Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 37: Tai nạn thời mạt thế 23
Beta-er: Bạch Thảo
Hai chiếc thuyền nối đuôi nhau lướt nhanh, Du Hành ra hiệu cho bọn Trương Thao dừng lại, tự mình cập bến trước, nhảy lên bức tường cạnh cầu thang rồi cẩn thận leo lên.
Vào bên trong, cả tầng ẩm ướt nhớp nháp, không một bóng người. Cậu đi lên lầu, leo lên đến tầng hai thì nghe được tiếng người nói, liếc mắt nhìn qua thấy khá nhiều người. Trong không khí có mùi thơm, cậu hít hà mấy hơi thì ngửi thấy mùi thịt. Nhưng không giống như mùi của thịt gà, thịt vịt hay thịt lợn, mà là một mùi hương lạ lẫm kỳ quái.
Cậu không muốn bị phát hiện và hiểu nhầm là người xấu nên rất nhanh liền đi xuống.
Cậu muốn ở tầng dưới tìm chỗ nghỉ qua đêm mà không đến quá gần người ở lầu trên, xoay qua xoay lại cuối cùng chọn phòng triển lãm ở bên phải cầu thang, vừa tiện đến vừa tiện đi.
Chọn xong, Du Hành xuống lầu định gọi mọi người lên.
Nhưng khi xuống lầu cậu còn chưa kịp mở miệng, Trương Thao đã nhỏ giọng gọi: “Hằng Nhạc, cậu xem này!” Cậu nhìn theo hướng tay Trương Thao chỉ, ở bên cạnh tường giống như có vật gì đang nhấp nhô.
“Đó là gì thế?”
“Cậu xem đi.” Trương Thao cố nén sợ, dùng cọc thép gảy gảy. “Cậu nhìn này, hình như là tay người phải không?”
Trương Thao nhìn qua mặt nước thấy một đoạn khớp xương, rõ ràng là xương khuỷu tay người, xương trắng dày đặc.
Cho dù người chết đuối đi chăng nữa, ngâm trong nước cũng không thể phân hủy “sạch sẽ” đến như thế.
Du Hành lập tức cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng lên thuyền, cầm cây thép khều thử. Hóa ra dưới tường thành các loại xương người đều có đủ, từng khúc từng khúc, toàn là xương trắng. Cậu còn khều ra được năm bàn tay.
Cậu nhớ tới mùi hương ban nãy, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên.
Cậu nói với mấy người Trương Thao: “Chỗ này không thể ở được, nhanh đi thôi!”
Trương Thao cũng hiểu được tình hình đại khái. Nhìn chỗ xương cốt kia khiến cho anh rợn tóc gáy.
Họ vừa mới rời đi được bốn năm mét thì trên đầu truyền đến một giọng nữ trong trẻo, cực kỳ êm tai: “Ý, mọi người từ đâu đến vậy? Trời đã tối rồi, lên đây nghỉ ngơi luôn đi?” Tiếp đó là một giọng nữ trung niên thật thà: “Đúng vậy, vừa lúc chúng tôi ăn cơm tối, lên đây ăn cơm cùng chúng tôi đi.”
Ngũ Thường Hân sợ đến mức không dám ngẩng đầu, sợ khi ngẩng đầu lên lại nhìn phải thứ gì đáng sợ. Giọng nói của cô gái rất êm tai nhưng đám xương đó còn đáng sợ hơn.
Du Hành hơi quay đầu nhìn lên, trên lan can gỗ chạm khắc có một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt và một người phụ nữ ăn mặc giản dị đứng ở đó, thiếu nữ thấy cậu quay đầu lại còn vẫy vẫy tay.
Cậu hờ hững thu lại ánh mắt.
Nhìn hai thuyền đi xa, cô gái bĩu môi tức giận: “Con không đẹp à? Sao anh ta chỉ liếc mắt nhìn qua thôi vậy?”
Người phụ nữ trung niên ôm cô an ủi: “Sẽ còn con dê khác tới, đừng bực bội mà.”
“Nhưng con thấy trong đó có một con dê non, chắc chắn ăn rất ngon.”
Trong phòng có người đàn ông gọi lớn: “Mọi người vào đi, thịt dê chín rồi.”
Cô gái lại tỏ ra vui vẻ, nhấc váy chạy vào.
“Sao chỗ đấy lại nhiều xương người vậy?” Trương Thao vừa chèo vừa hỏi.
“Trên lầu có người ở, rất có thể họ ăn thịt người.” Du Hành nói. “Lúc tôi đi lên, có ngửi thấy một mùi hương rất kỳ quái, tôi cũng không nghĩ tới việc này, mãi đến khi thấy xương người cạnh tường…”
Ngũ Thường Hân che miệng nôn khan, Lý Lệ cũng xanh cả mặt.
“May mà chúng ta không đi lên, nếu không chắc đã bị ninh nhừ. Lúc chúng ta đi, bên trên còn một cô gái gọi chúng ta quay lại, giờ nghĩ lại đúng là sợ chết người.”
Họ ở khách sạn Tứ Quý Xuân cũng thật là may mắn. Lương thực quần áo và đồ dùng hàng ngày rất đầy đủ, không nghĩ tới bên ngoài đã có chuyện ăn thịt người. Du Hành ở nhiệm vụ trước cũng đã gặp qua, nhưng đó là sau mạt thế đã ba năm, lúc đi kiểm tra thành phố, có người bị kẹt lại, không dám đi ra ngoài, kiên trì được ba năm nhờ vào ăn thịt người. Lúc mở cửa tầng cao nhất của siêu thị, người thấy cảnh đó có thể gặp ác mộng dài dài.
Đoạn đường tiếp theo, bọn họ tiếp tục tìm chỗ nghỉ chân qua đêm. Trải qua chuyện đáng sợ kỳ lạ đó, Du Hành lại càng thêm cẩn thận.
Cuối cùng họ neo lại ở một cửa hàng tổng hợp nhỏ, cũng không dám để tất cả mọi người đi ngủ, hai người đàn ông Trương Thao và Du Hành thay phiên nhau gác đêm, một đêm bình an vô sự trôi qua.
Ngày thứ hai, mực nước giảm đi một mét. Họ thức dậy sớm nấu cơm để ăn cả ngày, dự định hôm nay sẽ chèo thuyền cả ngày.
Du Hành nói: “Theo tốc độ này nước sẽ rút hết rất nhanh, đường sẽ càng khó đi hơn, chúng ta phải nhanh chóng đến được phía bắc.” Hôm nay mực nước đã giảm chừng mười mét, trên đường có thể nhìn thấy thêm nhiều chướng ngại vật nổi lên trên mặt nước.
Đến khi nước rút sạch, mặt đường chắc chắn sẽ rất lộn xộn, những thứ linh tinh không nói, nhưng thi thể chắc chắn sẽ có, hôm qua họ chỉ đi qua ba cái xác chết thôi. Đi đường như vậy không tốt, vả lại mọi người cũng dễ bị nhiễm các vi khuẩn gây bệnh.
Nhân lúc này còn có thể đi thuyền thay đi bộ, có thể đi xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Trong lúc đi, trừ khi Ngũ Bình An tỉnh giấc cần người bế, còn không Ngũ Thường Hân cũng cầm mái chèo cùng giúp chèo thuyền.
Rất nhanh bọn họ đã ra khỏi khu vực thành phố, đi vào hướng quốc lộ. Sau đó đều nhờ Trương Thao chỉ đường, dù sao anh đi ra ngoài ngao du đã mấy năm, cũng đã quen thuộc, đường đi là thứ anh quen thuộc nhất.
Cả một tuần sau đó, ban ngày họ đều liên tục chèo thuyền, đến tối thì tìm chỗ nghỉ ngơi, thậm chí có một ngày, ban đêm họ không tìm được chỗ nào nghỉ ngơi được bèn qua đêm trên thuyền. Ngày thứ hai thì Lý Lệ có chút nghẹt mũi, ho khan, cô bèn ngậm rễ bản lam cả ngày, cũng may đến hôm sau thì khỏe rồi.
Ngũ Bình An đúng là một tiểu nam tử hán, lúc tỉnh ngủ thằng bé luôn vui vẻ nhìn xung quanh, không khóc không nháo, khiến mọi người cũng ít phải lo lắng.
Lúc này mực nước chỉ còn cao hai tầng, đám người Du Hành cũng chỉ còn lại hai chai 500ml nước khoáng. Bọn họ cơm cũng không nấu, cứ thế gặm mì gói sống để tiết kiệm nước cho Ngũ Bình An uống sữa bột.
“Làm sao bây giờ?” Trương Thao liếm đôi môi khô nẻ, nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng khô đến phát đau.
Du Hành cũng liếm môi, nhìn xung quanh lắc đầu. “Nếu như quanh đây có núi thì tốt rồi.” Trên núi dù không có suối, chỉ cần có chỗ trũng là họ có thể gom được ít nước, dù có lẫn bùn cát vào thì chỉ cần lọc đi chút là được. Nhưng hoàn toàn không có, ngày qua ngày, dù nước dưới chân họ nhiều thế nào cũng hoàn toàn không thể uống.
Tâm tình mọi người đều trầm xuống, sau hai ngày nước đã hết hoàn toàn. Dù biết rằng dưới nước có xác chết, trong đó còn bao nhiêu thứ dơ bẩn, nhưng Trương Thao cũng đã vài lần vùi đầu xuống dưới húp lấy một ngụm.
Ngũ Bình An đói nên khóc mãi, khóc mệt rồi cũng ngủ, Ngũ Thường Hân đau lòng đôi mắt đỏ hoe.
Trên đường đi, họ cũng thấy có người cầm thùng và chén múc nước. Trương Thao nói: “Hay là chúng ta cũng uống đi.”
Du Hành vẫn lắc đầu: “Nếu chúng ta uống rồi bị bệnh thì thực sự tiêu luôn.”
Đến tối, Trương Thao lại nói thêm lần nữa rồi sấn tới nắm tóc lớn tiếng trách: “Mẹ mày không nghe thấy Bình An đang khóc mãi sao?!”
Du Hành cười nhạt: “Bà thằng bé chết lâu rồi, nó có khóc thì bà nó cũng không nghe được.”
“Trương Thao cậu bình tĩnh chút.” Lý Lệ khuyên. “Tất cả mọi người đều rất khát, nhưng cái thứ nước này tôi cũng cảm thấy không thể uống được.”
Du Hành lấy luôn một cái chén múc nước, vươn người đưa tới trước mặt Trương Thao: “Anh cầm lấy cho nó uống đi!”
Trương Thao cúi đầu nhìn nước trước mặt, nước mang theo sắc vàng lẫn xanh biếc, trời tối anh không nhìn rõ, còn có những thứ li ti như tơ nhện lơ lửng trong nước, còn tỏa ra mùi thối rữa đến mức từ ngữ của anh không đủ để biểu đạt, chỉ cảm thấy rất thối không thể ngửi nổi.
Nước như thế này dù có đun sôi đi nữa thì có uống được không?
Ngũ Thường Hân lắc đầu: “Anh Trương, em nói rồi, nước này thực sự không thể uống.”
Du Hành thở dài. “Không phải chỉ có mình anh thương đứa bé, tôi chỉ là ý chí sắt đá, giờ nước trong tay anh, anh có dám cho nó uống không? Tỉnh táo hơn chút. Đợi đến khi thực sự không chịu nổi, sắp chết đến nơi, có uống cũng không muộn.”
Trương Thao đổ hết nước đi, xin lỗi Du Hành.
Thực ra đến tận nơi này, cũng đã tiết kiệm rồi, Trương Thao cũng không biết đường đi nữa, họ chỉ cứ theo phương hướng mà đi, cứ xác định là đi về phía Bắc là được. Đi thêm ba ngày, họ thực sự không chịu nổi nữa.
Họ tìm một chỗ neo thuyền lại, không còn sức mà nhúc nhích.
Tối qua Ngũ Bình An có phát sốt nhẹ, đến giờ vẫn còn ngủ mê man. Bụng nhỏ vốn căng tròn mấy nay cũng hóp lại vì đói. Mọi người còn có thể chịu đựng gặm mì gói sống, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, ngoại trừ sữa và sữa bột, những thứ khác đều không ăn được. Mà Ngũ Thường Hân cũng không có sữa cho nó bú.
Họ có thuốc hạ sốt, nhưng đứa trẻ nhỏ thế cũng không dám cho uống. Lý Lệ nói, sốt nhẹ cũng không cần uống thuốc, lấy nước ấm lau qua người cho thằng bé hạ nhiệt là tốt nhất.
Du Hành lên hệ thống trao đổi để tìm nước, nhưng rồi thất vọng phát hiện không có những mặt hàng tương tự như nước. Nhưng chất làm sạch nước gì đó lại rất nhiều, thu phí cũng tạm được. Cậu mỉm cười, chỉ vào một viên thuốc gọi là “Làm sạch đa năng”, ghi chú rõ là có thể lọc sạch được tất cả các loại nước, đến mức nước không cần đun sôi vẫn có thể dùng ăn uống được.
Nghe rất khoa trương, một viên lọc được một tấn nước với giá là mười hai điểm Tân Hỏa.
Du Hành hơi ho khan, cổ họng khô rát, cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cậu cảm thấy sức lực của thân thể này đã đến giới hạn, giờ còn có thể chống đỡ là hoàn toàn dựa vào ý chí.
Cậu mua một cái “Làm sạch đa năng”, cũng là một cái bình sứ tròn tròn, viên thuốc bên trong to bằng quả nhãn lớn.
Cậu mang theo thùng rỗng một mình chèo ra ngoài, cuối cùng quay về với một thùng nước sạch.
“Cậu lấy nước từ đâu thế?” Bọn Lý Lệ kinh ngạc, nhìn thấy nước đều nhảy cẫng lên.
Du Hành cười cười: “Trước hết đừng hỏi, tôi uống rồi không sao cả, nhanh nấu lên cho Bình An lau người thôi.”
Nước sạch đã kéo mọi người ra khỏi miền u ám, thoáng chốc họ tràn đầy sức lực.
Mọi người lấy cồn nhóm bếp, nấu nồi nước tắm, trong chốc lát như sống lại.
Lau người cho Ngũ Bình An hai lần, rồi đút cho thằng bé chút nước và sữa bột, đến hơn ba giờ khuya, thằng bé đã hạ sốt, ngủ rất ngon giấc. Những người khác cũng ra sức mà uống cả bụng nước, rồi húp chút cháo để làm yên lại dạ dày.
Lúc nhàn rỗi, lại không tránh khỏi vấn đề nguồn gốc của nước.
“Tôi dùng sữa bột để đổi. Thấy tòa nhà bên kia không? Lúc trước còn mưa, người ta chứa được rất nhiều nước, tôi đổi được một bình.” Du Hành hời hợt nói.
Du Hành viện ra lý do, dù rằng có lỗ hổng lớn nhưng thấy Du Hành tỏ vẻ không muốn giải thích, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
“Như vậy thì lời quá!” Lý Lệ trong lòng không tin, nhưng đây là chuyện có lợi cho bản thân, không nên vô lý truy tìm bí mật của người khác. Cô đón lấy lời của Du Hành, chuyển đề tài: “Cũng may Bình An của chúng ta sắp lớn rồi, ít sữa bột đi một chút cũng không sao, lúc đó chúng ta có thể nấu cháo cho nó ăn.”
Cô giảng giải kỹ càng cho Ngũ Thường Hân xem cháo phải nấu như thế nào. Vả lại Ngũ Thường Hân cũng có ý chuyển hướng đề tài, phối hợp trò chuyện.
Trọng tâm câu chuyện liền dời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!