Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 111: Đại kết cục – đời này kiếp này, mãi mãi bên nhau
Căn nhà trúc này vốn hơi xa thôn nên thường ngày không có ai đến gần, Diệp Tử Phàm và Mạch Tử hai người ở nơi này rất thanh tịnh. Cách đôi ba ngày thì Tiêu Thành Vũ lại phái người mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn cùng vật dụng hằn ngày. Mới đầu Mạch Tử xuống bếp nấu đồ ăn nhưng Diệp Tử Phàm thấy thân thể Mạch Tử như vậy rất bất tiện, càng không đành lòng để Mạch Tử mệt nhọc. Chính vì thế, xuống bếp nấu cơm, giặt quần áo vệ sinh cùng mấy việc vặt vãnh Diệp Tử Phàm liền ôm hết toàn bộ. Mạch Tử ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, không biết là do mùa xuân khiến người ta dễ buồn ngủ hay là vì mang thai, nói tóm lại là mỗi ngày đều lười biếng không muốn nhúc nhích.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, dáng người thon gầy của Mạch Tử dần dần trở nên càng thêm nở nang.
Khi Mạch Tử đang uống thuốc dưỡng thai thì nhờ có máu của Diệp Tử Phàm làm thuốc dẫn mà tạm thời khống chế được cổ độc trong cơ thể. Chỉ cần đợi đứa bé chào đời thì sẽ dùng cổ trùng trong cơ thể của Diệp Tử Phàm để loại trừ hoàn toàn cổ độc trong cơ thể của Mạch Tử.
Sau khi bệnh tình của Mạch Tử ổn định, sợ thuốc không tốt cho thai nhi, được Tiêu Thành Vũ đồng ý thì không dùng thuốc nữa.
Cứ cách nửa tháng Tiêu Thành Vũ lại ra sau núi bắt mạch cho Mạch Tử. Ngày hôm nay lại đến hạn bắt mạch, Tiêu Thành Vũ đến nơi thì thấy Mạch Tử hai má đầy đặn, lười biếng dựa vào ghế ngồi ăn trái cây, không nhịn được mà líu lưỡi: “Mạch Tử! Em phải vận động vào chứ! Một ngày em ăn mấy bữa lận?” Lại nói Diệp Tử Phàm vì sợ Mạch Tử gầy yếu như vậy không đủ dinh dưỡng, mỗi ngày đều liên tục làm những món ăn đa dạng, mà người mang thai thì sức ăn tăng lớn nên không thể tránh khỏi ăn nhiều hơn bình thường.
Mạch Tử ngượng ngùng không đáp, Diệp Tử Phàm ngồi một bên ân cần hầu hạ nhanh chóng biện minh: “Mạch Tử phải béo lên một chút mới tốt, lúc trước gầy quá!”
Tiêu Thành Vũ lạnh lùng nhìn Diệp Tử Phàm: “Anh tưởng như vậy là tốt với cậu ấy à? Giai đoạn cuối của thai kỳ nếu như quá mập thì dễ dẫn đến cao huyết áp lẫn bệnh tiểu đường. Phải ăn uống cho có khoa học, mỗi ngày ăn cơm lẫn thức ăn vừa đủ, chủ yếu còn phải vận động nhiều. Tuy nói là sinh mổ nhưng vận động mỗi ngày không được thiếu!”
Diệp Tử Phàm bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Bày đặt khoa với chả học, bản thân mình thì chuyên đi giả thân giả quỷ!” Gương mặt lạnh như băng của Tiêu Thành Vũ lại càng lạnh thêm vài phần, Mạch Tử vội giật ống tay áo của Diệp Tử Phàm ý bảo hắn im lặng.
Diệp Tử Phàm sờ mũi nhìn trời.
Mạch Tử vội nói: “Anh Tiêu, em sẽ chú ý hơn, phiền anh rồi!”
Tiêu Thành Vũ đi rồi, Mạch Tử mới nói với Diệp Tử Phàm: “Anh Tiêu giúp em nhiều lắm, tính của ảnh ngoài lạnh trong nóng, sau này anh nói chuyện với anh ấy thì giữ miệng một chút!”
Diệp Tử Phàm khinh thường bĩu môi: “Anh khách khí với hắn ta lắm rồi đấy! Không lẽ anh nói sai sao, không phải hắn ta giả thần giả quỷ là cái gì?
Mà anh nói này Mạch Tử, sao Linh Ẩn Thôn này lại thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái như thế?”
Diệp Tử Phàm đem hiện tượng kỳ dị khi mới đến kể lại cho Mạch Tử.
Mạch Tử cười giải thích: “Chúng em ẩn cư ở đây để trốn tránh thế giới bên ngoài, màn sương mù bao bọc quanh thôn kỳ thật chính là cổ trùng, đám cổ trùng này lại có độc, nếu như không có thuốc giải và người trong thôn dẫn đường thì sẽ không thể vào được trong thôn. Còn mấy người mặc áo đen đeo mặt nạ mà anh thấy chính là Hắc Vũ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho cả thôn.”
Diệp Tử Phàm nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, cả kinh nói: “Cái này…hình như hơi kỳ dị! Trên đường đi anh có hỏi Từ Hoằng Nghị mà anh ta cứ thần thần bí bí không chịu giải thích!”
Mạch Tử quỷ dị cười nói: “Em nói cho anh cũng được, dù sao anh cũng không nhớ!”
“Vợ à, em nói gì vậy?” Diệp Tử Phàm mờ mịt hỏi.
Mạch Tử chỉ cười cười không đáp, chống eo đứng lên khẽ vuốt bụng: “Bảo bối, chúng ta đi tản bộ thôi!”
“Vợ ơi, đợi anh với!” Diệp Tử Phàm vội đuổi theo Mạch Tử, hai người cùng sóng vai tản bộ dưới những hàng trúc xanh mướt.
Diệp Tử Phàm tuy cười nhạo lời nói của Tiêu Thành Vũ nhưng vì suy nghĩ cho sự khỏe mạnh của Mạch Tử và con, mỗi ngày vẫn cố gắng đốc thúc Mạch Tử vận động, về mặt ăn uống cũng chú trọng hơn.
Trời nóng dần lên, thân thể của Mạch Tử càng lúc càng nặng nề, chỉ đi dạo được vài bước thì Mạch Tử đã đầm đìa mồ hôi, cả người dính dấp rất khó chịu. Tuy căn nhà trúc này rất đơn sơ nhưng vẫn có buồng vệ sinh độc lập, mỗi buổi tối đều là do Diệp Tử Phàm hầu hạ Mạch Tử tắm rửa vì sợ Mạch Tử hành động bất tiện, còn cố ý chuẩn bị một cái bồn tắm lớn bằng gỗ.
Giúp Mạch Tử tắm rửa xong, Diệp Tử Phàm ôm Mạch Tử vào giường ngủ. Mái tóc đen ẩm ướt ôm dính vào gương mặt khiến cho làn da càng thêm trắng nõn. Từ khi mang thai gương mặt của Mạch Tử đã đầy đặn hơn, hai má bầu bĩnh. Có lẽ là vừa tắm rửa xong nên rất sảng khoái, Mạch Tử hơi híp mắt dựa vào cái gối kê ở đầu giường, toàn thân toát ra vẻ biếng nhác nhưng lại mê người đến không nói nên lời khiến cho Diệp Tử Phàm xuân tâm đại động.
Diệp Tử Phàm liền nhảy lên giường ôm lấy Mạch Tử, bàn tay to luồn vào trong vạt áo, từ bên hông một đường sờ đến cai bụng đã nhô lên cao. Mạch Tử khó chịu tránh ra: “Nóng muốn chết! Đừng dựa sát vào người em!”
Diệp Tử Phàm thuận thế liền ôm lấy Mạch Tử khàn giọng nói: “Vợ, anh muốn em!”
“Cái gì?!” Mạch Tử hoảng sợ vội dịch người tránh ra.
“Vợ à, mấy tháng trời rồi anh không được chạm vào em. Không lẽ em không nhớ anh sao?”
Thân hình nóng như lửa của Diệp Tử Phàm lại dính lên, vừa nói vừa cởi áo của Mạch Tử.
Từ sau khi biết Mạch Tử mang thai, Diệp Tử Phàm sợ làm ảnh hưởng đến thai nhi nên suốt mấy tháng qua không dám chạm vào Mạch Tử. Mỗi ngày chỉ được nhìn mà không được ăn, tà hỏa trong cơ thể của Diệp Tử Phàm càng tích càng nhiều, hôm nay thấy tinh thần của Mạch Tử rất tốt, bộ dáng sau khi tắm rửa lại càng liêu nhân đoạt phách, mùi hương sữa tắm nhàn nhạt quanh quẫn bên chóp mũi không ngừng khơi gợi dục vọng ẩn nhẫn bao lâu nay của Diệp Tử Phàm.
“Anh buông tay ra! Rủi làm ảnh hưởng đến con thì sao?” Mạch Tử đỏ mặt giãy dụa.
“Yên tâm, không sao đâu! Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm bị thương con đâu!”
Diệp Tử Phàm nhanh tay nhanh chân cởi bỏ quần áo của Mạch Tử ném xuống dưới giường. Mùa hè trời nóng nên không mặc nhiều, chẳng mấy chốc Mạch Tử đã bị lột sạch.
Diệp Tử Phàm nhẹ nhàng ấn Mạch Tử nằm xuống giường, nghiêng người ôm lấy, hai tay thì dọc theo ngực một đường vuốt ve đi xuống, dừng lại trên cái bụng nhô cao mà không ngừng vuốt ve. Vừa sờ vừa dùng ngữ khí thương lượng mà nói: “Bóng đèn nhỏ, mau ngủ đi, đừng nghe lén cha với ba con làm chuyện quan trọng!”
Đột nhiên cảm nhận được phần da dưới lòng bàn tay chuyển động như đang đáp lại, Diệp Tử Phàm lập tức hớn hở cười toe toét: “Vợ ơi, thương lượng xong! Nhanh lên nhanh lên, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.”
Mạch Tử dở khóc dở cười, bản thân Mạch Tử cũng không phải vô dục vô cầu nhưng chỉ ngại dáng người của mình bây giờ khá kỳ dị, hơn nữa lại sợ tổn thương đến hài tử nên không có bao nhiêu dục vọng.
Mấy tháng trời không cùng Diệp Tử Phàm thân thiết, hôm nay lại bị trêu chọc như vậy, cả người càng lúc càng khô nóng không thể không xử lý.
Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử ngầm đồng ý, động tác trên tay cũng trở nên vội vàng, bàn tay một đường trượt xuống dừng lại giữa hai chân Mạch Tử. Nhẹ nhàng cầm lấy ngọc trụ chà xát, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay miết qua linh khẩu khiến cho ngọc lộ tràn ra dính đầy ngón tay.
Diệp Tử Phàm kề sát bên tai Mạch Tử mà cười tà mị: “Vợ à, thật nhiều nước!”
Mạch Tử cắn cánh môi cố nén tiếng rên rỉ sắp bật ra, sắc mặt đỏ ửng càng thêm diễm lệ động lòng người.
“Vợ, anh nhịn không được nữa!”
Diệp Tử Phàm thở dốc, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn, chẳng bao lâu từng cỗ bạch trọc nóng ướt không ngừng phun ra.
Mạch Tử run rẩy vô lực nằm trên giường, cảm giác được Diệp Tử Phàm đang mượn chất lỏng mà đưa ngón tay xâm nhập vào tiểu huyệt, rên khẽ một tiếng, bất an mà dặn dò: “Anh nhẹ thôi, đừng để ảnh hưởng đến con!”
“Vợ, em yên tâm! Anh rất cẩn thận!”
Diệp Tử Phàm cố nén dục vọng chuẩn bị thật cẩn thận, cầm lấy cái gối dày đặt dưới eo của Mạch Tử, tách hai chân Mạch Tử ra đặt ở ngang hông mình, sau đó mới chậm rãi tiến vào bên trong đóa hoa non mềm kia.
Diệp Tử Phàm ban đầu không dám dùng quá nhiều lực, chỗ đó của Mạch Tử có hơi khô ráo căng chặt, theo ma sát luật động, chất lỏng dần được phân bố ra giúp cho hai người càng thêm dễ chịu lẫn khoái cảm tăng mạnh.
Diệp Tử Phàm dần dần không nhịn nổi nữa mà tăng động tác, hai tay còn thỉnh thoảng vuốt ve cái bụng nhô cao của Mạch Tử, thở dốc một hơi: “Vợ ơi, thoải mái quá!”
Mạch Tử xấu hổ muốn chết, lúc đầu còn chưa thích ứng lắm, theo động tác của Diệp Tử Phàm thì dần có cảm giác, tiếng ngâm nga khe khẽ không ngừng tràn ra từ bên môi.
Đột nhiên cảm thấy bụng nhói lên một chút khiến cho Mạch Tử hoảng hốt kêu lên. Diệp Tử Phàm cũng giật mình mà dừng động tác, khẩn trương hỏi: “Vợ, em sao thế? Anh làm em đau à?”
Mạch Tử nâng tay khẽ vuốt bụng, bĩu môi cười khổ: “Ngay cả con cũng khi dễ em!”
Diệp Tử Phàm thấy bóng đèn nhỏ nhân cơ hội gây sự, vuốt ve cái bụng tròn vo của Mạch Tử mà cười nói: “Nhóc con mau ngủ đi, không cho nghe lén!”
“Anh nhẹ một tý đi, đánh thức nó thì lại ầm ĩ nữa!” Mạch Tử nhẹ giọng dặn dò.
Diệp Tử Phàm cười cười ừ một tiếng, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mạch Tử dần dần hưng phấn, khoái cảm kỳ diệu ập đến khiến cho Mạch Tử như trầm mê ở sâu bên trong.
Triền miên qua đi, Mạch Tử vô lực dựa vào trong lòng của Diệp Tử Phàm, cảm thấy phần eo có hơi đau, phía sau cũng dính dính ẩm ướt rất khó chịu vì vậy giãy dụa ngồi dậy định đi tắm. Diệp Tử Phàm vội ôm lấy Mạch Tử: “Để anh ôm em đi!”
Mạch Tử bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Tử Phàm: “Đều tại anh, hại em phải tắm thêm một lần!”
Diệp Tử Phàm cẩn thận giúp Mạch Tử xử lý thân thể, thay một tấm đệm mới rồi hai người ôm nhau nằm trên giường.
Mạch Tử tựa vào lòng Diệp Tử Phàm, ngửi mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông này, bỗng dưng có cảm giác an tâm lẫn hạnh phúc.
Nhớ tới mấy năm trước, một thân một mình chăm sóc cho Mạch Bảo, nhìn gia đình người ta có ba người rất vui vẻ ấm áp, bên cạnh lại chỉ có một đứa con đỏ hỏn thì cảm thấy vô cùng cô tịch thê lương.
Nhưng mà bây giờ, người mình yêu đang ở ngay bên cạnh, cùng nhau chào đón đứa con sắp ra đời, rồi sẽ cùng nhau chăm sóc cho các con trưởng thành, trong lòng Mạch Tử trào dâng cảm giác hạnh phúc không thể tả hết thành lời.
Đảo mắt lại qua đi hơn một tháng.
Trong một tháng nay, bụng Mạch Tử lại càng lớn thêm không ít, ban đêm thường bị chuột rút mà bừng tỉnh khiến cho Diệp Tử Phàm đau lòng đến đòi mạng, mát xa xoa nắn ân cần đầy đủ.
Lúc này chỉ còn cách ngày sinh chưa đến một tháng. Diệp Tử Phàm càng ngày càng hưng phấn, thường xuyên ôm bụng Mạch Tử mà thủ thỉ trò chuyện với đứa con, ngóng trông ngày nó chào đời.
Lại qua nửa tháng, cứ vào đêm thì Mạch Tử thường xuyên cảm giác bụng nhói đau. Có kinh nghiệm từ lần sinh trước, Mạch Tử đoán chẳng còn bao lâu nữa thì đứa bé sẽ ra đời.
Quả nhiên ngày hôm đó, từ lúc chạng vạng bụng của Mạch Tử đã thấy đau, bình thường chỉ hơi đau một chút thôi nhưng lần này lại giằng co đến hai giờ. Mạch Tử bối rối gọi Diệp Tử Phàm: “Tử Phàm, bụng em khó chịu quá!”
Nhất thời Diệp Tử Phàm liền hoảng hồn: “Đừng nói là tới ngày sinh chứ? Sao lại nhanh như vậy? Không phải còn đến nửa tháng nữa sao?”
Mạch Tử xoa bụng khó nhọc nói: “Ngày sinh có khi lệch so với dự tính mà, chúng ta mau đến hiệu thuốc, ở đó có phòng sinh!”
“Được, để anh đi thu xếp!” Diệp Tử Phàm chạy vào trong phòng cầm ra những đồ dùng chuẩn bị sẵn sàng để chờ ngày sinh, dìu Mạch Tử đi đến hiệu thuốc.
Khi Tiêu Thành Vũ nhận được tin đến nơi thì Mạch Tử đã đau đến tái mét mặt mày. Xem tình huống của Mạch Tử thì quả nhiên là phải sinh sớm.
Tiêu Thành Vũ trầm giọng ra lệnh: “Mang Mạch Tử vào phòng sinh!”
Y sư của hiệu thuốc lập tức đỡ Mạch Tử đi vào phòng sinh, Diệp Tử Phàm muốn theo vào nhưng lại bị ngăn lại ngoài cửa.
“Ê, sao lại cản tôi? Tôi cũng muốn vào!” Diệp Tử Phàm kháng nghị.
Tiêu Thành Vũ lạnh lùng hỏi: “Anh biết đỡ đẻ không? Đứng ngoài này đợi cho ta!”
Diệp Tử Phàm ngượng ngùng sờ mũi, sau đó cao giọng hô to với Mạch Tử ở bên trong: “Vợ, em đừng sợ! Anh đang ở ngay bên ngoài này, đợi nhóc con kia ra đời anh sẽ thay em đánh mông nó!”
Mọi người trong hiệu thuốc nhất thời không nói gì mà chỉ biết nhìn trời, Mạch Tử ở trong phòng thì tức đến nghiến răng, đã là lúc nào rồi mà người này vẫn không đứng đắn như vậy.
Thời gian từng chút một trôi qua, trong phòng vẫn rất tĩnh lặng, Diệp Tử Phàm lặng lẽ đứng ở bên cửa sổ ngoài hành lang, xuyên qua khung cửa sổ rộng mở mà nhìn vầng trăng treo trên bầu trời. Gương mặt tuấn tú rất bình tĩnh không hề lộ ra nôn nóng hay sợ hãi, nhưng bàn tay siết chặt thành nắm đấm lộ ra khớp xương tái nhợt đã tố cáo nội tâm đang lo lắng.
Chuyện cũ không ngừng ập đến, từng màn từng màn lướt qua trước mắt.
Từ cái đêm trăng tròn trên con đường nhỏ yên tĩnh vô tình cứu được thiếu niên thanh tú kia, đã biểu thị hai người đời này kiếp này, dây dưa không rõ.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, bất chợt một tiếng khóc vang dội của trẻ con vang lên, Diệp Tử Phàm khi chạy tới trước cửa phòng sinh thì nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt tuấn tú.
Diệp Tử Phàm thấy Tiêu Thành Vũ ra khỏi phòng sinh thì nôn nóng hỏi: “Mạch Tử sao rồi?”
Tiêu Thành Vũ tháo khẩu trang xuống thản nhiên đáp: “Lớn nhỏ bình an, là con trai!”
“Chỉ cần Mạch Tử không sao, trai hay gái gì cũng không quan trọng! Sao Mạch Tử vẫn chưa ra? Đứa bé đâu?” Diệp Tử Phàm khẩn cấp muốn nhìn thấy Mạch Tử và đứa con mới chào đời.
“Mạch Tử vẫn còn đang phải khâu lại vết mổ, đứa bé thì phải tắm rửa trước đã rồi mới mang ra được!” Tiêu Thành Vũ mỏi mệt giải thích.
Chẳng mấy chốc, một y sư ôm trong tay một đứa bé nhỏ xíu quấn trong chăn đi ra khỏi phòng sinh. Diệp Tử Phàm phải cân nhắc đắn đo rất lâu mới cẩn thận nhẹ nhàng ôm đứa bé vào trong lòng: “Sao bé quá, mềm quá vậy? Này…”
Cô y sư bị bộ dáng khẩn trương của Diệp Tử Phàm chọc cười: “Đứa trẻ mới sinh nào mà chả bé như vậy, từ từ mới lớn được chứ!”
Bé con quấn trong tã lót vẫn chưa mở mắt nhưng đuôi mắt lại cực kỳ giống Mạch Tử, miệng thì lại giống hệt như Diệp Tử Phàm. Diệp Tử Phàm âm thầm cảm thán sinh mệnh thật thần kỳ!
“Đứa bé này rất xinh đẹp!” Mấy người ở trong hiệu thuốc cũng đi đến ngươi một câu ta một câu khen ngợi.
Mắt phượng của Diệp Tử Phàm híp lại, khóe miệng cong lên mang theo hương vị hạnh phúc.
Trong khi mọi người đang ngắm đứa bé thì Mạch Tử được đẩy ra khỏi phòng sinh, Diệp Tử Phàm vội đi qua nhẹ nhàng giúp Mạch Tử gạt đi những sợi tóc ướt mồ hôi dính trên trán. Chăm chú nhìn gương mặt đã tái nhợt của Mạch Tử, bàn tay nắm chặt tay Mạch Tử mà run nhè nhẹ.
Mạch Tử hơi nhoẻn miệng cười, an ủi người đàn ông đang đầy lo lắng trước mắt: “Em không sao, anh đừng lo!”
Diệp Tử Phàm thì không ngừng lẩm bẩm: “Em không sao thì tốt, không sao thì tốt!”
Bảy ngày sau khi vết mổ của Mạch Tử đã ổn thì cả nhà mới quay về căn nhà trúc sau núi.
Tiêu Thành Vũ lại đến, dẫn cổ trùng trong cơ thể của Diệp Tử Phàm ra để chế thành thuốc giải loại trừ Đản Tử Cổ trong người Mạch Tử.
Sau khi Tiêu Thành Vũ thu bàn tay đang xem mạch cho Mạch Tử lại thì nhàn nhạt nói: “Toàn bộ độc tố trong cơ thể của em đã giải trừ toàn bộ rồi!”
Mạch Tử nhớ tới cổ trùng mới được phân liệt ra từ Đản Tử Cổ thì không khỏi lo lắng hỏi: “Anh Tiêu, thế còn cổ trùng mới phân liệt từ Đản Tử Cổ đã giải trừ được hết chưa ạ?”
Tiêu Thành Vũ cau mày nói: ” Khi anh đỡ đẻ cho em thì đã phát hiện loại cổ trùng mới sinh đó không còn trong cơ thể của em nữa!”
“Cái gì?” Mạch Tử cùng Diệp Tử Phàm khiếp sợ không thôi.
Sao cổ trùng lại biến mất một cách bí ẩn như vậy? Vậy sau này có tái phát không?
Diệp Tử Phàm khẩn trương hỏi: “Tế ti, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
“Loại tình huống này mấy trăm năm qua rất hiếm gặp. Căn cứ vào y thư cổ thì cổ trùng sau khi phân liệt từ Đản Tử Cổ sẽ không nằm trong cơ thể của người mang thai mà ngay từ khi thai nhi thành hình đã tiến nhập vào cơ thể của đứa bé rồi!”
“Cái gì?”
Tiêu Thành Vũ lời còn chưa dứt thì hai người kia đã kinh hô lên tiếng.
“Anh Tiêu, ý của anh là cổ trùng bây giờ đang ở trong người bảo bảo sao?” Mạch Tử nôn nóng hỏi.
“Bây giờ đứa bé còn quá nhỏ nên không chẩn đoán ra được, nhưng theo mạch tượng của em thì quả thật trong cơ thể của em đã không còn cổ trùng nữa!” Tiêu Thành Vũ đối với việc này cũng rất khó hiểu nên từng cố tình lục tìm các loại y thư cổ do các đời tế ti lưu lại xem. Trẻ sơ sinh kế thừa Đản Tử Cổ từ cơ thể mẹ, trăm năm trước quả thật đã từng có loại tình huống này.
“Vậy cổ trùng đó ở trong cơ thể của bảo bảo thì có ảnh hưởng gì không?” Mạch Tử lo lắng hỏi.
“Theo y thư cổ ghi chép lại thì cổ trùng sau khi phân liệt ra sẽ không có độc tố mà chỉ còn lại tác dụng giúp sinh con thôi.”
“Tế ti, ý anh nói là con trai tôi sau này cũng có khả năng mang thai sinh con?” Diệp Tử Phàm từ trong khiếp sợ phản ứng lại, lập tức nhớ ra vấn đề rất quan trọng này.
Tiêu Thành Vũ gật đầu: “Có thể nói là như vậy!”
Diệp Tử Phàm nghe xong thì mặt liền tái đi, giật dữ gào thét: “Đứa nào dám làm con ông mang thai sinh con, ông đây chém chết nó!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!