Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 50
Nhạn Minh phẫn nộ giơ tay đẩy Trần Hi, quả thật giống như hận không thể đẩy người này biến khỏi mắt hắn.
Đáng tiếc, Trần Hi không chỉ bị Lục Phong nắm chặt một bàn tay màTư Không Dịch cũng đứng bên cạnh hắn, sao có thể để bạn tốt bị đẩy ngã? Cho nên cái đẩy này của Nhạn Minh, ngoại trừ làm Lục Phong nhìn thấy dáng vẻ như bệnh thần kinh của hắn, thật ra không có bất cứ tác dụng gì.
“Nhạn Minh, cậu làm gì đó? Tôi có chuyện muốn hỏi Trần Hi, cậu yên lặng đứng một bên đi.”
Giọng nói Lục Phong rất lạnh, chỉ là lúc này Nhạn Minh căn bản không nghe ra, hoặc là nói hiện tại hắn không thể duy trì lý trí tỉnh táo – Hắn hao phí toàn bộ tâm cơ, che giấu suốt ba năm, có thể nói chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn sắp bị phá hủy, làm sao hắn có thể bình tĩnh được? Hắn không thể để Trần Hi trực tiếp phá hủy tất cả.
“Hiện tại em rất bình tĩnh! Anh đã bị té hố tuyết ở đây một lần, chỗ này không nên ở lâu. Lục tổng, chúng ta rời khỏi đây trước đi! Nông gia nhạc đã làm cơm tối chờ chúng ta, em sợ anh lạc đường nên mới đi tìm. Ba năm trước em mất nhiều sức lực như vậy mới cõng anh ra được, lúc này nếu anh lại té xuống, em cũng mặc kệ anh!”
Lúc này Nhạn Minh không quản Trần Hi, hai tay hắn gắt gao nắm lấy Lục Phong, như là sợ Lục Phong chạy mất: “Chúng ta nhanh về đi! Được không? Được không?”
Nói xong câu cuối cùng này, giọng nói của Nhạn Minh đã mang theo tia cầu khẩn, chỉ là Lục Phong lại không giống như trước đây Nhạn Minh nói gì nghe nấy, đôi đồng tử đen kịt bình tĩnh nhìn Nhạn Minh lúc này đang hoảng loạn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nhạn Minh, ba năm trước có đúng là cậu đã cứu tôi không?”
Lúc Nhạn Minh nghe đến câu này, toàn bộ cơ thể hắn trở nêncứng ngắt, hắn cúi đầu dùng ánh mắt oán độc tà ác nhìn về hướng Trần Hi. Tên này, nhất định là tên này đã nói gì đó với Lục Phong! Đúng rồi, tên Trần Hi này nhất định là ghen tỵ hắn ba năm nay được Lục Phong nâng đỡ, cho nên mới có hành vi ghê tởm như vậy, không thể tha thứ! Không thể tha thứ! Người cứu Lục Phong làm sao có thể không phải là hắn!
“Lục Phong, em không ngờ anh còn hoài nghi chuyện ba năm trước.” Nhạn Minh bỗng nhiên bình tĩnh, cả người dường như cực kỳ uể oải và thất vọng: “Đây là chuyện mà mọi người trong công ty đều biết, lúc em cõng anh về mọi người cũng thấy. Tại sao anh lại nghi ngờ em? Là có người nói gì đó với anh sao? Rốt cuộc hắn có mị lực gì, làm anh hoài nghi cả một chuyện đương nhiên như vậy?”
Lục Phong nhíu mày, lúc này Nhạn Minh trước mặt hắn không có nửa điểm chột dạ, thoạt nhìn giống như là Nhạn Minh đã thật sự cứu hắn, nhưng… Cảm giác bị người cõng lên xuống nhiều lần, thật sự không phải là Nhạn Minh mang lại cho hắn.
Tư Không Dịch bên cạnh nheo mắt, tên Nhạn Minh này quả nhiên không phải hạng thường, dùng chiêu thức dời trọng điểm, tuyệt không cuồng loạn ứng đối, còn nói thêm vài điểm. Thế nhưng, hắn cho là những người xung quanh đều là thằng ngốc sao? Tư Không Dịch nhìn Trần Hi, ra quyết định, nếu vị này không nói nên lời, cậu liền làm bạn tốt bênh vực lẽ phải sẽ thay Trần Hi nói chuyện.
Kết quả tuy là Trần Hi không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải người dễ bị bắt nạt, sau khi Trần Hi nghe thế, cau mày nói: “Câu này của anh tôi cảm thấy rất không thoải mái, ngẫm lại thấy anh đã dời trọng điểm. Câu mà Lục tổng hỏi chính là có phải ba năm trước anh đã cứu anh ta không, nhưng anh lại trả lời rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy anh cõng anh ta về. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi, có đúng anh là người cứu hay không. Nhưng hiện tại tôi đang ở đây, anh cũng không cần trả lời. Tôi có thể thay anh trả lời, lúc ấy Lục tổng rơi xuống hố tuyết, là tôi phát hiện đầu tiên, bởi vì tôi cũng bị rơi xuống, Sau đó mèo Ba Tư nhà tôi tìm được anh họ và anh chạy đến. Cứu người lên cũng là anh họ của tôi, tuy rằng sau đó tôi và anh họ rời đi, hơn nữa chúng tôi cũng không muốn người khác phải báo đáp ơn nghĩa gì, nhưng tôi không thể để anh dùng mấy câu che giấu công lao của anh họ. Nhiều nhất anh chỉ kéo Lục tổng từ hố tuyết trở về mà thôi.”
Nói một câu dài như vậy tốn không ít thời gian, nếu không phải Tư Không Dịch tiến lên giữ chặt Nhạn Minh, Trần Hi tuyệt đối nói không xong đã bị Nhạn Minh cắt ngang, nhưng mặc dù Trần Hi đã nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng trên mặt Nhạn Minh không hề có nửa điểm áy náy, ngược lại tràn ngập thù hận và phẫn nộ: “Mày câm miệng câm miệng câm miệng!! Mày nói láo!! Ai cho mày nói với tao như vậy? Có phải mày nhìn trúng thân phận Lục tổng, cố điều tra chuyện năm đó của chúng tao, rồi dùng tất cả biện pháp lừa gạt Lục tổng? Mày muốn trở thành ân nhân cứu mạng của Lục tổng đúng không? Mày muốn Lục tổng đưa tất cả tài nguyên của Tinh Vũ cho mày chứ gì? Mày chính là một tên tiểu bạch kiểm âm hiểm giả dối!”
Trần Hi nghe thấy ba chữ “tiểu bạch kiểm” kia thì sầm mặt, hắn lười nói chuyện với cái tên đang nổi điên này, trực tiếp nói với Lục Phong: “Tùy anh tin ai thì tin. Dù sao tôi đã nói rõ mọi chuyện, chúng tôi phải về ăn cơm.”
Nói xong câu này, Trần Hi kéo Tư Không Dịch rời đi, tuy cậu ngoan ngoãn để hắn kéo, nhưng cậu vẫn nhịn không được quay đầu nhìn Lục Phong đang nhìn chằm chằm bọn họ, và cái tên Nhạn Minh nếu không có Lục Phong ngăn lại sẽ nhào qua đánh bọn họ, Tư Không Dịch trào phúng nói: “Tôi cảm thấy rất có ý tứ nha, rõ ràng là người kia từ ba năm trước được Tinh Vũ không tiếc phí tổn nâng đỡ, nói chuyện làm việc cũng giống như tiểu bạch kiểm ra vẻ tài trí hơn người, kết quả ở đây lại mắng ngược người khác là tiểu bạch kiểm, tu hú chiếm tổ chim khách ba năm, vậy mà còn có thể đúng lý hợp tình công kích người khác, tôi cảm thấy anh không cần ca hát, tổ quốc thiếu anh một giải ảnh đế rồi, ha ha.”
Nhạn Minh nghe thế giống như phát điên rống to gào thét, cho đến lúc Tư Không Dịch bị Trần Hi lôi kéo đi xa rồi mới không còn nghe tiếng mắng chửi của hắn. “Anh Trần, loại người này quá ghê tởm, anh không cần để bụng hắn.”
Trần Hi đồng ý gật gật đầu: “Cậu nói đúng, dù sao hắn ca hát, tôi đóng phim. Chúng tôi cũng không cùng xuất hiện. Thế nhưng tôi thật không ngờ Nhạn Minh lại là loại người này. Hắn còn không bằng hai con chó Alaska đáng yêu kia.”
Tư Không Dịch nghe thế lập tức bật cười, sau đó dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Anh Trần, anh không thể sỉ nhục hai con chó Alaska kia. Chúng nó nghe được sẽ gặm mông anh đó.”
Trần Hi cũng bật cười, so với không khí vui vẻ hài hòa của Tư Không Dịch và Trần Hi bên này, bên kia Lục Phong và Nhạn Minh lâm vào một trận trầm mặc khủng bố và quỷ dị.
Sau khi Nhạn Minh không nhìn thấy hai người Tư Không Dịch nữa cũng đã bình tĩnh trở lại, mà sau khi bình tĩnh rồi, hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn ý thức được bản thân vừa xúc động, hắn bị sự xuất hiện đột ngột và câu nói của Trần Hi làm kích động nói không lựa lời, tuy những lời này cũng không có lỗ hỏng gì rõ ràng, nhưng biểu hiện chột dạ của hắn chính là lỗ hỏng lớn nhất. Nhìn ánh mắt hiện tại của Lục Phong đi! Trong hai mắt kia hoàn toàn không tìm thấy chút tín nhiệm nào, tất cả toàn là nghi ngờ.
Nhạn Minh cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Tại sao Lục Phong có thể nhìn hắn như vậy? Vì muốn xứng đôi với Lục Phong, ba năm nay hắn đã cố gắng biết bao nhiêu? Tại sao hắn đã cố gắng hết sức như vậy mà Lục Phong vẫn nghi ngờ hắn? Nghĩ như vậy, Nhạn Minh liền chảy nước mắt nói ra hết nghi vấn và uất ức trong lòng, mà Lục Phong nghe xong vẫn không hề xúc động chút nào.
Lục Phong chỉ trả lời một câu: “Chẳng lẽ không phải cậu luôn dùng ân cứu mạng, để tôi dành hết tài nguyên cho cậu sao?”
Nhạn Minh không thể tin nhìn Lục Phong: “Sao anh có thể nói như vậy?! Em cũng không hề lãng phí tài nguyên anh cho em! Em là ca thần của Tinh Vũ! Em đã kiếm biết bao nhiêu tiền cho Tinh Vũ? Anh đối xử với công thần toàn tâm toàn ý vì anh như vậy sao?! Người ta tùy tiện nói này nói nọ là anh có thể nghi ngờ em như vậy sao?!”
Lục Phong nghe thế rốt cuộc nhịn không được cười lạnh một tiếng, có thể nghe ra hắn đang kiềm chế sự phẫn nộ: “Những tài nguyên mà tôi cho cậu, nếu như là đưa cho Lục Minh, hiện tại hắn đã là ca thần của toàn bộ giới ca hát rồi. Tài hoa của hắn có thể so sánh với thiên tài âm nhạc Tạ Kỳ. Còn nữa, bắt đầu từ ba năm trước, hợp đồng của cậu đã là hạng nhất trong Tinh Vũ. Tiền kiếm được hết bảy phần là của cậu, đãi ngộ này chỉ sợ không có người thứ hai trong toàn bộ giới giải trí.”
Rốt cuộc Nhạn Minh nhịn không được rống lên: “Chẳng lẽ em không thể có được đãi ngộ như vậy?! Ba năm trước là em cứu anh! Không có em anh đã sớm chết rồi! Chẳng lẽ không nên nâng em sao!!”
Rống xong mấy câu này, Nhạn Minh liền thấy Lục Phong vẫn luôn không có biểu hiện gì đột nhiên nở nụ cười, mà nụ cười này làm cho hắn lạnh cả người: “Rốt cuộc cậu phẫn nỗ như vậy là do sắp mất đi “ơn cứu mạng” để tôi không hề nao núng nâng cậu mà thôi. Cậu và mấy câu cậu vừa mắng Trần Hi kia, quả thật giống nhau như đúc.”
Nhạn Minh cứng ngắc cả người. “Không, không không, em không giống tên đê tiện Trần Hi kia! Em là ân nhân cứu mạng của anh! Vì cứu anh té ngã lên xuống mà cánh tay em tím hết! Anh đối xử với em như vậy chính là vong ân phụ nghĩa!”
Lục Phong lẳng lặng nhìn Nhạn Minh, nói một câu cuối cùng rồi xoay người bỏ đi.
“Cậu nên cảm thấy may mắn bản thân là người kéo tôi về. Nếu không, hiện tại cậu đã sống không bằng chết.”
Nhạn Minh nhìn Lục Phong lạnh lùng rời đi, rốt cuộc không chịu nổi mà ngồi bệt xuống nền tuyết, cho đến lúc này, hắn vẫn như cũ không hề thấy bản thân đã làm sai. “Lục Phong! Lục Phong! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Trần Hi, Trần Hi! Đồ đê tiện, đồ hèn hạ, vì bò lên trên mà bất chấp tất cả! Tao sẽ cho tụi bây hối hận vì tất cả những gì hôm nay!!”
Nhạn Minh mặt mày dữ tợn, từ dưới tuyết đứng lên, sau đó đi về phía nông gia nhạc.
Sau khi hắn rời đi, Tiểu Văn mới bay xuống khỏi một chiếc lá trên cây tuyết tùng, mang theo bằng chứng trong camera, bay về hướng tiểu chủ nhân, nó có dự cảm, bằng chứng này nhất định sẽ dẫn đến một trận bùng nổ cực lớn.
Trên thực tế, sự việc cũng phát triển giống suy nghĩ của Tiểu Văn.
Sau khi Tư Không Dịch và Trần Hi quay về, hai người khoái trá ăn cơm thôn quê mẹ Trần Hi tự tay nấu, hương vị kia làm Tư Không Dịch hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, đương nhiên, Yến tổng làm sếp của Trần Hi cũng theo đến, tuy lúc Trần Hi thấy Yến tổng đứng trước cửa nhà đã sửng sốt đến ba phút đồng hồ, còn tưởng bản thân bị hoa mắt.
Mẹ và vợ chồng anh họ của Trần Hi đều rất cao hứng Tư Không Dịch và Yến tổng đến nhà, người trước là vì Trần Hi rất ít khi dẫn bạn đến nhà chơi, dù sao bọn họ cũng biết Trần Hi có chút không thích nói chuyện, hiện tại thấy thanh niên tốt Tư Không Dịch làm bạn với Trần Hi, mẹ hắn cực kỳ vui mừng, vợ chồng anh họ cũng liên tục gắp thức ăn cho Tư Không Dịch. Mà Yến tổng mang theo khí thế bá vương, tuy người nhà Trần Hi cũng không dám gắp thức ăn cho Yến Khôn, nhưng cấp trên đến đại biểu cho công việc của Trần Hi rất tốt, mẹ Trần vẫn luôn lo lắng Trần Hi chịu thiệt trong giới giải trí, bây giờ cũng yên tâm hơn.
Không khí cả nhà rất vui vẻ hòa thuận, ngay lúc đó Tiểu Văn ghé vào tai Tư Không Dịch vo ve.
Vo ve. [Tiểu chủ nhân mau xem Weibo! Tên khốn Nhạn Minh hất nước bẩn lên Trần Hi trên Weibo kìa! Hiện tại fan của hắn đang điên cuồng mắng chửi Trần Hi!]
Tư Không Dịch nheo mắt, ác nhân cáo trạng trước, Nhạn Minh thật sự làm được đến cực hạn. Vì thế cậu lau miệng xoa bụng, tỏ vẻ muốn ra ngoài sân đi bộ. Cả nhà họ Trần cũng không phát hiện gì bất thường, đồng loạt gật đầu, lát nữa bọn họ còn cùng nhau làm sủi cảo và kim chi nữa mà.
Trần gia không phát hiện gì không có nghĩa Yến Khôn cũng vậy, tổng tài đại nhân gần như là người đầu tiên phát hiện Tư Không Dịch không đúng, vì thế hắn cũng nhanh chóng lấy cớ đi theo cậu ra ngoài sân.
Vừa ra ngoài, hắn thấy Tư Không Dịch đang nghiến răng nghiến lợi nói gì đó với điện thoại, Yến Khôn nhướng mày tiến lên, trực tiếp đến sau lưng, đôi môi gần như dán lên lỗ tai cậu: “Làm sao vậy? Có đại bát quái gì?”
Tư Không Dịch cảm thấy lỗ tai nóng lên, suýt chút nữa kêu ra tiếng, sau đó cậu tức giận trừng cái tên tổng tài xuất quỷ nhập thần một cái: “Cách xa tôi ra một chút. Tên khốn Nhạn Minh đăng Weibo. Hiện tại trên mạng đều đang mắng Trần Hi, anh xem đi.”
Yến Khôn nhìn di động, liền thấy được bài đăng của Nhạn Minh.
@Nhạn Minh yêu âm nhạc yêu cuộc sống: Tôi chưa từng nghĩ trên thế giới này sẽ có người vô liêm sỉ như vậy, vì muốn nổi tiếng, muốn tài nguyên, có thể liều lĩnh đổi trắng thay đen chiếm đoạt công lao của người khác thành của mình. Tôi càng không nghĩ ra, tôi từng sùng bái hắn như vậy, vì hắn mà liều mạng cố gắng nhiều năm, thế nhưng tôi không sánh bằng một người tùy tiện nói xấu vài câu. @Diễn viên Trần Hi, tôi không biết bản thân có thù oán gì với cậu, nhưng cậu có thể buông tha cho tôi không? Không cần lại đổi trắng thay đen được không? Cậu đã có danh hiệu thị đế, sao còn chưa đủ? Hiện tại tôi đã bị cậu làm cho gần như trắng tay, cầu xin cậu đừng như vậy được không?
@Yêu cuộc sống yêu Nhạn Minh: Má nó xảy ra chuyện gì?! Minh Minh không khóc! Ôm một cái! Mẹ nó rốt cuộc Trần Hi đã làm gì Nhạn Minh của chúng tao?! Làm một người ôn nhu như anh ấy phải viết những lời bi thương như vậy?
@Ôm Nhạn Minh một cái: Đau lòng chết mất! Nhạn Minh của chúng ta là một người hiền lành, lương thiện, chăm chỉ như thế mà! Đều bị ép đến cỡ này! Trần Hi, mày có phải là người không? Không phải là thị đế sao?! Mày nghĩ có Quang Diệu Tinh Quang che chở là có thể tùy ý bắt nạt người khác sao?
@Ông đây chính là thích Nhạn Minh: Mẹ nó, Nhạn Minh đừng đau lòng, ngay bây giờ em sẽ giúp anh hết giận! Không phải chỉ là tiểu minh tinh sao! Đâm hắn một dao có đủ không?
@Tôi xem mà không nói lời nào: Ôi chao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi nói này, fan Nhạn Minh có thể không cần kích động như vậy được không? Nhạn Minh nói chuyện rất mơ hồ, hiện tại là chuyện gì cũng không biết rõ, không thể lý trí một chút được sao?
@Ông đây chính là thích Nhạn Minh: Lầu trên cút mẹ mày đi, câm miệng! Mày là chó của Trần Hi đúng không? Rõ ràng như vậy còn nói thay cho Trần Hi? Muốn chết hả mày?
@Tôi xem mà không nói lời nào: Ha hả, mẹ cái đám thiểu năng trí tuệ. Ông đây mà là chó của Trần Hi thì lúc này mày đã chết rồi. Ông đây lớn như vậy còn chưa có ai dám nói với tao muốn chết hay không đâu. Tao không tìm người làm chết mày, tao chờ đội trưởng làm chết Nhạn Minh trước. @Tiểu đội bát quái, đội trưởng cầu bát quái! Hiện tại tôi cẩn thận nghĩ lại, không phải Nhạn Minh và Trần Hi chính là “ca sĩ biết diễn xuất và diễn viên ít nói” sao? Nếu tổng tài trong chuyện này chính là Lục Phong của Tinh Vũ, các nhân vật trong bát quái đã xuất hiện đầy đủ hết rồi đúng không? Cầu bạo liêu!
@Càng nghĩ càng thấy sợ: Như lầu trên @Tiểu đội bát quái, đội trưởng, đến lúc thiên lạnh vương phá rồi. Cầu tin hot!
*Thiên lương vương phá: là một từ lưu hành trên internet, rút gọn từ câu “Trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản đi”. Từ này nằm trong cuốn đam mỹ “Ta đích liệt hỏa bảo tiêu”, “Trạch thiên ký”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!