ngự Dương dùng sức ôm lấy ngã về phía sau.

“A!” Tô Dung la lên, sau một trận cảm giác trời đất quay cuồng, cô đã nằm sấp trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương, cuồn cuộn ấm áp trên người anh trộn lẫn mùi hương sữa tắm, xuyên thấu qua áo ngủ mỏng manh, truyền đến trên người cô.

Tô Dung thật cẩn thận ngước mắt, Thẩm Ngự Dương nhắm hai mắt, dường như vừa người làm động tác vừa rồi không phải anh.

“Thẩm Ngự Dương, anh không được, không được…” Tô Dung đỏ mặt, nửa ngày cũng không thể nói ra mấy chữ phía sau.

Thanh âm Thẩm Ngự Dương rất thấp Ừ một tiếng, cánh tay ôm lấy cô càng thêm chặt một ít, “Em đừng nhúc nhích, ngoan một chút, anh ôm em ngủ.”

Tô Dung yên tâm xuống, cánh tay vòng qua eo Thẩm Ngự Dương, càng rúc sâu vào trong lòng ngực anh, “Thẩm Ngự Dương.”

“Hửm?”

“Có anh ở  bên em thật tốt.”

“Đồ ngốc.” Môi Thẩm Ngự Dương khẽ động, một tiếng cảm khái, “Là có em ở bên anh mới thật tốt.”

Tô Dung cười cười, nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng tim đập “Thình thịch” của Thẩm Ngự Dương, giờ khắc này vô cùng an tâm, vô cùng ấm áp.

Buổi sáng chuông báo thức của Tô Dung đặt 7 giờ, nhưng mà không biết là trong lòng nhớ hôm nay thử kính hay là đêm qua ngủ đến tương đối tốt, 6 giờ Tô Dung  liền đã dậy.

Khi mở mắt, Thẩm Ngự Dương đã dậy không biết bao lâu, một tay chống đầu nằm nghiêng đang ngắm cô, một cái tay khác đặt trên lớp chăn đắp trên eo cô.

Tô Dung dụi dụi mắt, “Sao anh thức sớm vậy?”

Thẩm Ngự Dương giật giật, khẽ hôn môi cô, ngay sau đó tách ra, “Chào buổi sáng, bảo bối của anh.”

“Nha!” Tô Dung che miệng, hai tròng mắt trừng lớn, thanh âm theo khe hở ngón tay phát ra, “Anh làm gì hôn em nha ~”

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, “Bảo bảo em thật là quá đáng yêu!”

Tô Dung: “……”

Thức dậy sau một giấc ngủ,  bạn trai cô hình như có điểm không bình thường làm sao bây giờ?

Online chờ, rất gấp!!!

Tô Dung nhìn Thẩm Ngự Dương liếc mắt một cái, yên lặng dịch hướng mép giường, sau đó xốc chăn lên, xuống giường.

Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, không có chút nào tạm dừng.

“Phanh!” Cửa phòng đóng lại.

Thẩm Ngự Dương: “???”

Sáng sớm lên không biết nguyên nhân gì làm bạn gái tức giận làm sao bây giờ?

Online chờ rất gấp!!!

Tô Dung không tức giận, chính là bị Thẩm Ngự Dương nhiệt tình dọa tới rồi.

Trước nay cô không nói qua yêu đương, ở phương diện tình cảm trống rỗng, thói quen chính mình một người, đột nhiên có đàn ông xuất hiện như vậy, đem cô đặt ở đầu quả tim mà sủng ái, Tô Dung có chút trở tay không kịp.

Hít sâu vài lần,  tim Tô Dung  đập nhanh mới bằng phẳng xuống.

Tô Dung quay đầu lại, đối với cửa phòng cong môi, cô đột nhiên đi ra như vậy, anh ấy nhất định sẽ suy nghĩ miên man, để anh ấy trước hết nghĩ đi.

Tô Dung xoay người đi phòng cách vách, rửa mặt rồi liền đi chuẩn bị bữa sáng.

Không bao lâu, Thẩm Ngự Dương rửa mặt xong thật cẩn thận mở cửa phòng ra, tìm kiếm Tô Dung.

Người còn chưa thấy đâu, cái mũi  đã ngửi được mùi hương từ phòng bếp trước.

Thẩm Ngự Dương nhướng mày, đi nhanh đến phòng bếp.

Tô Dung nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại cười với anh, “Ăn cơm đi.”

Thẩm Ngự Dương tiến lên hỗ trợ, “Anh còn tưởng rằng em giận chữ.”

“Không có giận nha ~ em chính là có chút…”

“Thẹn thùng?” Thẩm Ngự Dương nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhiệt tình.

Tô Dung nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, “Ăn sáng đi.”

“Được.” Thẩm Ngự Dương câu môi, xoay người giúp Tô Dung rót một ly sữa bò.

Tô Dung ngước mắt, hai người nhìn nhau cười, năm tháng tĩnh hảo.

Ăn xong bữa sáng, Tô Dung muốn trang điểm, lại bị Thẩm Ngự Dương ngăn cản.

Thẩm Ngự Dương lôi kéo Tô Dung ngồi trên sô pha, “Không cần trang điểm, hôm nay liền để mặt mộc đi thử kính.”

“Mặt mộc?” Tô Dung khẽ nhíu mày, đầu năm nay con gái ra cửa có mấy người là mặt mộc? Lại nói trang  điểm cũng không phải đơn thuần vì đẹp, cũng là đối với người khác tỏ vẻ tôn trọng nha ~

Thẩm Ngự Dương vừa thấy biểu tình Tô Dung liền biết cô suy nghĩ cái gì.

Khẽ cười một tiếng, Thẩm Ngự Dương dùng ngón trỏ điểm điểm cái mũi Tô Dung, “Em còn không tin anh? Đạo diễn Lương không thích nữ diễn viên trang điểm, sẽ che đậy hết hào quang bản thân diễn viên”

“A?” Tô Dung kinh ngạc, “Mặt mộc còn có thể nhìn ra hào quang a?”

“Tự nhiên.” Thẩm Ngự Dương cầm lấy một bàn tay Tô Dung, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, ” Đạo diễn Lương cho rằng, tướng từ tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển, tâm người sẽ ảnh hưởng đến hành vi cử chỉ của bản thân người đó, mới có thể từ từ hình thành thói quen tính cách, mặt mộc, là có thể làm ông ấy quan sát diễn viên một cách trực quan nhất, phán đoán diễn viên có thể hay không diễn ra cái nhân vật kia.”

Tô Dung cái hiểu cái không gật gật đầu, “Đạo diễn Lương giống như có điểm bất đồng.”

Thẩm Ngự Dương nghe vậy câu môi, “Cho nên ông ấy ở trong giới có cái ngoại hiệu, “Lương quái tài”.

Tô Dung “Xì” bật cười, “Đạo diễn Lương chính mình biết cái ngoại hiệu này không?”

Thẩm Ngự Dương nhún nhún vai, “Hẳn là biết, bất quá ông ấy dường như rất thích cái xưng hô này.”

“Chị Kiều nói, chiều nay còn có mấy nữ diễn viên cùng nhau thử kính, em có chút khẩn trương.” 

Tô Dung trở tay chế trụ tay Thẩm Ngự Dương, “Tối hôm qua anh nói cho em việc cần chú ý, em giống như đều nhớ không được.”

Tô Dung có chút ảo não, Thẩm Ngự Dương nói nhiều như vậy với cô, nhưng mà trong lòng khẩn trương, lại nhớ không ra.

Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung một cái, “Khẩn trương cái gì, không phải anh ở đây sao? Lại nói Đạo diễn Lương cũng không phải cái gì hồng thủy mãnh thú.”

“Có ai anh ủi người khác như anh sao.” Tô Dung dựa vào anh, “Hiện trường thử kính anh lại không ở, em khẳng định sẽ khẩn trương a.”

Thẩm Ngự Dương đáy mắt hiện lên một mạt ý cười, nghĩ thầm vẫn là tạm thời không cần nói cho Tô Dung biết việc kia tương đối tốt.

Ôm trong chốc lát, Tô Dung giãy giụa muốn từ  trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương ra.

Thẩm Ngự Dương buông cô ra, chỉ là lúc cô đứng dậy, kéo cánh tay của cô ngửa đầu hôn lên.

Cùng lúc đó, “Cạch” một tiếng vang lên, cửa nhà Thẩm Ngự Dương bị mở ra, một nam một nữ trước sau tiến vào.

Ba giây sau, tiếng thét sợ hãi gần như muốn xốc nóc nhà lên.

“A a a a a!!! Các người đang làm cái gì?”

– ————————————-

Tác giả có lời muốn nói: 【 tướng từ tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển, tâm người sẽ ảnh hưởng đến hành vi cử chỉ của bản thân người đó, mới có thể từ từ hình thành thói quen tính cách】 điểm này tham khảo Baidu ( Google Trung)~~ moah moah ~~

Thẩm Ngự Dương: Vợ anh mỗi ngày càng yêu anh, a a a a a!

– ——————————————-

*Khụ, giải thích một chút cái dấu *Nguyên văn là tức phụ nhi  [ 媳妇儿], lão bà [老婆],… tiếng Việt đều là vợ thôi, cho nên anh Thẩm nhà ta chơi chữ ở câu trên ấy. Đối với việc anh Thẩm vô sỉ, editor tỏ vẻ tâm mệt a~

Hôm nay mê phim nên trễ chút hí hí, sẽ tăng nhanh tiến độ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN