Bệnh Ngược - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Bệnh Ngược


Chương 26


Tỉnh lại rồi, mí mắt tôi nặng nề không nhấc lên nổi, mất hồi lâu mới nhấc nó lên được, nhưng vừa mở mắt ra liền bị ánh nắng chói chang phải nhắm mắt lại ngay, tôi đã nằm bao lâu rồi…

Dần thu hồi mạch suy nghĩ về lại trong đầu thì tôi mới nhớ ra mình bị Thương Phàn lôi về.

Nhớ đến đây, tôi mặc kệ ánh nắng chói gắt mà cố mở mắt ra, ánh mặt trời làm trước mắt tôi chỉ là một mảng trắng xóa, hồi lâu mới xuất hiện chút sự vật, tôi quan sát xung quanh.

Một căn phòng xa lạ, quả nhiên đã bị gã bắt đi rồi, Thương Phàn…

Vậy bây giờ thật sự đang ở Hồng Kông ư?  

Tôi nghiến răng, muốn ngồi ngậy khỏi giường nhưng phát hiện chỉ nắm chặt hai tay lại thôi cũng không làm được!

Thần kinh phút chốc kéo căng, tôi thử động người thì nhận ra mỗi một nơi trên cơ thể đều vô cùng yếu, không có lực…

Tôi căng thẳng nhìn bốn phía, trang trí rất phục cổ, giường lớn mạ vàng, trên đỉnh đầu còn có tấm rèm sa mỏng vàng, rất giống với giường ở cung điện Anh, tôi phỉ báng trong lòng, cũng thật là một hứng thú buồn nôn!

Nơi này có đầy đủ mọi thứ, bốn góc tủ đầu giường đều chạm trổ, kế bên giường là kệ sách chất đầy các loại sách dày cộp, cái bàn ở cạnh xem qua giá trị cũng không nhỏ.

Thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi, tôi chống đệm gường vật lộn muốn ngồi dậy, nhưng hai tay chẳng dùng được sức, thế nào mà chỉ đứng dậy thôi cũng không nổi.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, tôi không thể không thừa nhận hai tay run run của mình quả thật không chống nổi người mình dậy, một cơn run ở sau làm cơ thể tôi ngã trở lại giường, tôi thở hổn hển nhìn màn giường, tim như bị dao cắt.

Tôi trốn không nổi, đây là phản ứng đầu tiên của tôi.

Đầu nhớ lại thủ pháp Bát Linh dùng khi ấy giống hệt với Tây Ngạn, Tây Ngạn là sát thủ từ trại huấn luyện ra, lẽ nào tên Bát Linh đó cũng đi ra từ nơi đó?   

Đáng hận, bị mắc kẹt ở đây nên tôi không cách nào biết được tình huống của Diệp Tàn Sinh.  
Cái lần tôi đến trường học cậu về không tìm được tôi, tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt sau đó của cậu, vô cùng điên cuồng rồi lại tràn ngập bi thương.

Cậu nói, cậu muốn điên rồi…

Trong khoảnh khắc đầu chợt thoáng qua dòng hình bóng của cậu, lãnh đạm, lạnh lùng, ngu ngốc, cục súc, tàn bạo, diễm lệ…

Lần này, nếu cậu bình an trở về mà không nhìn thấy tôi thì phải làm sao?

Nội tâm tôi bấp bênh vô cùng, tôi bình tĩnh không nổi, tim đập bình bịch làm lòng tôi gọi ầm ĩ…

Không được! Tôi phải về, chết cũng phải về, lấy năng lực của cậu nhất định sẽ không bị sao, cậu ấy chắc chắn sẽ tìm được tôi! Tôi muốn đi tìm cậu ấy!

Hai tay nắm chặt ga trải giường, tôi lần mò ra cạnh giường, giống hệt như con sâu lông đang uốn éo giãy dụa sắp chết.

Di chuyển đến cạnh giường, chầm chậm thò một chân xuống mép giường, thử đạp chân xuống mặt sàn, cảm giác không chân thực làm tôi như đang đạp lên đám mây không có nổi tí sức nào.

Chết tiệt, cơ thể này ngày càng nặng như khối sắt vậy.

Tôi khó khăn muốn vươn tay lên tủ đầu giường để mượn lực chống người dậy, tôi nhất định phải, nhất định phải rời khỏi nơi này!

Chầm chậm từng chút một di chuyển trên giường, chật vật đến mức không tưởng, khắp người đã đổ đầy mồ hôi hột.

Thế nhưng, thực ra thì tôi vẫn đánh giá quá cao năng lực của bản thân, lúc hạ cái chân còn lại xuống giường thì tay tôi vẫn chưa với được tới tủ đầu giường.

Trong chớp mắt tôi mất cân bằng, bởi vì tôi căn bản không cảm nhận được xúc cảm đặt chân lên sàn, cái loại hoảng hốt đáng sợ ấy cuốn sách đầu óc tôi, nuốt chửng ý thức tôi…

Hai tay quơ đại lấy đồ vật nhưng cũng không nắm được thứ gì, tay không có sức lực gì cả.

Người tôi cứ như thế rơi xuống sàn có trải thảm nhung lông dê, tạo ra tiếng vang trầm nhỏ.

Tôi không thể động đậy nổi…

Cái cảm giác vô lực này tôi chưa từng trải qua, lúc tuyệt thực lần trước cũng không có hư không vô lực như này, đầu chợt nhớ lại cái chất lỏng màu xanh lam nhạt trong ống tiêm đêm đó…

Đáng giận!!!        

Muốn vung hai tay đập lên sàn cũng không làm được, tôi nằm nhoài ra đấy, vô cùng rối, lẽ nào thật sự cứ như vậy mặc người kia muốn gì cứ lấy? Đùa à!!!

“Lộp cộp, lộp cộp.”

Tôi run người, là tiếng bước chân! Hơn nữa càng lúc càng rõ, càng lúc càng nặng.

Âm thanh thông qua sàn nhà truyền đến rất rõ ràng, tôi thậm chí có thể cảm giác được sàn nhà nhẹ rung…

Có phải Thương Phàn không?!

Tôi trừng lớn hai mắt, nằm trên sàn sợ đến đòi mạng, không sai, là sợ hãi thế đấy…

Cảm giác của tôi dành cho gã xưa nay đều là mãnh liệt không thể kháng cự, gã không hề có một chút gì gọi là ân tình nhưng lại làm ra vẻ như thánh nhân.

Rõ ràng là một tên ác quỷ!     

Tôi thậm chí không biết có nên hỏi gã chuyện liên quan đến Diệp Tàn Sinh hay không, tôi sợ mình nghe thấy đáp án không muốn nghe… Trong lòng tôi cậu ấy nhất định không có chuyện gì cả, nhất định vẫn còn bình an.

Nhất định sẽ đến đón tôi!!!

Bước chân càng lúc càng đến gần, đúng lúc mặt tôi lại quay lại với cửa, loại tư thế này làm tôi không nhìn thấy được bộ dáng của người đến, vậy nên tình huống thế này càng làm tăng thêm nỗi sợ trong tôi…

Thính giác dưới cảm xúc hồi hộp lại càng nhạy hơn. Lúc này, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, tim tôi cũng ngừng theo, kế tiếp là tiếng mở cửa…

Đi kèm với tiếng mở cửa khẽ là cơ thể run rẩy kịch liệt của tôi, tôi vẫn không thể cựa quậy.

Bước chân bước đến chỗ tôi.

Cuối cùng đứng cạnh tôi: “Không nghe lời thế à? Trời lạnh, nằm trên đất sẽ cảm đấy.”

“Thương Phàn…”

“Không sai, đầu óc vẫn tỉnh tảo nhỉ. Xem ra em hưởng thụ Lam Yêu lắm.”

Gã cúi người bế tôi vào trong ngực gã, cái cơ thể mềm nhũn này vắt vẻo trên người gã làm tôi vô cùng chán ghét, tôi trừng mắt nhìn gã: “Lam Yêu là cái gì?”

Gã không nói gì chỉ cười khẽ, rõ ràng trông vô hại như thế nhưng lại làm tôi có loại cảm giác lạnh lẽo của tháng 9: “Đương nhiên là để em ngoan ngoãn vâng lời tôi rồi.”

Gã thong thả bế tôi lên giường, kéo tấm chăn tơ tằm bên cạnh đắp lên người tôi: “Giống như em bây giờ này.”

“Ông!” Lẽ nào gã định để tôi sống như đống bùn nhão thế này?!

“Yên tâm, Lam Yêu không có bất kỳ tác dụng phụ nào với thân thể em đâu.”

Tôi kéo ống tay áo gã: “Ông phí công tốn sức như vậy để làm gì hả?!”

Tôi không hiểu, rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, cớ làm sao lại vì tôi mà làm đến mức này?

Sắc mặt gã khẽ đổi, bắt lấy cánh tay đang nắm ống tay áo gã của tôi kéo lên, rồi ôm người tôi bế lên đùi, giữ cằm tôi quay mặt tôi sang chỗ tủ đầu giường.

“Nhìn ảnh đi.”

“!”

Máu khắp người tôi như đông cứng lại, người trong tấm ảnh đó là…

Rất giống tôi, nhưng lại không giống tôi, tôi không đeo kính, hơn nữa tấm ảnh này rõ ràng đã được chụp từ lâu, đứng cạnh người đó là Thương Phàn lúc trẻ ư?

“Giống em chứ?”

“…” Suy đoán trong lòng làm tay chân tôi lạnh ngắt.

“Người đó là cha em.” Tay gã dời xuống chậm rãi thò vào trong áo sơ mi của tôi, từ cổ truyền đến hơi thở của gã, rồi giọng gã vang lên: “Đồng thời cũng là người đời này tôi yêu nhất.”

“Biến thái! Không, tôi không muốn…” Tôi lắc đầu, giọng run run, khống chế không được mà run rẩy.

Tay gã từ bên trong lần mò cởi cúc áo tôi ra, động tác dịu dàng, thong thả ung dung, nhưng cánh tay đang trói eo tôi lại cứng như sắt không cho phép tôi chống cự, cảm giác vô lực như này làm đáy lòng tôi dâng lên nỗi sợ.

Tôi không thể!!

Tay tôi run run nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo mình, nhưng một chút sức cũng không có, vô lực như vậy thật làm người tuyệt vọng…

“Tiểu Phó…”

Gã mở to mắt nhìn tôi, chợt sửng sốt nâng mặt tôi lên gọi.

“!”

Ngay lập tức cảm giác chán ghét xộc lên đầu, tôi quay mặt đi: “Tôi là Phương Vân Sanh!”

Khí áp nhanh chóng giảm xuống, bầu không khí ngưng tụ, dịu dàng vừa rồi của gã tan thành mây khói, một giây sau người tôi bị quăng lên giường, gã lừa gạt: “Hiện tại không phải, sau này phải là được.”

“Đồ điên!”

Lẽ nào gã muốn cải tạo tôi thành cha tôi hay sao?!

Phương Vân Sanh là người duy nhất, tuyệt không không làm kẻ thế thân!

Ngực bị đè lên, gã nắm mép quần kéo thẳng nó xuống, quần lót bị gã kéo đến đầu gối, tôi giật mình trừng lớn hai mắt nhìn gã…

Không, ngoại trừ Diệp Tàn Sinh ra thì bị kẻ khác nhìn thân thể khiến tôi vô cùng buồn nôn…

“Đây là ý gì?”

Hai đùi bị banh ra, có thứ gì đó chỉ vào trong bắp đùi tôi hỏi.

Tôi cười mỉa, hai mắt căng thẳng nhìn Thương Phàn: “Không nhìn ra được sao? Là tên của Diệp Tàn Sinh, tôi vĩnh viễn chỉ là Phương Vân Sanh của Diệp Tàn Sinh!”

“Ha ha ha, bị người đối xử như đồ vật thấy rất thoải mái à?”

Nhìn đôi mắt đen trào phúng của gã, tôi dữ dằn nói, “So với làm kẻ thế thân cho ông thì tốt hơn nhiều”

“Em có tin ngày mai tôi sẽ dùng tên mình để thay thế nó không!”

“Ông dám!!”

Người tôi bật dậy lại bị gã đè xuống, một tay khác của gã lướt trên người tôi, nhắc tôi nhớ kỹ: “Tôi ghét trên cơ thể này có vết thương gì, đặc biệt là dấu vết của kẻ khác!” Tay gã dừng lại trên dấu cắn ở xương quai xanh của tôi, lần mò nó đến mức làm tôi kinh động rùng mình.

Cơ thể tôi tôi tự biết, những dấu hôn cắn trên đấy chưa bao giờ biến mất, lúc tắm rửa nhìn vào gương tôi còn khó tránh khỏi than thầm mà, oán hận cậu ấy cứ cắn mà không biết kìm chế, nhưng giờ tôi lại thật hận cả người mình không lưu đầy dấu vết cậu ấy tạo ra…

“Em xem tôi có dám không!”

“Á!”      

Vật trước ngực bị người nắm, nói không có cảm xúc gì là không đúng, nhưng tôi ngoại trừ dùng hai tay nắm chặt mớ tóc trước trán gã thì cái gì cũng không làm được, cơ thể hệt như bị đào móc ra, cam chịu không làm gì được, phẫn hận bị một kẻ mình không yêu xâm phạm.

Bây giờ tôi chẳng khác nào một con cá nằm trên thớt cả.

Chí ít cá còn có thể giãy dụa, còn tôi một chút việc như thế cũng không làm được, y hệt như tình cảnh ngày đó gã cường bạo tôi…

Hai khung cảnh trùng hợp gần như chiếm lấy lý trí tôi…

Cửa sau chợt khác thường, là ngón tay!

“Run đến thế?”

Giọng nói tà mị vang lên bên tai, mà ngón tay gã lại dạo quanh chỗ ấy, gã gần tôi trong gang tấc… Rõ ràng một người lạnh lùng bất cần như thế mà lại làm ra chuyện như thế này.

Gã dùng một tay trói hai tay cổ tay tôi lại, người tôi giật bắn ngạc nhiên thốt ra: “A ừm!”

Tay gã không có dấu hiệu nào đã đâm vào trong tôi, kéo da thịt xung quanh sưng đỏ lên làm nó thít chặt lại không cho vật lạ xâm nhập vào.

Trước mắt trở nên đỏ ngầu.

Bên tai là giọng nói khêu gợi của gã: “Sưng như vậy, nóng như vậy, em với nó làm trong bao lâu rồi hả?”

“Á!”

Giọng gã trầm xuống, ngón tay trong cơ thể tôi cong lên, nhấn lên vách hang làm tôi đau nhói, là chỗ lần trước bị nứt ra ư? Chết tiệt…

Không có gel bôi trơn mà còn không có chút tình cảm nào, ngón tay gã cứ như thế phóng túng tàn phá trong tôi, mỗi một phút mỗi một giây đều quá mức khó khăn. Mồ hôi dần túa ra, cơ thể tôi vẫn căng thẳng…

“Từ nay về sau, em chỉ có thể sống trong thế giới của tôi, trở thành người của tôi.”

Hai đùi bị nhấc lên, tay tôi quấn vào ga trải giường, “Nghĩ hay lắm…”

“!!”

Tôi cắn chặt môi, một giây sau thứ cứng chắc của gã dần dần đâm vào lối vào, da thịt chỗ ấy vô cùng khô nứt, kết hợp với thứ nóng rực chen vào cơ thể tôi có khác nào một cây gậy sắt muốn đâm phá người tôi đâu…

Không thể so sánh với kiểu lập tức đâm vào, kiểu ma sát này làm tinh thần tôi chịu đủ loại dằn vặt, tôi có thể nhìn thấy hai chân bị gã nhấc lên của tôi đang không ngừng run rẩy, làn da gần như trắng bạch trong suốt.

“Quá, quá đau, dừng, dừng lại…”

Hai tay tôi bị gã ghìm lại, đau đớn kéo dài tập kính đến tuyến nước mắt của tôi, trước mặt mờ mịt mơ màng. Tôi không biết giờ phút này bộ dạng mình ra sao, nhưng tôi thấy rõ ràng trong mắt Thương Phàn lộ ra tia kinh sợ và lấp lánh, rồi hô hấp của gã cũng ồ ồ theo.

Gã hoạt động không ngưng nghỉ, hai đùi bị banh ra hết mức, gã buông hai tay tôi ra, cố banh hai bên mông thịt để lộ ra lỗ nhỏ, vật kia cũng tiện đà thuận theo chậm rãi đâm sâu vào trong.

Tôi lắc đầu, gã lại hưng phấn, phảng phất như tôi có thể nhìn thấy hình bóng của người khác, là “Tiểu Phó” trong mắt gã.

Cảm giác tuyệt vọng chớp mắt nhấn chìm tôi, câu nói “Em chỉ có thể sống trong thế giới của tôi” tàn nhẫn biết bao…

Bây giờ chắc tôi đang ở Hồng Kông, nếu Diệp Tàn Sinh sống sót, cậu ấy sẽ nghĩ tôi đang ở Hồng Kông, Hồng Kông nhiều thành phố lớn như thế, nhiều đường phố như thế, nhiều tòa nhà như thế, cậu ấy làm sao biết tôi đang ở căn phòng nào…

Nhưng mà, nếu cậu còn sống cậu nhất định sẽ đi tìm tôi, liều mạng tìm được tôi, vậy nên tôi nhất định phải chờ cậu, cậu đã nói không có tôi cậu sẽ điên mất cơ mà.

Nhưng mà, nếu cậu chết rồi, tôi có ở đây vĩnh viễn cũng không được cậu đến tìm, tự do, tình yêu, mất tất hết tất thảy chỉ trong một đêm.

Cằm bị người nắm, mặt bị kéo đến đối diện với gã, đập vào mặt tôi là gương mặt thành thục, khôn khéo, anh tuấn, kèm theo đó là mạnh bạo chiếm giữ phá hủy cơ thể cùng tâm hồn tôi…

“Nhìn cho rõ! Là ai đang tiến vào cơ thể em, không được phép nghĩ đến những kẻ khác!”

Ngay cả nghĩ thôi cũng không được à? Đúng là quản rộng quá nhỉ…

Tôi rất rõ thân thể này đã sớm tan vỡ dưới tay của Diệp Tàn Sinh, mà hiện giờ tâm cũng đã tan vỡ theo.

“Cậu ấy… còn, sống không?”

Biết có lẽ gã sẽ nói thẳng Diệp Tàn Sinh chết rồi để cắt đi nhớ nhung của tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng, lòng người thật yếu đuối. Đồ vật như kìm gắp than trong cơ thể lại lần nữa đâm vào, mang theo từng cơn đau nhói. “Diệp Tàn Sinh?” Tên cậu ấy vang lên từ miệng kẻ khác làm tôi có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời người rồi. “Ô a…”

Tôi ngửa cổ ra sau, không vui vẻ, không hưng phấn, tập kích dồn dập làm tôi chỉ có bi thương và đau đớn. “Em yên tâm đi, mạng nó quá lớn, bạo động lớn như thế mà không chết!” “!” Tôi không ngờ gã lại nói cho tôi biết, tôi ngơ ngác nhìn gã, không chết, còn sống! Tàn Sinh, nhanh lên, mau đến đón tôi về nhà! “Đừng có làm ra vẻ mặt nhìn thấy hi vọng như vậy, em như vậy chỉ càng làm tôi muốn xâm phạm em mãi thôi!”

Đầu gối bị giữ gập lại, chỗ nửa người dưới đã không còn cảm giác, chỉ thấy tê tê, có một thứ gì đấy không ngừng ra ra vào vào, bên tai là tiếng va chạm da thịt… “Tại sao… lại chịu… a… ha a..” Thân thể nhấp nhô lên xuống làm tôi một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, chỉ có thể liếc hai mắt nhìn rèm giường lay động với mái tóc đen phất phơ của Thương Phàn…

Dường như là săn sóc, Thương Phàn ngừng động tác lại mò lên cơ thể rịn mồ hôi của tôi ôm tôi ngồi lên đùi gã, thứ trong người tôi lại đi vào sâu thêm một chút, sau lưng như có dòng điện chạy qua, tôi trầm thấp nức nở ra tiếng. “Tò mò vì sao tôi lại không lừa em nó đã chết rồi à?” Hai bên mông bị nâng lên, tôi lạnh cả tim. “Không, á…”

Câu phủ định yếu đuối lúc này của tôi gần giống như lời dụ hoặc, vật cứng rắn lại một lần nữa thúc vào, đồng thời vật ở trước không một chút phán ứng bị gã nắm trong tay.

“Tôi còn có thể nói cho em biết, bây giờ nó đang tìm kiếm ở quanh đây, ngay cả bang của nó nó cũng không cần mà đi tìm em, em đoán thử xem, anh trai tốt của nó có bỏ qua như thế không?”

Cơ thể bị nghiền nát, một câu tôi cũng không nói được, cậu ấy đang tìm tôi, tôi biết cậu nhất định sẽ tìm tôi, nhưng thằng ngốc ấy tại sao lại có thể mặc kệ bang cơ chứ…

“Sống cho tốt, đừng có chết trước khi nó tìm được em.”

Giọng nói bên tai không còn áp sát như vừa nãy, nhưng vẫn cực kỳ tàn nhẫn. Ha ha, tôi hiểu rõ rồi, gã nào có hảo tâm đơn thuần nói tôi biết Diệp Tàn Sinh không chết, Diệp Tàn Sinh còn đang đi tìm tôi như thế…

Gã nói thế không phải cho tôi hi vọng, cái gã muốn là thân thể tôi, một thân thể sẽ không tự sát…

“Ha ha…”

“Em cười cái gì?”

“Ư, ừm..”

Cơ thể luôn luôn thành thực, dưới xoa nắn của gã nó vẫn cương lên, cảm giác tê dại ập vào sau người làm tôi chỉ có thể mềm nhũn gục trên người Thương Phàn.

“Cậu ấy… nhất định… sẽ… tìm đến tôi…”

Tôi tin là vậy.

Mà đây là câu nói sau cùng của tôi, sau đó nữa ý thức tôi dần hư ảo, lần đầu tôi thấy biết ơn cái cơ thể yếu đuối không chịu nổi dằn vặt này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN