Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần. - chương 110: Tây Khương Lâu Kỳ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.


chương 110: Tây Khương Lâu Kỳ.


“A Thật…”

Giọng như con chim nhỏ đáng thương đang bị một lão ưng hung ác chuẩn bị nuốt sạch, nàng ta đã đứng sau Thúc Lang mà nhờ sự che chở.

“Hôm nay xem bổn ma chủ ta làm sao dạy dỗ nữ nhân như ngươi!”

Huyết Dạ đã bước đến, ngay tức khắc Thúc Lang đã đứng ra ngăn lại.

“Nàng ấy theo ta mà đến đây, sự vô lễ của nàng ta, A Thật ta sẽ chịu”

“Còn bao che như vậy? ngươi không phân biệt được ai mới là nương tử của mình sao? để cho một nữ nhân chẳng chút giáo dưỡng xúc phạm nàng, ngươi còn binh vực” Mặt đã chuyển đen.

Thúc Lang lại đưa bộ mặt khó xử đó ra, cũng không trách chàng ấy được, giờ chàng ấy có nhớ được ta là ai đâu chứ!.

“Huyết Dạ được rồi, tha cho nàng ta đi, ta mệt lắm!”

“Biến khỏi mắt ta, bổn ma chủ ta còn thấy ngươi sẽ giết không tha”

Lời đe dọa kia đúng là có tác dụng với nữ nhân này, nàng ta mặt đã chuyển đến trắng bệch, có lẽ nàng ta cũng thừa rõ Huyết Dạ là người thế nào nên ngay sau đó đã kéo lấy tay Thúc Lang.

“A Thật… chúng…chúng ta rời khởi chỗ này đi”

Ta không mở miệng ngăn lại, ta là muốn xem chàng ấy sẽ quyết định thế nào? vì sự do dự kia cho thấy chàng nhất định muốn ở lại cùng ta.

“Ta không thể đi được”

Và quả nhiên chàng ấy đã từ chối, làm nữ nhân ấy thất vọng tràn chề, nước mắt lại rơi lã chã.

“Tại sao?…ta là người đã cứu chàng, sao giờ chàng lại muốn bỏ rơi ta?” Hét to.

“Tiểu Muội…”

Nữ nhân đã chạy như điên ra cửa, Thúc Lang nhìn ta một cái rồi cũng chạy theo nữ nhân ấy.

“Là nợ đào hoa sao?”

Cẩn Triệt bước vào khi vừa đụng phải một màng kia, cũng không quan tâm có câu trả lời hay không chàng đã bước đến bên ta.

“Cách Nhi hôm nay nàng thấy thế nào rồi?”Chất giọng đầy ôn nhu, chàng nhẹ nắm lấy tay.

“Đã ổn hơn rồi!”

“Ngươi lo chuyện của Mục Trường Mệnh xong rồi sao? Đã bị tịch thu tước vị đày làm thứ dân chưa?”

Lời lẽ khá châm chọc của Huyết Dạ, chàng ấy thật thích gây hấn với những người khác, mà ta nghe lầm sao? Cẩn Triệt thật sự hủy hôn rồi sao?.

“Nói thì dễ lắm, ngươi nghĩ đây là chuyện bình thường sao?”

“À phải! liên hôn mà, có khi ngươi bị mất đầu vì tội kháng chỉ cũng nên”

“Ta chưa thể mở miệng được, còn lo chuyện…”

Nói đoạn chàng ấy đã dừng lại, ta cũng vô tình nhìn đến ánh mắt của chàng ấy khi chàng ấy bất chợt nhìn ta.

“Sao vậy Cẩn Triệt?”

“Khụ! không có gì đâu, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ giải huyết ổn thỏa”

“Phiền phức của ngươi đến rồi kìa?”

Theo lời Huyết Dạ ta cùng Cẩn Triệt không hẹn mà nhìn đến hướng cửa nhưng chẳng thấy ai, định hỏi Huyết Dạ thì Cẩn Triệt đã đứng nhanh dậy.

“Cách Nhi ta ra ngoài một lát”

Đi như tà đuổi, ta thật không biết các chàng ấy đang giở trò gì, liếc đến Huyết Dạ đang đưa bộ mặt vô tội kia, rõ các chàng ấy đang giấu diếm ta cái gì đó, liệu hỏi chàng ấy sẽ nói thật sao?.

“Các chàng đang giở trò gì?”

“Giở trò gì là giở trò gì bảo bối, nàng xem trong các tướng công của nàng ta là người ngoan nhất, một cánh đào cũng không có, trong khi bọn hắn là cả một cây”

Khẽ cong môi ta thật hết nói với con người dẻo miệng này.

“Chàng còn dám nói, khi chàng tung hoành giang hồ ta còn chưa được sinh ra nữa, ta còn nhớ ai kia đã nói gì nhỉ! nhan sắc của ta thua xa những nữ nhân thầm yêu trộm nhớ chàng”

“Đừng đổ oan cho ta, thầm yêu trộm nhớ là chuyện của họ, bổn ma chủ ta trong lòng duy nhất chỉ có một mình nàng thôi!”

Huyết Dạ đã ôm lấy ta vào người, cái chất giọng đầy nỉ non kia nếu để người ngoài mà nhìn thấy nhất là thuộc hạ của chàng ấy! chắc sẽ té ngửa thật sự, hình ảnh một Sát ma chủ giết người không ghớm tay đâu rồi.

Bên ngoài.

“Đã sớm biết ma chủ của chúng ta thuộc dạng thê nô rồi! ai ngờ quá sức tưởng tượng như vậy!”

Mị Nhân như không thể tin vào mắt và những gì nghe thấy, còn tên ẻo lã kế bên hình như đã sớm biết nên hắn dùng một tay ôm mặt không phát ra lời nào.

“Bớt nhảm đi, mau bẩm báo rồi còn rời khỏi đây! chủ nhân mà biết liệu sẽ sống yên sao?”

Lời khích Thương làm cả hai cảnh tỉnh, đúng vậy bọn hắn về là vì bẩm báo nhiệm vụ chứ không phải ở đây nghe lén chuyện phu thê của chủ nhân mình, lỡ mà bị phát hiện là bị phạt rất nặng, nghĩ đến cả cũng không dám nghĩ.

================================

“Giữa trăng thanh gió mát thế này đúng là một nơi thích hợp để ôn lại chuyện cũ Tác quân sư nhỉ!”

Người ngồi đối diện Tác Thác Nghiêm hắn là một nam nhân thuộc ngoại tộc, với mái tóc hơi xoăn cùng y phục thuộc nơi hắn sống, khuôn mặt với ngũ quan khá thuận mắt cùng nước da có hơi ngâm, theo mắt người nhìn vào thì đây là một người rất có khí chất nam nhân, đầy mạnh mẽ, hơn so với vẻ công tử mặt hoa da trắng nhìn có vẻ yếu đuối như Tác Thác Nghiêm hắn đây! Hắn là Tam hoàng tử của Tây Khương, Tây Khương Lâu Kỳ.

“Ngài có vẻ không thay đổi gì nhỉ?”

Nghe Tác Thác Nghiêm hỏi mặt hắn lại càng hớn hở hơn, miệng như không khép lại được.

“Ngươi xem ta sao có thể so với ba năm về trước được, còn trái lại Tác quân sư ngươi vẫn không gì thay đổi, vẫn đẹp đến nao lòng người”

Thổ Nhĩ đứng bên cạnh đã nổi hết gai ốc, mỗi lần hắn đưa mắt nhìn tên nam nhân đấy thì hắn lại bắt gặp ánh mắt đầy lửa tình hừng hực kia như muốn ăn tươi nuốt sống chủ nhân nhà mình vậy, đúng đáng sợ làm hắn muốn phát nôn thật không chịu nổi.

“Quá khen!” Vẫn thờ ơ.

“Nói ra thật trùng hợp, không ngờ Tác quân sư cũng có mặt ở đây! đây có phải là thiên ý an bày không?”

Khụ! khụ! Ho vài tiếng Thổ Nhỉ đã sặc luôn nước miếng của bản thân, làm nam nhân kia phải đưa mắt mà nhìn đến người xem như thừa thải nhất nơi đây.

“Ngươi là sợ ta ăn thịt chủ nhân nhà ngươi nên vẫn đống cột ở đây không đi?”

Hắn đã đổi thái độ lạnh nhạt với Thổ Nhỉ làm Thổ Nhỉ dù không sợ cũng phải cung kính.

“Từ trước giờ thuộc hạ luôn có mặt bên chủ nhân, mong điện hạ thứ tội”

“Ngươi lui đi!”

Không ngờ Tác Thác Nghiêm lại ra lệnh như thế làm Thổ Nhỉ cũng phải giật mình, hắn lại do dự không muốn bước chút nào, nhưng lệnh khó kháng hắn đành dạ một tiếng rồi mất dạng sau màn đêm.
Giờ còn lại hai người, Tây Khương Lâu Kỳ như bỏ được chướng mắt, hắn lại nhẻn miệng cười mà thuận tay rót rượu vào chung cho Tác Thác Nghiêm.

“Ha!ha quả là Tác quân sư hiểu ta nhất, chung này ta mời quân sư vì sự tao ngộ hôm nay”

Nhận lấy Tác Thác Nghiêm đã một hơi uống cạn, hắn lại tiếp tục rót đầy chung.

“Còn đây là vì thâm tình bấy lâu nay của chúng ta”

Thâm tình gì giữa hai ta? Tác Thác Nghiêm chỉ gặp hắn đúng ba lần, mà cái tên không bình thường này lại khoa trương như vậy, nếu không phải vì nương tử hắn thì Tác Thác Nghiêm cũng không rãnh ở đây nghe tên này nói nhảm.

Sau khi cả hai đã uống chung thứ hai thì Tây Khương Lâu Kỳ mặt hắn đã cố tình áp sát mặt Tác Thác Nghiêm hơn.

“Nói đi! Quân sư không đơn giản là tìm ta uống rượu đàm đạo phải không?”

“Ngài quả là người thông minh”

“Xem ra hôm nay ta được một món lợi lớn rồi nhỉ!”

Hắn nhếch môi, tay còn đưa đến mà giữ nhẹ lấy càm Tác Thác Nghiêm, tuy vậy Tác Thác Nghiêm vẫn không tránh.

“Xem ngài có đồng ý thỏa thuận không đã”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN