Vô Thường
Chương 62: Người cự kiếm môn tới
– Như vậy sao được chứ? Để các sư tỷ phải vất vả, tiểu đệ đây làm sao an tâm cho được?
Vừa nói vừa nháy mắt vài cái với bọn Bạch Tiểu Lại.
Bạch Tiểu Lại thấp giọng mắng:
– Miệng lưỡi trơn tru, quá vô sỉ!
Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng bên cạnh gật mạnh đầu đồng tình.
Đồ mua được thật sự rất nhiều, bất quá đều là những thứ ngoạn ý nhẹ nhàng, hoàn toàn không nặng, có sáu bảy người giúp đỡ, chỉ một lát đã chuyển hết đồ đi, ngay cả mấy vò rượu ngon của Đường Phong cũng được các nàng giúp đưa tới Yên Liễu các.
Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng mang vài thứ đi vào, Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại hai tay trống trơn, nhàn tới mức không thể nhàn hơn.
“Đắc đắc đắc đắc” tiếng ngựa chạy truyền tới, Đường Phong quay đầu lại liền nhìn thấy quả nhiên đúng là chiếc xe ngựa lúc này.
Mình đoán không lầm, xe ngựa này quả thật tới Thiên Tú.
chỉ có điều, giờ phút này bốn thớt bảo mã lúc này toàn thân dính toàn bùn, mùi hôi ngợp trời, ngay cả xa phòng cũng loang lổ bùn dơ, trông nhếch nhác khó coi vô cùng.
Xe phu dừng xe ngựa trước cửa Thiên Tú, đi đến một bên cung kính mở cửa xe, lập tức một thanh niên mặc trường bào màu lam đính bảo thạch, thắt lưng hình mãng xà chậm rãi bước xuống.
người thanh niên này nhìn qua lớn tuổi hơn Đường Phong nhiều, nhưng cùng lắm cũng khoảng hai lăm, hai sáu, gương mặt cũng ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, thân hình tuấn lãng.
Luận suất khí, hắn cùng Đường Phong cơ bản ngang nhau, chỉ có điều trong ánh mắt của người này có một tia hung ác nham hiểm, mặc dù hắn đang mỉm cười, nhưng cũng mang theo một loại cao ngạo coi thường người khác.
Sau khi hắn xuống xe, cũng có mấy nữ tử bước xuống, mấy người này ai nấy đều xinh đẹp quyến rũ hơn người, những nữ nhân này sau lưng đều dắt theo một thanh cự kiếm dài ba thước, rộng khoảng một ngón tay.
Trong đó có một nữ tử còn lén lút chỉnh lại y phục.
Xa phu cung kính nói:
– Thiếu chủ, đã tới Thiên Tú rồi.
-ừ.
người nọ gật đầu, mắt đảo qua, không tự chủ được liền dừng lại trên người Bạch Tiểu Lại, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Tuy tướng mạo của mấy nữ tử bên người hắn cũng không tệ, nhưng so với Bạch Tiểu Lại thì còn kém rất xa.
Bạch Tiểu Lại nhướng mày, lặng lẽ dịch sang phía sau lưng Đường Phong, không rõ tại sao, dù ánh mắt của người thanh niên này tràn ngập tán thưởng, nhưng Bạch Tiểu Lại vẫn cảm nhận được bên trong vẻ tán thưởng của hắn còn có ý muốn chiếm hữu.
Đường Phong xoát mở chiết phiến, mỉm cười nhìn vị công tử kia.
Đối phương cũng nhìn hắn, hai người tuy cũng đang cười, nhưng Đường Phong cảm nhận được trong mắt đối phương vừa lướt qua một tia sát khí.
Lúc này, tên xa phu kia mới đi tới bên cạnh vị công tử này, hung ác nhìn Đường Phong thấp giọng nói:
– Thiếu chủ, vừa rồi chính là tên tiểu tử này đả thương ngựa của chúng ta.
Thần sắc của người nọ hơi động, sau đó nói với Đường Phong:
– VỊ huynh đệ, vừa rồi xa phu của ta đã mạo phạm, ta thay hắn nhận lỗi cùng ngươi.
Đường Phong mỉm cười gật đầu:
– không có gì, chỉ là xung đột nhỏ mà thôi.
người kia liền cười nói:
– Huynh đệ đúng là hảo khí lượng, không biết huynh đệ xưng hô thế nào? Tại hạ Cự Kiếm Môn thiếu môn chủ Biên Nam Phong!
Đường Phong thoáng kinh ngạc nhưng không lộ ra nói:
– Ra là thiếu chủ Cự Kiếm Môn! Huynh đệ ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tên không cần nói ra cũng được. Hơn nữa, nếu huynh đệ có lòng thì nên biết ta là ai!
Đường Phong nói xong liền nắm tay Bạch Tiểu Lại nói:
– Đi thôi!
Thân thể Bạch Tiểu Lại hơi run lên, có chút ngây ngốc nhìn Đường Phong. Tuy lúc giúp nàng giải độc mỗi tối, hai người luôn nắm lấy tay nhau, nhưng tại thời điểm bình thường thì đầy là lần đầu tiên Đường Phong chủ động nắm tay kéo nàng
Lòng Bạch Tiểu Lại liền nhảy loạn, nơi lồng ngực như một chú thỏ con vui vẻ nhảy nhót, cảm nhận được ấm áp từ bàn tay kia truyền đến, Bạch Tiểu Lại muốn rút tay ra, nhưng thân thể lại không động được, tùy ý để Đường Phong kéo mình đi.
Chăm chú nhìn theo bóng dáng Đường Phong và Bạch Tiểu Lại đã khuất xa, nụ cười trên mặt Biên Nam Phong dần dần thu lại, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh.
Ra là hắn! Biên Nam Phong lúc này cũng đoán ra được thân phận của Đường Phong, nam nhân có thể không coi ai ra gì xông vào Thiên Tú trên đời này chỉ có một mà thôi! Đó chính là Đường Phong!
Bất quá….Câu cuối cùng hắn nói trước khi đi là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã biết kế hoạch của bổn môn? Biên Nam Phong lập tức phủ định giả thuyết này, tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thực lực chỉ mới luyện cương lục phẩm như Đường Phong sao có thể biết chứ?
Biên Nam Phong nghĩ vậy liền hối hận vô cùng, nếu vừa rồi giết chết hắn ngay trên đường thì có ai biết được là mình đã hạ thủ? Đường Phong vừa chết thì kế hoạch của Cự Kiếm Môn cũng hoàn thành, cần gì mình phải tới Thiên Tú diễn trò.
chỉ tiếc là thời cơ đã mất!
đến lúc đã đi được khá xa, Bạch Tiểu Lại lúc này mới oán trách nói:
– Còn không mau buông tay, để người khác thấy được thì ra thể thống gì?
Đường Phong cười lớn buông tay Bạch Tiểu Lại ra.
Hai người quay đầu đi tiếp, không ai nói gì, nửa ngày sau Bạch Tiểu Lại mới lên tiếng:
– ngươi phải cẩn thận tên Biên Nam Phong kia, vừa rồi hắn động sát khí những hai lần!
– Ta biết.
Đường Phong gật đầu, lúc Biên Nam Phong động sát khí hắn cũng cảm giác được.
– Loại người mỉm cười ẩn giấu gươm đao thế này là khó đối phó nhất!
Bạch Tiểu Lại ôn nhu nói:
– Hơn nữa vì sao hắn lại động sát khí với ngươi? Lại còn những hai lần.
Đường Phong chậm rãi nói:
– Lần đầu tiên là vì cô! Vì hắn coi trọng cô, mà cô lại nấp sau lưng ta, nên hắn mới động sát khí với ta, đây là phản ứng ghen tị của những tên nam nhân nhỏ mọn!
Bạch Tiểu Lại đỏ mặt:
– Ta ghét nhất loại như hắn, bộ dạng anh tuấn thì ích gì? nam nhân không có bản lĩnh, cho dù anh tuấn hơn nữa thì cũng vô dụng!
Bạch Tiểu Lại đương nhiên có tư cách nói vậy, nàng tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên giai trung phẩm, chỉ là một tên thiếu môn chủ của Cự Kiếm Môn gì đó thật sự không đáng để nàng đặt trong mắt, nếu dám động đến một sợi lông chân của nàng, cao thủ của Bạch Đế thành vừa xuất ra, Cự Kiếm Môn một đêm liền biến mất khỏi thế gian này.
nghe Bạch Tiểu Lại nói vậy, Đường Phong liền biết nàng ta cũng gộp cả mình vào để nói, liền bĩu môi tiếp tục:
– Lần thứ hai là vì bản thân ta! Ha ha, bởi vì hắn đoán được thân phận của ta!
– Tại sao hắn biết được thân phận của ngươi thì động sát khí? Trước kia các ngươi đã gặp qua rồi sao? Có oán thù gì à?
Bạch Tiểu Lại nghi hoặc hỏi.
Đường Phong lắc đầu:
– Chưa từng gặp, nhưng quả thật có thù oán!
– Chưa từng gặp qua sao lại có thù oán? Hơn nữa Cự Kiếm Môn ở xa như vậy, ngươi sao lại…
– không nói chuyện này nữa, Cự Kiếm Môn lần này đến không có ý tốt, Thiên Tú sắp có phiền toái rồi.
Đường Phong vừa đi vừa suy nghĩ, việc ba đại gia tộc của Tĩnh An thành muốn giết là do có cao thủ của Cự Kiếm Môn đứng sau chỉ đạo, hơn nữa chuyện này cũng diễn ra hơn một năm rồi. Nhưng sau khi Liễu Nguyên chết đi thì kế hoạch của bọn họ cũng đổ bể, tại thời điểm mấu chốt thế này, thiếu môn chủ Cự Kiếm Môn cư nhiên lại tự mình đến Thiên Tú, điều này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ.
Bọn chúng qua Thiên Tú với mục đích gì? Tìm hiểu thực hư của Thiên Tú hay nhân cơ hội giết mình?
Cái nào cũng không có khả năng. thực hư của Thiên Tú thì không cần phải tìm hiểu, cả tông môn chỉ có hai Thiên giai cao thủ, nhưng đều là cảnh giới Thiên giai hạ phẩm, thực lực của môn hạ đệ tử cũng không mạnh, từ sau khi xảy ra Thiên Tú thảm biến mười lăm năm trước, những tinh nhuệ trong môn đều đã chết cả rồi, bằng không thực lực của Mạc Lưu Tô và mười mấy trung tâm đệ tử cũng không chỉ như thế, mười mấy trung tâm đệ tử này hẳn là mười mấy năm nay mới bồi dưỡng ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!