Sinh Tồn Thời Mạt Thế - Chương 26: Tai nạn thời mạt thế 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Sinh Tồn Thời Mạt Thế


Chương 26: Tai nạn thời mạt thế 13


Editor: Bà mai không mai mối

“Hằng Nhạc, sao lại thế này?” Ngũ Thường Hân không chịu đựng nổi nên đã đi ngủ trước, Trương Thao thì vẫn còn ở trong phòng khách chờ cậu. Vì vậy Du Hành đã nói sự thật cho anh ta trước.

Trương Thao cảm thấy thật không thể tưởng tượng được: “Đó là con trai ruột của anh ta sao?”

“Có lẽ vậy. Chuyện của nhà người khác, chúng ta quản cũng không được, anh nhanh đi ngủ đi, đã bốn giờ rồi.”

Du Hành trở về phòng đóng cửa lại, nhắm mắt nhớ lại ký ức từ lúc bắt đầu đến khi vào tận thế, dần dần hồi tưởng lại một lần, cuối cùng, khi cậu vừa ngủ được một lúc thì mơ được năm cậu vừa thi đại học xong, đó hình ảnh cả nhà bọn họ đi du lịch cùng nhau, hạnh phúc như muốn bay lên.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy khóe miệng cậu vẫn còn mang theo ý cười.

“Anh, tối qua mơ thấy mộng đẹp sao? Nhìn anh trông rất vui.”

Du Hành gật đầu: “Một đêm mộng đẹp.”

Ngũ Thường Hân hé miệng cười, cũng vui vẻ đi theo. Ở bên ngoài mưa dầm không nghỉ, bọn họ bình tĩnh ăn xong bữa sáng thì cũng không còn gì để làm.

“Anh ra ngoài đi dạo đây.” Du Hành không ngồi yên được, Ngũ Thường Hân cũng hiểu rõ, liền nói: “Cơm trưa nhớ trở về.” Rồi lại tìm áo mưa, cây dù cho cậu.

“Anh không ra ngoài đường, chỉ muốn đi dạo quanh mấy lầu… lấy cho anh cái túi đi, tìm được thứ nào có ích thì bỏ vào.

Vừa mới mở cửa ra, mấy tiếng ồn ào đã lọt vào tai.

Quả nhiên nhiều hơn một người liền thành phố xá náo nhiệt. Trước tiên cậu đi dạo ở tầng mười một, phát hiện ra có ba hộ gia đình. Theo thứ tự mà xuống tầng, mỗi một tầng đều có người đi lại, lúc đi xuống đến tầng năm, cậu chú ý riêng một chút vào phòng xảy ra chuyện ngày hôm qua, thấy một chút động tĩnh cũng không có bèn lắc đầu, tiếp tục đi xuống bên dưới.

Vừa xuống tới tầng bốn cậu đã giật mình khi nhìn thấy bốn người Ngô Xuân Nghiên đang ăn bữa sáng, còn có cả người đàn ông tối hôm qua, mẹ anh ta và đứa nhỏ.

Xem ra là vẫn không vào được, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.

Cậu rẽ qua chỗ ngoặt, đi đến một cái thang trời, khách sạn này có hai tòa nhà, tòa A chính là nơi bọn họ đang ở, có mười một tầng, còn một tòa nhà khác là tòa B, chính là tòa nhà chín tầng được nối liền với nhau bằng cái thang trời ở tầng bốn. Nghe nói ở chỗ kia là chỗ ăn chơi nào bida, bóng rổ, bể bơi, công viên giải trí… Ngoài ra, trên tầng cao nhất còn có một vườn hoa, trước khi hạn hán xảy ra, nơi đó có bàn ghế, xích đu, cây hoa đa dạng, rất nhiều khách thích đến nơi này ngồi thư giãn hẹn hò.

Tòa nhà B nối tiếp với tầng bốn của tòa A, nơi đây là một tầng đại sảnh để nghỉ ngơi, đáng tiếc máy bán hàng tự động đều trống rỗng, Du Hành phát hiện ở phía dưới quầy bar có năm chai rượu, nhìn giống rượu nho, cậu cũng chưa từng tìm hiểu qua, có điều hiện tại thời tiết se lạnh, uống cũng không tồi. Cậu vui vẻ mà lấy năm chai rượu bỏ vào ba lô.

Mở hết các ngăn kéo cửa tủ của quầy bar ra, Du Hành tìm thấy hai túi trà Thiết Quan Âm lớn, năm hộp cà phê hòa tan còn có một ít bó hoa khô bị tháo ra, hoa cúc với hoa hồng đều có, nhưng được dùng nước nhào thành bột, chúng đều khô. Cũng may là nước ngâm vẫn còn có thể sử dụng được.

Mấy thứ này nằm ở tận cùng bên trong góc tủ, có vẻ đã có người bỏ lại ở đây. Thu hoạch ngoài ý muốn, tuy rằng không nhiều lắm nhưng Du Hành cũng rất vui vẻ. Cậu tiếp tục đi lên lầu trên, nhặt một túi cốc dùng một lần ở chỗ bình đựng nước nơi ngã rẽ, thuận tay cầm lên.

Có điều sau đó lại hoàn toàn không tìm thấy thứ gì có thể ăn. Ở phòng tập thể thao trên tầng sáu, Du Hành không nhịn được mà chơi một lát, hoạt động tới mức mồ hôi đầm đìa mới đi lên tầng trên. Ở tầng bảy là bể bơi, tầng tám là khu vui chơi của trẻ em, ở chỗ này có một khu nước nông, vốn để cho trẻ con chèo thuyền. Dưới đáy hồ có mấy con thuyền nhựa.

Trong lòng Du Hành vừa động. Có loại thuyền này, chẳng phải muốn ra ngoài càng thêm tiện lợi sao? Nước lũ ở bên ngoài đã dâng đến lầu hai, không thể lái xe được nữa. Người đi xuống đã bị chết đuối, cho dù có thể bơi, với nhiệt độ của nước cũng không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được.

Cậu nhảy xuống xem thử, ở dưới có con thuyền nhựa, một chiếc thuyền nhỏ chỉ có hai chỗ ngồi trước sau, hai chiếc còn lại là loại ba chỗ ngồi. Đứng lên nhìn trái nhìn phải, cậu muốn xem thử có còn chiếc nào khác hay không. Quả nhiên có một cánh cửa ở sau ngay góc, cửa cũng không khóa, chỉ cần đẩy liền mở, bên trong có đủ loại thuyền nhựa đầy màu sắc.

Thứ khiến cho Du Hành phải động lòng chính là có năm chiếc thuyền nhựa phiên bản gia đình xa hoa, không giống như những chiếc thuyền ba bốn chỗ chỉ có một hàng kia, chiếc này dài hơn ba mét, trái phải đều có hai hàng, mỗi hàng bốn chỗ ngồi, thân tàu càng sâu. Cậu đưa tay xuống sờ, rất chắc chắn.

Cậu không hề biết rằng loại thuyền như này hầu như có rất ít người thuê, lý do rất đơn giản, rất ít gia đình nào kéo cả tám người đến ở khác sạn, đặc biệt là kéo nhau đi chèo thuyền với con cái.

Du Hành khiêng một chiếc ra, hơi đau đầu vì không biết nên để ở đâu.

Quang minh chính đại mà khiêng đi ra ngoài —— bị Ngô Xuân Nghiên thấy thì sẽ ngượng ngùng. Chị ta là một người phụ nữ khôn khéo, chắc chắn sẽ đòi lấy ra vật tư gì để đổi. Du Hành keo kiệt nghĩ, không thể để chị ta thấy được. Hơn nữa, trong khách sạn có nhiều người như vậy, nếu chờ tới lúc cần tới thuyền thì hai mươi chiếc thuyền này sao mà đủ được.

Vẫn là mang chiếc này đi giấu. Không nói chuyện khác, cậu nghĩ nếu đi ra bên ngoài vẫn cần một con thuyền nhỏ.

Cậu nhét thuyền nhựa lớn và một con thuyền nhựa ba chỗ vào phòng tắm rửa của nữ. Khóa cửa lại, lại làm khóa hỏng đi. Trừ phi phá khóa ra thì cũng chỉ có mình cậu mở được.

Cậu chọn thêm một chiếc thuyền nhựa khác, cột dây thừng vào rồi ném xuống từ tầng ba. Nước đã muốn ngập đến đỉnh tầng hai, bởi vậy xuống từ tầng ba cũng không xa. Du Hành mặc áo mưa vào, bò đi xuống, rồi thuận lợi nhảy xuống thuyền.

Thân thuyền không ngừng rung lắc, Du Hành phải căng tay ra giữ cân bằng một hồi mới đứng vững, sau khi tháo dây thừng, thuyền tách rời rồi rất nhanh trôi theo dòng nước.

Lấy thưởng nhựa cố định đáy thuyền, Du Hành chậm rãi lần mò chèo, rất nhanh đã nắm giữ được kỹ xảo trong đó, chèo rất ra gì.

Ngoài đường xá giống như con sông, các loại đồ vật nổi lơ lửng ở trong. Có lúc Du Hành dùng giấy gẩy vài cái, đương nhiên là không có thu hoạch. Cậu tìm được chút tâm tình để chơi, trên miệng mang theo nụ cười.

Có người ở trên tòa nhà kêu: “Này! Cậu là ai vậy? Thuyền này ở đâu ra?”

Trong màn mưa Du Hành nghe không rõ lắm, cũng không dám ngẩng đầu lên —— vừa nhấc đầu lên nước mưa liền xối xuống mặt cậu, giống như mưa đá, đau muốn chết. Đành phải duỗi tay làm thế dấu hiệu tạm biệt.

Cậu có một mục đích chính là thôn cậu ở bên kia cầu Vọng Hải. Ngũ Thường Hân sắp sinh rồi, cậu muốn đi xem thử bà bà đỡ đẻ còn ở đó không, muốn đưa người đi. Bao ăn bao ở có thù lao, để bà ấy trông Thường Hân sinh con chắc cũng không phải là vấn đề lớn.

Đường xá xa xôi, còn phải né tránh nhiều vật hỗn tạp ở trong nước, tốc độ thật sự không nhanh. Qua giữa trưa một chút mới đến, nhưng dòng nước ở sông Vọng Hải chảy xiết vô cùng, nếu không phải nhìn thấy được đèn trên các cột đèn lộ ra mặt nước, cậu sẽ không xác định được vị trí của cây cầu.

“Này người anh em! Cậu muốn đi tìm ai?Dạo này con sông không ổn lắm, rất nhiều người bị nước cuốn đi rồi.”

Du Hành quay đầu theo hướng của âm thanh, lớn tiếng hỏi: “Sông không ổn lắm sao?”

“Đúng vậy! Ngày hôm còn có người mang chậu ra rửa mặt ra đây, cũng không biết có thể trở về được hay không.”

Bình thường con sông chảy xuôi ra sông Trường Giang. Du Hành xoáy nước dưới sônh, đúng là không thể đi qua tùy tiện được.

“Cảm ơn!” Cậu quay đầu, dự định trở về.

“Không cần cảm ơn.”

Thuyền đã ra xa, Du Hành quay đầu lại nhìn, còn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của người thanh niên ở trên tầng năm.

Khi thuyền đi được nửa đường, cậu vớt được một túi giấy đóng gói cẩn thận, túi có bốn bao, nhưng lại hoàn toàn không bị bọt nước làm ướt. Lúc sau lại vớt lên một túi mì sợi.

“Xin chào! Chàng trai này! Cậu có thể dừng lại một chút không?”

Âm thanh rất gần, Du Hành dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên trái tầng ba của ngôi nhà, có một người phụ nữ trung niên đang gọi cậu. Thấy cậu dừng lại, vui mừng đến cười nói: “Cậu có thể giúp tôi một chút được không?”

Du Hành hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không khó, không khó đâu! Cậu thấy mấy ngôi nhà phía sau cậu không? Không xa đâu! Nhà em chồng tôi sống ở nơi đó, cậu có thể giúp tôi đưa mẹ tôi qua đó không?”

Đúng là không xá, cũng không khó, Du Hành liền gật đầu.

Người phụ nữ thật vui mừng, liên tục nói: “Cảm ơn! Cảm ơn! Cậu chờ một lát, chờ một lát.”

Qua được năm phút, người phụ nữ và một người đàn ông ra tới, người đàn ông còn ôm một bà lão, bà mặc rất nhiều, trên đầu còn mang theo mũ, chỉ lộ ra chút mặt.

Người đàn ông cũng liên tục cảm ơn Du Hành: “Thật là phiền toái cậu, chờ đưa mẹ già của tôi qua đó rồi, tôi sẽ cảm ơn cậu thật tốt.”

Du Hành để thuyền dựa gần vào, giúp đỡ ôm bà cụ xuống dưới, người phụ nữ dẫn đầu đưa cho cậu một tấm thảm: “Để mẹ tôi lót ngồi.”

An trí cụ bà xong xuôi, Du Hành ổn định chỗ tốt rồi bắt đầu chèo.

“Người anh em, phiền cậu cẩn thật một chút…… Ai cẩn thận một chút.”

Du Hành tự nhiên cẩn thận, đây là lần đầu tiên cậu chở người, lại là một bà lão, nếu bị lật thuyền, cậu còn có thể chịu đựng, nhưng bà cụ sẽ không chịu nổi.

Bà lão tự mình cầm ô, thấy Du Hành quay đâu lại, còn cười với cậu. Nhìn ra được bà cụ được chăm sóc rất tốt, nụ cười rất khoan dung. Du Hành cũng cười với bà: “Bà đừng sợ, cháu sẽ cẩn thận.” Cậu nghĩ, chờ mẹ cậu già rồi, cũng đẹp như bà lão vậy.

Nhà đối diện quả thật không xa, chỉ có ba mươi mét. Ở bên này trên ban công lầu ba đã có một cậu thanh niên trẻ tuổi cùng một cô gái đang chờ, trong tay cô gái còn cầm chăn. Thuyền cập đến bờ, Du Hành mới vừa nâng bà lão dậy, cậu thanh niên trẻ tuổi liền vươn người ra, dựa theo sức lực Du Hành ôm bà lão lên.

“Thật sự rất cảm ơn cậu! Anh trai tôi ở bên kia sắp ngập, nhưng mà bà qua không được, may nhờ có cậu!”

Cô gái đắp lên bà lão một cái chăn, nghe chồng nói cũng theo đó nói lời cảm ơn với Du Hành.

“Đừng khách khí.” Du Hành nói xong, ngồi xuống rồi chuẩn bị đi.

“Trước đừng đi đã, vào nhà tôi ăn cơm!?”

“Không cần đâu, người trong nhà tôi cũng đang đợi tôi, tôi phải đi trước đây.”

Cậu không màng ngăn cản, dùng một chân nhẹ nhàng đá tường, thuyền liền đẩy ra xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN