[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
291


[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng


Chương 34


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Carlisle không ngờ kẻ bắt Atlas chính là gia tộc Volturi.

Volturi, hoàng tộc trong thế giới ma cà rồng vô cùng hùng mạnh, nhưng đồng thời, trừ phi phải ra mặt để giữ trận tự và bảo vệ bí mật thì bọn họ gần như chưa bao giờ cab thiệp vào bất kỳ chuyện gì. Điều này khiến cho Carlisle không cách nào đoán được kẻ ra tay lại là họ, vì vậy bọn họ không thể chạy đến sân bay mà ngăn Jane và Alec mang Atlas đi —— cho dù là ma cà rồng cũng không thể tay không mà mang người vượt trùng dương về Italy được.

Heidi là là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài cuộn sóng, dáng người yểu điệu, đường cong rõ ràng, vừa xuất hiện thì đã đem toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông dính lại trên người không dứt ra nổi. Đây có lẽ cũng có chút quan hệ với năng lực đặc biệt của cô ta, đó là một loại năng lực dạng thu hút người khác, cô ta đã dùng loại năng lực này để điều khiển Tyler bắt Atlas Cullen, đương nhiên, thường thì cô ta hay dùng loại năng lực này để thu gom thức ăn cho gia tộc Volturi.

“Ơ…” Bảo an ở sân bay khi Heidi đi đến gần thì đã vô thức nhìn cô ta chằm chằm, từ bộ ngực cao ngất dưới lớp tây trang bó sát người xuống bắp đùi thon dài, viên bảo an thậm chí còn nuốt nước bọt ừng ực, thầm nghĩ, không lẽ cô nàng này không biết ăn mặc càng đứng đắn như vậy ngược lại lại càng thêm hấp dẫn sao?

“Tôi, tôi muốn nói, cô có cần tôi giúp gì không?” Viên bảo an không hề quên đi chức trách của mình tuy rằng cũng có chút lợi dụng nó để mà đến gần mỹ nhân.

Heidi nở một nụ cười mê người, hiển nhiên là cô ta đã quá quen: “Không, tạm thời không cần, cám ơn ý tốt của ông.”

“Ồ, được rồi, nếu có việc gì cần thì cô cứ đến tìm tôi.” Viên bảo an nhìn thoáng qua những người đi phía sau Heidi rồi tỏ ra không cam lòng mà lùi lại—— một cậu bé xinh đẹp đi cùng với một đôi song sinh cực kỳ đáng yêu?

Jane và Eric giả bộ như con cái của Heidi đi theo bên người cô ta, hơn nữa kẹp Atlas ở chính giữa, sức mạnh của ma cà rồng giúp họ dễ dàng làm việc này và khiến cho Atlas trông như chỉ đang tựa vào bọn họ để đi mà thôi.

“Cô tốt nhất là nên cẩn thận đấy Heidi, tôi không muốn có thêm phiền phức gì ở cái nơi như thế này.” Jane cảm thấy rất nhiều người đang nhìn bọn họ nên bắt đầu tức giận, cô ta hạ giọng cảnh cáo Heidi.

Gương mặt của Jane lạnh như băng giống như một cô bé đang nổi loạn vào thời dậy thì, nhưng ai mà biết cô ta mới chính là thủ lĩnh của nhóm người này chứ?

“Được rồi được rồi.” Heidi bất đắc dĩ thấp giọng mắng một câu, thu liễm lại nhưng mà rất nhanh, cô ta lại vướng vào một phiền toái khác.

“Cái gì? Cô nói là vé máy bay đi Italy bán hết? Chết tiệt, tôi chưa bao giờ nghe thấy việc kinh doanh của mấy người lại tốt như vậy.” Heidi mắng.

Mấy cô bán vé mặc kệ mỹ nhân trước mặt mê người như thế nào, mà thực tế thì đối với nữ giới mà nói, loại phụ nữ mê người này chỉ có khiến cho họ chướng mắt thêm, vì vậy họ nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, bất quá, các vị có thể đón chuyến bay kế tiếp sau bốn giờ nữa.”

“Bọn ta có nhiều thời gian như vậy đâu.” Heidi nhỏ giọng nói thầm nhìn về phía Jane.

Jane ngẩng đầu chung quanh, Eric một tay đút túi quần cười hì hì: “Ha ha, Heidi, lúc này không phải là càng phải dựa vào cô à?”

“Thằng nhóc thối! Được rồi, đành chịu vậy, bị chiếm chút tiện nghi cũng là chuyện đương nhiên.” Heidi lầm bầm, đi đến mục tiêu đã chọn trong khi Jane và Alec thì tìm chỗ ngồi xuống.

Chỉ hơn mười phút sau, Heidi cầm theo bốn tấm vé quay lại, đương nhiên cô ta không hề cướp bọc hay là dùng thủ đoạn phi pháp gì, cô ta chỉ đơn giản là dùng khả năng đặc biệt của mình để người ta bán lại vé cho cô ta mà thôi. Dù cho sau này mấy người đó có tỉnh táo lại cũng sẽ không nghi ngờ hành vi của họ lúc đó. Lúc này, chuyến bay đã sắp khởi hành nên bọn họ vội chuẩn bị đăng ký. Không ai trong nhóm ma cà rồng này để ý đến vị trí nơi họ vừa ngồi nghỉ tạm có thêm một tờ giấy nhỏ.

Trên tờ giấy viết rất rõ ký tự SOS! Đằng sau là một chuỗi số điện thoại —— của Carlisle.

Khi đăng ký, một nhân viên đánh giá Atlas đang hôn mê vài lần, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đám người đó, Heidi lập tức cười tủm tỉm tiến lên: “Hi, có chuyện gì sao?”

Đối phương nhìn vé máy bay, sau khi xác nhận xong thì giả vờ như chỉ hỏi bâng quơ: “Có lẽ các vị cần giúp đỡ? Cậu ấy thoạt nhìn không tốt lắm.” Anh ta chỉ Atlas.

“Cảm ơn, bất quá, tôi có thể chăm sóc cho chúng mặc dù hơi khó khăn. Anh cũng thấy đấy, một người phụ nữ trẻ phải chăm lo cho mấy đứa nhỏ quả thật không dễ, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo khi còn trẻ chúng ta rất dễ phạm sai lầm? Tôi có mang theo thuốc rồi.” Heidi ảm đạm nói, đồng thời dùng năng lực khiến cho đối phương hạ thấp sự phòng bị nên cô ta và nhóm Jane dễ dàng lên máy bay.

Mà khi bọn họ đang còn đăng ký, máy bay còn chưa kịp cất cánh thì một nhân viên vệ sinh phát hiện ra tờ giấy kia bèn nhặt lên, sau đó cô nhìn thấy mặt sau tờ giấy viết: gọi điện thoại đến số này thì cô sẽ được 500 USD.

“A!” Cô hốt hoảng hô lên, tuy không tin tưởng lắm nhưng dù sao cũng chỉ có mỗi một cuộc điện thoại thì cũng chẳng mất gì nên cô quyết định thử một lần.

Lúc này, Carlisle đang thương lượng với người Quileute tại biên giới, ông hy vọng người Quileute có thể giao James ra, chỉ cần có Edward thì lấy được tin tức từ tay James không khó, cái khó chính là người Quileute rất căm ghét ma cà rồng.

Nói thật, James bây giờ còn giữ lại một cái mạng mà không bị người sói xé thành từng mảnh nhỏ ngay từ đầu đã làm Carlisle kinh ngạc không thôi.

Cũng vì nguyên nhân này mà Carlisle tăng thêm hảo cảm với Jacob Black.

Khác với nhóm Edward, khả năng khống chế bản năng ma cà rồng của Carlisle là vô cùng mạnh mẽ, e là trong thế giới ma cà rồng không tìm được kẻ thứ hai sánh bằng ông, vì vậy, bản năng căm ghét của ông với người sói nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí là gần như không có.

Từng con sói một xuất hiện, thong thả tiến đến gần nhìn chằm chằm nhóm ma cà rồng. Có khoảng hơn mười con sói, mỗi con đều to như con trâu, chẳng khác nào quái thú khổng lồ. Còn hai hàm răng của chúng thì nhe ra lởm chởm trông vô cùng đáng sợ.

Edward coi như là phiên dịch giữa hai bên, người sói lúc nào cũng cảnh giác với ma cà rồng —— đây là chuyện đương nhiên —— khách quan mà nói thì so với hình dạng con người, khi ở trong hình sói thì họ mới mạnh nhất, còn trong nháy mắt khi biến thân lại là lúc họ yếu ớt nhất. Chính vì thế, những người sói đến đây đều đã sớm biến hình, chỉ có Edward có khả năng đọc được suy nghĩ mới có thể phiên dịch lại ý của họ.

Carlisle nhìn ánh mắt hung hăng của những con sói khổng lồ này, ông có hơi nghi ngờ một khi đàm phán thất bại thì cái đám sói này có thể nào xông lên tấn công họ luôn không ?  Người sói lúc nào cũng là một lũ chỉ biết hành động theo cảm xúc.

Một con sói đen đứng đầu bầy sói, đó chính là Sam Uley, thủ lĩnh bầy sói, anh ta là người đầu tiên trong thế hệ này của tộc Quileute biến thân nên chiếm được quyền thống trị tuyệt đối trong nhóm người sói biến thân sau, đương nhiên nếu như sau này người có được huyết thống cao quý hơn muốn nắm quyền thì quy tắc này không còn tồn tại nữa.

Carlisle nhìn thoáng qua Jacob Black với bộ lông màu nâu đỏ phía sau, vì bây giờ Jacob Black  còn chưa đủ thành thục, xem ra cậu ta chưa phát hiện ra cậu ta đang mang trong mình dòng máu Alpha của bầy sói.

Edward và Sam Uley mặt đối mặt, anh tỏ ra tức giận gầm lên một tiếng, mặc cho đám sói gầm gừ lại nói với Carlisle: “Chết tiệt! Lũ vô liêm sỉ! Bọn chúng yêu cầu chúng ta ký kết hiệp ước mới, vĩnh viễn không được bước chân vào thị trấn Forks nửa bước, nếu không bọn chúng sẽ không giao James ra! Đây đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

Emmett tức giận đấm ngực như con tinh tinh: “Hừ, đám chó thúi, đánh không lại bọn ta thì bày trò mèo này hả?”

“Emmett!” Tiếng quát của Carlisle cùng nắm đấm của Rosalie đồng thời trút xuống đầu Emmett, anh chàng phải ôm đầu lùi lại, tiếng gầm của đám sói liền biến thành tiếng cười quái dị —— Ha! Ngươi từng nghe thấy sói cười bao giờ chưa ? Đó tuyệt đối sẽ khiến cho người sởn tóc gáy nổi da gà không ngừng, nhất là khi ngươi còn thấy chúng nhe răng trợn mắt nữa.

“Chết tiệt!” Emmett chửi thầm.

Esme lên tiếng : “Nếu như vậy thì chúng ta chỉ có cách làm theo thôi.” Ánh mắt của bà rất kiên định, từ trước giờ bà vẫn luôn có vẻ mặt dịu dàng, ít khi nào bày ra biểu cảm như thế này.

Bà bổ sung một câu: “Người nhà vĩnh viễn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Bà nhìn các thành viên trong gia đình của mình, ánh mắt của họ cũng cho thấy họ đều có chung suy nghĩ như bà.

Edward ôm Esme nghẹn ngào nói: “Cảm ơn mẹ.”

Esme vỗ lưng anh: “Atlas cũng là con của mẹ, ngay từ khoảnh khắc nó mang họ Cullen thì đã là con của mẹ rồi.”

Một màn này khiến cho đám người sói im lặng, một đám chó bự nói thầm trong lòng: không phải đây là lũ máu lạnh sao?

Đương nhiên, mỗi lời nói thầm của của từng cá nhân đều sẽ bị đồng bạn nghe thấy.

Đây là đặc tính của người sói, để bù đắp cho sức mạnh không bằng ma cà rồng, họ đã xuất hiện khả năng đặc biệt —— mỗi khi người sói biến hình thì khi đó bọn họ sẽ đọc được suy nghĩ của nhau.

Điều này giúp cho chỉ cần bất kỳ thành viên nào trong đội sói phát hiện ra chuyện gì hoặc là bị tấn công thì những thành viên khác có thể lập tức tiếp viện. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho James sẽ bị bắt —— khi Jacob biến thành người sói giúp nhà Cullen đuổi bắt James, cậu ta không hẳn là đuổi theo mà cậu ta cung cấp thông tin về James cho các thành viên của đội sói, vì vậy bọn họ thuận lợi đón đầu được James.

Cái này tương tự như tung một tấm lưới lớn, dù cho con mồi có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi cái bẫy đã giương sẵn.

Về phần bí mật cá nhân thì đám người sói đáng thương này đương nhiên là không có.

Khi Carlisle đang chuẩn bị đáp ứng yêu cầu của người sói thì điện thoại của ông vang lên.

“Xin chào.” Carlisle nhận điện thoại, ông không phải đặc biệt đề phòng đám người sói vì khế ước cũ vẫn còn tồn tại.

Bên trong truyền ra một giọng nữ xa lạ : “À, xin… xin chào, là thế này, tôi nhặt được một tờ giấy, bên trên có viết số điện thoại của ông… À, còn có tín hiệu cầu cứu nữa. Cái kia… tờ giấy này có ghi là nếu tôi gọi cho ông thì tôi sẽ nhận được 500 USD?”

Giọng nữ trong điện thoại có vẻ không chắc chắn lắm nhưng câu trả lời của Carlisle khiến cho cô ta nháy mắt mừng như điên : “Đúng vậy! Không chỉ là 500 USD! Nếu như cô nói cho tôi biết thêm thông tin gì nữa thì tôi sẽ cho cô 5.000 USD! Nói cho tôi biết tin về cậu bé đã để lại tờ giấy đó!”

Edward biết rõ tờ giấy đó, từ khi Atlas bị James dọa cho một trận thì cậu bé không những mỗi ngày chạy theo Jasper học cách chiến đấu mà còn vắt hết óc ra nghĩ cách đối phó. Dựa theo cách nói của Atlas là nếu đánh không được thì phải chạy được —— được rồi, đối với ma cà rồng mà nói thì cậu đánh không lại mà chạy cũng đừng mong thoát, như vậy, ít nhất cũng phải tìm cách để cứu lấy bản thân mình chứ?

Vì vậy, Atlas luôn thủ theo rất nhiều mảnh giấy nhỏ viết sẵn thông tin cầu cứu trên người, để đề phòng khi gặp chuyện không có nhiều thời gian để mà viết —— hiển nhiên, Atlas đoán rất chính xác, với khả năng linh nhạy của ma cà rồng, để lại chút manh mối đã rất khó khăn rồi chứ nói gì đến thời gian ghi ghi viết viết?

Khi Atlas nghiêm túc chuẩn bị mấy thứ này thì Edward còn cười nhạo cậu một trận, bị cậu không khách khí đấm cho một đấm vào cằm, nhưng bây giờ anh rất cám ơn Atlas vì đã chu đáo đến như vậy.

“Trời ạ…” Người phụ nữ đó bị câu trả lời của Carlisle khiến cho giật mình, một lát sau cô nhanh chóng chạy về phía viên bảo an trong sân bay, còn không ngừng lặp đi lặp lại với Carlisle, “Lập tức! Tôi sẽ nói cho ông ngay ! Ông đợi tôi một chút!”

Đám người sói đối diện đều nhe răng trợn mắt, hiển nhiên họ nghe thấy cuộc điện thoại của Carlisle, chúng tỏ ra tiếc nuối vô cùng khi mất đi cơ hội đuổi đám quỷ hút máu kia ra khỏi lãnh thổ, nhưng rốt cuộc cũng đành phẩy đuôi rút vào trong rừng.

Jacob nhìn thoáng qua Edward, Edward đang định nói tiếng cám ơn với cậu ta thì con sói nâu đỏ hất cằm lên, nhe răng ra như đang cười, Sam Uley phát ra một tiếng gầm nhẹ, Jacob liền cúp đuôi chạy theo sau anh ta, sau đó nhanh chóng biến mất.

Nhóm ma cà rồng nhà Cullen nhanh chóng nhảy lên chiếc BMW W3 màu đỏ của Rosalie rồi chạy ra sân bay với tốc độ… hiển nhiên là Rosalie được nộp tiền phạt.

“Không ngờ là Volturi.” Sắc mặt của Carlisle khó coi lâm vào trầm tư.

Bởi vì viên bảo an đó có ấn tượng rất sâu với mỹ nhân kia nên Carlisle có được thông tin kỹ càng về những kẻ đã bắt Atlas đi. Mà sự hiểu biết của Carlisle với nhà Volturi đủ để ông nhận ra cặp song sinh trong lời kể của viên bảo an chính là Jane và Alec.

Nếu như chỉ có một mình Heidi hay là một trong hai người kia thì có lẽ ông không thể chắc chắn. Dù sao thì người đẹp ở đâu cũng có, mà trong thế giới ma cà rồng thì lại là vô số kể, nhưng mà kẻ có thể qua mặt nhà Cullen, thậm chí còn tìm được cách đối phó với khả năng của Alice thì không nhiều, lại còn là song bào thai thì càng ít.

Jane đại khái không ngờ được rằng cái tính cẩn thận của cô ta lại khiến cho kế hoạch hoàn mỹ này có chỗ hở. Mà ngay cả chuyện cô ta liên tục nhắc nhở Heidi cũng vậy, khả năng đặc biệt của Heidi là hấp dẫn người khác không ngờ lại thành chuyện xấu.

Đáng tiếc, dù cho đã chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng khi nhà Cullen đuổi đến sân bay thì máy bay đã cất cánh.

“Atlas!!!” Edward nhìn bầu trời khàn giọng hét lên, người phụ nữ vừa được Carlisle đưa cho 5.000USD rất hoảng sợ tranh thủ cầm tiền chuồn mất.

Esme nhanh chóng mua vé đi chuyến tiếp theo đưa cho Edward.

Carlisle lại giật lấy tấm vé khiến cho mọi người khó hiểu nhìn ông.

Carlisle thở dài một tiếng: “Nhà Volturi đã phái cặp song sinh đến, thậm chí còn lợi dụng cả James chứng tỏ bọn họ chưa có ý định trở thành kẻ địch với nhà Cullen hoàn toàn. Xin lỗi, Edward, ta và Esme không thể đi cùng con đến Italy vì một khi tất cả thành viên nhà Cullen đặt chân lên lãnh địa của Volturi, cả hai gia tộc xem như chính thức khai chiến.”

Gân xanh trên cổ Edward nổi lên, anh vẫn chưa bình tĩnh trở lại, mất một lúc lâu sau, anh siết chặt nắm tay dùng sức gật đầu: “Con hiểu rồi, Carlisle, cám ơn, một mình con đi là được. Bất luận như thế nào con cũng sẽ mang Atlas quay về.”

Ánh mắt của anh vô cùng kiên định, người con trai vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy rốt cục cũng trưởng thành, mặc dù Carlisle chưa bao giờ hy vọng Edward sẽ trưởng thành bằng cách này.

“Không!” Carlisle siết chặt bả vai Edward nghiêm túc nói, “Không phải một mình con!”

“Ta đương nhiên không muốn khai chiến với nhà Volturi vì đối mặt với họ, chúng ta cơ hồ không có phần thắng. Đừng nói tới sức mạnh khủng khiếp của Aro, Marcus, Caius mà ngay cả đám hộ vệ của họ cũng đủ để khiến cho chúng ta thiệt hại nặng nề. Nhưng mà, Edward, con cần phải nhớ kỹ, đối với ta mà nói người nhà vĩnh viễn là quan trong nhất, nếu như cần thiết thì ta sẽ không bao giờ trốn tránh trận chiến này.”

Edward nhìn Carlisle, Esme lại ôm Edward một lần nữa.

Đứa bé này đã cô đơn qua hơn một thế kỷ, bà tuyệt đối sẽ không để cho nó trở lại tình trạng như trước đây. Huống hồ Atlas sớm đã là một thành viên của nhà Cullen.

“Tạm thời, ta và Esme sẽ không ra mặt. Nhưng mà ta sẽ nói cho con biết thông tin về nhà Volturi. Đồng thời Alice cũng khá rõ về nhà Volturi, con bé sẽ đi với con. Ngoài ra ở Volturi có một hộ vệ tên là Felix, sức mạnh của hắn rất khủng khiếp, việc này phải nhờ con rồi Emmett.”

Emmett đấm ngực cười lạnh: “Con sẽ cho hắn xem ai mới là kẻ mạnh.”

Carlisle cười cười: “Về phần Rosalie và Jasper, hai đứa phụ trách tiếp ứng, tốt nhất là không cần khơi dậy địch ý của nhà Volturi ngay từ đầu, có biến thì nhớ báo cho ta và Esme.”

“Vâng.” Nhóm ma cà rồng nhà Cullen nhất tề đáp ứng.

Mà trên máy bay, Alec đã phát hiện ra Atlas giả vờ ngủ bèn nhéo má cậu, Atlas lập tức mở to mắt, gạt phắt tay Alec ra.

Alec cười hì hì: “Chào, tỉnh lại khi nào? Vậy mà đây không có phát hiện ra nha.”

Atlas trợn mắt: “Ta chưa từng nói rằng ta thạo nhất là giả chết hả ? Mà này, tiếng Anh của nhà ngươi đúng là đồ bỏ đi, tệ hơn cả ta nữa, nói chậm tí đi.”

Mặt Alec tối lại, thiếu chút nữa liền nhào đến, may mà hắn ta kịp nhớ ra tên nhóc trước mặt này cơ thể không mạnh được như cái miệng nên hắn chỉ hạ giọng phản bác: “Ê! Tôi đâu có sống ở Mỹ! Có bản lĩnh thì nói tiếng Ý coi!”

“Xí, vậy sao ngươi không thi nói tiếng Trung với ta?” Atlas khinh bỉ thằng nhóc choai choai không biết mấy tuổi này.

Atlas từ khi giả vờ bất tỉnh đã sớm nhận ra nhóm ma cà rồng này dường như không có ý định giết cậu hay là hút máu của cậu, thậm chí cậu còn tranh thủ thời gian để lại được tờ giấy cầu cứu —— thực tế, nếu như không phải đám Alec không chịu đi taxi thì cậu đã có thể thả thêm một tờ nữa ở trong xe rồi.

Về phần Atlas giả bộ bất tỉnh thì đây là do ngẫu nhiên cậu và Jasper phát hiện ra được cậu có khả năng đặc biệt này, miễn cưỡng coi như là sở trường đi.

Jasper nói, ma cà rồng có cảm giác rất mạnh với sự sống, đây là nhờ vào các giác quan cực nhạy của họ. Nhưng Atlas có khả năng trời phú chính là mùi hương cây gỗ. Loại mùi hương không có sức hấp dẫn này lại khiến cho cảm giác của họ với Atlas kém hơn người thường, cho nên Jasper đã giúp Atlas học cái trò giả chết này —— kỹ năng này cũng giống như mấy con sâu nhát gan khiến cho Atlas bị nhóm ma cà rồng nhà Cullen trêu chọc rất nhiều lần, tốt quá, năng lực bỏ đi bị cười nhạo rốt cuộc cũng có chỗ hữu dụng.

Atlas lau mồ hôi, thầm nghĩ: làm một người bình thường đâu có dễ dàng!

Cứ như vậy liên tục cãi nhau với Alec, chiếc máy bay mang Atlas thẳng tiến Italy.

Atlas có cố gắng từ trong miệng Alec moi ra mục đích bọn họ bắt mình, nhưng mặc dù tính cách của Alec có tùy tiện, Jane lại là kẻ có tâm cơ thâm trầm nên luôn ngăn được Alec lỡ miệng khiến Atlas rất tức giận.

Mayy mà, bọn họ dường như rất tự tin vào năng lực của ma cà rồng nên không thèm làm cho Atlas mất đi khả năng hành động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN