[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay - Chương 12-1: Thượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay


Chương 12-1: Thượng


Quý Tiêu về được hai ngày thì Đại Thiên Cẩu xuất ngoại. Trước khi đi hắn có tới gặp Yêu Hồ nhưng không vào nhà, chỉ đứng bên kia hàng rào sắt đưa cho Yêu Hồ một bó hoa thuần trắng được bọc trong lá cây mảnh dài, điểm thêm mấy nhành mãn thiên tinh, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng cầm trong tay lại đẹp vô cùng.

Yêu Hồ ngạc nhiên vươn tay đón lấy, bị Đại Thiên Cẩu đột nhiên kéo lại gần.

Đại Thiên Cẩu đứng bên kia hàng rào hôn Yêu Hồ. Giờ mới là sáng sớm, nhìn lại có vẻ giống đôi trẻ đang vụng trộm yêu đương giấu người nhà, vừa hốt hoảng vì che giấu, lại vừa khiến người ta vui vẻ lén cười rộ lên.

Tôi đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, khá là không vui. Dựa theo kịch bản thì tôi đang trong vai kẻ ác cầm gậy đánh uyên ương, chuyên hãm hại đôi tình nhân số khổ này.

Tôi nhìn đồng hồ, quyết định 10 giây sau mà Đại Thiên Cẩu còn chưa cút thì tôi sẽ xuống đá cho hắn cút.

Một thân thể ấm áp cao lớn tiến sát tới vòng tay ôm lấy tôi, cằm đặt trên vai tôi.

Gã thấy Đại Thiên Cẩu hôn Yêu Hồ không thả, cười khẽ.

“Trước đây, lúc anh đi học, em cũng kéo anh không cho đi,” Quý Tiêu kể chuyện hồi tôi còn học tiểu học, “Lúc đó sân lớn hơn vườn hoa của em bây giờ, ngày nào em cũng trèo lên xe anh, đến cổng còn đòi anh dỗ em xuống.”

Chuyện này thì tôi nhớ. Khi ấy tôi học tiểu học, giờ vào lớp muộn hơn Quý Tiêu, mà tôi lại thích dính lấy gã nên hay dậy sớm bám theo gã, nghĩ muốn đi học cùng. Xe Quý Tiêu vừa nổ máy, tôi liền liều mạng trèo lên, chui vào lòng Quý Tiêu.

Quý Tiêu không gạt tôi xuống, nhưng tới khi ô tô chạy ra khỏi sân thì gã mới kéo tôi giao cho bảo mẫu, bảo người ta mai mang tôi về.

Chuyện ngu ngốc này tôi làm rất nhiều năm, mãi tới khi Quý Tiêu đi du học mới thôi, nhưng cũng nhờ một năm du học kia của gã mà tôi nhận ra mình thầm mến gã.

Nghĩ tới đây tâm trạng tôi liền xấu đi.

“Bây giờ em lớn rồi, không dính anh nữa.” Quý Tiêu oán giận bên tai, cúi xuống vén tóc mai qua vành tai rồi hôn lên tai tôi, nói chuyện câu được câu mất. “Tóc em dài rồi này. Đừng cắt nhé. Trước đây chẳng phải em nuôi tóc dài à?”

Thấy Đại Thiên Cẩu chuẩn bị cút rồi, tôi đẩy tay Quý Tiêu ra đi xuống dưới.

Yêu Hồ thấy tôi rồi thì sẽ không để ý tới Đại Thiên Cẩu nữa, anh chạy về phía tôi, hoa trong tay rơi đầy đất. Mặt Đại Thiên Cẩu tối sầm một lát, lại không nói gì, hướng về phía Quý Tiêu đứng sau lưng tôi gật đầu một cái rồi đi.

Quý Tiêu nhìn hoa vương vãi trên đất rồi hỏi tôi, “Em có thích không? Hay anh làm nhà kiếng cho em trồng hoa nhé?”

Tôi không hơi đâu để ý đến gã.

Tôi vuốt mái tóc dài của Yêu Hồ, cười với anh.

Quý Tiêu sau lưng tôi không vui vẻ lắm “Chậc” một cái.

Ba ngày sau, Quý Tiêu lại lên máy bay ra nước ngoài. Gã muốn tôi tiễn, tôi chui trong chăn không chịu thò ra, chỉ hôn một cái lên mặt gã cho có lệ.

Quý Tiêu vô cùng không hài lòng, kéo tôi hôn sâu thật sâu.

“Hai ngày nữa anh về.” Quý Tiêu nói.

Tôi lười biếng phất tay một cái, híp mắt nhìn gã ra khỏi cửa.

Hơn ba tiếng sau, ước chừng máy bay của Quý Tiêu cũng trên đường rồi, tôi liền kéo Yêu Hồ ra ngoài. Yêu Hồ hôm nay khoác cardigan màu xanh đen mỏng, tôi khoác một cái màu trắng, nắng hơi gắt nên tôi lấy hai cái kính râm cho tôi và Yêu Hồ.

Đầu tiên tôi cùng Yêu Hồ đi dạo một chút, xem đồ vẽ tranh nhưng chẳng mua được gì vừa ý, đi mệt rồi thì vào quán cafe ruột ngồi nghỉ.

Thấy sắp trưa, tôi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cách chúng tôi không xa có người đi theo chúng tôi.

Tôi biết, chỉ cần ra khỏi tầm mắt của vệ sĩ 10 phút thôi thì họ sẽ chú ý ngay.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, cửa buồng vệ sinh mở ra, bên trong có hai người có thân hình giống tôi với Yêu Hồ, ngay cả khuôn mặt cũng có nét giống, trên mặt còn hóa trang, nếu không phải nhìn sát vào thì sẽ nhầm ngay.

“Xe ở cửa sau, cậu đổi quần áo đi.” Người mặc đồ giống tôi mỉm cười, lấy ra một bộ đồ của nhân viên phục vụ. “Bên trong xe có người tiếp ứng, tất cả đều được chuẩn bị rồi.”

Tôi với Yêu Hồ nhìn nhau rồi đổi quần áo nhanh nhất có thể. Hai người giống chúng tôi thì đi từ nhà vệ sinh ra rồi ngồi xuống chỗ chúng tôi đã ngồi trước đó.

Năm phút sau, tôi và Yêu Hồ đã ngồi trên một chiếc xe tầm thường, ghế lái và ghế phụ có hai người khác, bên ghế phụ là một người trẻ tuổi chỉ tầm hai mấy, thấy chúng tôi đã cười rất tươi, còn một người nữa tầm tuổi trung niên khá trầm tính.

Người trung niên kia đạp chân ga, nói rằng, “Thời gian của chúng ta không có nhiều, trò đánh tráo lặt vặt này cũng chẳng cản chân được lâu, ra khỏi thành phố phải đổi xe ngay. Cái túi bên cạnh hai người có giấy tờ thân phận mới. Nguyên ca đã tìm được chỗ ở mới cho hai người, tối nay sẽ lên máy bay.”

Nguyên ca mà người ta nhắc tới, chính là bằng hữu của ông ngoại tôi.

Tin nhắn Yêu Hồ gửi tới đúng người, người của Nguyên ca giả dạng thành nhân viên giao hàng truyền tin lại cho tôi, nhưng sự bảo hộ của Quý Tiêu với tôi, nhìn có vẻ sơ sài, kỳ thật kín không kẽ hở, muốn mang tôi đi khỏi tòa biệt thự thì đúng là không tưởng.

Cũng may Quý Tiêu không giam tôi lại, tôi vẫn có thể đi khắp nơi dưới sự theo dõi của gã.

Yêu Hồ bất an cầm tay tôi.

Rời khỏi chỗ ấy rồi thì anh chẳng cần phải giả vờ ngốc nghếch nữa. Sau lần sốt cao ấy, tâm trí anh đã khôi phục, nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng nếu biết anh đã khôi phục, Quý Tiêu nhất định sẽ đưa anh về bên cạnh Đại Thiên Cẩu.

Chúng tôi chỉ đành cẩn thận, làm như chẳng có gì thay đổi cả.

Tôi hôn lên khóe mắt Yêu Hồ, “Không sao đâu.”

Yêu Hồ lắc đầu, “Anh không sợ.”

Tay anh lành lạnh chạm lên mặt tôi, “Anh chỉ cảm thấy là ở với em lâu như thế, nhưng anh chưa nhìn kỹ em bao giờ.”

“Mấy năm xa nhau, em sống thế nào, có ngủ ngon hay không, anh cũng không biết.”

Yêu Hồ ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được sự nghẹn ngào trong giọng nói của anh, “Rõ ràng là anh mang em về, rõ ràng là anh lớn hơn em, thế mà cuối cùng anh vẫn không bảo vệ được em.”

Tôi cảm thấy hai mắt nóng lên, tôi muốn nói, không phải, khoảng thời gian ở với anh vô cùng hạnh phúc.

Gặp được anh, đã là giấc mộng đẹp mà em trộm được.

Tôi ôm Yêu Hồ thật chặt. Nếu có thể, tôi hy vọng tôi có thể vĩnh viễn ôm anh.

“Không sao, về sau chúng ta sẽ ở cùng nhau mà.” Tôi vỗ vỗ bả vai Yêu Hồ, bảo anh buông ra, “Đến nơi rồi anh muốn ôm em bao lâu cũng được.”

Yêu Hồ ngượng ngùng buông tôi ra, nhưng vẫn cầm tay tôi. Anh như đứa nhỏ tìm lại được bảo bối mình từng đánh mất, không chịu rời ánh mắt khỏi tôi một phút nào.

Người trẻ tuổi đưa cho chúng tôi hai chai nước, cậu ta như không nhận ra mắt chúng tôi đỏ bừng, một câu cũng không nói.

Tôi đưa một chai cho Yêu Hồ, còn giúp anh vặn nắp chai, “Uống nước đi. Anh vừa ăn kem xong.”

Yêu Hồ ngoan ngoãn uống một chút rồi bỏ qua một bên, để tôi dựa vào vai anh nghỉ ngơi.

Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò của anh, chậm rãi tựa vào một bên vai, từ từ nói chuyện phiếm.

“Thật ra em muốn về nhà trọ kia của anh cơ, có cửa sổ sát đất thật là lớn, em cũng muốn quay lại vườn hoa trên sân thượng, không cần phải rộng, đặt vừa cái sofa là được rồi.”

“Được, sẽ làm cho em một cái.” Yêu Hồ hôn lên trán tôi.

“Em muốn ăn bánh tart trứng anh làm nữa, đầu bếp làm không ngon bằng anh. Còn muốn nhìn anh vẽ, vẽ em ấy, vẽ đẹp vào.”

“Như ý em hết.”

Tôi cười, không nói nữa.

Chúng tôi càng lúc càng xa trung tâm. Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ không ngừng nhích về phía trước.

Từng giây từng phút trôi qua.

Nước mắt chảy xuôi theo gương mặt tôi, rơi xuống vai Yêu Hồ.

“Em còn muốn, cả đời không xa anh nữa.” Tôi nhẹ nói.

Lần này chẳng còn ai trả lời tôi nữa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ngủ an bình của Yêu Hồ, ánh nắng dịu dàng rơi trên lông mi anh.

Tôi rướn người hôn lên môi anh.

Nghĩ tới ngày tuyết rơi anh nhặt tôi dưới chân đèn đường, ôm tôi về nhà.

Ngực anh ấm lắm, thoang thoảng mùi hương thơm vô cùng, tôi dựa vào vai anh, tay cầm ô, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, trên đường chỉ có chúng tôi, giống như chúng tôi đã bị cả thế giới bỏ rơi vậy.

“Sắp hết thời gian rồi.” Người đàn ông trung niên giục tôi, ông ta đã dừng xe, bên cạnh chiếc xe này còn có hai chiếc xe khác.

Yêu Hồ vẫn đang ngủ. Chai nước vừa rồi có chút thuốc ngủ. Lúc này anh chẳng hay biết gì, giống như một tượng sáp không có linh hồn.

Người đàn ông trung niên mở cửa xe, liếc mắt nhìn tôi rồi bế Yêu Hồ ra ngoài.

Tay Yêu Hồ buông thõng, mái tóc bạc cũng rơi xuống.

Tôi không nhịn được mà nắm lấy tay anh, tôi biết tôi không nên làm vậy, khẩn cấp lắm rồi, tôi không nên do dự, phải buông tay thôi.

“Cho tôi nhìn anh ấy một cái thôi.” Tôi cầm tay Yêu Hồ không buông.

Người trung niên kia dừng lại, cũng không thể bắt tôi đi.

Tôi lấy sợi dây chuyền trên cổ Yêu Hồ, có thể đây sẽ là ký ức cuối cùng tôi giữ được.

Tôi nhẹ nhàng vuốt gò mà anh. Anh tỉnh lại có lẽ sẽ trách tôi, sẽ khóc lớn, sẽ phát điên lên đi tìm tôi.

Nhưng tôi còn cách nào khác đâu.

“Đưa anh ấy đi đi.”

Tôi buông tay Yêu Hồ ra, tay anh lành lạnh trượt khỏi tay tôi. Tôi nhìn người ta ôm anh lên xe. Giây phút cửa xe đóng lại, tôi nhận ra, đây là lần cuối chúng tôi thấy nhau rồi.

Nhìn xe Yêu Hồ đi xa, tôi cũng lên một chiếc xe khác.

“Đi thôi.” Tôi nói.

Cậu trai trẻ ngồi ghế phụ nhìn tôi, nói rằng, “Quý Tiêu không lên máy bay.”

Tôi bật cười, “Mấy người đi qua đi lại ngoài biệt thự lâu thế, sao anh ta không biết cho được, hai ngày nữa có khi mấy người còn chẳng tìm được chúng tôi ấy chứ.”

“Đi thôi.” Tôi lặp lại.

Thanh niên trầm mặc một lúc rồi nổ máy, đi hướng ngược lại với chiếc xe của Yêu Hồ.

Tôi nhìn dây chuyền trong tay, viên ngọc bích sáng long lanh như giọt nước mắt, yên lặng nằm trong lòng bàn tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN