Đám Cưới Hào Môn
Chương 562: Càng không hài lòng
anh ta sao có thể biết5 Hà phu nhân đây.
“Sao có thể chứ..
tôi..
t4ôi…” Tiểu Trương nhớ lại tấm hình hôm nay anh ta vừa đăng, tại sa0o việc có xác suất thấp như thế lại rơi lên người anh ta chứ
Chủ biên tức đến mặt mày xanh lét, điều khiển ông ta tức nhất là: “Cậu đã xem hết từ đầu đến cuối đoạn băng ghi hình chưa? Xem hết chưa?” Chủ biên dùng hết sức lực đập mạnh tay xuống bàn, suýt nữa thì đập hỏng cả bàn
Tiểu Trương vô thức trả lời: “Khi đó tối…” Nên nói thế nào đây, lúc ấy ông chủ quán quay lại rất nhanh, anh ta không kịp xem hết, thứ anh ta muốn lấy chính là ảnh chính diện của người phụ nữ đó để làm bằng chứng chứng thực thật sự có một người phụ nữ ngồi trong quán cà phê với Mạc Mặc, không hề quan tâm tới họ đang làm gì có phải đang uống cà phê hay không
Điều này không thể trở thành lý do được, anh ta biết mở miệng thế nào đây
Chủ biên thấy anh ta như thể suýt thì hộc máu: “Cậu..
cậu thật là..
tôi nói cho cậu biết, xem hết đoạn bằng đó rồi, luật sư của Hòa Mộc hoàn toàn đủ căn cứ chứng minh Hà phu nhân và ảnh để Mạc hoàn toàn không có bất kỳ sự giao lưu nào, Hà phu nhân vì tránh mưa nên mới vào đó, còn ảnh để Mạc vừa hay quay phim ở ngay gần đó trời mưa nên cũng vào uống cà phê, chỉ đơn giản vậy thôi, đơn giản đến mức có thể khiến cậu chết trăm ngàn lần.”
“Còn về việc tại sao Mạc Mặc lại dừng chân cạnh phu nhân giây lát là vì Mạc Mặc đã từng tham gia một show diễn của công ty cô ấy, hai người có quen biết vậy nên mới dừng lại chào hỏi, chào hỏi thôi cậu hiểu không, lập trường của cậu không có căn cứ, cậu tùy tiện khai thác chuyện riêng tư của người khác còn đặt điều gây sự, đúng, đặt điều gây sự, đây chính là câu trong thư luật sư của Hòa Mộc.” “Giờ thì cậu đã hài lòng chưa, cậu nói xem cậu đã làm những gì, cậu thì giỏi rồi, thông minh rồi, đến cả ảnh mà cậu cũng đào ra được, đã vậy còn không làm mờ, cậu có bản lĩnh như thể sao lại không xem hết rồi mới đi
Tôi nói cho cậu biết, cậu hãy cầu mong là không có người nào copy lại bài viết đó của cậu đi, nếu không Hòa Mộc sẽ không chỉ lột một lớp da của cậu thôi đâu.”
Tiểu Trương lập tức lạnh run, người trong nghề ai cũng hiểu rõ về nhân vật ngài Hà này, tin tức liên quan đến anh thuộc hàng tin tức bí mật, cấp trên đã chỉ rõ những tin tức liên quan đến anh không được viết lung tung
Tiểu Trương sợ hãi mất phương hướng không biết làm thế nào, anh ta chỉ là..
Điều khiển chủ biên tuyệt vọng nhất là cách mà Tiểu Trương lấy được tấm ảnh, nếu truy cứu thì hành vi này của cậu ta cũng là phạm pháp, không cho đối phương liệt kê tội danh thì đã có cả đống tội trên người rồi
Người làm tin tức như bọn họ là khổ thế đấy, đặc biệt là những người làm tin tức giải trí, mạo hiểm cả tính mạng, đi sát ranh giới pháp luật để kiếm được tin tức mà cuối cùng vẫn không được ăn quả ngọt
Tiểu Trương vẫn chưa hồi hồn: “Tôi…” phải làm sao đây
Chủ biên làm sao biết được, giờ ông chỉ muốn mắng người, đúng là đen đủi tám đời, gây vào ai không gây mà gây đúng người có thể bóp chết bọn họ, mà người sai ở đây lại chính là bản thân họ, có muốn dũng cảm đứng lên chống lại thế lực cường quyền, bỏ mạng vì nghĩa lưu lại truyền kỳ về sau cũng không được
Con m* nó mất hết mặt mũi
“Quay về đi, cậu nhìn tôi làm gì, thân mình tôi còn chưa lo được, cậu nghĩ tôi có thể cứu cậu được sao.” Tiểu Trương hiện giờ chỉ biết trông mong vào ông ta, anh ta sợ hãi không biết phải làm sao, bản năng muốn dựa vào người khác
Khi biết mình không có năng lực giải quyết vấn đề thì cho dù chỉ là một cọng rơm thôi anh ta cũng phải bám vào, dù biết chuyện đã không thể cứu vãn.
Phòng kỹ thuật của Hòa Mộc cũng đang bận rộn xử lý những tấm ảnh trên mạng, không cho phép ảnh của phu nhân lộ ra ngoài dù chỉ một bức, tránh để gây ra những chuyện thị phi, kể cả là những lời nghị luận có thiện chí cũng không được
Phu nhân của bọn họ không phải là nhân vật trong giới giải trí, không phải để cho người ta bình luận
Vì chuyện này liên quan đến phu nhân, nên phòng thư ký đã tập hợp các bài báo lại viết thành một bài báo cáo tỉ mỉ để lên bàn của Hà Mộc An
Hà Mộc An vốn chẳng muốn đọc, anh nuôi nhiều người như thế không phải để chuyện nào cũng phải đích thân anh xử lý, anh chỉ cần biết kết quả là được
Nhưng hình ảnh trên số tạp chí mới nhất cố ý cắt ghép hình ảnh hai người trông có vẻ xứng đôi, anh hơi cau mày bỏ bút xuống tùy tiện cầm lên đọc
Cái gì mà mong muốn người đàn ông và người phụ nữ trong ảnh ở bên nhau, còn có gì mà dù hai người có con thì họ vẫn hâm mộ anh ta, thậm chí còn có người viết muốn biết mặt con của hai người, rồi kết luận chắc chắn con của họ sẽ là tuấn nam mỹ nữ; tất cả đều tràn ngập tình cảm yêu thương, chắc chắn họ là một đôi hạnh phúc gì đó
Hà Mộc An hừ lạnh, thuận tay ném vào thùng rác, đọc lướt qua đã là làm bẩn mắt anh, lãng phí thời gian của anh, lại còn tình yêu? Toàn một đám nam nữ không có tư duy suy nghĩ độc lập
Một quyển khác trông có vẻ thuận mắt hơn, viết cái gì mà ảnh đế Mạc độc thân vạn tuế, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là vài tấm ảnh không nói lên điều gì cả
Vài tấm? Hà Mộc An chau mày, gập quyển tạp chí lại, lật tìm trong đống báo, quả nhiên đã tìm được vài tấm đó, trong đó có một tấm hai người đang ngồi dưới bóng cây mát mẻ
Trong tấm này hình ảnh người đàn ông rõ nét hơn, mang lớp hóa trang trên người, phía dưới mang theo chiếc đuôi màu lam sáng chói, mắt mày tinh tế đẹp đẽ, anh ta hơi ngẩng đầu, hooc môn nam tỏa ra mạnh mẽ
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ đang khom người, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng, phần bụng hơi nhô lên
Cô đang cúi người nghe người đàn ông nói, cả bức ảnh toát ra sự ấm áp, hai người rõ ràng không làm gì cả nhưng cứ khiển cho người xem tưởng tượng, chắc chắn ngay sau đó người phụ nữ này sẽ cười càng tươi hơn, ánh mắt người đàn ông sẽ càng dịu dàng hơn
Hà Mộc An đập trang đang đọc xuống
Sắc mặt anh lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, người dựa vào ghế
Với dáng vẻ đó của Hạ Diệu Diệu, anh không có gì phải hoài nghi cả
Cô đang mang thai, còn không trang điểm, dáng người cao không đến mét bảy, ném cô vào trong đám người chỉ có thằng mù mới quay lại nhìn cô
Anh không có gì phải lo lắng bất an ở đây cả, người đàn ông đó vừa nhìn đã biết không phải thằng mù, nên sẽ càng không thể nhắm vào Hạ Diệu Diệu
Hà Mộc An nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng, Hạ Diệu Diệu có muốn vượt tường thì cũng chẳng có ai theo cô, nghĩ vậy nhưng tâm trạng của anh vẫn không khá hơn chút nào
Hà Mộc An rất coi thường bản thân, một chuyện căn bản không thể xảy ra tại sao anh phải coi trọng đến thế, đâu phải ai cũng có mắt nhìn giống anh, hơn nữa còn có con rồi, cô không còn lựa chọn nào khác
Có cho Hạ Diệu Diệu mười lá gan nữa thì cô cũng không dám
Nhưng tấm hình đó rất ám ảnh, gương mặt người đàn ông rất rõ ràng còn người phụ nữ thì đã qua xử lý, nhưng dáng vẻ khom người lấy lòng đó thì được in rất rõ ràng
Trí nhớ của Hà Mộc An rất tốt, đặc biệt là đối với chuyện không cần thiết liên quan đến Hạ Diệu Diệu, anh nhớ lại show diễn lần đó
Thời gian đó Hạ Diệu Diệu không ít lần nhắc đến và oán trách người đàn ông này, trong giọng nói còn hàm chứa sự nhẫn nhịn lấy lòng
Lúc ấy anh chỉ cho rằng Hạ Diệu Diệu nói quá, vì dù sao nếu như cô không muốn thì không ai có thể khiến cô chịu ấm ức
Thật không ngờ tất cả đều là thật
Hà Mộc An đập bàn, chiếc bàn dày nặng vẫn vững vàng không hề suy chuyển, còn bàn tay để trên bàn lại dần dần đỏ lên
Hà Mộc An thu tay lại, lôi điện thoại ra
Hạ Diệu Diệu đang làm đất ở vườn rau phía sau nhà
Vì rảnh quá không có việc gì làm nên Hạ Diệu Diệu mới ra đây tiêu khiển
Vừa mới làm quen tay nên cô cứ để điện thoại reo một lúc mới đeo tai nghe lên ngâm nga giai điệu nào đó rồi tiếp tục công việc trong tay: “Sao vậy? Em đang bận tay.”
“Làm gì vậy?” “Rèn luyện thân thể” Cô dùng xẻng xúc một cục đất nhỏ lên mà cũng không xong, rồi lại còn ra vẻ vỗ vỗ lưng, ngẩng đầu hấp thu năng lượng ánh sáng mặt trời, xong lại cúi xuống tiếp tục xúc đất
“Ăn trưa cùng nhau nhé.” Giọng bình bình, tay nắm chặt lấy điện thoại, lúc này anh mới cảm thấy người tê rần
Hạ Diệu Diệu thấy anh thật ngốc: “Não tàn hả, em xuống núi lúc này khi đến chỗ anh chắc có thể ăn bữa tối được rồi.” “Bữa tối cũng được.” Ai ăn với anh: “Không đi, lát nữa em còn phải đưa Hà Bất đi bơi, nước em đã chuẩn bị xong rồi.” Ở trên ban công trong phòng kính trồng hoa, chỉ cần mở cửa nóc ra là ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào đủ để làm ấm bể nước, lát nữa cô sẽ dẫn cậu bé đi chơi, mùa này là thích hợp để cho bé nghịch nước nhất
Ăn thì ăn ở nhà cũng vậy mà, không cần thiết phải đi ra ngoài: “Khi về anh nhớ mang thịt bò viên về cho em nhé, em muốn ăn.” “Buổi chiều anh bận.” Anh không muốn để ý đến cô
“Biết là anh bận rồi, em không trông mong anh đích thân đi mua cho em, em đâu có quan trọng đến thế, để Tiểu Trần mua cho em là được.” Hà Mộc An chẳng có cảm giác được nịnh bợ nào, có lần nào là không phải anh đích thân xuống mua đâu, vậy mà cô chẳng nhìn nhận công sức vất vả của anh, anh cũng chẳng ngại kích có một chút: “Hai ngày nay tin tức về em không ít nhỉ, sắp thành minh tinh đến nơi rồi.” “Thế à? Em không chú ý, chắc chắn là hot lắm nhỉ, mấy người viết tin giải trí lúc nào cũng thổi phồng lên, Mạc Mặc đúng là đen đủi.” Cô lấy khăn lông lau đi mồ hôi trên trán, giẫm giẫm lên phần đất dưới chân, không hề bị chuyện này ảnh hưởng
“Mạc Mặc
Em biết anh ta?” “Biết, là một người mẫu được sự phụ em rất coi trọng, quả thật anh ta rất đáng để coi trọng, có sức hút cá nhân, biểu diễn rất tuyệt vời, cơ bắp đó, thân hình tam giác ngược đó, so với siêu mẫu còn chuyên nghiệp hơn, anh đừng thấy anh ta theo nghề đã lâu, nhưng trên bụng không hề có tí thịt thừa nào, vậy nên bước đi của người ta cũng rất khác biệt..
tút tút tút…” Hạ Diệu Diệu nghi ngờ tháo tai nghe ra, rồi lạ đeo vào, sao vậy nhỉ? Cô lôi điện thoại ra nhìn, hóa ra là anh ngắt rồi
Cô tự lẩm bẩm một mình: “Chắc đang bận hả.” Cô bỏ điện thoại lại tiếp tục giết thời gian, đột nhiên kìm không được mà bật cười không dừng lại được
Đúng, là cô cố ý trêu anh đấy
Còn có thu lại được kết quả gì hay không thì cô không chắc, con người Hà Mộc An luôn rất tự tin về bản thân, muốn khiến anh có cảm giác nguy cơ là điều không thể, cô chỉ nói vui thôi, không có hiệu quả cũng không sao, cô vui là được
Hà Mộc An cúi xuống nhìn bụng mình một lúc, sau khi ổn định lại cảm xúc mới gọi lại cho cô: “Vừa rồi có chút việc cần phải xử lý, nói đến đâu rồi nhỉ?” “À, sư phụ em rất tán thưởng vị ảnh đế này, đến mức còn muốn theo đuổi cả người ta, anh ta là một người rất có cá tính, chẳng thèm để ý đến sư phụ
Con người này thật sự rất khó đeo bám, không hiểu lý lẽ, không có EQ, giao lưu với người như thế thật sự rất chán, không biết anh ta sống thế nào.
Còn những gì viết trên báo hoàn toàn là đơm đặt, uống cà phê gì chứ, hôm đó anh ta còn chẳng thèm nhìn em, anh có biết vì sao không?”
Hạ Diệu Diệu dừng việc trong tay lại, phẫn nộ kể lại câu chuyện: “Anh ta cực kỳ coi thường em, anh nói xem anh ta có phải rảnh quá không, còn uống cà phê cơ đấy, chắc chỉ ngồi cùng em thôi anh ta cũng cảm thấy bị hạ thấp thân phận, sao anh ta không nhìn lại tác phong của mình đi, còn có thời gian rảnh mà ghét bỏ người khác.”
Cô nghĩ sao nói vậy, ảnh đế Mạc không tồi, đạt điểm tuyệt đối về năng lực làm việc, nhưng quan hệ với người khác thì chẳng ra sao, gần như là thoát ly xã hội sống một mình, trông có vẻ rất ngầu, nhưng nếu phải làm việc với anh ta, thì quả thật là tai nạn
Nói chuyện với anh ta cũng không có tác dụng gì, một ví dụ rất đơn giản, nếu bạn muốn anh ta cho mình một phiếu hữu nghị để bầu bạn làm lớp trưởng, đơn giản như vậy nhưng chắc chắn anh ta sẽ không cho, người như vậy thì có gì để nói chuyện.
Hà Mộc An không biết tại vì sao, hình như anh càng không vui rồi
Mới giây trước anh còn thấy Diệu Diệu nhà anh không có một tí ưu điểm nào, không hấp dẫn người khác, nhưng đó chỉ là cảm nhận của riêng anh, còn nếu người khác cũng cảm thấy như vậy, cảm giác này..
một lời khó nói..
Để cho dễ hình dung, người như thế còn đáng ghét hơn Cao Trạm Vân gấp nhiều lần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!