Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Chương 47: Chờ anh đến một giờ sáng
Còn nhớ anh đã từng nói với cô, từ nay không cần một mình cố gắng chống đỡ…Nhưng mà, Khả Vi vẫn sẽ là Khả Vi, đặc điểm này của cô đã được hình thành hơn hai mươi năm qua.
Đối với thế thái nhân tình, Khả Vi mang tâm thái ôn nhu, ẩn nhẫn đến khó tả.
Đối với anh, cô lại càng thêm nhiều phần tĩnh lặng.
Cũng giống như một nụ hoa bí ẩn, mọc ở một nơi khí hậu đặc biệt, chỉ nở rộ vào lúc sương khuya và ánh bình mình giao nhau. Một năm chỉ nở một lần. Nếu gặp đúng tri âm tri kỷ, thì thần sắc và hương thơm đó nhất định sẽ khiến cho người ta động lòng, khiến cho người ta không nỡ xuống tay.
Nhu tình nhìn ngắm Khả Vi một hồi lâu, cô uyển mị như vậy, khiến anh không biết phải đối với cô như thế nào.
Bỗng nhiên Từ Trấn Khiêm đưa tay luồn vào trong tóc cô, nâng nhẹ đầu cô, anh cúi đầu, dùng sức cuốn lấy môi cô.
Tay anh giữ lấy gáy cô, không cho cô thu hồi tư thế, tay kia ghì chặt eo cô, cường bạo kéo vào. Khả Vi bị anh bắt thừa nhận toàn bộ, gót chân không tự giác mà nhón lên.
Cánh môi mềm, bờ mi ngoan, tất cả, anh đều muốn chiếm hữu, tư thái cường ngạnh của riêng Từ Trấn Khiêm. Dường như chỉ có như vậy mới khiến anh an tâm thêm một chút.
Đôi môi Khả Vi bị anh cuồng say nghiền chặt, lưỡi bị cuốn vào dây dưa quyết liệt. Lưỡi anh mạnh mẽ xoay chuyển, như muốn chiếm lấy hết thảy mật ngọt, một chút cũng không nhân nhượng.
Khả Vi bị anh làm cho hồn phách phiêu diêu, thân thể run nhẹ lên, không kiềm được mà phát ra âm thanh rên rĩ khe khẽ, móng tay yếu ớt ghì lấy vai áo anh.
Cứ như vậy, quyến luyến say sưa một hồi lâu, anh cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi của cô.
Khả Vi chới với ngã vào trong lòng anh. Tóc bị anh ép buộc mà có chút rối, bờ môi ướt át, bàn tay cô vô thức vẫn còn vò chặt áo anh. Cô áp trán vào ngực anh, thở ra gấp rút.
Thân người cường tráng âu yếm bao trùm lấy cô, chiếc cằm cương nghị đặt lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao trễ như vậy còn chưa ngủ?”
Bất chợt nghe thấy Từ Trấn Khiêm hỏi như vậy, đôi hàng mi cong dày của Khả Vi khẽ rung động, bờ môi sưng mọng khẽ mở ra, rồi lại khép vào.
“………Em dậy đi uống nước…”
“…Là vậy sao?” Giọng anh bây giờ có phần dò xét, lại mang chút giỡn cợt.
Từ khi bước vào, Từ Trấn Khiêm đã dễ dàng nhận ra, trên giường gối chăn đều còn rất ngay ngắn. Trên ghế sofa nhỏ lại xuất hiện một cái mền mỏng cô trước đây đã từng dùng qua, giữa ghế vừa vặn có một khoảng trống, như có ai đã cuộn mình ấp ủ thật lâu…
Mặc kệ trên người còn đang mang trọng thương, Khả Vi một khi đã muốn làm một việc gì đó, sẽ đặc biệt cố chấp.
Lời nói dối rõ ràng như vậy, chưa kịp nói ra thì đã bị anh nhìn thấu chân tướng.
…Cô vụng về như vậy cũng tốt.
Từ Trấn Khiêm khoé môi nhẹ nhếch lên, anh cúi mặt xuống nhìn Khả Vi. Cô không trả lời, còn thừa cơ hội trốn sâu vào trong lòng anh. Từ Trấn Khiêm hứng thú muốn nhìn thật rõ biểu tình gian dối này của cô.
Không thể bỏ qua, bàn tay anh lúc này quỷ dị chậm rãi vén lên váy cô, vuốt ve làn da mát mịn, từ đùi cô từ từ đi lên…
Khả Vi kinh hãi, nhịn không được đưa tay bắt lấy bàn tay đang mang theo lửa nóng của anh, bất đắc dĩ phải nói ra:
“Là em….không biết…chỗ ngủ của anh là ở bên nào…”
Giọng nói có chút ngượng ngùng, run run truyền đến, khiến cho người nghe phải ngẩn ngơ, Từ Trấn Khiêm đột nhiên dừng lại mọi động tác.
Mỗi lần Khả Vi cùng anh xuất hiện trong căn phòng này, đều là trong tình trạng không có ý thức. Hoặc là như lần đó, trong hoàn cảnh vô cùng hoảng loạn, Khả Vi bị người đàn ông khác hãm hại, kết quả là Từ Trấn Khiêm anh đã phải xuống tay với cô, khiến cô đau đớn đến nổi cắn môi bật ra máu…Nhiều đêm sau vẫn còn gặp ác mộng.
Và mỗi lần khi Khả Vi tỉnh dậy, chưa lần nào Từ Trấn Khiêm có ở bên cạnh. Cả người cô đều nằm ở giữa chiếc giường rộng lớn, hương thơm trầm ấm của người nào đó vẫn còn thoang thoảng bao vây, như thể anh đã ôm cô xuyên qua một đêm dài đằng đẳng.
Vì thế, Khả Vi đêm nay đã muốn chờ anh trở về, cô muốn hỏi anh.
Dẫu sao, cô mới là người bước vào nơi riêng tư này của anh.
Từ Trấn Khiêm cúi xuống, áp sát đôi môi vào bờ má đã ửng hồng của cô, hơi nóng gợi cảm phả vào mặt cô…
“…Nếu đêm nay anh không về thì sao?”
“…….”
À, điều này, không phải Khả Vi chưa từng nghĩ đến. Với địa vị và công việc đặc thù của Từ Trấn Khiêm, anh rất có khả năng bắt đầu một ngày mới ở một nơi, kết thúc lại là ở một nơi khác. Cũng rất có thể là…một đất nước khác.
Vài ngày không trở về cũng không phải là chuyện lạ gì.
Cho nên, Khả Vi thật sự không biết khi nào anh về, hay là anh có về hay không…Cầm điện thoại lên gõ đi gõ lại vài chữ, nhưng cuối cùng cũng không gửi đi.
“…Em định là…chỉ chờ anh đến một giờ sáng…Sau đó, sẽ mặc kệ!”
Có Trời mới biết, cô vốn là định chờ anh đến mười hai giờ khuya thôi. Sau đó, lại chuyển thành một giờ sáng!
Từ Trấn Khiêm nâng mắt nhìn đến chiếc đồng hồ trên tường, vừa vặn qua một giờ sáng. Không nhịn được, khóe môi lại nhoẻn lên cười.
“…Nghĩa là, bây giờ không mặc kệ nữa?”
Khả Vi bị câu hỏi dụ hoặc của Từ Trấn Khiêm làm cho cả người cứng đờ…Vài giây sau cô thật sự hoảng sợ.
Chẳng phải người ta đã nói là chờ anh về để hỏi sao? Cả câu hỏi cũng đã hỏi luôn rồi…Anh cứ như thế một lần, rồi lại một lần dụ dỗ cô nói ra.
Khả Vi bất chợt cảm giác như đã bị mắc bẫy anh từ lâu. Không đúng, anh sao lại có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong như vậy?
Khả Vi bây giờ chợt nhớ đến lời Minh Đông từng nói với cô…”Trấn Khiêm, anh ta vốn dĩ là một chuyên gia đàm phán, lại tinh thông tâm lý học, nhất là lúc anh ta bày ra trạng thái âm âm nhu nhu, thì càng không đơn giản…”
Khả Vi tự nhiên cảm thấy vô cùng thống khổ, nếu biết trước như vậy, cô đã không chờ anh về.
Cứ chọn đại một chỗ mà ngủ, có phải là tốt hơn không?
Cô từ nguyên đơn chuyển thành bị đơn.
“…Em khát nước, em đi uống nước.”
Dùng một tay đẩy người anh ra, nhưng ngược lại càng bị siết chặt vào. Đối phương không muốn buông tha cho cô.
Một phút sau, anh lại như chiều theo ý cô, tự giác để cô đi.
Khả Vi còn không nhân cơ hội, nhón chân bước đi nhanh ra khỏi phòng. Cả quay đầu lại cũng không dám, một tay với ra sau, kéo cánh cửa đóng lại.
Cửa vừa đóng lại ở sau lưng, ở bên ngoài Khả Vi run đến nỗi đưa tay lên giữ trước ngực, mở môi thở phào thành tiếng.
Bên trong phòng, Từ Trấn Khiêm vẫn đứng đó dán mắt vào cánh cửa. Nụ cười kinh diễm nữa có nữa không, tâm tình hưng phấn lạ thường. Sau đó từ từ xoay chân bước đi…
Khả Vi trốn ở nhà bếp nhỏ ở tầng hai được một lúc thì mới quyết định trở về phòng, cũng không quên mang theo cái khăn dày để thu dọn những mãnh vỡ.
Đẩy cửa bước vào, không thấy Từ Trấn Khiêm đâu, cô đi đến bên kia góc phòng, nhìn xuống sàn nhà thì đã không thấy gì nữa. Ngay cả một chút nước cũng không xót lại, như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên sau lưng lúc này có một vòng tay đưa tới, ôm chặt cô từ phía sau. Đôi môi Từ Trấn Khiêm nóng bừng chậm rãi đặt lên vai cô.
“…Không phải em muốn biết anh ngủ ở bên nào? Đã trễ như vậy rồi…..”
Không kịp phản ứng, cả người Khả Vi liền bị anh nhấc bổng lên. Cô bị anh làm cho giật mình, ngay lập tức làm rơi cái khăn xuống sàn.
…
Minh Đông dường như chưa cảnh báo cho Khả Vi biết, Từ Trấn Khiêm anh vốn là có chấp niệm kinh khủng đến thế nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!