Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương - Quyển 2 - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương


Quyển 2 - Chương 10


Khi Lâm Diệu Diệu lại một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, đã là ba năm sau, thời gian ba năm, hao mòn không chỉ là năm tháng, còn có Lâm Diệu Diệu từng hùng tâm tráng chí, chuyện xảy ra đời trước giống như một cảnh mơ xinh đẹp, để lại trong kí ức Lâm Diệu Diệu là ảo tưởng không thể xóa nhòa, mà ba năm này ở sở nghiên cứu sinh hoạt, cũng làm cho Lâm Diệu Diệu suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

Đời trước trước khi Lâm Diệu Diệu xuyên qua cũng mới hai mươi mốt tuổi, được cha mẹ bảo vệ rất tốt cô căn bản không hiểu mặt đen tối của xã hội này, luôn ảo tưởng có thể tìm được một bạch mã hoàng tử thuộc về cô, mà ngay khi cô ảo tưởng như vậy, cô xuyên qua.

Xuyên qua đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho cô đã trở thành người may mắn nhất trong ngàn vạn người, đi vào thế giới xa lạ, tìm được chân ái của mình, sáng tạo ra sự nghiệp của mình, nhân vật vang danh thiên cổ…

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Liêu Thần, cô là hưng phấn, là khiếp sợ, nam nhân trẻ tuổi trước mắt này, hắn đẹp trai tuấn lãng, gia thế xa xỉ, tương lai cũng trở thành đao nhọn chi phụ lừng lẫy nổi danh nhất, mà cô, làm bạn gái của người này, Lâm Diệu Diệu tự hào, cái loại tự hào phát ra từ trong khung, cô đến bây giờ còn nhớ rõ.

Nhưng sao tất cả lại thay đổi đây?

Liêu Thần đẹp trai tuấn lãng giống như là một tên bệnh thần kinh tựa hồ hai mươi bốn giờ đều hận không thể khóa cô ở bên người, khống chế từng giọt từng giọt cuộc sống của cô, chẳng những mỗi ngày ăn cái gì cũng bị khống chế, ngay cả mặc quần áo cũng đều là Liêu Thần chuẩn bị, một người biến thái như thế, làm cho Lâm Diệu Diệu cảm thấy sợ hãi cùng sợ hãi, hơn nữa mỗi lần đều phải đối mặt với đôi mắt như vực sâu của Liêu Thần, ánh mắt kia giống như là có thể nhìn thấu linh hồn của bạn, làm cho người ta hít thở không thông.

Cô rốt cục chịu đựng không được, chính miệng nói cho Liêu Thần cô phải rời khỏi, chính miệng nói cho Liêu Thần cơ thể Lâm Diệu Diệu đã bị cô chiếm lĩnh, cũng chính là vào lúc đó, cô nhìn thấy Liêu Thần không chịu khống chế ngã xuống đất, mà ác ma dưới đáy lòng cô, tựa hồ cũng vào một khắc kia bị thích phóng ra…

Tất cả chuyện xảy ra tiếp đó, làm cho cô cảm thấy sợ hãi cùng sợ hãi, liền tính là Liêu Thần không phải cô giết chết, lại bởi vì cô mà chết đi, đao nhọn chi phụ tương lai liền như vậy chết ở trước mặt cô, mà cô ích kỷ, dung túng tất cả phát sinh.

Nhẫn không gian xuất hiện, làm cho Lâm Diệu Diệu quên cô từng là một hung thủ giết người nhìn một người trước mặt cô chết đi, y thư bên trong làm cho Lâm Diệu Diệu kinh hỉ, càng kinh hỉ hơn lại là dược liệu quý trọng, chỉ cần tùy tiện lấy ra mấy cái đem đi bán, cô liền có thể trải qua cuộc sống người thường hâm mộ cũng hâm mộ không được, cô rốt cục, phát hiện bàn tay vàng thuộc về cô mà chỉ có nữ xuyên qua mới có, đây nhất định là món quà tốt nhất của ông trời dành cho cô.

Sau đó tất cả như là đương nhiên, lấy được không gian sau đó cố gắng kiếm tiền, tìm được người yêu thuộc về mình, sợ hãi Liêu gia trả thù cho nên giết chết tất cả người Liêu gia, trở thành nữ chính chân chính phong sinh thủy khởi.

Vì sao? Vì sao ông trời muốn cho cô trọng sinh chứ? Vì sao lại làm vậy với cô?

Lâm Diệu Diệu người không đồng nào một mình một người đi ở đầu đường, ở viện nghiên cứu ba năm, cô trừ bỏ thường xuyên bị thôi miên, thậm chí bị người viện nghiên cứu trực tiếp thay hình đổi dạng, hiện tại dù cho người quen biết Lâm Diệu Diệu nhìn thấy Lâm Diệu Diệu, chỉ sợ cũng không nhận ra được.

Ở viện nghiên cứu kia ba năm, Lâm Diệu Diệu sợ hãi, sợ hãi, nghĩ đến mình sẽ bị nhốt cả đời như vậy, nhưng hiện tại lại bị thả ra.

Thế giới xa lạ, con người xa lạ, không có cha mẹ cô, không có người yêu cô, cô cái gì cũng không có, còn không bằng một tên ăn mày.

Thất hồn lạc phách đi đến nhà ga phía trước, đi qua rồi mới nhớ tới trên người cô căn bản không có tiền, quay đầu, Lâm Diệu Diệu thấy được gương mặt vô cùng thanh thuần, mà trên tấm poster thủy tinh kia, ảnh ngược bộ dáng Lâm Diệu Diệu hiện tại.

Viện nghiên cứu không chuẩn bị gương cho Lâm Diệu Diệu, cô thậm chí không biết mình bị đám người viện nghiên cứu biến thành bộ dáng gì, mà đến nay thấy được ‘Lâm Diệu Diệu’ trong poster, lại nhìn thấy trên thủy tinh ảnh ngược gương mặt vô cùng bình thường, cô đột nhiên hiểu được ý của Liêu Thần.

Trước khi cô rời đi, Liêu Thần từng qua gặp cô, nói muốn cô trở về bản thân chân chính.

Trên thủy tinh ảnh ngược khuôn mặt cực kỳ bình thường, thậm chí vào trong đám người căn bản là không ai có thể nhớ kỹ, mà gương mặt này, lại là gương mặt đi theo Lâm Diệu Diệu, không, hoặc nói là Trương Xảo Xảo hai mươi mốt năm, cô không quá nhớ rõ sau khi mình bị thôi miên nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt này, Trương Xảo Xảo lại khóc, nước mắt từ hai má điên cuồng chảy xuống, cô nhớ tới ba mẹ, ba mẹ chân chính của cô, ba mẹ ở thế giới kia đã sớm bị cô quên đi…

Thế giới này lạ lẫm, cơ biến thành bản thân chân chính, lại sớm đã không thể dung hợp với thế giới này…

Ở phía sau, trong màn hình điện tử trên cao ốc phía bên trái truyền đến một thanh âm quen thuộc, làm cho Trương Xảo Xảo nhịn không được ngẩng đầu lên.

“Tôi rất cảm ơn ba ba của tôi, là ông một mình khổ sở nuôi tôi khôn lớn, còn tìm người đưa tôi ra nước ngoài học, tôi trước đây học tập cũng không tốt, nhưng ba ba chưa bao giờ mắng tôi, luôn trộm tìm giáo viên cho tôi học bù, sau đó ba ba làm tài xế cho người ta, luôn lo lắng tôi mỗi ngày có ăn cơm ngon hay không, ở chung với bạn học có được hay không, hận không thể treo tôi lên trên người. Lúc tôi ở nước ngoài học là học khoa biểu diễn còn có khoa âm nhạc, thầy hướng dẫn nói tôi rất có thiên phú, ba ba biết chuyện này vẫn rất duy trì tôi, còn trộm giảm đi số tiền lớn để mua quần áo cho tôi, nói nếu như làm minh tinh thì nhất định phải ăn mặc xinh đẹp, cho nên một đường đi đến bây giờ, người tôi rất muốn cảm ơn, chính là ba ba của tôi.”

Nữ nhân trên màn hình có một gương mặt Trương Xảo Xảo vô cùng quen thuộc, đó là Lâm Diệu Diệu, Lâm Diệu Diệu hào quang bắn ra bốn phía, cô lúc này giống như một cái siêu sao ý cười xinh đẹp nói chuyện, bên người là một nam nhân, nam nhân cô chán ghét cuối cùng còn cho người giết chết, nam nhân đó lúc này ngồi ở cạnh Lâm Diệu Diệu, ánh mắt hiền lành nhìn Lâm Diệu Diệu, yêu thương trong ánh mắt kia tựa hồ muốn từ trong hốc mắt tràn ra.

“Xem ra hoa đán mới nổi Diệu Diệu của chúng ta là một cô gái vô cùng hiếu thuận, vào ngày của cha, một ngày đặc biệt như hôm nay, Diệu Diệu có muốn nói gì với ba ba không?”

Người chủ trì ý cười thản nhiên, vô cùng thích hoa đán mới nổi sau khi quay xong một bộ điện ảnh nước ngoài về nước cũng tích cực quay chụp phim truyền hình này.

Lâm Diệu Diệu lúc này quay đầu, nhìn về phía cha Lâm một bên, cha Lâm tựa hồ có chút không được tự nhiên, nhưng trong ánh mắt lúc này đây tràn đầy vinh quang, có một người con gái như vậy, ông vui vẻ, thậm chí là tự hào.

“Ba ba, con yêu ba!” Lâm Diệu Diệu hốc mắt ửng đỏ, cũng cảm động mọi người, người đi lại ven đường thậm chí dừng lại nhìn Lâm Diệu Diệu hốc mắt đỏ bừng, mỹ nhân rơi lệ, làm cho lòng người ta liền có chút thương tiếc, càng không cần phải nói Lâm Diệu Diệu diện mạo thanh thuần, đến nay đã là người dẫn đầu của hoa đán thanh thuần, cô như vậy, tự nhiên là vô cùng hấp dẫn người.

Cha Lâm cũng vô cùng cảm động, ánh mắt cũng có chút ửng đỏ, tựa hồ không quá quen với webcam, vừa muốn che đi, lại bị Lâm Diệu Diệu ôm lấy, thấy con gái vùi đầu vào đầu vai ông, cha Lâm rốt cục rơi xuống nước mắt cảm động cùng tự hào, làm cho người xem cùng chủ trì đều vô cùng cảm động.

“A! Tớ rất thích Lâm Diệu Diệu a! Chị ấy diễn Hi quý phi rất xinh đẹp!!!” Một cô bé bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử lớn, vẻ mặt khát khao nhìn Lâm Diệu Diệu.

“Đúng vậy đúng vậy, người đẹp giọng ngọt bằng cấp cao, hơn nữa kỹ xảo biểu diễn còn bỏ mặc mấy minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ mấy con phố, tớ thích chị ấy nhất! Nghe nói chị ấy lập tức sẽ album mới, tớ muốn đi mua, chúng ta cùng nhau đi đi?” Em gái họ của cô bé lập tức đồng ý nói, hai người lại nói vài câu, sau khi thấy xe bus tới, liền lên xe.

Trương Xảo Xảo đứng ở tại chỗ, ánh mắt dại ra, cô không phải không nghĩ qua tìm cha Lâm, nhưng hiện tại lại thấy được một màn như vậy, làm cho lòng cô càng thêm khó chịu.

Có người thành Lâm Diệu Diệu, còn trở thành đại minh tinh ai ai cũng hâm mộ, mà cô thì sao? Cô là ai? Cô là Lâm Diệu Diệu sao? Nhìn bên trong gương là gương mặt vô cùng bình phàm thuộc về mình, Trương Xảo Xảo lắc đầu.

“Mình là Trương Xảo Xảo… Trương Xảo Xảo…”

Tựa hồ như hỏng mất, Trương Xảo Xảo thong thả ngồi xổm trên đất, ô ô khóc lên, chung quanh có người đi ngang qua nhìn thấy cô, lại không có ai để ý tới.

Trương Xảo Xảo điên rồi, cô như một tên điên đi tán loạn trên đường, gặp được người qua đường liền lôi kéo người ta, nói cô là Lâm Diệu Diệu, nói cô là phu nhân Liêu gia, nói cô là một bác sĩ lợi hại…

Cô như vậy tự nhiên là bị bắt vào bệnh viện tâm thần, mà cô, cũng sẽ vượt qua cuộc sống đần độn cả đời kế tiếp ở bệnh viện tâm thần.

Vận mệnh nữ chính đã có kết cục, y thuật của Liêu Thần cũng dần dần sâu sắc, hắn yêu sâu loại kỳ diệu như y thuật, khi nghiên cứu y thư, hắn thông qua không gian cùng thời gian thế giới hiện thực để đổi đến học tập mấy y thư này, nhưng thật ra có thành tích không sai, thậm chí hắn còn bắt đầu đối có ý tưởng với Tây y, mà sau ba năm hắn nghiên cứu Tây y, lại một lần nữa gặp được Chu Ngọc Trạch.

Khác với Chu Ngọc Trạch thanh xuân tùy ý sôi nổi năm đó, khi Liêu Thần lại nhìn thấy Chu Ngọc Trạch, Chu Ngọc Trạch nằm ở trên giường, trên mặt tái nhợt không có chút máu, mà cha mẹ cậu liền ở bên người cậu, thoạt nhìn già đi rất nhiều, cùng với một nam nhân luôn hống Chu Ngọc Trạch uống thuốc.

“Thần ca… Sao anh lại tới đây?” Sau khi Chu Ngọc Trạch nhìn thấy Liêu Thần, cũng có chút kinh hỉ, từ biệt mấy năm, bọn họ lúc trước tuy rằng luôn chơi đùa trên internet, nhưng sau đó Chu Ngọc Trạch bởi vì chuyện trong nhà cũng không gặp lại Liêu Thần, cho tới hôm nay ba mươi tuổi, khi nằm ở trên giường bệnh bất lực, không nghĩ tới Liêu Thần lại tự mình đến xem cậu, làm cậu vô cùng kinh hỉ.

“Đến xem ngươi.” Người đã ba mươi rồi mà khi nói hai mắt vẫn như trước lấp lánh, làm cho người ta tựa hồ quên đi thời gian đã lưu lại dấu vết trên một người, Liêu Thần vươn tay xoa xoa tóc Chu Ngọc Trạch như năm đó, hắn nghĩ, hắn hiện tại rốt cục có lý do, trở thành người trong miệng Chu Ngọc Trạch, đao nhọn chi phụ cực kỳ lợi hại trong giải phẫu thay tim.

Không sai, lần này Liêu Thần biết bệnh của Chu Ngọc Trạch, vẫn là người ở chung với Chu Ngọc Trạch liên hệ hắn, từ sau khi kiểm tra ra mình bị bệnh tim, Chu Ngọc Trạch không phải không nghĩ tới đao nhọn chi phụ Liêu Thần có thể phẫu thuật thay tim, nhưng thời gian hiện tại chưa đến, cậu căn bản không có khả năng xác định Liêu Thần đã bắt đầu nghiên cứu bệnh tim giải phẫu thay tim hay chưa, cho nên cũng không nghĩ nói cho Liêu Thần chuyện thân thể của cậu, không muốn làm cho Liêu Thần lo lắng.

Chu Ngọc Trạch chẳng sợ đến ba mươi tuổi, vẫn như trước giống như một đứa trẻ, cho nên cũng đủ làm cho người ta từ trong miệng cậu có được tin tức, mà tin tức của Liêu Thần, chính là Chu Ngọc Trạch khi kích động cùng sùng bái không cẩn thận để lộ ra, cũng chính bởi vì vậy, Liêu Thần mới xuất hiện ở chỗ này.

Trước dùng một ít dược trong trung y để ôn dưỡng tim Chu Ngọc Trạch, Liêu Thần sau khi về thành phố Minh Châu, liền tìm người đưa bọn Chu Ngọc Trạch đến thành phố Minh Châu, sau đó bắt đầu nghiên cứu giải phẫu thay tim, bắt đầu tiến hành kết hợp Trung y và Tây y…

Lại qua ba năm, khi Chu Ngọc Trạch gần như đã sắp không thể chịu đựng được nữa, thí nghiệm trên bàn phẫu thuật thực nghiệm của Liêu Thần rốt cục thành công, mà ba năm này hắn cũng chế tạo đao cụ phẫu thuật hoàn toàn mới thích hợp với giải phẫu thay tim nhất, ngày trên bàn phẫu thuật, Chu Ngọc Trạch cùng Liêu Thần hai người nói chuyện.

“Thần ca, em tin tưởng anh nhất định sẽ thành công! Anh tương lai là đao nhọn chi phụ! Thật không nghĩ tới em thế nhưng trở thành bệnh nhân đầu tiên trong tay anh, anh nói xem em có được ghi lại vào sử sách hay không?”

Liêu Thần nghe nói như thế, cười sờ sờ đầu Chu Ngọc Trạch, hắn biết Chu Ngọc Trạch thần kinh thô to, không nghĩ tới sau này, thế nhưng còn muốn nói đùa.

“Có, đợi lát nữa liền tiêm thuốc tê, em coi như ngủ một giấc, tỉnh ngủ em sẽ rất khỏe.”

Liêu Thần rất tin tưởng kỹ thuật của mình, Liêu gia cũng không phải nhà từ thiện, hắn làm thực nghiệm này kỳ thật trung gian cũng có thực nghiệm nhân thể, đương nhiên, là một ít người tình nguyện, khi họ căn bản không có năng lực trị liệu hoặc là nói đã buông tha cho trị liệu, liền tính là vào phòng thí nghiệm, bọn họ cũng nguyện ý, cho nên Liêu Thần sau khi trải qua phẫu thuật mấy ngàn lần, vô cùng tin tưởng bản thân.

Chu Ngọc Trạch giải phẫu thay tim tiến hành ngay trong bệnh viện Liêu gia, cha mẹ Chu Ngọc Trạch cùng người mà cậu nói là ở chung đều lo lắng chờ đợi bên người, giải phẫu qua thật sự nhanh, hai giờ sau, giải phẫu đã chấm dứt, mà phẫu thuật của Chu Ngọc Trạch cũng thành công.

Liêu Thần trông coi Chu Ngọc Trạch, hắn cùng người nhà Chu Ngọc Trạch đều quan tâm tình huống thân thể của Chu Ngọc Trạch, mà Chu Ngọc Trạch sau khi tỉnh lại, liền cười, giống như một đứa trẻ sống lại lấy được tân sinh.

“Thần ca, anh còn thiếu người hầu không? Là cái loại đã qua đại học biết viết tiểu thuyết gay ấy…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN