Đám Cưới Hào Môn
Chương 553: Người được yêu
Hạ Vũ vội cư3ời đáp lại, cậu thấy khá khó xử, nếu như hôm qua không2 có anh ta thì bản thân đã mất hết mặt mũi: “Chỉ là cả5m thấy…” là chuyện vui, Hình gia nhiệt tình đón lấy 4chiếc ly nhà họ đưa đến như vậy mà
Thúc Tùng C0ảnh nhắm mắt cũng đoán được cậu ta muốn nói gì nên không cần thiết phải nghe: “Ra ngoài.” Hạ Vũ ngoan ngoãn lùi ra sau một bước, tối qua nếu không phải do tâm trạng của cậu bất ổn, đi về sớm thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của anh ta: “Cảm ơn cậu nhé, nếu không có cậu…” Thúc Tùng Cảnh dứt khoát đóng rầm cửa phòng vệ sinh lại
Hạ Vũ thở dài, hai người là bạn bè lâu năm nên cậu cũng không để ý đến sự tức giận của cậu ta: “Vậy tôi đi xuống trước, cậu cũng nhanh lên.”
Thượng Thượng đang ăn sáng, vừa thấy cậu đến là bắt đầu nịnh bợ: “Cậu càng ngày càng ra dáng, hôm qua mẹ cháu còn nói có rất nhiều cô gái vừa nhìn thấy cậu là bị thu hút ngay.” “Con đừng nói linh tinh, mẹ nói thế bao giờ.” Bà Hạ vừa nghe thể thì lập tức dễ cháu ngoại: “Thượng Thượng nói cho bà ngoại nghe xem người đó là ai nào.” Hạ Thượng Thượng chu môi đôi môi nhỏ đáng yêu, tố cáo với bà ngoại
Hạ Diệu Diệu bất đắc dĩ: “Mẹ mau ăn cơm đi, hồi sáng cô ấy đến có một lúc sao biết được là ai, nói như vậy là để lấy lòng Hạ Vũ thôi, mẹ đừng hùa theo.” Tôi đây là sợ con trai không cưới được vợ: “Tùng Cảnh đâu?” Tùng Cảnh không phải là người ngoài, nhưng ngoài Thượng Thượng cần phải đi học đang ngồi ăn ra thì những người còn lại đều chờ anh ta ăn cùng
Hạ Vũ thấy chẳng sao cả, cầm đũa lên định ăn
Bà Hạ đập vào tay cậu: “Chị con nói với mẹ, con yêu đương rồi hả.” Hạ Vũ lập tức nhìn về phía chị gái
Hạ Diệu Diệu tỏ ra vô tội, chị chưa nói gì cả nhé
Hạ Vũ không sợ chị ấy nói, chỉ lo thái độ của mẹ, mà cũng không hẳn là vậy, mẹ cậu cùng lắm là không đồng ý, tức giận mắng mỏ một thời gian là sẽ qua, nhưng mà Phó Khánh Nhi chưa nghe bà ấy nói bao giờ chắc chắn sẽ rất khó chịu, sẽ để lại khoảng cách trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này, cậu muốn để mẹ tiếp nhận chuyện này rồi mới dẫn cô ấy về gặp: “Con đã lớn từng này rồi, yêu đương thì có làm sao, Tiểu Ngư cũng kết hôn rồi.” Thúc Tùng Cảnh đã chỉnh trang xong, phong độ ngời ngời, đi xuống từ cầu thang xoắn: “Thật xin lỗi, đến muộn rồi.” “Đâu mà, cũng chẳng có việc gì, vừa hay ngồi xuống nói chuyện nào.”
Thức ăn được mang lên nhanh chóng, nhà họ Hạ đã quen với khí thế của Hà Mộc An, không hề cảm thấy không quen với sự xuất hiện của Thúc Tùng Cảnh: “Yêu đương thì không sao, nhưng mà yêu đương với ai chứ, mẹ thấy chắc cũng lớn bằng chị con rồi.” Hạ Diệu Diệu khó chịu: “Mẹ à, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lôi tuổi tác của con ra nói nữa, con già thì đã làm sao, đó cũng là kết quả của thời gian, đâu liên quan gì đến con.” “Được rồi, con im miệng cho mẹ.” Bà quay đầu nhìn con trai: “Mẹ không phản đối con yêu đương, nhưng phải chọn người nào tầm tuổi với con ấy, con nói xem, phụ nữ già nhanh hơn so với đàn ông, con…” “Phụ nữ còn sống dai hơn đàn ông nữa.” Bà Hạ rất bực mình với hành vi xỏ xiên này của con gái, trừng mắt trách móc Hạ Diệu Diệu
Hạ Vũ cười với chị gái, đáp lại: “Nói như vậy là chị đã nhìn ra rồi, đúng chính là cô ấy, em thích cô ấy và chỉ thích cô ấy thôi, em muốn kết hôn với cô ấy, vậy nên không cần giới thiệu bạn gái cho em nữa, có giới thiệu thì em cũng không đi đâu.” Bà Ha nhìn về phía Thúc Tùng Cảnh: “Cháu nhìn nó kìa, lúc nào cũng như vậy, người phụ nữ đó có gì tốt, đã ngần ấy tuổi rồi mà còn làm tiếp viên hàng không, bác không tin Hạ Vũ có thể đầu lại cô ta, Tiểu Thúc à, cháu gặp nhiều biết nhiều, cháu nói cho nó biết những người phụ nữ đó phức tạp như thế nào, đừng để nó ngốc nghếch bị người ta lừa rồi còn không biết, phụ nữ thích nhất là lừa những người thật thà như các cháu, chỉ có Hạ Vũ là ngốc, thay người ta gánh tội mà còn không biết, cháu nhớ giúp bác trông chừng nó với nhé.”
Hạ Vũ không vui: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, Khánh Nhi…” Thúc Tùng Cảnh ngắt lời cậu: “Bác gái, cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ trông chừng cậu ấy, là Phó Khánh Nhi phải không, không ngờ là bác gái cũng đã gặp rồi, chị gái đó trông cũng được lắm ạ.” “Hừ, xinh đẹp thì có tác dụng gì, thu ong hút bướm.” Thúc Tùng Cảnh lập tức hưởng ứng: “Bác gái nói rất đúng, những cô gái xinh đẹp thường khiến người ta yêu thích.” Nghe Thúc Tùng Cảnh nói thể Hạ Vũ muốn nổi điên lên
Thúc Tùng Cảnh chẳng thèm nhìn cậu: “Bác gái chắc vẫn còn nhớ tên cô ấy, cô ấy chính là người quản lý khi Hạ Vũ vừa mới vào Hoa Hàng thực tập, nói đỡ giúp Hạ Vũ nên cậu ấy mới được giữ lại, chính là cô ấy đấy.” Bà Hạ nghe đến đây, những lời chuẩn bị thốt ra lại nghẹn lại trong cổ họng, cảm xúc đảo lộn, lúc ấy đang lúc khó khăn nhất, người ta đã đưa tay giúp Hạ Vũ
Bây giờ nhà họ khác xưa lại quay ra nói người ta này nọ, da mặt bà Hạ dù có dày hơn nữa thì trước mặt người ngoài cũng không thể nói gì thêm: “Là..
là cô ấy sao.”
“Chính là cô ấy, ban đầu cháu cũng thông qua cô ấy mới gặp được Trịnh tổng, rồi Hạ Vũ mới được nhận vào thực tập, với tính cách của Hạ Vũ, không bị bài xích mới là lạ, cháu nghe nói lúc đó cô ấy đã tốn không ít công sức, cô ấy đối với Hạ Vũ rất tốt, tính cách cũng lương thiện.” “Là..
là như vậy sao, vậy cô ấy có ơn rất lớn đối với Hạ Vũ rồi.” Hạ Diệu Diệu thấy mẹ mình nói miễn cưỡng như thế, nên thêm vào: “Lại chẳng à, lúc ấy chuyện Hạ Vũ được giữ lại làm ở Hoa Hàng là một chuyện rất lớn đối với nhà mình, người ta dốc sức giúp đỡ như vậy đúng là có ơn đối với cả nhà họ Hạ, nếu không có cô ấy, Thúc Tùng Cảnh biết đi đâu tìm người, và Hạ Vũ chưa chắc đã được giữ lại
Cứ cho là sau đó nhờ có Hà Mộc An mà có thể vào được Hoa Hàng nhưng cũng sẽ bị người ta nói là đi cửa sau, sẽ không tốt đối với sự phát triển tương lai của Hạ Vũ, có phải vậy không Thúc Tùng Cảnh?” Ôi, ngày trước bà cứ cảm thấy cuộc sống riêng tư của người ta rất hỗn loạn, chỉ sợ người ta dạy hư Hạ Vũ
Hiện giờ thấy người ta quan tâm lo lắng vì chuyện hôn sự của Hạ Vũ như thế, bất giác bà lại cảm thấy có lỗi vì những thành kiến những năm gần đây đối với người ta
Chỉ là cuộc sống riêng của người ta có hơi phóng khoáng, đó là vì người ta có tiền, hơn nữa người ta cũng chưa kết hôn, cứ cho là kết hôn rồi thì cũng không thể biết được hôn nhân của người ta như thế nào
Hạ Diệu Diệu càng nghĩ càng thấy mình sai: “Ăn đi, Tùng Cảnh ăn cái này, món mới Tiểu Tra làm đấy.” “Cảm ơn chị.” Bà Hạ bị nói đến mức không biết nói tiếp thể nào, lòng bà cũng đã rõ ràng, trước đây Phó Khánh Nhi không hề coi thường con trai bà, cho dù người ta có suy nghĩ đen tối gì đó, thì đối với Hạ Vũ của lúc đó mà nói đã là với cành cao rôi.
Bà Hạ chỉ là cảm thấy giờ cuộc sống đã khá hơn, người ta không có khuyết điểm gì mà bà vẫn bới ra khuyết điểm để con trai con gái trong nhà phải gả cho người tốt nhất, để đám họ hàng không ra sao sống dựa vào con rể cả đó không thể so sánh được
Tên ngốc nhà họ Lục cần học vẫn không có học vấn, cần ngoại hình không có ngoại hình mà còn cưới được một cô gái như Bùi Nhan, Hạ Vũ nhà bà xét về học vấn hay ngoại hình gì cũng có, tất nhiên là phải cưới một người trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn, tốt hơn chứ
Hạ Diệu Diệu quá hiểu mẹ mình, tâm tư của bà khiến người ta không biết nên khóc hay cười đây: “Phó Khánh Nhi bay tuyển quốc tế, người ta biết nói mấy thứ tiếng liền, học vẫn còn cao hơn cả con trai bảo bối của mẹ, là một người tài mạo song toàn.” Hạ Thượng Thượng lẳng lặng rút khỏi bàn ăn để đi học
Bà Hạ vô cùng kinh ngạc: “Biết ngoại ngữ à?” Biết ngoại ngữ là một việc rất giỏi, trẻ con bây giờ đứa nào cũng học song ngữ, học phí rất đắt, nếu như con dâu biết nói thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền đấy
Hơn nữa là một người con dâu có bản lĩnh đương nhiên là sẽ tốt hơn rất nhiều so với người chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, con gái biết múa may uốn éo trên sân khấu thì có rất nhiều, Bùi Nhan còn từng quay cảnh hôn, lộ ra cả nửa vai trần, ôi..
thật sự..
Hạ Diệu Diệu nhìn con đi học, rồi quay lại nhìn vẻ mặt của mẹ, chắc chắn là bà đang tự tưởng tượng ra một số chuyện không phải tốt đẹp gì
Hạ Vũ cảm kích nhìn bạn và chị gái, đặc biệt là người bạn tốt mà vừa nãy cậu đã hiểu nhầm
Thúc Tùng Cảnh không thèm để ý đến cậu: Thôi cái kiểu nịnh bợ ấy đi, ông đây không cần.
Hạ Vũ cười suốt quãng đường đưa Thúc Tùng Cảnh về công ty, ân cần hết chỗ nói, để tỏ lòng biết ơn đối với sự trượng nghĩa của bạn trước mẹ mình trong thời khắc quan trọng, chị gái nói có hay hơn nữa thì mẹ cậu vẫn cảm thấy nông cạn, nhưng Thúc Tùng Cảnh thì khác, anh ta nói tốt thì chắc chắn là tốt, đây chính là nhờ mắt nhìn người của Thúc Tổng
Thúc Tùng Cảnh nhìn cậu cười đến phiền, ngả ghế phụ ra nhắm mắt nghỉ ngơi, tối hôm qua ai đó vừa nôn vừa quấy nên anh ta không được ngủ yên
Trong lúc mơ màng, Thúc Tùng Cảnh nghe thấy tiếng điện thoại reo nhưng không muốn nghe
Hạ Vũ dùng cánh tay đẩy cậu ta: “Điện thoại.” Thúc Tùng Cảnh không động đậy, coi như không nghe thấy
“Này, nhanh lên, lỡ như có chuyện gì gấp thì sao.” Thúc Tùng Cảnh vẫn không nhúc nhích, gió điều hòa vẫn phả ra đều đều, rất ấm áp, khiến anh ta không muốn làm gì cả
“Cậu thật là, lỡ như có chuyện gì thật thì cậu ở đó mà khóc.” Hạ Vũ nhân lúc đèn đỏ, xoay người lôi chiếc điện thoại từ túi áo trong anh ta ra: “A lô.” Đây không phải là lần đầu tiên, hai người không thấy có gì bất thường ở đây cả
Người ở đầu bên kia ngây ra, dè dặt mở miệng, giọng nói thanh thoát như gió mát: “..
Đây có phải là điện thoại của Thúc tổng không?” Hạ Vũ nhìn qua người nằm như bùn nhão bên cạnh, rất không hài lòng, nhưng vẫn rất lễ phép đáp lại: “Thúc tổng đang họp.” Thúc Tùng Cảnh nghe qua có thể đoán ra được là ai rồi, cũng không thấy ngại mà tiếp tục nằm lười biếng
Ha Vũ cất điện thoại đi giúp anh ta, tiếp tục lái xe, khi cậu quen Thúc Tùng cảnh thì anh ta cũng đã như thế này
Bạn trai, bạn gái đều có, không phải cậu phản đối, chuyện như vậy xưa hay nay đều có, chỉ là cậu không cho phép bản thân tiếp xúc
Từ bé tới lớn năng lực chống lại cám dỗ của cậu đã rất mạnh, nguyên nhân là vì cậu quá nghèo không kham nổi, mà đến lúc kham nổi thì đã có khả năng tự kìm chế
“Đến rồi, xuống xe.” Ngủ thêm lúc nữa..
“Nhân viên của cậu đến rồi.”
Thúc Tùng Cảnh không kìm được mà bật cười, rất muốn nhắc nhở tên ngốc này, hôm nay cậu lái xe của anh rể, xe này không những chống trộm mà còn chống cả đạn
Thôi thôi, không so với cậu làm gì
Thúc Tùng Cảnh ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, đẩy cửa xe đi xuống, lại là một Thúc Tùng Cảnh sáng láng anh tuấn, ít cười
Ba giờ chiều, anh ta còn phải dẫn nhân viên của mình đi bàn công việc
Hạ Vũ nhìn thấy anh ta đã đi vào, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm mà chỉ người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mới có
Cậu lôi điện thoại ra gọi cho Phó Khánh Nhi, giọng nói nam tính, còn mang theo sự cưng chiều đối với người phụ nữ mình yêu
Nếu lúc này mà có người quen bắt gặp, chắc chắn họ sẽ phải nhìn đi nhìn lại dáng vẻ đàn ông không bình thường này của cậu, vậy nên cậu mới không gọi cho Phó Khánh Nhi trước mặt mọi người trong nhà
“Xin lỗi, tối qua đã để em đi về một mình.”
ở đầu bên kia, Phó Khánh Nhi mặc bộ đồ ngủ dài đến bắp đùi, mái tóc xoăn màu hạt dẻ buông xõa, ngũ quan tinh tế, sáng ngời hạnh phúc khi nhận được điện thoại của cậu bạn trai nhỏ: “Anh bận như thế, em đâu phải là không biết lái xe mà còn cần anh đưa
Đúng rồi, tối qua anh uống nhiều như vậy có đau đầu hay không.” Phở Khánh Nhi bỏ điện thoại xuống bàn trà bật loa ngoài lên, bàn tay trắng muốt nhắc ấm trà lên tự rót cho mình một chén trà
Hạ Vũ bất giác vuốt tóc, hưởng thụ sự quan tâm của Phó Khánh Nhi: “Không đau..
chỉ là..
nhớ em rồi…” Nói xong, cậu cũng không thấy ngại ngùng như hồi đầu nữa, mà thay vào đó là sự thản nhiên chân thành
Cậu thật sự nhớ cô rồi.
Phó Khánh Nhí không kìm nổi nụ cười, tuy đã qua tuổi mong chờ vào tình yêu, cũng sẽ không vì một tiếng “yêu em” mà chờ đợi hay cảm động đến mức đánh mất bản thân, nhưng khi đối diện với người bạn trai nhỏ tuổi ngốc nghếch mà chân thành, Phó Chánh Nhi vẫn rất cảm động, cô có thể cảm nhận được tấm lòng của cậu
Giọng của Phó Khánh Nhi càng dịu dàng hơn: “Em cũng nhớ anh…”
Hạ Vũ nghe xong thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, sự mệt mỏi khi lái xe hơn một tiếng đưa Thúc Tùng Cảnh về như được quét sạch, trong đầu chỉ còn sót lại câu “nhớ anh” của Phó Khánh Nhi, kích động như bất kì chàng trai mới yêu lần đầu nào: “Bây giờ anh sẽ đến gặp em.” Nói xong cậu vội vã lái xe đi
Phía sau cánh cửa sổ cách mặt đất mấy chục mét, có một người thấy chiếc xe rời đi mới tiếp tục quay người xử lý công việc
Phó Khánh Nhi không đồng ý, vội nói: “Anh lái đến đây thì xa lắm, khó khăn lắm mới xin nghỉ được vài ngày, đừng qua đây, đâu phải là không được gặp nhau nữa, ngày mai anh còn phải quay về, anh ở bên mẹ nhiều hơn đi.” Có lẽ là do nhiều tuổi hơn, nên lúc nào cô cũng bất giác nghĩ cho cậu, sợ cậu lái xe nhiều sẽ mệt, lo cậu sau khi tỉnh rượu sẽ đau đầu không thích hợp để lái xe
Hạ Vũ đeo tai nghe lên: “Anh đang ở trong thành phố, một lúc nữa sẽ tới, chờ anh.” “Anh ở trong thành phố làm gì?” “Đưa Tùng Cảnh đi làm.” Phó Khánh Nhi gật đầu: “Vậy được, anh qua đây đi, lái xe cẩn thận.” Cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu: “Em sẽ lo lắng…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!