Bạn Học Nhỏ - Chương 6: Mình muốn hôn cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Bạn Học Nhỏ


Chương 6: Mình muốn hôn cậu


Edit: Tà dễ chươn ʕ·ᴥ·ʔ

Trong khoảng thời gian ngắn, Trì Diệp suy nghĩ rất nhiều.

Tại sao cậu ấy không đến?

Không thích chơi bóng rổ ư?

Dáng người cao như thế, không chơi bóng rổ thật đáng tiếc.

Lục Phóng chia người làm hai đội thi đấu, đội nào thua ở tỉ số cuối cùng phải mời đội kia ăn tối.

Vì Trì Diệp không tập trung nên chơi không tốt lắm, một lúc sau liền ra sân.

Trì Diệp không có tâm tư ăn cơm tối, gẩy gẩy mấy cái, kéo Lê Vi qua một bên, “Tình yêu, cậu trả giúp mình chầu này nhé, tối mình trả sau.”

Lê Vi gật đầu, hỏi: “Cậu phải đi có việc à?”

Trì Diệp cười, “Mình qua cửa hàng ngày hôm qua mua chút đồ.”

Đầu tiên Lê Vi “Ồ” một tiếng, sau đó trợn to hai mắt, “Diệp Tử, cậu…”

Trì Diệp tự nhiên khoác cặp lên lưng, vẫy tay, “Mình không tin.”

Cô không tin, cho dù có phải đánh người mình thích, cô cũng phải theo đuổi đến cùng.

Buổi tối, Thẩm Lãng ngồi xem TV trong căn phòng nhỏ.

Cửa không đóng, anh chỉ cần quay đầu lại là nhìn thấy Dịch Thuần đang ngồi ghế đọc sách.

“Người anh em, đã muộn rồi còn chưa về à?”

Dịch Thuần lười biếng đáp lời, “Có việc gì mà gấp.”

“Thì sợ cô trong nhà cậu lo, lại gọi điện thoại cho bố mẹ cậu chứ sao.”

Dịch Thuần dường như cảm thấy phiền vì anh nói nhiều quá, xoay cổ, không tiếp lời.

Thẩm Lãng không tự giác, cười, “Năm ngoái bố mẹ cậu vẫn nhắc chuyện cậu bị gãy chân hồi nhỏ. Cậu đã 16 tuổi mà họ vẫn chưa quên chuyện lúc 10 tuổi.”

“Im đi.”

Thẩm Lãng hỏi Dịch Thuần, “Đã tìm được cô bé sáu năm trước chưa?”

“Hôm nay anh nói nhiều quá đấy Thẩm Lãng.”

Có vẻ Dịch Thuần sắp tức giận, Thẩm Lãng cuối cùng cũng im lặng, “Thôi thôi, anh không nói nữa.”

Gấp sách lại, cậu đứng dậy cầm cặp sách, “Tôi về đây.”

“Muộn rồi, để anh lái xe đưa cậu về…”

Leng keng…

Chuông gió kêu lên.

Khách nào mà tới muộn như vậy?

Thẩm Lãng đứng dậy ngó đầu ngoài, nhìn thấy một cô gái gầy bé tóc ngắn, chớp đôi mắt to, vẫy tay với anh, “Chủ tiệm ạ.”

Lại cười với Dịch Thuần, “Chào bạn học Dịch Thuần.”

“Em là người hôm qua…”

Dịch Thuần cau mày ngắt lời Thẩm Lãng, “Cậu đến làm gì?”

Trì Diệp không sợ hãi, nghiêng đầu, “Mình đến mua đồ mà, không bán hàng à?”

“…Mua cái gì?”

“Mua đồng phục, ở đây có bán không? Huấn luyện viên chỉ cho mình mặc đồng phục karate thôi.”

Dịch Thuần cười nhạt một tiếng, “Không có.”

Đến cửa hàng nhỏ này mà mua đồng phục tập võ, nghĩ gì chứ.

Nhưng Trì Diệp không phải thực sự cần mua, sau khi học cấp 2 cô không tập võ nữa, chỉ là tìm cớ đến đây thôi.

Cô nghĩ ra cái cớ này trên đường đến đây, cần phải mua những gì ở cửa hàng này không bán.

Cô nhìn ánh mắt đắc ý của cậu, hơi thở dài đáng tiếc, “Không có à… Thôi chết rồi.”

Giọng nói hơi thay đổi, “Này…”

Dịch Thuần chưa phản ứng lại, Trì Diệp đã bước đến đứng đối diện cậu rất gần.

Chiều cao hai người hơi chênh lệnh, từ góc nhìn của Dịch Thuần có thể thấy rõ bờ mi cong của Trì Diệp, một lọn tóc nhỏ nghịch ngợm vén sau tai, còn có lúm đồng tiền nhỏ ở má phải khi cười lên.

Thật yếu đuối.

Chẳng giống cái dáng vẻ hôm đó xông vào lớp cậu uy hiếp Hứa Kỳ một chút nào.

Trì Diệp đột nhiên đưa tay kéo dây mũ áo khoác của Dịch Thuần xuống khiến họ mặt đối mặt.

Giọng nói của cô tha thiết, “Vậy lần sau mình lại tới được không?”

Dịch Thuần không động đậy, một lúc sau mới nở nụ cười.

Nụ cười này làm trái tim Trì Diệp mềm nhũn.

“Đương nhiên không được.”

Dịch Thuần nắm cổ tay cô, kéo mũ mình ra, “Đừng đến nữa, cậu không cưa tôi đổ được đâu.”

Một chút hứng thú nảy sinh chỉ vì cô được gọi là Tiểu Diệp Tử, rốt cuộc cô có phải người kia mà Dịch Thuần đang tìm kiếm hay không, cậu sẽ tự mình điều tra.

Nghe cậu từ chối thẳng thừng, Trì Diệp nhướn mày, “Tốt thôi, mình thích những người có nguyên tắc, nếu không sẽ không có cảm giác thành tựu.”

Cô tự nhiên vỗ tay một cái, khuôn mặt trong sáng đáng yêu, “Nhưng không được rồi, Dịch Thuần. Mình rất ghét bị từ chối. Mối tình đầu của mình chỉ được phép thành công, thất bại không có cửa.”

“…”

Trì Diệp đối mặt với Dịch Thuần giằng co một lúc lâu.

Cuối cùng Thẩm Lãng đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, xỏ dép đi ra, tách hai người ra.

“Nam thanh nữ tú ơi, cửa hàng đóng cửa rồi nhé! Về nhanh lên anh còn đi ngủ, nhanh nhanh nhanh! Hai cái đứa học sinh cấp 3 buổi tối không về nhà còn làm cái gì đấy…”

Cửa hàng đã đóng cửa.

Thẩm Lãng tắt đèn bên trong, ánh đèn đường chiếu và chiếc áo Kobe số 24 trong tủ kính.

Trì Diệp không bực bội, cô cầm cặp, đứng cách Dịch Thuần một sải tay, “Cậu đừng tức giận nhé.”

Dịch Thuần bị cô chọc cười.

Cậu lười nói gì thêm, xoay người rời đi.

Trì Diệp kéo tay cậu lại, chớp đôi mắt to, “Minh đưa cậu về nhà được không? Muộn rồi đi một mình không an toàn…”

Đã hơn tám giờ, không phải quá muộn nhưng ánh đèn trong hẻm nhỏ tối thui, nhỡ có kẻ xấu nào nhìn trúng khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng của Dịch Thuần thì không hay.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, cô cảm thấy hơi đau lòng.

Hơn nữa trên phim ảnh đều cho thấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rất dễ làm người ta động lòng.

Trì Diệp nháy mắt một cái, xác định mình đóng vai anh hùng, lập tức kích động, như thể là một giây sau sẽ gặp phải kẻ xấu để cô có đất diễn.

Đây là lần đầu tiên có cô gái nói muốn đưa cậu về nhà, Dịch Thuần dở khóc dở cười.

Cô gái này… Thỉnh thoảng cũng thật ngộ nghĩnh.

“…Được không?”

Đôi mắt Dịch Thuần như chấm đen trong đêm tối, môi mỏng mềm mại lạnh lùng.

“Không được, cậu về nhà nhanh đi.”

Trì Diệp hơi suy nghĩ, mắt không nhìn đi chỗ khác.

Một lúc sau, cô mới ảo não xoa mái tóc ngắn của mình.

“…Mình muốn hôn cậu một cái.”

Sắc mặt Dịch Thuần vừa bình thường lại, lập tức cứng ngắc.

Cậu cứ tưởng mình đã quen với sự thẳng thắn của Trì Diệp, không ngờ cô còn có thể hơn cả thế nữa…

Cậu cười gằn một tiếng, “Cậu nghĩ hay ghê.”

***

Chuyến này Trì Diệp không hẳn là không có thu hoạch gì, ít ra mỹ nam cũng đồng ý nói chuyện nhiều hơn vài câu với cô.

Cô vẫn nên đi quét mặt thì hơn. (Đoạn này có nghĩa kiểu scan mặt danh tính trên máy móc ý, mình cũng chưa hiểu ý nghĩa bóng?)

Nhưng kế hoạch mua sắm kỳ nghỉ Quốc khánh của Trì Diệp chưa kịp bắt đầu đã kết thúc bất ngờ.

Sáng sớm hôm sau, La Huệ đến căn phòng Trì Diệp thuê.

Tối qua Trì Diệp quá phấn khích, ngủ không yên, bây giờ hơi buồn ngủ, cố căng mắt, “Sao mẹ lại đến đây ạ?”

Giọng nói La Huệ nhỏ nhẹ, mang theo nét thanh tú già dặn, “Sao con không về nhà?”

Trì Diệp dụi mắt, “Con phải làm bài tập.”

La Huệ đỏ mắt, “Tiểu Diệp, mẹ đối xử với con không tốt…”

Trì Diệp không chịu được tính cách của La Huệ vừa nói hai câu đã bắt đầu khóc lóc sướt mướt, cô đưa cốc nước cho mẹ, “Mẹ! Đừng nói thế chứ!”

“Sau khi mẹ tái hôn, con không thân thiết với mẹ nữa… Làm gì có đứa trẻ nào mới mười sáu tuổi đã tự dọn ra ngoài ở riêng đâu…”

Tính cách Trì Diệp không đủ nhẫn nại, nếu là người ngoài, cô đã sớm phát cáu.

Nhưng đây là mẹ cô, người mà từ năm chín tuổi cô đã thề sẽ bảo vệ cả đời, cho dù có bực tức hơn nữa cũng không bao giờ thể hiện ra.

Cô ngồi cạnh La Huệ, “Mẹ, con chỉ không muốn ở trong ký túc xá thôi mà. Mẹ cũng biết ký túc xá trường Thập Tứ sập xệ, dọn ra ngoài ở cũng tiện đi học chứ.”

Nhà mới của La Huệ cách trường Thập Tứ mười trạm tàu điện ngầm, mỗi sáng bà phải xoay như chong chóng chuẩn bị bữa sáng cho Trì Diệp, chăm sóc con trai, Trì Diệp không thể ở lại nữa.

Hơn nữa cô từng sống trong đạo quán, quen với cảm giác ở một mình, ngủ nướng muộn không bị ai nói, rất sảng khoái.

La Huệ thở dài, xoa khóe mắt, tiếp tục lải nhải cằn nhằn: “Năm con 9 tuổi cũng là lỗi của mẹ, nếu con xảy ra chuyện gì nữa thì mẹ biết sống sao?”

Lúc nói chuyện, La Huệ vẫn giữ dáng vẻ hiền dịu, không nhanh không chậm, lúc nào mở miệng cũng nhắc chuyện hồi Trì Diệp 9 tuổi, khiến người nghe không biết phải làm sao.

Trì Diệp nói mãi mới an ủi được La Huệ, khiến bà cười.

“Không nhắc lại nữa, thu dọn chút rồi về nhà nha con?”

“Mẹ…”

“Nghỉ lễ phải về nhà chứ. Con không thích ở nhà à Tiểu Diệp?”

Trì Diệp hết cách, thu dọn vài bộ quần áo, nhét bừa mấy quyển sách vào túi, đi về nhà cùng La Huệ.

Lần này về nhà, muốn ra ngoài cũng khó khăn.

La Huệ thực sự quá yếu đuối, liên tục nói muốn Trì Diệp ở cùng bà, Trì Diệp không thể nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là gượng gạo ở lại nhà bố dượng.

Khó khăn lắm mới tới ngày nghỉ cuối, cuối cùng Trì Diệp cũng coi như có thể trở về thế giới nhỏ của mình.

Hơn bốn giờ chiều, Trì Diệp xuống khỏi tàu điện ngầm, do dự một chút, chuyển hướng đi tới cửa hàng của Dịch Thuần.

Trong hẻm nhỏ đang là giờ nấu cơm, dọc theo đường toàn tiếng cãi nhau, khoảng cách càng ngắn lại thì trái tim Trì Diệp càng nhảy lên cao.

Đây là người con trai đầu tiên cô theo đuổi, Dịch Thuần có thích cô như vậy không?

Nếu là đàn anh đàn em trong võ quán Trì Diệp có thể một đạp đạp hết họ xuống đất, ấn cổ cảnh cáo, “Ăn nói cho cẩn thận.”

Nhưng Dịch Thuần thì khác, lần đầu tiên cô không có cảm giác tự tin, chỉ sợ khiến đối phương giận thì cậu sẽ càng bài xích mình.

Cậu thích một người con gái như thế nào?

Thùy mị? Đáng yêu? Tóc dài tung bay? Học giỏi?

Trì Diệp đi trên đường, không kìm được nụ cười.

Dù sao cũng đều phải là cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN