[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay


Chương 9


Đại Thiên Cẩu để Yêu Hồ dựa vào mình, không dám động đậy. Đã lâu lắm rồi Yêu Hồ không ngoan ngoãn dựa vào hắn như thế này.

Khi Yêu Hồ còn bé thường hay nằm úp sấp trên người hắn mà ngủ, cơ thể nho nhỏ mềm mềm mang theo mùi hương trong trẻo nằm trong lòng, khiến hắn nghĩ hay cậu là yêu tinh biến thành… Nếu không, sao lại đáng yêu đến thế?

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mãi cho tới hai năm khi hắn giam lỏng Yêu Hồ, chỉ khi cậu bị hắn làm cho không còn sức phản kháng nữa mới an phận nằm cạnh hắn. Hắn đắp một tấm chăn nhung trắng muốt lên thân thể trần trụi của người bên cạnh, vết hôn trải dài như hoa mai trên tuyết, khuôn mặt cậu đầy mồ hôi, đôi môi như hoa hồng gọi người tới hái.

Đại Thiên Cẩu vén mái tóc bạc ướt mồ hôi qua vành tai cậu, như không biết đủ mà hôn lên môi cậu. Yêu Hồ chẳng còn chút sức lực nào, rên rỉ rồi cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thật ra khi ấy hắn cũng cảm thấy Yêu Hồ đã chẳng còn hy vọng gì ở hắn.

Hắn biết, chỉ cần lơi tay thì Yêu Hồ sẽ đi ngay, không quay đầu lại.

Nhưng hắn không chấp nhận được chuyện đó. Một lời nói dối, chỉ cần nói đủ một ngàn lần thì cũng trở thành sự thật. Hắn ngoan cố cho rằng, chỉ cần đủ lâu, Yêu Hồ cũng sẽ không muốn phản kháng nữa, sẽ chỉ ở bên cạnh hắn thôi.

Nên thà chết hắn cũng không để Yêu Hồ đi.

Đại Thiên Cẩu vén một góc chăn lên, bên trong là Yêu Hồ mặc áo ngủ trắng. Hắn nhẹ nhàng kéo cổ áo Yêu Hồ, dù trong ánh đèn lờ mờ, hình xăm đôi cánh và những vết thương chẳng chịt kia vẫn vô cùng rõ ràng.

Đại Thiên Cẩu không nhịn được, đưa tay vuốt lên vết sẹo dài trên lưng cậu. Những vết thương ấy che hết da thịt non mềm của Yêu Hồ, giống như vết dao khắc trên nền gấm.

Cho dù đang ngủ say, Yêu Hồ cũng co rụt người lại.

Sẹo cũng đã lành, nhưng khi bị đụng vào, Yêu Hồ vẫn vô thức co người, như thể những vết thương ấy chưa bao giờ khép lại.

Đại Thiên Cẩu khẽ chạm vào môi Yêu Hồ. Hắn vẫn không thể để Yêu Hồ rời đi, nhưng lần này, hắn sẽ học cách làm người yêu mà Yêu Hồ thích.

Ngải Hi gặng hỏi hắn, mỗi một vết thương sau lưng Yêu Hồ từ đâu mà có?

Hắn từng giơ roi da với Yêu Hồ vào cái lần cậu chạy trốn rồi bị hắn phát hiện. Hắn nhìn Yêu Hồ cả người ướt đẫm, run rẩy đứng trong gió lạnh nhưng đôi mắt vàng kim vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn còn nhớ sau khi đã xác nhận cậu không sai, hắn liền sai người sắp xếp, tặng Yêu Hồ cho kẻ khác.

Khách sạn Ba Nhĩ, tầng tám.

“Chẳng phải em nói chỉ cần rời khỏi tôi là được sao?” Đại Thiên Cẩu khẽ cười với Yêu Hồ, còn vươn tay ra vuốt tai cậu, “Vậy thì em chỉ còn giá trị đi làm thú cưng cho kẻ khác thôi. Chuyện này với em hẳn rất dễ dàng nhỉ.”

Sau đó, Yêu Hồ bị đưa đi.

Hắn chỉ chờ Yêu Hồ cầu xin tha thứ, à không, không cần cầu xin, chỉ cần cậu tỏ vẻ không muốn, hắn sẽ ngay lập tức đón cậu về.

Nhưng Yêu Hồ không làm gì cả. Hắn ngồi trong phòng, bên cạnh chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ, chờ đợi chuông điện thoại reo lên, chờ người đưa Yêu Hồ đi gọi về, rằng Yêu Hồ nhận sai rồi.

Nhưng điện thoại vẫn im lặng, thậm chí hắn còn nghĩ hay nó hỏng rồi.

Cuối cùng vẫn là hắn chịu thua trước. Vốn hắn không tặng cậu cho ai cả.

Đó chỉ là một căn phòng trống.

Giam giữ chấp niệm hắn chẳng thể nói ra.

Hắn mang Yêu Hồ về. Khi ấy cậu bị chuốc thuốc mê, nằm gọn trong lòng hắn. Ánh đèn leo lét ngoài xe chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của cậu, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt Yêu Hồ.

Còn có một lần nữa hắn quất roi Yêu Hồ, vì lúc sắp tới khách sạn, Yêu Hồ đánh ngất hai bảo tiêu, cố gắng trốn đi.

Hắn muốn Yêu Hồ cảm nhận sự đau đớn, tốt nhất là cả đời không quên được, để cậu vĩnh viễn nhớ rằng mình thuộc về ai.

Ngay khi roi da xấu xí đánh lên lưng Yêu Hồ, hắn nhìn thấy vết roi cũ trên lưng cậu. Khi còn nhỏ, Yêu Hồ không cẩn thận khiến hắn bị thương nên bị trách phạt.

Em ấy đau lắm rồi, hắn nghĩ.

Cũng chẳng thể giơ roi lên nữa.

Sau đó, hắn xăm một đôi cánh đen lên lưng Yêu Hồ.

Đó là gia huy của Hắc Dạ Sơn, cũng là dấu ấn của riêng hắn.

“Anh đê tiện như thế đấy.” Đại Thiên Cẩu ngắm khuôn mặt gầy gò của Yêu Hồ, không phải hắn không biết cậu sống với Ngải Hi rất tốt.

“Nhưng anh không làm được.”

Hắn ôm Yêu Hồ vào trong lòng, đôi mắt xanh tràn đầy cố chấp, “Em có thể bỏ anh mà đi, nhưng anh không sống thiếu em được.”

Yêu Hồ rúc trong lòng hắn, chẳng hay biết gì cả. Cậu không biết ai đang ôm mình, chỉ vô cùng muốn nhiệt độ của người này, liền vô thức mà co cả người vào trong lòng hắn.

Hôm nay Đại Thiên Cẩu ngủ lại đây.

Tôi biết tin này lúc quản gia đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Rõ ràng tôi là chủ nhà, nhưng cũng chỉ có quyền được thông báo mà thôi.

Quản gia vẫn mang dáng vẻ ôn hòa, như không nhìn thấy vẻ mặt khó ở của tôi.

“Quý Tiêu đại thiếu gia sẽ về vào tuần sau.” Anh ta thông báo một tin buồn non khác.

Tôi nhắm mắt, không còn gì để nói. Căn nhà do tôi đứng tên trên danh nghĩa, trước nay chưa bao giờ thuộc về tôi.

Cũng giống như mái nhà tôi từng đợi mười năm, từ đầu tới cuối, chẳng có quan hệ gì với tôi hết.

Tôi nhẩm lại dãy số có thể mang tôi và Yêu Hồ đi khỏi nơi đây.

“Mai tôi muốn đưa Yêu Hồ đi công viên, tối không về.”

Quản gia mặt không đổi sắc, “Vậy để tôi hỏi xem cậu có thể ngủ bên ngoài không.”

Tôi trào phúng nhìn hắn một cái rồi đi lên lầu.

Đi qua phòng Yêu Hồ, cửa không khóa, bên trong chỉ có ánh đèn mù mờ.

Tôi nhìn thoáng qua, thấy Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ, hình như anh khó chịu, khịt mũi một cái, Đại Thiên Cẩu liền vỗ nhẹ lên lưng anh, thấp giọng dỗ dành.

Tôi đứng đó vài giây rồi lặng lẽ đi.

– —————-

Vì lười nên tôi sơ lược qua thời gian yêu đương của hai đứa luôn cho nóng:

Thanh mai trúc mã, yêu đương năm 16 tuổi, trong hai năm Cẩu Tử đi du học xảy ra rất nhiều chuyện (đừng hỏi chuyện gì, chắc chắn không phải là cái gì hay ho rồi), khi quay về thì chính là Cẩu Tử hiện tại. Tình cảm với Yêu Hồ nhạt dần, có tình nhân, Yêu Hồ không chịu được nên cãi nhau. Sau này Cẩu Tử muốn kết hôn nên chia tay rồi trốn.

Yêu Hồ gặp Ngải Hi rồi cùng sống một năm, sau đó cả hai đều bị bắt về.

Trong hai năm Yêu Hồ bị Cẩu Tử nhốt, cậu từng đỡ một viên đạn cho Cẩu Tử, lúc này lương tâm Cẩu Tử mới trỗi dậy nên thả Yêu Hồ đi. Kết quả Yêu Hồ bị tình nhân trước kia của hắn đánh lén, rồi Ngải Hi nhặt được.

Chưa được bốn tháng, Cẩu Tử liền hối hận. Hắn phát hiện mình không thể sống thiếu Yêu Hồ nên mò tới nhà cướp người về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN