Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 39
Hôm sau chính là 30 Tết.
Lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, mở mắt ra, mũi liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô nhớ tới gì đó, thức dậy kéo cửa phòng ngủ, quả nhiên, trong phòng bếp truyền đến giọng nói quen thuộc, cha mẹ đã tới.
Dù bận bịu thế nào đi nữa, đêm Giao thừa cả nhà nhất định phải ăn cơm cùng nhau. Những năm trước số lần cô về nhà không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng giống như năm nay, bởi vì cô bận việc, cha mẹ liền tới đoàn tụ cùng.
Cô đi tới cửa phòng bếp, cha mẹ nhìn thấy cô đều là tươi cười rạng rỡ, “Đã dậy rồi, không muốn ồn ào đến con.”
Kiều Tinh Tinh đi tới ôm lấy mẹ Kiều.
Mẹ Kiều hơi kinh ngạc, vỗ cô: “Tinh Tinh, sao vậy? Bỗng nhiên lại làm nũng với mẹ.”
“Không có gì ạ.” Giọng Kiều Tinh Tinh buồn buồn.
Ba Kiều bận rộn nhưng nhìn hai mẹ con một cái, xót con: “Con gái bà vẫn luôn như vậy mà? Đói bụng không?”
“Có ạ.” Kiều Tinh Tinh buông mẹ Kiều, “Có gì ăn ạ?”
Ba Kiều đã sớm chưng cháo ngọt cho cô. Kiều Tinh Tinh ngồi ở bàn nhỏ trong bếp vừa uống cháo, vừa nghe cha mẹ tranh luận về bữa cơm giao thừa.
“Ông sao lại mang cả thịt trâu ở nhà tới, một miếng lớn như vậy ăn không hết. Bảo ông nghĩ thêm vài món mới, nhưng mỗi món ít đi một chút, sáng mai chúng ta liền trở về, Tinh Tinh cũng không ăn cơm.” Đây là mẹ Kiều.
“Cơm đêm giao thừa sao có thể ít, phải có dư lại mới là điềm tốt.” Đây là ba Kiều người mấy năm nay đổi nghề nghiên cứu nấu nướng.
“Mê tín, lãng phí.” Mẹ Kiều kết luận.
Kiều Tinh Tinh ngẩng đầu lên, “Hai người tối mai không đi cùng con sao?”
Ngày mai chắc khoảng tới xx giờ là có thể kết thúc, còn tưởng rẳng cha mẹ sẽ chờ cô cùng nhau trở về thành phố Kình.
Ba Kiều thái thịt trâu: “Tối mùng Một năm nay đến phiên nhà chúng ta mời khách, buổi sáng trở về còn chuẩn bị trước.”
Kiều Tinh Tinh ảo não: “Vậy chẳng bằng đêm nay con về nhà ăn cơm giao thừa, đỡ mất công cha mẹ chạy tới chạy lui.”
Mẹ Kiều nói: “Vậy con không phải chạy tới chạy lui sao, bố mẹ rảnh rỗi, vẫn là để chúng ta tới, chẳng may tắc đường, con không tới kịp tiết mục thì không tốt.”
“Vâng.” Kiều Tinh Tinh không nói gì nữa, bưng chén cháo từ từ uống.
Một chén cháo ngọt ấm áp xuống bụng, giống như từ đáy lòng tỏa lên ấm áp, trống trải trong lòng lại lần nữa được khói lửa náo nhiệt của thế gian lấp đầy.
Cơm giao thừa đã phụ lòng mong đợi của mẹ Kiều, các món ăn màu sắc đa dạng, nhưng phân lượng cũng quá nhiều. Mọi người nói vài lời cát tường lẫn nhau xong, mẹ Kiều lại bắt đầu bàn bạc với ba Kiều.
Sau đó hai người liền nhất trí khuyên Kiều Tinh Tinh ăn nhiều thêm.
Kiều Tinh Tinh trong lòng có nỗi khổ, cô cũng muốn ăn nhiều nha, nhưng ngày mai diễn tiết mục cần mặc váy, vẫn là chỉ có thể tự khắc chế.
Ăn xong cơm giao thừa liền bắt đầu xem Xuân Vãn, cha mẹ ngồi trên ghế salon, Kiều Tinh Tinh cùng hai người xem một lúc, lại một mình cầm di động ngồi bên cửa sổ sát đất.
Người nóng lòng đã bắt đầu gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, mà tin nhắn rạng sáng cô gửi đi, vẫn im hơi lặng tiếng.
Thời điểm giao thừa, càng nhiều hơn tin nhắn chúc mừng tràn tới.
Cô hàng năm đều sao chép tin nhắn trả lời, nhưng năm nay bỗng nhiên có thêm kiên nhẫn, ngồi bên cửa sổ gõ vô số câu “Chúc bạn năm mới vui vẻ!”
Đến khi tất cả dừng lại, cô vẫn không để di động xuống, ngón tay vô thức kéo trang chủ wechat đi xuống. Đến khi ý thức được mình đang làm gì, cô đột nhiên đứng lên.
Như tỉnh lại từ trong mộng, cô lại cảm thấy bản thân thật nực cười.
Sớm mùng một đầu năm, cha Kiều mẹ Kiều liền trở về, Kiều Tinh Tinh buổi trưa ăn đại một ít đồ ăn còn dư, buổi chiều còn sớm đi sân diễn tập.
Diễn xuất thuận lợi, tám giờ hơn liền kết thúc, Kiều Tinh Tinh thay quần áo xong, cùng tiểu Chu rời khỏi hậu đài. Trên đường tới hầm đậu xe, nghĩ đến bắt đầu từ mai rốt cuộc có thể nghỉ mấy ngày, tâm tình cô liền được vực dậy.
Tâm tình tiểu Chu tựa hồ tốt hơn, ôm đồ đi tung tăng, không kiềm chế được mà nhảy nhót như con chim sẻ, Kiều Tinh Tinh khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Dạ, không có không có.” Tiểu Chu liền vội vàng lắc đầu chối, không quá ba giây lại cười đầy ẩn ý.
Kiều Tinh Tinh lười vặn hỏi.
Chẳng qua xuống tới hầm để xe dưới đất, cô rốt cuộc sao mặt tiểu Chu hưng phấn như vậy.
Cách đó không sai, người đàn ông vóc người thon dài đang đứng đó, hơi dựa vào xe, trong mắt dường như đang suy tư gì đó.
Chắc hẳn nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh như có cảm giác ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp hướng cô nhìn tới.
Kiều Tinh Tinh dừng chân một nhịp, sau đó ổn định bước tới.
Vu Đồ đứng thẳng người, nhìn cô đi tới trước xe, giọng trầm thấp nói: “Em trở về thành phố Kình, anh tới đi nhờ xe.”
Kiều Tinh Tinh trầm mặc, quay đầu hỏi tiểu Chu:” Cậu ta gọi điện cho em lúc nào?”
“Chiều hôm qua.” Trả lời cô là Vu Đồ.
Tiểu Chu ở bên cạnh cười mặt đầy ngu ngốc.
Kiều Tinh Tinh có thể tượng tượng ngày hôm qua tiểu Chu nhận điện thoại hứng khởi bao nhiêu, sau đó phối hợp với anh ta gạt cô cho cô một “ngạc nhiên mừng rỡ”, dù sao cô cái gì cũng không biết, như đã nói trước đó, coi như tiểu Chu biết gì đó, thì Vu Đồ vẫn có biện pháp thuyết phục cô nàng.
Tài xế xuống xe cầm đồ giúp các cô, Kiều Tinh Tinh không nói một lời liền kéo ra cửa sau. Hôm nay lái một chiếc SUV, tiểu Chu chạy tới bên kia muốn lên xe, Kiều Tinh Tinh cản cô ấy: “Em không cần đi cùng chị, ở cùng mẹ em thêm mấy ngày.”
Tiểu Chu là gia đình đơn thân, mẹ cô đã sớm tới Thượng Hải, cho nên cũng đón năm mới ở đây.
Tiểu Chu nói: “Không quan trọng đâu, ngày mai em cùng tài xế trở lại, đã nói với mẹ em rồi.”
TinhTinh trợn mắt nhìn một cái, tiểu Chu liền giơ tay, “Được rồi được rồi, vậy em không đi theo. Lúc về liền cùng tài xế đi đón chị nha, chính chị dọn đồ đạc liền ném lung tung.”
Vu Đồ bỗng nhiên nói: “Tài xế cũng không cần đưa chúng ta.”
Mọi người đều sửng sốt, Kiều Tinh Tinh nhìn anh.
Vu Đồ: “Tôi lái xe.”
Kiều Tinh Tinh mặc dù không muốn nói chuyện với anh, nhưng lúc này không nhịn được: “Cậu có bằng lái?”
“Có.” Vu Đồ nói, “Có lúc đơn vị của bọn anh cần làm khảo sát không phải ở bãi thử, sẽ đi một số nơi hoàn cảnh không tốt, sa mạc hoặc nơi toàn tuyết…, anh đều đi qua, cao tốc thông thường em có thể yên tâm.”
Anh vừa nói vừa từ trong túi xách lấy ví tiền, mở ra lấy một quyển chứng nhận đưa cho Kiều Tinh Tinh. “Bằng lái của anh.”
Vu Đồ ngồi ở ghế tài xế, chậm rãi đi khỏi hầm ngầm để xe.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Kiều Tinh Tinh ngồi ở ghế sau, cầm bằng lái của Vu Đồ trong tay —— cô cũng không biết tại sao mình như bị ma quỷ xui khiến nhận lấy bằng lái của anh, bây giờ cầm cũng không được, cảm thấy rất kỳ quái.
Cô nhìn ra cảnh sắc đường phố muôn màu muôn vẻ bên ngoài, trong xe an tĩnh quá mức, một lát sau, Vu Đồ mở miệng nói: “Tinh Tinh, giúp anh mở chỉ dẫn đi đường.”
Kiều Tinh Tinh nhìn bên ngoài không động, nhẹ nhàng nói: “Cậu đến ngay cả đường cũng không nhận ra, cướp việc của tài xế làm gì?”
Vu Đồ không nói nữa lời, trầm mặc lái xe. Lòng Kiều Tinh Tinh lại bị anh chọc đến không yên, một lát sau, cô hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây? Không cần về nhà ăn Tết sao?”
“Buổi sáng anh từ thành phố Kình tới. Nếu như hôm qua không phải giao thừa, thì anh đã tới rồi.” Tiếng của Vu Đồ cũng rất nhẹ, “Tinh Tinh, anh nôn nóng.”
Trong lòng Kiều Tinh Tinh rung lên, không nhịn được nhìn về phía nah, Nhưng từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy cằm căng chặt của anh, tay cầm tay lái dùng khá nhiều sức.
Một lúc lâu, Kiều Tinh Tinh nói: “Tôi ngủ một lúc.”
“Được.”
Kiều Tinh Tinh ngồi ở ghế sau dựa đầu vào kính xe, thật ra thì không buồn ngủ chút nào, trong xe một mảnh tối mờ mờ, chỉ có lúc xe ở đối diện chạy qua, mới có ánh sáng chiếu vào chốc lát.
Cô cúi đầu mở bằng lái của anh.
Trên ảnh là khuôn mặt anh tuấn mà trầm tĩnh.
Anh nói anh nôn nóng…
Cô “ba” một tiếng khép lại giấy chứng nhận.
Không biết qua bao lâu, xe rời khỏi đường cao tốc, lái vào đường ngoằn nghèo tới khu phục vụ bên cạnh đường cao tốc, Kiều Tinh Tinh khẽ động, Vu Đồ lập tức phát hiện, ngắn gọn giải thích: “Đổ dầu.”
Tài xế lại không đổ đầy dầu?
Cô đến nhìn bảng điều khiển trước mặt, cũng không xem hiểu. Trên bảng điều khiển hiện đến thành phố Kình còn cần một giờ, cô do dự một chút, hơi mất tự nhiên nói: “Tôi đi phòng rửa tay.”
Vu Đồ chuyển hướng lái xuống, “Được.”
Vu Đồ dừng xe ở một góc bên cạnh nhà vệ sinh công cộng.
Kiều Tinh Tinh đeo khẩu trang rồi xuống xe. Lúc đi từ WC ra lại thấy Vu Đồ đứng quay lưng với khu vực rửa tay công cộng, giống như đang đợi cô.
Cô bước chân chậm một chút, đúng lúc Vu Đồ quay đầu, nhàn nhạt giải thích: “Quá muộn, thật sự không yên tâm.”
Kiều Tinh Tinh “ừ” một tiếng, hai người cùng nhau đi về phía xe ở bên kia.
Đúng lúc đêm khuya rét đậm, lại là mùng một đầu năm, trong khu phục vụ không có người nào, bốn phía trống trải mà an tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng hô hấp của người bên cạnh.
Vu Đồ đi bên cạnh, áo lông của cô thỉnh thoảng sẽ cọ tới áo khoác dài của anh tự dưng lại sinh ra một chút suy nghĩ làm người ta tưởng tượng xa xôi mập mờ. Kiều Tinh Tinh nhích sang bên cạnh một chút, theo bản năng bước nhanh hơn.
Đến trước xe, Kiều Tinh Tinh vẫn như trước nay đến ghế sau, nhưng tay mới chạm tới chốt cửa, một bàn tay đàn ông lại chặn ngang, dùng sức đè cửa xe.
Khí tức lạnh lẽo của đàn ông nhất thời bao phủ cô.
Tim Kiều Tinh Tinh đập mạnh hơn, không có nhúc nhích, hồi lâu, thanh âm kiềm chế trầm khàn của Vu Đồ truyền tới từ đỉnh đầu.
“Thật sự không có ý nghĩa nữa sao?”
Ánh mắt Kiều Tinh Tinh cố định nhìn về phía tay anh đang đè trên cửa xe.
“Sao cậu phải viết thư cho tôi, trả lời những vấn đề kia? Cậu hối hận sao? Bởi vì trước kia tôi ngu ngốc như vậy, làm cho cậu cảm động rồi?”
Kiều Tinh Tinh thấp giọng nói: “Tôi không cần như vậy, Vu Đồ.”
Trong mắt Vu Đồ thoáng qua một tia chua chát: “Có phải anh đã làm một chuyện rất ngu ngốc?”
Kiều Tinh Tinh mân mân môi.
“Những ngày qua, anh đều viết thư đến rất khuya, nhưng mà trước nay chưa từng cảm thấy mệt mỏi, do dự viết ra hết nỗi lòng, rất nhiều mong đợi, cho là em nhận được sẽ rất vui mừng. Tinh Tinh, nghĩ như thế, chỉ số thông minh của anh có phải đã xuống số âm rồi?”
Thanh âm của anh chua xót: “Những chuyện ngu xuẩn nhất đời anh đều là vì em.”
“Nhưng mà, anh cũng không không nghĩ được biện pháp khác.” Anh nhẹ giọng nói, “Không phải bởi vì nhìn thấy ghi chép trò chuyện mới hối hận, anh đã sớm hối hận, chỉ là không dám thừa nhận.”
“Sau đó anh đi công tác, ở trong sa mạc một tháng, anh cho là mình đang đấu tranh tâm lý, nhưng có một ngày anh phát hiện, thời gian anh đấu tranh quá ít, phần lớn thời gian anh đều nghĩ, anh nên làm thể nào để bù đắp cho em.”
“Thậm chí bắt đầu trách em.”
Trách cô.
Kiều Tinh Tinh rốt cuộc quay đầu nhìn anh.
Vu Đồ chậm rãi nâng tay, tháo khẩu trang của cô, ánh mắt ôn nhu mà khổ sở: “Trách em tại sao lại hỏi anh sớm như vậy, nếu cho anh thêm chút thời gian, anh tự đầu hàng với chính mình, khi đó để anh tới hỏi em thì tốt biết bao.”
Biết rõ ràng là không nên bị anh dẫn dắt, nhưng Kiều Tinh Tinh vẫn không khống chế được hỏi “Hỏi cái gì?”
“Hỏi, em có nguyện ý ở bên anh không.”
Không khí xung quanh dường như ngưng trệ.
Kiều Tinh Tinh nhìn anh, không ngăn được chua xót trong mắt.
Người trước mắt này, cô thích đã quá lâu, quá lâu, trong đó đã một lần buông bỏ, nhưng lại dễ dàng trở lại bên nhau như vậy.
Trên người anh có mọi thứ cô thích, anh biết rõ được những tư tưởng của cô với người mình yêu.
Cô cự tuyệt từ bỏ anh sao?
Trong lòng cô biết, vô cùng khó, nhưng nhận thức được điều này làm cho cô vô cùng tủi thân và khổ sở.
Trầm mặc thật lâu thật lâu, Kiều Tinh Tinh cúi đầu xuống, tiếng nói rất nhỏ: “Em muốn chứ, nhưng nói như vậy, trong lòng vẫn không vui.”
Trong nháy mắt, Vu Đồ cảm thấy tim mình như bị giày vò, đau đớn sắc nhọn từng chút đâm xuyên tứ chi xương cốt, anh không kiềm chế được nữa dùng sức ôm cô vào trong ngực.
“Thật xin lỗi.”
Trong nhất thời thì chỉ số thông minh cũng hóa thành tro bụi, đối mặt với cô giá đang hết sự tủi thân trong lòng, anh chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, bó tay không thể làm gì.
Anh ôm cô chặt hơn chút nữa, ở bên tai cô lẩm bẩm lặp lại: “Thật xin lỗi.”
Kiều Tinh Tinh không có giãy giụa, mặc cho anh ôm cô vào lòng thật chặt, gò má đè ở cổ áo mềm mại của anh. Cô cảm thấy mình quá yếu đuối, nhưng bây giờ cô không muốn suy tính gì hết.
“Em không nên tìm một người, em thích anh ta, nhiều hơn anh ta thích em.” Cô nói.
“Lý do này không được thành lập.” Vu Đồ nói, “Anh cũng không có ít.”
“Có.” Cô tố cáo anh, “Anh nói chúng ta không thích hợp.”
“Đó là bởi vì cân nhắc đến một số nguyên nhân tầm thường, nói ví dụ, thu nhập.” Vu Đồ không lưu loát nói, “Nói ví dụ như, anh có thể cho em được gì, có hay không thời gian chăm sóc em kỹ càng.”
“Em cũng không có thời gian chăm sóc anh.” Kiều Tinh Tinh nói, “Thật ra thích một người sẽ rất kích động, sẽ không do dự giãy giụa, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Vậy chắn chắn anh và em không quá giống nhau, anh suy nghĩ quá nhiều, em không nghĩ như vậy.”
“Còn có gì nữa?”
“Đại khái, gần như nghĩ xong cả đời rồi.”
Kiều Tinh Tinh trong ngực anh an tĩnh một hồi, cố chấp nói: “Dù sao cũng ít hơn em.”
Trong lòng Vu Đồ tràn ngập ưu tư và đau lòng.
“Chuyện đó tốt hay không tốt.” Hắn cúi đầu, “Em nói cho anh một phương pháp tính toán. Tính thế nào bao nhiêu, sau đó anh tới bổ sung thêm, nhưng em không thể ngay cả công thức tính toán của mình cũng không nói cho anh.”
Kiều Tinh cụp mắt trong nháy mắt, có chút mông lung, công thức tính toán là cái quỷ gì?
Tại sao trong đối thoại của bọn họ lại xuất hiện cái này?
Cô bối rối một hồi “… Anh lại bắt nạt em.”
Vu Đồ: “…”
Anh lập tức nói: “Anh sai rồi.”
“Em chưa có đồng ý với anh.”
Vu Đồ than thở: “Anh biết.”
Một lát sau.
Kiều Tinh Tinh thấp giọng nói: “Em lạnh.”
“Vậy chúng ta lên xe, nhưng em ngồi ghế trước được không?” Vu Đồ gần như đang dỗ cô, “Giúp anh chỉ đường, quãng đường còn lại anh thật sự không biết.”
– ———
Editor: hơn 3500 chữ, từ mùng 7 tới hôm nay đều học full, thực sự mình còn chưa có tinh thần đón nhận một kỳ học “giông bão” thế này. Đã thế cẩu độc thân còn thảm thiết hơn nữa! Nhưng dù sao thì: Chúc các bạn Valentine vui vẻ và hạnh phúc hơn nữa nhé!
– ———
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!