Bệnh Ngược - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Bệnh Ngược


Chương 21


Đã lâu rồi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên tôi rất vui, nhìn nơi này ngắm chỗ kia, tôi vừa ngạc nhiên với hoa cỏ trong sân vườn, vừa cảm thán Diệp Tàn Sinh hóa ra là kẻ có tiền.

Đêm tối nên nơi này đã lên đèn, ánh đèn mông lung vàng vọt rải rác trên những khóm hoa đan xen nhau. Thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu quanh quẩn lòng tôi, sản sinh ra niềm cộng hưởng quái lạ. Là do tôi đã lâu rồi chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên cảnh tượng này làm tôi thấy nhớ rất nhiều.

Cậu thong thả bước sánh vai bên tôi, dù sao cũng không phải trai gái nên chúng tôi không dắt tay nhau, cũng chẳng nói lời nào, cứ lặng lặng mà bước đi, khoan thai tĩnh lặng. Đây là lần đầu tiên tôi đi tản bộ với cậu.

Đi đến chỗ con đường lát đá cuội thì tôi liền bước không xuôi nữa, nhưng ít nhất vẫn có thể đi, Diệp Tàn Sinh kế bên kìm nén đến cuống người, tôi biết cậu muốn cười nhưng không dám cười…

Quái, tư thế bước đi của tôi buồn cười đến thế sao?

Tôi nhìn thấy cây cổ thụ nghiêng vẹo trước mặt liền liều chết đi đến đó, thầm nghĩ trong lòng lúc ở nhà nhìn ra ngoài cũng không thấy con đường này dài lắm, vậy mà đi được “bảy bò tám lết” bước chân xong thì suýt chút nữa lấy mạng tôi…

Chân vốn không còn sức, hư không trống rỗng, loại cảm giác bủn rủn truyền đến từ hai chân cứ như bọt khí trong nước có ga, chúng không ngừng dâng lên não, giày vò người vô cùng…

Tôi lén nhìn cậu, thấy cậu nhịn đến đau khổ, tôi liếc xéo, “Dìu tôi.”

Cõ lẽ hiếm khi thấy tôi chịu thua nên cậu ôm lấy tôi, vẫn là cái loại tư thế đầu hướng xuống dưới, tay ôm lấy mông lên, tôi thét kinh hãi ôm cổ cậu mắng to.

“Thằng quỷ muốn hù chết tôi à!”  

“Muốn đi đến chòi nghỉ mát ở kia phải không.” Trong lời nói của cậu lộ ra vẻ sung sướng, nhanh chân bước về trước.

Đầu tôi chốc xuống dưới, hai mắt nhìn mái tóc của mình dập dờn ngang của chân cậu mà câm nín. Trái lại cậu đi rất vững, nhưng mà cái tư thế chốc đầu này quá thách thức thể năng của tôi, không bao lâu tôi đã thấy sao bay vòng vòng trước mắt, đầu sung huyết…

Mãi đến tận lúc được cậu thả lên ghế ngồi, đầu tôi vẫn choáng váng không tỉnh được.

“Vân Sanh, anh đừng sợ em hay hận em, thật sự anh đối với em rất quan trọng.” 

Câu nói này truyền đến đầu tôi làm nó vốn đang trong trạng thái tự do bay nhảy đã lập tức tỉnh táo, mắt đã nhận ra được người đứng trước mặt, tôi bất đắc dĩ, không biết làm sao trước bất an của cậu.

“Ai nói với cậu tôi sẽ hận cậu, thật là bận tậm vớ vẩn!”

“Không ai nói cả, em chỉ là sợ anh sẽ không chịu nổi em.”

Cậu hoang mang ngồi kế tôi, câu nói này làm tôi chợt nghĩ đến cái người “bạn gái” Đông Ngạn nói đến.

“Tàn Sinh, cậu nghe tôi nói.” Tôi nghiêm túc nói: “Tôi tuyệt thực như thế không phải vì tôi sợ cậu, căm cậu, muốn rời khỏi cậu. Mà ngược lại, tôi là bởi muốn sống thật tốt với cậu, nên mới phải dùng đến cái thủ đoạn đó để cuộc sống của chúng ta thoáng ra bớt, tôi nói những câu kia là khích cậu thôi, cậu đừng để trong lòng. Còn nữa…”

Tôi thoáng chuyển người đến gần cậu, hôn lên khuôn mặt tinh xảo mịn màng không có lỗ chân lông: “Cậu đối với tôi cũng rất quan trọng.”

“Vân Sanh…”

“Ừm?”

“Nếu một ngày nào đó em làm chuyện tổn thương đến anh, vậy chắc chắn cũng vì em quá quan tâm anh.”

“Tôi biết.”

Tôi biết, trong lòng cậu bạo lực tổn thương đồng nghĩa với yêu thương, vậy nên tôi chỉ sẽ phản kháng lại với đau đớn chứ sẽ không vì đau đớn mà căm hận cậu.

Tôi với cậu ngồi trên ghế cùng ngắm bầu trời âm u, dù trời đêm có u ám như thế tôi vẫn có tâm tình rất tốt.

Sân nhỏ này yên tĩnh an bình, có loại cảm giác như tiên cảnh nhân gian. Bấy giờ đột nhiên trời đổ mưa tí tách tí tách, may là không có gió lớn, hạt mưa cũng chỉ có thể thích thú nhảy nhót ngoài tán bạt thôi, nhưng thật ra trong cái chòi nghỉ mát này cũng rất khoan khoái.

Đã lâu rồi không ngửi thấy mùi vị khoan khoái như này, nó thanh tân, mát mẻ…

Mưa rơi tí tách, chúng không còn kiểu hung hăng buông thả như lúc hè nữa, mưa bây giờ có thể tính là mưa thu, hương vị thanh tân này phả vào mặt, tôi hít một hơi thật sau, quay đầu nhìn sang Diệp Tàn Sinh thì phát hiện cậu đang nhìn thẳng tôi đến xuất thần…

“Sao thế?”

“Thật đẹp…”

“Hử?”

Tôi mở to hai mắt nhìn cậu giơ tay lên đặt trên trán tôi, vuốt tóc tôi im lặng nhìn tôi, tim tôi không kìm nổi mà dần đập nhanh, đôi mắt thanh khiết của cậu dường như có thể hút linh hồn của người khác vào, chúng sâu đến ngỡ ngàng…

Tôi tát nhẹ đẩy mặt cậu ra, lúng túng không nói nên lời, cái mặt trần trụi không biết kìm nén của người con trai trước mắt làm tôi dần ngượng ngùng.

Tôi giả vờ bình tĩnh, vuốt lại mái tóc rối trên trán lẩm bẩm: “Tóc ngày càng dài rồi, tìm lúc nào đó cậu đi hớt bớt với tôi đi…”

Cậu chẳng chút xấu hổ nào bắt lấy cái tay đang đẩy trên mặt cậu, tiếp đó dưới ánh mắt vô cùng sửng sốt của tôi hôn lên lòng bàn tay tôi.

“A!”

Tôi ngớ ra, cơn tê dại khác thường lan khắp cơ thể làm tôi run người.

Cậu thuận thế bắt nạt tiếp, xích đu này tuy lớn nhưng hai thằng đàn ông chen chúc ngồi lên cũng đã không nói nổi rồi, tôi giãy dụa, đầu gối vô ý đẩy vào người cậu, kết quả đụng tới chỗ nguy hiểm nào đó…

Cậu lay động một hồi, đôi mắt đen kịt nhìn tôi, rồi như hổ đói vồ mồi cắn lên cổ tôi, lúc này thần trí cậu còn rõ ràng nên cắn không đau lắm, cảm giác dính ngấy nháy mắt lan tới chỗ cổ áo tôi…

“Dừng lại cho tôi, Diệp Tàn Sinh!!” 

Tôi cứng đơ người không dám cựa quậy gì, cái chỗ mới vừa vô ý chạm tới ấy vậy mà cứng rồi!!

Cái thằng quỷ nhỏ chết tiệt, chỗ nào cũng có thể động dục!

Cậu ấy vừa gặm cắn cổ tôi vừa kéo quần áo tôi, hô hấp cũng càng lúc càng nặng: “Vân Sanh, cho em làm…”

Câu này vừa bật ra liền khiến lòng tôi kinh hãi, cái chỗ này, cái thời tiết này, tôi cũng chẳng thể bảo cậu đi vào bụi cỏ dưới trời mưa để giải quyết! Nhưng nếu lại bị cậu làm thêm một lần nữa, thì tôi chẳng phải không cần đi đường nữa rồi sao!

Tôi còn muốn đi ra ngoài dạo nữa mà…

Trước hết tôi dùng tay giải quyết đã? Cậu ấy làm sao có thể nhịn mà không chạm vào tôi chứ!!

Đáng chết! Tôi nắm đầu cậu, đầu óc nóng lên, khẩn thiết nói: “Đừng kéo đồ tôi nữa, tôi dùng miệng, dùng miệng!”

Nói xong tôi cũng tự sững sờ, mà cậu càng phấn khích hơn…

“Thật?” Cậu hỏi, chất chứa sự hưng phấn.

“…” Thở dài, tôi gật gật đầu…

Cậu đứng dậy, liếm khóe miệng đứng trước mặt tôi, rõ ràng trông chỉ như một đứa trẻ mà lúc đụng chạm đến sắc dục thì lại khêu gợi chết người!

Tôi ngẩng đầu, vừa mới đối diện với ánh mắt cậu liền miễn cưỡng quay đầu đi, dù có làm vậy thì cũng không quét được hình ảnh cậu trong đầu tôi. 

Tóc cậu cũng khá dài, nhưng không “giương nanh múa vuốt” như tóc tôi, mái tóc đen của cậu ngoan ngoãn thuận theo dán sát vào đường cong nơi cổ cậu, tóc mai bên tai càng làm tôn lên đường nét tinh tế của cậu…  

Trong màn đêm, dưới ánh đèn, mặt cậu hiện rõ vẻ mong chờ…

Trời đổ mưa lớn hơn, hơi ẩm lạnh lẽo chậm rãi bao quanh chúng tôi, rồi hạt mưa lớn dần, đôi lúc bắn tóe lên da thịt lộ ra của tôi, làm tôi không khỏi rùng mình…

Tôi nhìn đũng quần cậu thật lâu mà không một động tĩnh…

“Vân Sanh…”

Cậu ấy dùng giọng nói có vẻ đáng thương thúc giục tôi, nhưng cái tay để trên đỉnh đầu tôi lại không chút ý tứ buông tha nào. Tôi mắng, xem như cậu lợi hại, biết tôi thích mềm không thích cứng…

Tôi khẽ cắn răng cởi thắt lưng cậu ra, kéo khóa kéo… Theo động tác của tôi, tay cậu cũng không chịu yên tĩnh mà dao động ở cổ, cằm, gò má tôi…

“Nhanh nhanh, khó chịu…”

Giọng cậu tràn đầy gợi cảm từ tính, kết hợp với tiếng mưa rơi xung quanh lại càng thêm mê hoặc.

Chuyện như vậy tôi chưa từng làm, nhưng đương nhiên có từng xem phim rồi.

Nhìn vật đã phấn chấn trước mặt, tôi cứ thế thất thần. Trước đây chưa từng nhìn kỹ thứ của cậu, chẳng lẽ từ đó đến giờ cây thước đo này thật sự đi vào mình sao? Tôi nuốt từng ngụm nước bọt, nhận lệnh nuốt vật đó vào…

Mùi vị nồng làm tôi lập tức cau mày, nuốt được một nửa thì không biết làm sao nữa, liếc mắt lên nhìn Diệp Tàn Sinh, cậu ta, cậu ta híp mắt nhìn chằm chằm tôi, ác ý muốn thúc tới, thứ thô to của cậu trực tiếp đẩy vào yết hầu tôi làm tôi muốn nôn ra…

“Ư!”

Lúc này đầu lưỡi tôi không thể chuyển động linh hoạt, nó bị thứ kia đè lên làm tôi khó chịu chỉ muốn phun ra, thật không biết trong phim mấy cô gái làm ra vẻ hưởng thụ kia có cảm giác thế nào!

Tôi lấy đầu lưỡi chặn lại không cho thứ đó xâm nhập vào nữa, mà hành động này lại làm Diệp Tàn Sinh hít sâu một hơi, thấy bụng dưới cậu hóp lại, tôi thầm kêu không ổn rồi nhưng đã không kịp, cậu nắm lấy tóc tôi, đè đầu tôi lại thúc sâu vật đang bị chặn lại vào…

“Ư!!”

Tôi chống hai tay lên đùi cậu để giảm bớt thống khổ, nhưng cậu đang ngồi trên ghế, còn tôi căn bản không thể sử dụng sức nổi, chỉ có thể mặc cậu một tay nắm tóc tôi, tay kia giữ má tôi tàn phá khoang miệng tôi….

Khoang miệng càng lúc càng đau xót, nhưng cậu lại ngày càng hưng phấn, không ngừng đâm vào rút ra trong miệng tôi. Cậu ấy không hề lo lắng chút nào đến cảm thụ của tôi, cậu vẫn luôn như thế, không thay đổi được việc dùng bạo lực để thể hiện tình yêu…

“A… Đủ, đủ rồi…”

Tôi cảm giác đã rất lâu rồi, ngay cả khoang miệng cũng dần bị cậu làm cho đau đớn, nước miếng tràn khỏi khóe miệng, tôi chật vật chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, nhưng thứ trong miệng lại hoàn toàn không có xu hướng yên tĩnh…

Mưa vẫn rơi, tiếng mưa tí tách tí tách rớt xuống đồ vật, đan xen với tiếng nghẹn ngào thống khổ của tôi và tiếng thở dốc ồm ồm của cậu, chúng đánh vào xương cốt tôi…

Rõ ràng đang là một buổi tối lạnh lẽo, nhưng giờ đây lại trở nên vô cùng mê loạn…

Đầu óc dần thiếu dưỡng khí, trước mắt cũng dần mờ ảo, vật trong miệng càng lúc càng tàn nhẫn thúc vào, tóc bị người nắm lấy, cằm lại bị nắm chặt, tình trạng như vậy thật tồi tệ…

Hai tay vô lực của tôi phải vịn lấy vạt áo cậu mới không ngã sấp xuống đất, dần dần thấy được thứ trong miệng đang run rẩy, ý thức được sắp phát sinh chuyện gì nên tôi ráng dùng hai tay đẩy đẩy eo Diệp Tàn Sinh, ư ư ra hiệu cậu rút vật đó ra, lại bị cậu thẳng thừng áp gáy tôi sát lại.

“Vân Sanh!” Cậu gọi tên tôi rồi thả lỏng phần eo…

Thứ đó càng xâm nhập sâu vào trong yết hầu làm nước mắt tôi gần như rơi hết xuống, lập tức có một luồng nhiệt ấm nóng phun vào trong cổ họng tôi…

Kết thúc.

Tôi vô lực ngã quỳ trên đất ói ra, răng chua chua, miệng đầy mùi tanh, chỗ sâu trong yết hầu đau rát, còn cái người gây ra họa này lại nhanh chóng lấy lại tinh thần ngồi xổm xuống giúp tôi thuận khí, tôi ứa nước mắt nhìn cậu, mạnh mẽ trừng một cái, nhưng cậu lại chẳng chút hối cải nào kéo đầu tôi đến lấp kín miệng tôi!

“Ừm! Tàn…”

Thứ cậu bắn ra vẫn còn sót một ít trong yết hầu, cậu lấp kín rồi thuận thế bắt nạt tiếp, “công thành đoạt đất” chiếm lấn khoang miệng tôi.

“Không muốn…”  

Sau gáy bị người đè lên, cậu không ngừng làm nụ hôn này thêm sâu, mãi đến tận khi vững tin tôi nuốt hết thứ kia rồi thì mới thả tôi ra, tiếp đến trưng vẻ mặt đầy vô tội nhìn tôi…

Mà trên mặt còn đỏ ửng như mèo ăn vụng…

Tôi mệt đến mức chả còn sức để mắng cậu, không trách ai chỉ trách mình quá ngu, lúc đó nói dùng tay là được rồi, khốn kiếp!

“Xin lỗi, lại làm đau anh.”

Nếu như hiện giờ cậu là một chú chó thì chắc sẽ cụp hai tai xuống, điên cuồng lắc lắc đuôi, dáng vẻ như làm sai chuyện gì đó. Cậu ta như thế làm khí nóng bốc lên trong tôi lập tức bị dập tắt, song chợt nhớ đến con Đậu Phộng u oán ở nhà, sau đó mới đưa ra kết luận, quả thật là cá mè một lứa!

Thở hổn hển một hồi lâu, tôi mới tìm được chút sức nói: “Xin lỗi có ích không? Cậu có sửa được không?”

“Không thì lần sau đến lượt em giúp anh?”

Tôi nhìn cậu, tầm mắt chạm vào vật dưới đũng quần cậu, liền nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác nói: “Trước tiên cậu mặc quần vào đã.”

“Vân Sanh…”

“Ờ?”

“Đừng rời bỏ em…”

Tôi quay đầu lại nhìn cậu, lau chất lỏng ngoài khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Ngày nào đó cậu không cần tôi nữa, tôi sẽ tự rời đi.”

Vừa nói xong, người kia lại như con sói đói vồ mồi vồ đến đây, trong sân chòi chỉ có mỗi tôi và tên quỷ đấy…

Chuyện trong sân tôi nhất định sẽ không để cậu quá đắc ý. Về đến nhà lại bị Đậu Phộng đuổi theo cắn, sau đó Đậu Phộng bị Tàn Sinh hạ lệnh bỏ đói hết một ngày, tôi lại kéo Tàn Sinh đi bộ, vân vân, những cái này không cần bàn đến nhiều, then chốt là cái câu nói trước lúc ngủ của Diệp Tàn Sinh, cậu nói, Vân Sanh, ngày mai em giúp anh cắt tóc nha
Câu nói ấy làm tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cũng chỉ có thể quy vào cái câu nói mà tôi thuận miệng nói ngày hôm qua.

“Tóc ngày càng dài rồi, tìm lúc nào đó cậu đi hớt bớt với tôi đi…”

Dựa theo tính cách của tên quỷ Diệp Tàn Sinh, cậu ta mà chịu cho tôi xuất đầu lộ diện đi ra ngoài đã là không dễ rồi, còn muốn bảo cậu để người khác cắt tóc cho tôi chắc không khác gì cực hình với cậu quá…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN