Cầu Vồng Sau Mưa - Chương 37: Tưởng chừng là hạnh phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
248


Cầu Vồng Sau Mưa


Chương 37: Tưởng chừng là hạnh phúc


Những ngày tháng làm bang chủ của 1 cô gái nhỏ là giải quyết 1 đống giấy tờ, gặp 1 đống khách khứa. Học luật, học cách quản lý, học lý thuyết về kim cương… vân vân và mây mây. Thật sự là quá sức với 1 cô gái non nớt như nó, ngày nào nó cũng mệt mỏi trở về giường.

Ko còn thời gian dành cho bản thân và nhất là ko có thời gian dành cho Gia Khang nữa. Mấy tháng nay rồi nó chưa được gặp Gia Khang, nhớ quá. Mỗi ngày nó chỉ được nói chuyện với Gia Khang vài phút, hoặc chỉ là 1 tin nhắn mà thôi.

Nó muốn về bên Gia Khang vì nó có món quà to lớn dành cho hắn. Thật sự công việc này không hề hợp với nó lun. Làm bang chủ ko oai chút nào.

– Ăn chút canh đi con. Dạo này mẹ thấy con xanh xao quá.

– Dạ

– Mẹ ơi, con… con có chuyện này muốn nói ạ.

– Mẹ nghe đây con gái.

Bà Ngọc Hiên vuốt tóc con gái.

– Mẹ à, con biết mẹ rất tự hào vì bây giờ con đã là bang chủ rồi, nhưng công việc này quá nặng với con, con chỉ mong muốn là 1 cô gái bình thường thôi. Thích ăn thì ăn, thích đi đâu thì đi, muốn làm gì làm, tự do tự tại. Còn bây giờ đi đứng cũng phải ngó, nói năn cũng phải ngó, thậm chí ngáp cũng ko dám nữa

Thật sự con mệt mỏi lắm.

– Con yêu à, mẹ chưa bao giờ muốn ép buộc con, thù mẹ đã trả, chức vụ mẹ đã lấy lại, mẹ cũng muốn con được thoải mái, tự do. Nên nếu con ko muốn, mẹ cũng ko ép. Mẹ cũng muốn mẹ con mình về với nhau, chăm sóc cho nhau. Mẹ muốn bù đắp những ngày tháng đó dành cho con.

– Thật ko ạ, con cảm ơn mẹ.

– Con làm gì mẹ cũng ủng hộ con hết.

2 mẹ con họ ôm nhau cười vui vẻ.

…..

– Chú có biết con gọi chú qua đây là có gì ko?

– ko, thưa ban chủ.

– Đừng gọi con là bang chủ, gọi con là Hướng Dương thôi ạ. Con muốn truyền lại chức bang chủ này cho chú.

– Chuyện này…

– Chú à, con biết chỉ có chú là thích hợp với chuyện này, chỉ có chú mới đảm nhiệm và gánh vác được. Còn con, con chỉ muốn là cô gái bình thường thôi ạ.

– Vậy… vậy ta đồng ý.

…..

– Xin chào mọi người, tôi Triệu Triệu Phượng Hoàng nay xin truyền trọng trách bang chủ cho Triệu Thế Vinh, người chú kính cẩn của tôi. Ai có ý kiến gì ko?

Mọi người ko ai có ý kiến gì hết, đa số đều bằng lòng. Nó trao lại cho Triệu Thế Vinh nhẫn phượng hoàng và tất nhiên mắt phượng hoàng là thật.

– Tôi là Triệu Thế Vinh, tân bang chủ của gia tộc này. Tôi xin hứa trung thành cả đời.

Buổi lễ kết thúc, 2 mẹ con bà Ngọc Hiên đã thắp hương cho Triệu Thế Hiển kính cẩn.

– Anh à, em và con đã trả thù được cho anh, đã giành lại chức quyền, nay mẹ con em xin rời bỏ nơi này để về chốn bình an, xin anh hãy an nghĩ.

Họ quỳ lạy và rời đi.

…..

– Gia Khang ơi, Gia Khang em về rồi, em về rồi nè.

Hắn ngạc nhiên lắm, vì sao nó về mà ko nói cho hắn biết.

Hắn giang tay ôm nó.

– Sao em về được vậy.

Nó kể toàn bộ sự việc cho hắn nghe.

– Gia khang em có món quà cho anh.

– Quà gì vậy hả.

– Quà của anh đây.

Nó lấy tay hắn để lên bụng nó, nó khẽ cười. Hắn im lặng, ko nói gì cả. Hay là anh ấy ko thích em bé sao, nó nhìn hắn mà nghĩ vậy.

– Anh sao vậy, anh ko thích em bé sao.

Hắn ẵm nó lên đặt nó lên giường, vuốt tóc nó, hôn lên trán nó, hôn lên môi nó, và hôn lên bụng nó.

– Chào nhóc con nhé, con phải. ngoan ko được làm mẹ mệt nghe ko.

Nó hồi hộp chờ đợi thái độ của hắn.

– Cảm ơn em nha, anh yêu 2 mẹ con nhất đó.

Nó vui mừng vì Gia Khang đón nhận đứa trẻ trong bụng nó.

…..

– Thưa mẹ chúng con muốn kết hôn.

2 bà mẹ cùng ngạc nhiên.

– Kết hôn?

– Thưa mẹ, bọn con yêu nhau đã lâu nay muốn sống chung 1 nhà ạ.

Bà Ngọc Hiên vẫy tay

– Lại đây với mẹ nào con gái. Con đã chắc chắn về người đàn ông của cuộc đời mình chưa?

– Dạ có mẹ à.

Bà Ngọc Hiên nắm tay con gái vỗ về. Bà Như Hoa cũng thêm phần phấn khởi.

– Vậy tụi con định bao giờ làm lễ cưới?

– 16 tháng sau thưa mẹ.

Gia Khang nói với bà Như Hoa.

– Tốt, mọi chuyện quá tốt rồi.

– Mẹ ơi còn 1 chuyện nữa.

– Chuyện gì Gia Khang.

– Bọn con… bọn con có em bé rồi.

– Thật sao.?

Dưới sự sửng sốt và vui mừng, ủng hộ của 2 bà mẹ thì thật ko còn gì bằng nữa.

…..

– Em có hối hận khi lấy anh ko?

– Có con rồi có được quyền hối hận ko anh.

– À chắc là ko rồi

Hắn ôm nó vào lòng thật chặc.

– Em cứ việc làm người vợ bé nhỏ của anh. Còn hạnh phúc của em là anh lo.

Nó được thế dựa vào ngực hắn, ấm áp và hạnh phúc làm sao.

Họ ko đi chụp ảnh cưới nữa mà họ lấy lại tấm ảnh ở cửa tiệm bên Trung Quốc. Hắn hứa với nó sau này sinh xong sẽ dẫn nó đi chụp ảnh bét nhè, giờ thì cứ lo mà dưỡng thai thôi.

Rồi cái ngày họ mong chờ đã đến. Hắn mang vest đen lịch lãm, còn nó trong cái váy cưới màu trắng đẹp đẽ. Chắc có lẽ họ sinh ra là của nhau hay sao ấy, thật là xứng đôi luôn.

Hắn hôn lên trán nó, cầm tay nó.

– Mình cùng đi thôi em, cô dâu xinh đẹp của anh.

Họ bước ra lễ đường dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, nhất là sự vui mừng đến rơi nước mắt của 2 bà mẹ.

– Em mệt ko,nãy giờ đi nhiều rồi ngồi tí đi.

– Dạ.

Nó định ngồi xuống thì đám bạn học của Hướng Dương đi đến chúc mừng họ.

Đang nói chuyện vui vẻ thì sắc mặc Gia Khang chuyển biến khác lạ, ngã về hướng nó. 1 người bạn hoảng hốt ré lên.

– Máu, máu… trời ơi giết

người rồi.

Vệ sĩ đã bắt được hung thủ. Gia Khang lúc này đã ngã xuống rồi.

– Ko, ko… Gia Khang.. đừng bỏ em, xin anh mà… mau mau cứu người, mau gọi bác sĩ.

Nó đã khóc ngất lên nhìn về hướng hung thủ.

– Tại sao, tại sao vậy, tôi có thù oán gì với cậu đâu sao hại tôi hết lần này đến lần khác vậy hả Thu Phương.

– Hahah, tại sao ư. Tại vì mày, tại sao 1 đứa con gái như mày có mọi thứ quá dễ dàng. Còn tao, dù cố gắng bao nhiêu cũng ko có được. Những thứ tao ko có được thì mày cũng đừng hòng. Tao phải cho mày biết cảm giác mất mát như thế nào.

– Cậu điên rồi, thật là sai lầm khi tôi coi cậu là bạn thân.

Xe cứu thương đã đưa Gia khang đi, nhưng họ ko cho nó đi cùng, nó phải đi xe khác theo sau.

Đi đến 1 đoạn xe cứu thương nổ đùng, lửa bốc cháy nghi ngút, nhiều mảnh sắt văng ra, chiếc xe chở chồng nó đã nổ ngay trước mắt nó.

Nó bước xuống xe chạy về phía chiếc xe mới nổ, nhưng 2 bà mẹ đều ngăn cản nó.

Nó đã dùng hết sức mà hét, mà khóc.

– Ko, ko thể như thế được, Gia Khang, Gia Khang xin đừng bỏ em.. xin anh.

Lúc đó nó chỉ muốn lao vào lửa thôi.Nó ngất đi, ngày nó đội khăn đỏ cũng là ngày nó đội khăn tang chồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN