Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 44: Quân Thanh Vũ chiến đấu
Yên tĩnh……
Toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh lại vì lời nói của Quân béo.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Quân Mộng Liên, rất rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ thay đổi xanh trắng, đặc sắc rực rỡ, ánh mắt hung ác lườm mập mạp, ánh mắt kia thật giống như muốn bầm thây vạn đoạn hắn vậy.
Nếu sức chịu đựng của Quân Mộng Liên yếu một chút, sợ là sẽ hộc máu mà chết.
“Câm miệng!” Sắc mặt của Liễu Thiếu Thần âm trầm, lạnh lùng nhìn mập mạp: “Nếu ngươi có lá gan vũ nhục Mộng Liên, vậy bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi hiểu cái gì là hối hận không kịp!”
Sát ý cường đại tỏa ra khắp ở toàn bộ đài tỷ võ, sắc mặt của nam nhân âm trầm như một nguồn nước đục, không còn hình tượng tao nhã lịch sự kia nữa, hiển nhiên ở trong lòng hắn, địa vị của Quân Mộng Liên rất cao.
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, không biết sau này khi nhìn thấy gương mặt thật của nữ tử này, hắn có còn như thế hay không.
Chẳng qua, bây giờ còn không đến lúc……
Trong mắt hiện lên sát ý, nàng cười lạnh: “Mập mạp, ngươi lui xuống trước đi, hôm nay vào đây, ta cũng chỉ muốn tìm người để tính sổ.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của nàng nhìn về phía một nơi, khóe môi cười lạnh càng sâu, trong ánh mắt thanh lãnh không có một tia gợn sóng: “Vi lão Quân gia, cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!”
Vi lão Quân gia, cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta……
Giọng nói của thiếu nữ dừng ở trong lòng mọi người, như một viên đá ném vào mặt nước yên ả, tạo nên từng trận dao động. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn khuôn mặt thanh lãnh của thiếu nữ.
Nữ nhân này đang khiêu chiến với Vi lão?
Có phải nàng không muốn sống nữa hay không? Vi lão là nhân vật nào? Đường đường là cường giả Hậu Thiên bát cấp, chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết nha đầu này.
Là ai cho nàng lá gan lớn khiêu chiến với Vi lão như vậy? Dù tìm chết cũng không phải cách chết này chứ.
“Ha ha!”
Một tiếng cười to từ trên bầu trời truyền đến.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, một trường bào màu nâu lướt qua, khuôn mặt của lão giả mỉm cười, chỉ là đôi mắt kia lộ ra một tia âm u: “Tiểu nha đầu, ta không nghĩ đến ngươi sẽ tự mình trở về chịu chết.”
“Chịu chết?” Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười: “Ta đã là người chết qua một lần, đều quý trọng tính mạng hơn bất kì kẻ nào, cho nên lần này ta đến lấy đi cái majgn ti tiện của ngươi!”
Ánh mắt trầm xuống, Vi lão châm chọc cong khóe môi lên: “Tiểu nha đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng hồ ly kia đến đối phó ta? Xem ra ngươi cũng chỉ là mượn dùng lực lượng khác mà thôi.”
Không thể không nói, ông vẫn rất kiêng kị với hồng ngọc trong tay Quân Thanh Vũ, nhưng chỉ cần nghĩ đến lão gia chủ đang âm thầm xem xét, lòng dần thả lỏng xuống.
Có lão gia chủ ở đây, mặc cho hồ ly kia cường đại như thế nào cũng không thể bảo vệ được nàng.
“Không.” Quân Thanh Vũ lắc đầu, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng Vi lão: “Đối phó với ngươi, còn không cần Hồng Ngọc ra tay, một mình ta là đủ rồi.”
Xôn xao!
Đám người nháy mắt kích động.
Nữ nhân này còn dám cuồng vọng một chút hay không? Nàng cho rằng nàng là ai? Chẳng lẽ lại là đối thủ của Vi lão? Nếu thật là như vậy, vậy cường giả Hậu Thiên bát cấp cũng quá yếu đi.
“Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi muốn thử năng lực của ta một chút, sao ta có thể không thỏa mãn ngươi? Chỉ là lão nhân ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu không cẩn thận giết ngươi, cũng đừng trách ta.”
Ầm!
Khí thế cường đại nghiền áp đến, giờ phút này, bất kì kẻ nào cũng đều cảm giác được lửa giận mãnh liệt trong lòng ông ta.
Cơ thể đột nhiên xông về phía Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt âm trầm của Vi lão hiện lên sát khí, khóe miệng ông ta cong lên một nụ cười lạnh, tất cả chân khí đều tụ tập ở trên bàn tay.
Trong nháy mắt, cuồng phong thổi ca lá rách, trôi nổi ở trên không đài tỷ võ.
Mọi người đều cho rằng Quân Thanh Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng vào lúc này, Vi lão vốn còn nhanh như một trận gió đã ngây người vài giây, chính là bởi vì vài giây ngây ngốc này, thế cho nên Quân Thanh Vũ tránh thoát khỏi một kích trí mạng kia.
Đây…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ không tin Vi lão là cố ý buông tha cho nàng.
“Linh Hồn Võ Kỹ?”
Trên gác mái cách đó không xa, lão gia chủ hơi nheo hai mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia kỳ lạ: “Nha đầu này lại có Linh Hồn Võ Kỹ? Nhưng võ kỹ này ở trên tay nàng thực sự có chút lãng phí, nếu nàng chết, có thể đoạt Linh Hồn Võ Kỹ lại.”
Lão gia chủ âm lãnh nở nụ cười, mặc kệ như thế nào, Linh Hồn Võ Kỹ kia ông nhất định phải có được.
“Nha đầu, ngươi ngoài bản lĩnh ám toán người, có phải cũng không có mặt khác hay không?” Vi lão thu chân lại, cười lạnh nói: “Hay là lấy ra thực lực của ngươi đi, cách làm như vậy chỉ có thể càng thêm buồn cười.”
Nhíu mày, Quân Thanh Vũ khẽ cười nói: “Dù là võ kỹ đả thương người sau lưng, vậy cũng là thực lực thuộc về ta, sao lại không phải là quang minh chính đại? Nếu nói đùa cũng chỉ là ngươi, không biết ngươi dám quyết chiến sinh tử với ta hay không? Cho dù là sống chết những người khác đều không thể nhúng tay vào! Đồng dạng không chết không ngừng!”
“Ha ha, có gì không dám? Nha đầu, nửa tháng trước khiến cho ngươi chạy trốn là suốt đời này ta cảm thấy xấu hổ, hôm nay, chắc chắn sẽ tiễn ngươi vào âm phủ kia.”
Vi lão cười to hai tiếng, lắc mình mấy cái đã đến trước mặt Quân Thanh Vũ, bàn tay của ông ta tạo hình chim ưng, hung ác chộp đến trái tim của nàng.
So với thi đấu bây giờ, càng khiến cho người ta chấn động chính là quy tắc hai người định ra.
Sinh tử quyết chiến!
Nói cách khác, hai bên không chết không dừng lại, hơn nữa một bên gặp phải nguy cơ, người ngoài lôi đài tuyệt đối không thể nhúng tay vào trận đấu này.
Nếu không sẽ thân bại danh liệt, khiến người trong thiên hạ nhạo báng.
Liễu Thiếu Thần nhìn bóng dáng lâm nguy không sợ kia, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là bóng hình xinh đẹp tuyệt sắc kia lại chiếu ngược vào trong mắt của hắn rõ ràng như vậy.
Quân Mộng Liên nhíu mày lại, nàng theo ánh mắt của Liễu Thiếu Thần nhìn phía Quân Thanh Vũ, đáy mắt chợt lóe sát ý rồi biến mất.
Nữ nhân này, tuyệt đối không thể giữ được!
“Ầm!”
Đột nhiên, một khí thế từ trên người Quân Thanh Vũ bùng phát ra, vốn bình chướng ở Hậu Thiên ngũ cấp trực tiếp bị đánh vỡ, xông thẳng lên Hậu Thiên lục cấp.
“Nàng…… Nàng đột phá?”
“Không có khả năng! Ở một tháng rưỡi trước thực lực của nàng vẫn là ở tứ cấp, sao có thể nhanh như vậy đã đột phá lục cấp? Giả, đây nhất định là giả.”
Mọi người kinh ngạc nuốt nước miếng, ngay ở lúc bọn họ không biết cảy ra chuyện gì, bên cạnh đã truyền đến giọng nói âm trầm của Quân Tử Duy: “Nàng không phải đột phá, chỉ là mượn lực lượng gì đó tạm thời đạt đến thực lực lục cấp.”
Không thể không nói, Quân Tử Duy quả quyết chân tướng, Quân Thanh Vũ là vận dụng Cửu Thiên Biến mới đến lục cấp, nhưng cho dù như thế, cũng đủ để mọi người khiếp sợ.
Mười lăm tuổi Hậu Thiên ngũ cấp, loại thiên phú này cũng đứng đầu ở Quân gia, thật không biết thiên tài như nàng vì sao phải lấy tư thái phế vật xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Công pháp tăng lên thực lực?” Vi lão ngẩn ra, trong ánh mắt lộ ra tia tham lam: “Nha đầu, nếu ngươi giao công pháp này cho ta, ta sẽ khiến ngươi chết sẽ không quá thống khổ.”
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nhưng mà ánh mắt kia vẫn thanh lãnh trước sau như một.
“Sao? Lần này không nói ta trộm cướp đồ của Quân gia ngươi? Nếu ngươi muốn công pháp này, thì hãy dùng bản lĩnh của ngươi đến lấy đi, đáng tiếc ngươi tuyệt đối không thể lấy được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!