Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều! - Chương 110: Say!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!


Chương 110: Say!


Tối hôm đó, Tư Hạo Hiên phải cùng đối tác đi ăn cơm nên về biệt thự rất trễ. Vừa mở cửa bước vào, anh cứ nghĩ mình sẽ phải thấy bộ dạng khó chịu của Hạ Thi Văn, nhưng ngược lại, tìm xung quanh cũng không thấy cô đâu làm anh có chút khó hiểu.

“Hạ Thi Văn đâu?”

Tay anh cởi chiếc áo vest ngoài ra, treo lên móc, nới lỏng chiếc cà vạt, đưa mắt hỏi lão Trương đang đứng giật thót mình ở phía bên kia.

“Thiếu phu nhân,….haiz, ngài cứ lên phòng tự mình xem thì tốt hơn!”

Lời vừa dứt, ông đã thấy anh không chút do dự, lập tức phi thẳng lên phòng, lông mày nhíu chặt lại. Ông thở dài một tiếng, trong lòng không vui….

Cũng không biết thiếu gia nhà ông làm gì khiến cho thiếu phu nhân không vui, mà vừa về đến cửa nhà, ông đã thấy cô cầm một túi ni lông đầy lon bia rồi đi lên trên phòng khóa cửa uống. Ông nói thế nào cũng không nghe, rốt cuộc vẫn không thể ngăn nổi cô!

Uống nãy giờ chắc phải vài ba tiếng đồng hồ rồi, có lẽ bây giờ đã thành một con ma men rồi cũng nên!

Tư Hạo Hiên vừa lên tới phòng, mở cửa ra đã thấy Hạ Thi Văn ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đang chăm chú cậy mở cái gì đó. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng tiến lại gần cô, sắc mặt sau đó liền kém đến nỗi không tài nào tả nổi.

“Em…em uống hết cả đống bia này hả?”

Trước mặt anh gần chục lon bia rỗng nằm la liệt trên đất, tất cả đều bị cạy mở hết. Tửu lượng cô nhóc này, cũng khá quá ha?

“Ưm…anh là ai? Sao lại vào phòng tôi?”

Cô dừng đôi tay đang cạy mở chai rượu, khuôn mặt say đến độ đỏ bừng cả mặt mũi, mỗi động tác của cô phô ra đều nũng nịu đến vô cùng. Cô chống hai tay lên ghế, đôi mắt bồ câu mơ màng hỏi, sau đó tự bật cười, nụ cười vô hại…

“A, anh thấy tôi xinh đẹp nên muốn tiếp cận đúng không? Nói cho anh biết, tôi có chồng rồi! Chồng tôi là người vô cùng độc ác nha, anh động vào tôi là anh ta liền cho anh bay thẳng qua Châu Phi đó!”

“…”

Anh vẫn im lặng, vẻ mặt tức giận lúc nãy rốt cuộc cũng đã giãn ra một chút. Cô nhóc này lúc say rượu, mặc dù không dám thừa nhận nhưng quả thực vô cùng đáng yêu! Như một đứa trẻ không hơn không kém!

“Nhưng mà….chồng tôi không yêu tôi. Anh ấy bảo lấy tôi về là để trả thù, còn mang cô em họ tôi về nhà để chọc tức tôi. Chiều nay tôi còn bắt gặp anh ấy cười nói với một mỹ nhân xinh đẹp vô cùng! Hay là….anh ở lại với tôi đêm nay, anh nói xem, nhìn thấy tên đàn ông khác động vào vợ mình, anh ấy có ăn giấm chua không?”

“Em dám…!”

Cô vừa nói vừa cười, nửa đầu còn khiến anh vui vẻ không ngớt, cứ ngỡ là cô đang ghen. Nhưng nửa sau lại khiến anh trầm mặt lại!

Có phải nếu hôm nay anh không về thì cô liền tìm một tên tiểu bạch kiểm để chơi không?

Anh giằng lấy lon bia trên tay cô, bắt lấy eo, đặt Hạ Thi Văn ngồi lên trên người mình. Say đến nỗi không nhận ra ai với ai, anh thật sự là không biết nên khóc hay nên cười…

“Em làm sao biết được anh không yêu em cơ chứ! Người làm ra hợp đồng là em, người nói dối cũng là em, trước giờ em đều không cho anh quyết định, em biết em xấu xa lắm không?”

Anh cưng chiều ngắt chóp mũi cô một cái, giọng điệu đầy âu yếm và săn sóc.

Cô không nói gì, chỉ đưa tay sờ lên má của anh, giữ chặt cổ anh lại, ngắm nghía thật kĩ một hồi lâu.

“Anh nhìn rất quen nha! Rất giống…. chồng của tôi!”

“Hửm? Vậy sao? Có khi nào anh chính là chồng của em không?”

Anh nở nụ cười trêu chọc cô nhóc đang ngồi phía trên, sợ cô sẽ gục xuống bất cứ lúc nào nên tay vẫn đỡ lấy eo cô.

“Không thể nào, anh ta hôm nay đang ở cùng với mỹ nhân rồi! Nhưng nếu anh về tôi sẽ nói chuyện chấm dứt hợp đồng với anh! Anh ta xấu xa, cầm thú, tôi ghét anh ta, tên Tư Hạo Hiên chết tiệt!”

Cô vừa nói vừa xua xua tay, khóe mặt chợt tràn ra vài giọt nước đắng chát, cúi mặt xuống thấp, giọng tủi thân:

“Nhưng mà…tôi lại thích anh ta! Ngay từ lúc anh ta chăm sóc tôi ở bệnh viện khi ở Hy Lạp là tôi đã rung động rồi, sau đó lại càng thích, nhưng tôi vẫn lý trí nói với mình rằng đó chỉ là cảm kích thôi! Cho đến sau khi biết được anh ta là cậu bé năm đó, tôi thực sự yêu anh ta rồi. Lúc đó tôi lại nghĩ, mình không muốn lôi anh ta vào cái chuyện phức tạp rối rắm của gia đình tôi, vậy nên mới lựa chọn nói dối, giờ tôi hối hận rồi! Nếu tôi không nói dối, có lẽ bây giờ tôi đã có thể thoải mái biểu lộ cảm xúc với anh ta, có lẽ anh ta cũng sẽ không đi với những oanh oanh yến yến khác. Bây giờ nói ra, chắc là không sao rồi, vì dù sao anh cũng không có ở đây!”

Cô vừa nói, nước mắt vừa rơi, chảy đẫm trên chiếc áo sơ mi trắng của anh khiến anh đau lòng vô cùng. Người ta nói, lời say luôn là lời chân thực nhất, xem ra hôm nay cô đã đem toàn bộ lời trong lòng nói ra với anh rồi…

“Em nhắc lại một lần nữa đi, em vừa mới nói gì?”

Tư Hạo Hiên với tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt lệ của cô, giọng nghiêm túc.

“Tôi thích anh ta, em thích anh ta. Tư Hạo Hiên, em yêu anh!”

Lời vừa dứt, một nụ hôn đã ngay lập tức xâm chiếm lấy bờ môi mềm mại của cô, rất nhanh cạy mở hàm răng của cô ra, luồn sâu vào trong, thưởng thức vị bia cay cay ngọt ngào trong khoang miệng cô, cô cũng không tránh né. Hơn thế nữa, cô còn chủ động ôm lấy cổ, học anh dùng lưỡi dò la, hai người cứ thế đắm chìm vào không gian riêng của mình…

Dần dần, khi nụ hôn không thể làm thỏa mãn cơn khát khao nữa, anh mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, trực tiếp đem bộ quần áo trên người cởi bỏ, không gian nhanh chóng chìm trong mùi vị tình yêu….

– Đoán xem có thịt không nào các bạn????

Bỏ phiếu ngay để hóng chương tiếp nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN