Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng


Chương 52


Lúc này Tư Không Dịch có trực giác, nếu cậu theo Yến Khôn quay về sẽ gặp phải chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, vì thế sau khi Trần Hi xem mấy bình luận trên mạng, cuối cùng cũng rảnh đi tìm hai người, Tư Không Dịch liền tỏ vẻ cậu đặc biệt thích ở lại đây một đêm.

Trần Hi có chút ngoài ý muốn, suýt nữa hắn đã đồng ý, nhưng lúc hắn định gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua, nhìn kỹ thì thấy Yến tổng đang mỉm cười nhìn hắn.

Trần Hi: “…” Bỗng nhiên cảm thấy bản thân lại tái phát bệnh không biết nói chuyện.

Vì thế hắn trầm mặc nhìn Tư Không Dịch, không có ý định mở miệng.

Sau khi giằng co mười phút, cậu đau lòng tự giải vây: “Được rồi. Tôi về khách sạn suối nước nóng vậy.”

Bệnh không nói của Trần Hi lập tức tốt lên: “Tắm suối nước nóng ngắm cảnh tuyết rơi và trăng sáng là hưởng thụ lắm đó, vì vậy Tiểu Dịch, cậu đi hưởng thụ đi.”

Tư Không Dịch yên lặng không nói, thật tình cậu không muốn đi hưởng thụ. Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị Yến Khôn kéo đi.

Cũng may sau khi về khách sạn, Tiểu Bạch vừa tới nơi không biết chạy đi đâu mất và Tiểu Văn đi theo dõi Nhạn Minh cùng quay lại. Có chúng nó hộ giá, trái tim treo lơ lửng của cậu cũng buông lỏng một chút, mà Tiểu Văn mang về một tin tức giật gân, Tư Không Dịch cau mày tự hỏi có nên đi giúp Lục Phong tránh một kiếp này hay không? Tên đại thiếu kia bảo Nhạn Minh làm gì đó, nghe là biết chuyện nguy hiểm rồi.

Yến Khôn nhìn Tư Không Dịch sau khi trở về cứ lầm bầm lầu bầu trên không trung một lúc lâu, sau đó làm như đang suy nghĩ chuyện gì, hắn thong thả tùy ý tiến lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Không Dịch trả lời: “À, tôi nghe được một tin tức, không biết có nên thông báo cho người kia biết không.”

Yến Khôn nhướng mày: “Nói nghe thử?”

Cậu gật đầu nói: “Là chuyện tôi bảo Tiểu Văn đi theo dõi Nhạn Minh, hắn có động tác nhỏ, gọi điện thoại cho một người gọi là “đại thiếu”. Tên đại thiếu này bảo hắn bỏ thuốc Lục Phong. Vậy tôi có nên nhắc nhở Lục Phong không?”

Lúc Yến tổng nghe Tư Không Dịch nhắc đến cái tên Lục Phong, vẻ mặt không đẹp chút nào, sau đó hắn xì cười một tiếng: “Cậu là mẹ hay là cha hắn? Suy nghĩ cho hắn thì không bằng nghĩ xem nên có vẻ mặt gì để tôi chụp ảnh. Tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần chọc tôi cười là được.”

Tư Không Dịch á một tiếng, “Không phải bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu người sao? Dù sao cũng là một mạng người đó, so với chụp ảnh quan trọng hơn nhiều.”

Yến Khôn chậc một tiếng: “Cậu nghĩ đám vệ sĩ xung quanh Lục Phong là đồ ngốc hết sao? Còn nữa, tuy hắn không có đầu óc, nhưng hắn cũng biết đạo lý ngã một lần phải khôn hơn chứ. Bằng không toàn bộ Tinh Vũ đã sớm bị hắn làm tan nát, sao còn có thể đến trước mặt tôi bb? Nếu ngay cả chuyện này mà hắn không xử lý được, vậy cậu nghĩ cái tên “đại thiếu” nhìn chòng chọc hắn kia, thất bại một lần sẽ không làm lần thứ hai sao? Mỗi lần hắn gặp nguy hiểm đều phải dựa vào cậu? Kiếp trước cậu là cha ruột của hắn hả?”

Tư Không Dịch… tỏ vẻ không có lời nào để nói.

Sau đó cậu bỗng nhiên giơ ngón giữa đè lên mũi, đẩy lên trên, mấy ngón tay còn lại kéo khóe mắt xuống làm thành mặt heo: “Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là óc heo được chưa? Chỉ có anh là thông minh. Đồ Yến thông minh!”

Yến Khôn nhìn Tư Không Dịch làm mặt heo, nếu có nước trong miệng chắc chắn sẽ phun lên mặt cậu, hắn không bị cái mặt heo này chọc cười, mà là bị cái mặt heo này làm bực mình: “Cậu làm tôi có nhận thức mới về heo.”

Tư Không Dịch còn lè lưỡi: “Nói nhiều nói nhiều nói nhiều! Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!”

Yến tổng mặt không thay đổi cầm di động, chụp gương mặt heo này. Tư Không Dịch nghe tiếng chụp ảnh, cả người cứng đờ, cậu lộ vẻ mặt không thể tin: “Anh chụp thật đó hả?!”

Yến Khôn ha hả cười: “Tuy vẻ mặt này không làm tôi cười, nhưng nó làm tôi thấy ngốc đến phát khóc. Tương đối đáng giá làm kỷ niệm.”

Cậu gào một tiếng: “Anh quả thật không có nhân tính!”

“Đó là cái gì, có ăn được không?” Yến Khôn liếc mắt xem thường.

Yến tổng thật sự quá mức vô sỉ, cho dù Tư Không Dịch có Tiểu Bạch, Tiểu Văn hộ giá, cũng không giữ được ảnh chụp nhãn dán của bản thân. Ảnh do Yến tổng chụp được so với Yaris còn chân thật và gần gũi với sinh hoạt thường ngày hơn rất nhiều. Trong đó có mặt heo của Tư Không Dịch, gương mặt thèm nhỏ dãi khi nhìn đồ ăn ngon, gương mặt kinh hoảng khi nói xấu bị bắt gặp, gương mặt tinh tướng thỉnh thoảng cười lạnh như lướt Weibo, gương mặt ngây thơ nghịch nước trong hồ tắm suối nước nóng, gương mặt kênh kiệu nhếch lên bốn mươi lăm độ, vv… Tóm lại, đêm khuya sau khi mọi người đã ngủ say, Yến Khôn nhìn hơn bốn mươi tấm ảnh của Tư Không Dịch trong di động, nhìn nhìn lại nở nụ cười.

Quả nhiên người này rất thuận mắt, dù là bất cứ vẻ mặt gì.

Lúc này, dưới ánh trăng, Tư Không Dịch vì làm nhiều biểu cảm mà mệt mỏi ngủ như heo. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất rọi lên mặt cậu, khiến người khác bỗng dưng cảm thấy tĩnh lặng và bình yên. Yến Khôn xuống giường, đi đến trước giường cậu, lẳng lặng mà nhìn gương mặt nghiêng đang say ngủ kia, một lúc lâu sau, dưới ánh mắt cảnh giác trợn to của Tiểu Bạch đang ngồi thẳng, hắn yên lặng cầm di động không tiếng động chụp một tấm.

“… Hoàng tử ánh trăng à?” Yến Khôn nhìn tấm ảnh, hừ một tiếng: “Ánh mắt Yaris thật kém. Nhìn thế nào cũng giống như…” Giống như một tiên nhân xui xẻo không cách nào thành tiên.

Ngày hôm sau, cháu trai ánh trăng đầu như ổ chim rời giường, sau khi ăn điểm tâm thơm ngào ngạt thì đi trượt tuyết với Yến Khôn.

Trên đường đến khu trượt tuyết, Tư Không Dịch lướt Weibo lần nữa, phát hiện Nhạn Minh đã thành bọt nước bị cư dân mạng chửi bới hoàn toàn không trồi lên nổi. Thế nhưng công ty giải trí Tinh Vũ vẫn không đăng Weibo tuyên bố đóng băng hay khai trừ hắn. Lúc này sự nhiệt tình của mọi người đặt một nửa lên tên Lôi Phong trâu bò hôm qua, một nửa trên người Trần Hi, trải qua chuyện hắn bị Nhạn Minh ngoài mặt trong sáng bên trong tâm cơ biểu hãm hại, rất nhiều người bắt đầu thích Trần Hi thoạt nhìn cao lãnh thực tế lại có chút manh, cho dù Trần Hi không update Weibo, mọi người cũng sôi nổi bình luận dưới bài cũ của hắn.

Về phần Weibo của Tiểu đội bát quái, vẫn có rất nhiều fan nhiệt tình tám mấy chuyện bát quái, nhưng hot nhất hiện nay vẫn là #bàn luận kỹ thuật quay lén cao siêu của đội trưởng và các đội viên, bởi vì mấy video gần đây có góc quay rất kỳ quái, cho nên đám fan thích truy tìm nguồn gốc bắt đầu thảo luận, thậm chí tính toán phá giải góc quay bí ẩn các video của Tiểu đội bát quái.

Đối với chuyện này Tư Không Dịch cũng chỉ cười bỏ qua, dù cho bọn họ có não bổ thế nào cũng không thể đoán được “người” quay phim là một con muỗi đúng không? Nhiều nhất chỉ đoán là máy bay không người lái gì đó chứ gì?

Sau khi Tư Không Dịch đến khu trượt tuyết, liền refresh Weibo lần cuối cùng, phát hiện nhóm fan và cư dân mạng đồng thời kết luận – Góc độ kia nhất định là  camera bay trên không kiểu mới nhất! Thuận tiện tỏ vẻ ôm người có tiền một cái.

Tư Không Dịch nở nụ cười, Tiểu Văn còn đắt hơn camera kiểu mới nhất có thể bay rất nhiều nha, cũng chỉ có một cái như vậy.

Học trượt tuyết cũng không khó, sau một giờ cậu tổng kết được, chủ động nội bát tự bước xuống, nhất định không được đi kiểu ngoại bát tự, nếu không, không phải bị tét đũng quần thì cũng là một kết cuộc bi thảm. Thần kinh vận động của Tư Không Dịch  không tồi, sau một giờ đã có thể trượt lưu loát, từ đầu đến cuối Yến tổng đều khoe khoang kỹ thuật và đôi chân dài, cho dù đeo kính bảo hộ, cách quần áo nhưng mấy cô gái giống như có thể thấy được cao phú soái trên người hắn. Tóm lại dọc đường cứ có người vụng trộm chà xát vây xem, Tư Không Dịch  cảm thấy may mắn bản thân không phải là phụ nữ, nếu không phỏng chừng lúc này đã thành cái sàng.

*Nội bát tự là cách đi bộ mà hai chân hướng vào trong, chân phải hướng qua trái, chân trái hướng qua phải thay phiên nhau thành thói quen bước đi thong thả. Ngược lại là ngoại bát tự.

Ba ngày trượt tuyết nghỉ ngơi tắm nước nóng trôi qua rất nhanh, lúc này đã vào tháng năm.

Tư Không Dịch lưu luyến cùng Trần Hi rời khỏi suối nước nóng nông gia nhạc Minh Sơn, quay về Quang Diệu Tinh Quang, bắt đầu cuộc sống luyện tập, học tập, lướt Weibo xem bát quái, dắt bốn nhóc đi dạo như trước. Cuộc sống như vậy trôi qua đến ngày mười tám tháng năm, cậu nhận được điện thoại của đạo diễn râu rậm đoàn phim Dong binh chi vương.

“Tư Không à, ngày mai là ngày chúng ta bấm máy. Ngày bấm máy phải làm nghi thức cúi lạy, đây là luật lệ. Cậu là nam số hai, ngày mai dù thế nào cũng phải trình diện, biết không? Đừng nói với tôi cậu không có thời gian?” Giọng nói của đạo diễn râu rậm rất tùy ý, thế nhưng có thể nghe ra vài phần cưỡng ép.

Hiện tại Tư Không Dịch nổi nhờ cái mặt, ngay cả minh tinh cũng không tính, là người mới tất nhiên phải nghiêm túc đối với công việc đầu tiên này, tuy mấy ngày trước Từ ảnh đế đã xác minh cậu có thể diễn bộ phim này, nhưng còn chưa chính thức quay phim, trong lòng cậu cứ hơi thiếu tự tin. “Đạo diễn, ngày mai cháu rảnh. Cháu vẫn luôn chuẩn bị cho bộ phim này mà, ngày mai cháu nhất định đến.”

Đạo diễn râu rậm nghe thế vừa lòng gật đầu: “Ừ, có lẽ ngày mai sẽ có phóng viên, nếu bọn họ hỏi cậu vài câu, cậu có thể trực tiếp trả lời. Không cần sợ hãi, thằng nhóc cậu còn chưa đóng phim đã nổi, vừa tốt vừa không tốt. Ngay từ đầu mọi người sẽ kỳ vọng vào cậu rất cao, cho nên cậu phải diễn bộ phim này thật tốt. Tranh thủ một lần là nổi tiếng!”

Tư Không Dịch thụ giáo: “Đạo diễn yên tâm. Cháu đã biết.”

Vì thế sáng sớm hôm sau, Tư Không Dịch và bốn nhóc tinh thần hưng phấn thức dậy, rửa mặt chải đầu ăn sáng chuẩn bị đi đến phim trường. Bộ phim Dong binh chi vương nói về đoàn lính đánh thuê trâu bò, cho nên đoàn làm phim cố ý tìm một sân huấn luyện dã ngoại làm địa điểm quay phim chủ yếu. Đi đến đó chừng một giờ đồng hồ. Nhưng Đại Hoàng, Đại Hoa không thể lên tàu điện ngầm, cũng may Khổng Triệu đã lái xe bánh mì đến chờ, Trần Hi và Tạ Kỳ cũng cố ý dậy thật sớm, mỗi người cho Tư Không Dịch một cái ôm cổ vũ.

Tạ Kỳ: “Tiểu Dịch không cần lo lắng, chỉ dựa vào gương mặt cậu đã có thể thắng hết bọn họ!”

Trần Hi: “Tôi đã diễn thử với cậu, vậy nên cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần cậu không căng thẳng là có thể thuận lợi quay phim. Nếu cậu căng thẳng… Không sao, quả thật cậu còn có gương mặt và đám thú bán manh mà.”

Tư Không Dịch liếc mắt xem thừng, có ai cổ vũ như mấy người không hả? Nhưng có lẽ là do được tẩy não, lúc Tư Không Dịch thấp thỏm đến trường quay, cậu nhìn một đám diễn viên và đạo diễn, tự an ủi nghĩ: Không sao, quay không tốt thì thả thú cưng, vẫn không được thì còn gương mặt mà?!

Tư Không Dịch mỉm cười lên sân khấu, cùng mấy người đạo diễn râu rậm thắp hương cúi lạy, xung quanh có không ít phóng viên và cẩu tử nghe tin mà đến, khi bọn họ nhìn lần lượt từng diễn viên, bỗng nhiên đồng loạt hô lên:

Ôi trời ơi! Tôi bị hoa mắt rồi sao? Trai đẹp ở Quang Diệu Tinh Quang mấy hôm trước không moi ra được tin tức nào, thế mà tham gia đoàn phim Dong binh chi vương?! Cảm giác chuyện này có thể kéo lực chú ý cực lớn nha!

Vì thế, sau khi thắp hương cúi lạy xong là đến đoạn trả lời câu hỏi phóng viên, một đám phóng viên hỏi tượng trưng đạo diễn râu rậm và diễn viên chính vài câu, sau đó đều nhất trí hướng micro về phía Tư Không Dịch.

Tư Không Dịch: “…” Cảm thấy cậu bị ép kéo cừu hận, lúc này cũng không cần gương mặt luôn.

Gâu meo chít vo ve!

[Đã phát hiện mười mấy ánh mắt địch ý! Hu hu!]

_____________________

Nhân tính là cái gì, có ăn được không:)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN