Thơ Tình Trong Gió
Chương 39: Đặt chuyện
Kỷ Vị thấy Lục Kinh Tả một cái ngay lập tức ra mừng đón, mặc dù ban nãy đã nghe Triệu Thanh Nghiên nói qua về chuyện của hai người họ nhưng cậu vẫn không thể tin nổi. Lão Lục thích Kiểu Kiểu, hơn nữa theo như Triệu Thanh Nghiên nói thì hình như đã thích thầm nhiều năm rồi nữa?!!
Trước đó lúc bạn cùng phòng chia sẻ tin mới trên diễn đàn với cậu, đặc biệt là khi nhìn đến bài viết kia, cậu hoảng hốt đến mức phọt hết nước đang uống ra ngoài, bấu chiếc di động nhìn tới nhìn lui mới phản ứng lại được. Cậu nhớ rằng lão Lục đối với ai cũng đều rất lạnh nhạt chỉ ngoại trừ Tống Kiểu Kiểu, cậu ấy từ tấm bé đã đối xử tốt với Tống Kiểu Kiểu rồi. Ngày nhỏ chưa hiểu chuyện bọn họ từng chọc ghẹo cô không ít, nhưng cũng chính vì vậy mà bị cậu ấy đấm cho rất nhiều.
Lúc đó còn tưởng rằng vì ba Tống và mẹ Tống đối xử tốt với cậu ấy nên cậu ấy cũng đối xử tốt với Tống Kiểu Kiểu, nhưng bây giờ nhìn lại thì hình như chuyện căn bản không phải như vậy. Tên nhóc này rốt cuộc đã thích thầm người ta bao nhiêu lâu rồi chứ?
“Cậu và Kiểu Kiểu thật sự bên nhau sao? Là bạn trai bạn gái?” Kỷ Vị rối rắm nhìn cậu.
Lục Kinh Tả gật đầu: “Uhm, bên nhau.”
“Cậu thích cô ấy thật ư? Sự yêu thích giữa nam và nữ?”
“Uhm.” Lục Kinh Tả gật đầu khẳng định lần nữa.
Kỷ Vị bỗng nhiên giơ tay đấm một phát vào ngực cậu: “Giỏi lắm, thằng nhóc này đúng là thâm tàng bất lộ, tình cảm nhiều năm như vậy mà vẫn vờ vịt như không có gì cho được?”
Trong mắt Lục Kinh Tả lộ rõ niềm vui.
“Chỉ có điều lão Lục, mặc dù cậu là anh em của tớ nhưng nếu cậu ăn hiếp người ta, tớ nhất định sẽ không bênh cậu đâu đấy.” Kỷ Vị nói.
“Tớ cũng vậy, đứa đầu tiên bị đánh chắc chắn là cậu.” Triệu Thanh Nghiên hùa theo.
“Uhm, sẽ không cho các cậu có cơ hội ấy.” Lục Kinh Tả nhướng mày.
Cả hai nhìn nhau, bật cười.
***
Bên trong phòng vẽ lúc này đều là các sinh viên Khoa Mỹ thuật, ai nấy đều lẳng lặng vẽ tranh của mình. Bên ngoài hành lang có vài nữ sinh tạt ngang qua, ngoài những tiếng bước chân còn có mấy lời xì xầm của các cô nàng ấy.
“Eh này, các cậu có thấy bài viết mới trên diễn đàn chưa?”
“Bài viết mới gì?”
“Chính là hot boy Khoa Tài chính và em gái Khoa Tiếng Anh hình như công khai ấy.”
“Công khai cái gì?”
“Cậu bị lú hả, còn có thể công khai cái gì nữa?”
“Thật giả?”
“Đương nhiên là thật rồi, không tin cậu xem diễn đàn đi.”
“…”
Bàn tay đang vẽ tranh của An Thấm hơi khựng lại, cô buông cọ vẽ, móc di động từ trong túi ra mở diễn đàn, quả nhiên thấy bài viết mới như lời các cô ấy nói. Cô nhìn vào bức ảnh của hai người, tầm mắt chỉ dừng trên người chàng trai ấy, khóe môi cậu rướn lên, trong đôi mắt chất chứa những ánh sao rực rỡ, dịu dàng đẹp đẽ không ngờ. Nhìn hồi lâu, cô đột nhiên nói khe khẽ: “Hóa ra khuôn mặt cậu ấy không phải lúc nào cũng chỉ có bực dọc, hóa ra cậu ấy cũng biết cười.”
Tào Nhuế lo lắng nhìn cô, thấp giọng gọi: “Thấm Thấm?”
Cặp mắt An Thấm hơi đỏ, cô nhét di động vào túi lại, cười với Tào Nhuế: “Tớ không sao.”
Vừa rồi mấy lời nói của các cô gái kia không chỉ có hai người họ nghe, những ai đang vẽ trong phòng cũng nghe cả rồi. Mặc dù trên mặt không biểu lộ nhưng đều im ỉm móc di động ra đăng nhập vào diễn đàn của trường. Sau khi xem xong trên mặt mỗi người đều lộ rõ thần sắc, bàng quan nhìn về phía An Thấm.
An Thấm bỏ cọ vẽ vào thùng nước, nói với Tào Nhuế: “Tớ đi rửa cọ vẽ một chút.”
“Tớ đi với cậu.”
Sau khi hai người ra ngoài rồi, trong phòng học bấy giờ mới dấy lên trận bàn tán.
“Chết tớ, quá bất ngờ rồi. Tớ vẫn luôn cho rằng An Thấm với Lục Kinh Tả mới qua lại chứ?”
“Qua lại cái gì? Vốn là An Thấm theo đuổi ngược lại hiểu không?”
“Người ta không nhìn trúng cô ấy mà ngược lại còn đi thích một em gái vóc dáng hay diện mạo gì đều không bằng cô ấy, chuyện này vả mặt cũng thật đau đớn.”
“Này, cũng không thể nói vậy, thật ra tớ cảm thấy bạn nữ kia rất xinh xắn, dù gì tớ cũng cho rằng An Thấm quá chảnh đi.”
“Phải không? Tớ còn tưởng đâu có mình tớ thấy vậy chứ?”
“…”
Tào Nhuế nghe được mấy lời đàm tiếu bên trong mà giận đỏ mắt, đang lúc cô ta định đẩy cửa xông vào thì cổ tay bị An Thấm nắm lại rồi kéo đi thật xa mới dừng.
“Thấm Thấm, cậu cản tớ làm gì, tớ phải dạy dỗ tụi nó cho nên hồn mới được.”
“Không sao, người khác nói một câu cũng chẳng chết được, không cần phải cãi nhau như vậy.”
“Thấm Thấm?”
“Đi nào, cọ vẽ của tụi mình còn chưa rửa nữa.”
***
Vụ việc trên diễn đàn ngỡ đâu cứ thế chấm dứt rồi, ai ngờ qua dăm ba ngày lại lòi ra một bài viết mới: Tân sinh viên Khoa Tiếng Anh nào đó chen chân vào tình yêu của người khác. Bài viết nói khá mập mờ, nhưng vốn dĩ mấy ngày nay trên diễn đàn đều lan truyền xôn xao về những câu chuyện liên quan đến ba người Lục Kinh Tả, vả lại bài viết này viết rất đầu đuôi nên thoáng chốc đã kích động sự tức giận của đám nữ sinh. Trong lúc nhất thời Tống Kiểu Kiểu đã bị chửi mắng vô cùng thậm tệ, ban đầu còn đứng về phe bọn họ cũng bắt đầu lật mặt đối đầu nhau.
Mấy người Phương Du Nhiên ở ký túc xá đều điên tiết hết cả.
“Đầu óc bọn này có bệnh rồi! Thật là một mớ bòng bong!”
“Bệnh thần kinh à, ăn no rồi rỗi hơi, chuyện này nói hay không nói cũng có khác gì nhau!”
“Thật quá tởm lợm, gì mà chen chân? Hai người người ta vốn là lưỡng tình tương duyệt* mà thành nhé!”
(* Đôi bên đều có tình cảm với nhau.)
Trong lòng Tống Kiểu Kiểu cũng không thoải mái cho lắm, dù rằng ngày thường cô không mấy để tâm tới những việc thế này trên diễn đàn. Có điều bị người khác hắt một xô nước bẩn như vậy cũng rất khó chịu, cô cuộn tay lại: “Nếu để tớ biết được đứa nào tung tin đồn, tớ giết chết đứa đó.”
Ba người vốn đang giận sôi người: “???”
Giết… giết chết???
Các cô ấy nhìn Tống Kiểu Kiểu một cách khó tin, miệng há hốc có thể nhét vừa cả một quả trứng gà, lời này… lời này thật sự do Sủi cảo nhỏ của bọn cô thốt ra sao? Chung quy trong ấn tượng của các cô ấy, tính cách của Sủi cảo nhỏ lúc nào cũng dịu dàng mềm mỏng, bây giờ lại hung dữ như vậy?
Tống Kiểu Kiểu lườm các cô ấy, ngờ vực hỏi: “Các cậu nhìn tớ như vậy là sao?”
Ba người đồng loạt lắc đầu, Phương Du Nhiên căm giận nói: “Đúng, nhất định phải tóm được cái đứa tung tin đồn này, không thể bỏ qua cho nó!”
“Không sai!”
Khi Từ Cám nhìn thấy bài viết ấy cũng tức điên, không kiềm chế được muốn vào sân xé người ngay tại chỗ, không xé được nên lúc cô ấy tìm đến Tống Kiểu Kiểu vành mắt đều đỏ hồng. Tống Kiểu Kiểu và cô ấy chơi với nhau đã hơn ba năm rồi, vẫn là lần đầu tiên trông thấy cô ấy như vậy, vội ôm ấp dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, tớ sẽ trút giận giúp cậu.”
Dỗ xong Tống Kiểu Kiểu mới phì cười: “Tớ nói chứ hai đứa mình rốt cuộc ai mới đang chịu chỉ trích đây hả?”
Từ Cám ngẫm nghĩ, cũng đúng, người trong cuộc còn chưa khóc mà thay vào đó cô ấy đã khóc trước rồi, cô ấy khịt mũi một cái: “Chuyện này bên đám Lục Kinh Tả biết chưa?”
“Tớ cũng không rõ cậu ấy biết chưa nữa.”
***
Bấy giờ bên đây Lục Kinh Tả đang cầm di động, khuôn mặt tuấn tú u ám đến kinh hồn, mà ngay cả nhiệt độ bầu không khí xung quanh cũng lạnh xuống vài độ. Mấy người bạn cùng phòng đang âm thầm nuốt nước bọt, lão đại một khi đã nổi điên lên thì hậu quả rất khôn lường. Đang lúc ba người còn ngập ngừng nên mở lời như thế nào thì cậu bỗng dưng đặt di động xuống, xoay người cầm chiếc laptop bên cạnh qua.
“Lão Lục, cậu muốn làm gì?” Trương Trì không hiểu hỏi.
“Tóm kẻ này lại.”
Lâm Cảnh hỏi một câu: “Sao tóm được?”
“Tra ID.”
Lục Kinh Tả mở laptop ra, những ngón tay thon dài gõ liến thoắng trên bàn phím, thao tác thành thạo của cậu khiến mọi người nhìn đến ngây ngốc, sau đó trên màn hình xuất hiện một chuỗi số và ký tự, tầm mắt cậu khẽ dao động: “Tìm được rồi.”
Trương Trì nói: “Lão Lục, thật tiếc khi cậu không học ngành Khoa học Máy tính.”
“Nếu lão Lục học ngành Khoa học Máy tính thì sao có thể làm bạn cùng phòng với tụi mình được nữa?”
“Cũng đúng, dù không học ngành Khoa học Máy tính thì ngay tại Khoa Tài chính cũng đã rất trâu bò rồi.”
Bốn người đang nói chuyện thì đột nhiên cánh cửa ký túc xá bất ngờ bị đẩy ra, Kỷ Vị kéo theo Triệu Thanh Nghiên và Sở Nhập Ngô đến. Vừa mới bước vào Kỷ Vị đã không nhịn được mà chửi thề: “Mẹ kiếp! Chuyện quái gì thế này! Lục Kinh Tả, bài viết trên diễn đàn cậu thấy chưa?”
Lục Kinh Tả ngẩng đầu từ laptop lên nhìn bọn họ: “Uhm, thấy rồi.”
“Vậy giờ cậu định thế nào? Chẳng lẽ cứ để cho kẻ đó đặt điều gây chuyện sao?”
Đừng thấy Kỷ Vị với Tống Kiểu Kiểu từ nhỏ thường hay ngắt nhéo chống đối nhau, nhưng bọn họ có cào cấu hay cãi nhau cũng là chuyện của bọn họ, còn người khác muốn bắt nạt thì đừng hòng. Ví như chuyện này, cậu ta tức giận đến cơm còn chưa ăn đã xông đến đây.
Lục Kinh Tả xoay laptop hướng đối diện bọn họ: “Rất đơn giản, giết chết kẻ đó.”
Tiếp theo ba người liếc nhìn màn hình, mấy đôi mắt sáng rỡ: “Giỏi đấy, thậm chí tên thật hay biệt danh cậu cũng đều moi móc ra hết rồi?”
***
Tống Kiểu Kiểu nhận được điện thoại của Lục Kinh Tả liền đi xuống lầu, vừa xuống đã nhìn thấy chàng trai cao ráo đang đứng bên ngoài ký túc xá. Cô lập tức tăng tốc chạy bước nhỏ về phía cậu, cô nhào vào lồng ngực cậu, giọng điệu kinh ngạc mà mừng rỡ: “Trễ thế này rồi sao cậu còn tới đây?”
Lục Kinh Tả ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, vùi đôi gò má vào cần cổ thơm ngát của cô: “Không muốn gặp tớ sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Lục Kinh Tả cười khẽ, nhớ đến mục đích mình đến đây, cậu hơi buông cô ra: “Tớ lại đây đúng là có chút chuyện.”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
“Chuyện về bài viết trên diễn đàn.”
“Cậu biết rồi sao?”
“Trông điệu bộ này của cậu có phải định giấu tớ không?” Đôi mắt Lục Kinh Tả hơi trầm xuống.
Tống Kiểu Kiểu vội đáp: “Cũng không phải, tớ cảm thấy tớ có thể tự giải quyết được.”
Lục Kinh Tả giơ tay vuốt mũi cô một cái: “À? Cậu muốn giải quyết thế nào?”
“Tìm người nhờ tra ID của kẻ đó.”
“Cũng chưa đến nỗi ngốc, thế tra được chưa?”
“Vẫn còn đang tra.”
“Vậy không cần phải tra nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Lục Kinh Tả ghé sát bờ môi mỏng mổ nhẹ vào vành tai cô: “Bạn trai cậu đã tra giúp cậu hết rồi.”
Tống Kiểu Kiểu bất chợt bị cậu hôn vành tai, đôi má còn đang nóng rát, vừa nghe đến câu này của cậu liền bất chấp tất cả, cặp mắt cô nhìn cậu sáng ngời: “Thật sao? Tra ra ID rồi?”
“Không những tra ra ID mà người cũng tóm được cho cậu luôn rồi.”
Tống Kiểu Kiểu hơi nheo mắt: “Là ai?”
“Tân sinh viên lớp số 1 Khoa Mỹ thuật Tào Nhuế.”
Tống Kiểu Kiểu nhíu mày, lặp lại: “Tào Nhuế? Nhưng mà tớ đâu có biết cô ta?”
“Cô ta là bạn chí cốt của An Thấm.”
Cậu vừa nói vậy Tống Kiểu Kiểu đã hiểu ngay, cô ta đang trút giận thay An Thấm chứ gì? Nét mặt cô tức khắc khó coi, cô ta đùa cô chọc cô, hắt nước bẩn vào cô như vậy, giọng điệu này cô chính là nuốt không trôi!
“Chuyện này cậu không cần xen vào, tớ sẽ tự giải quyết.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!