[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya
Chương 21: Búp Bê (7)
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ dường như có thể nghe được tiếng cười không kiêng nể gì của hung thủ, chắc có lẽ hắn đang nấp ở đâu đó châm chọc sự vụng về và sơ suất của bọn họ đi?
Bọn họ cho rằng sẽ phát sinh chuyện búp bê giết người lần nữa nên nghĩ chỉ cần nhìn chằm chằm vào con búp bê là được. Thế nhưng, thật không ngờ là búp bê còn có thể phục chế và chế tạo con khác, thậm chí nó chỉ là một công cụ để hung thủ lợi dụng. Bọn họ bị hắn lừa, tin vào “búp bê biết giết người”, theo bản năng cho rằng búp bê mới là vật nguy hiểm nhất.
“Thật là mất mặt!” Tiểu Chu phiền muộn nói, “Tôi có dự cảm là hung thủ nhất định đang rất vui vẻ đây.”
“Bạch Nam đâu?” An Dạ hỏi.
Tiểu Chu trả lời: “Ở ngay phía sau kia kìa!”
Vào lúc này, Bạch Nam và Bạch Hành cùng nhau đi đến, trong tay bọn họ còn cầm theo mấy phần tư liệu.
An Dạ nôn nóng: “Đã xem qua hiện trường rồi sao?”
Bạch Nam âm trầm: “Fuck! Bị cái đám vớ vẩn kia nhanh chân đến trước rồi!”
Bạch Hành giải thích: “Vụ án này đã được giao cho người khác xử lí, chúng tôi tới chậm một bước.”
An Dạ nghĩ thầm: đây cũng có thể là do lãnh đạo của Bạch Nam không hài lòng với anh ta, vụ án này cho tới nay vẫn chưa có tiến triển nào quan trọng, rồi bây giờ thêm một người nữa bị giết.
“Vậy… còn điều tra nữa hay không?” Cô hỏi.
“Còn!” Bạch Nam và Bạch Hành trăm miệng một lời, giống như bọn họ đã quen với chuyện đoạt vụ án trong tay người khác.
Bạch Hành đưa tư liệu đang cầm cho An Dạ, nói: “Nạn nhân chết trong nhà, cha mẹ của cô ấy đang đi công tác cho nên trong nhà chỉ còn lại một mình. Các cửa sổ đều đã khóa kỹ, cửa phòng ngủ mở rộng. Nạn nhân thứ hai có cái chết giống với nạn nhân thứ nhất, là bị con búp bê bóp chết trên giường, vết bầm ăn khớp với bàn tay của búp bê.”
An Dạ có một dự cảm rất xấu, cô nhớ lại phần tiếp theo trong tác phẩm của mình vẫn còn lưu trong bản nháp chưa đăng lên, cũng giống như bây giờ — một nữ sinh nhặt được búp bê liền báo cảnh sát ngay lập tức, sau đó vẫn bị giết chết.
Sao lại có thể như thế?!
Nội dung đó vẫn còn lưu lại trong máy tính ở nhà, An Dạ vẫn chưa có cơ hội nộp lên cho chủ biên, vẫn chưa được đăng lên tạp chí, vậy hung thủ làm cách nào mà biết được?
Chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?!
Không, nhất định không phải!
Lông tơ trên người cô đều dựng hết cả lên, tựa như một con nhím bị kinh sợ, cong sống lưng bày ra phản ứng sợ hãi.
“Cô bị sao vậy?” Bạch Hành hỏi.
“Tôi…” An Dạ nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, “Sao… sao có thể như thế??!”
“Chuyện gì?” Bạch Nam nhíu mày.
An Dạ lấy hai tay bụm mặt, tâm tình sắp hỏng mất: “Hắn vẫn còn bắt chước theo tôi! Hung thủ bắt chước theo tôi!”
“Nói chuyện rõ ràng!” Bạch Nam gầm lên: “Nếu cô không muốn chết thì phải nói rõ ràng cho tôi!”
“Nội… nội dung phần tiếp theo của tiểu thuyết cùng với quá trình gây án của hung thủ giống nhau như đúc!” Cô thì thào một cách khó tin: ” Nhưng mà… sao có thể xảy ra chuyện đó được?! Nội dung đó chưa có một ai xem qua! Ngay cả Bạch Hành cũng chưa xem, tôi…. Sao có thể?!”
Bạch Hành an ủi cô: ” Đừng nóng vội! Có khi nào lúc cô sáng tác ở bên ngoài thì bị hung thủ thấy được hay không?”
An Dạ lắc đầu: “Không có khả năng đó! Tôi luôn viết bài và lưu lại trong desktop ở nhà, không một ai có thể thấy được. Trừ khi…”
Cô hít một hơi khí lạnh, cả người như rơi vào trong hầm băng: “Trừ khi trong nhà tôi… có người khác!”
“Người khác?!” Đám người Tiểu Chu hai mặt nhìn nhau, tất cả đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ chân đâm thẳng lên đỉnh đầu.
Thật sự là… có một người nữa hay sao?
Đầu óc An Dạ bây giờ như một đống hồ nhão đặc quánh, cô không cách nào bình tĩnh để suy nghĩ được. Cô cẩn thận nhớ lại xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Búp bê có thể giết người.
Búp bê có thể nói.
Búp bê có thể phục chế và sinh sôi nẩy nở.
Búp bê có thể chớp mắt.
Búp bê chỉ là… một hình người vô hồn mà thôi.
Một món đồ vật không có sự sống lại có thể làm được những việc như con người, thậm chí hiện tại… nó còn có thể giám thị cô hay sao?!
Không, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
…Nhưng sao lại không thể chứ?
Kỳ thật An Dạ rất sợ, trong lòng cô thực sự đang rất sợ hãi, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô đều là hình ảnh con búp bê kia nhìn như đang cười nhạt, mang theo sự dụ hoặc thần bí, thậm chí là… một loại “dục vọng” lộ liễu.
Dường như cô có thể cảm nhận được sự khát cầu nào đó trong nụ cười mỉm của con búp bê, sự khát cầu đó có thể là gì đây?
Bạch Nam nói: “Hay là chúng ta về nhà của cô xem xét một chút, tôi nghĩ có thể sẽ có phát hiện thú vị nào đó!”
Tươi cười của anh ta vào lúc này cũng mang theo một sự khát cầu, chẳng có một chút ý tốt nào.
Bạch Hành theo bản năng vỗ vỗ vai An Dạ, hy vọng có thể an ủi cô một chút.
“Vậy cũng được, trở về nhà xem sao!” An Dạ hít sâu một hơi để tìm thêm dũng khí cho chính mình.
Khi cả nhóm đến nhà An Dạ thì đã là 12h trưa.
An Dạ dẫn tất cả mọi người lên lầu, mở cửa phòng, chỉ vào góc bên trái của cái bàn, nói: “Desktop nằm ở kia, phần tiếp theo của tiểu thuyết cũng ở trong đó.”
Bạch Nam quan sát toàn bộ căn phòng một vòng, duỗi tay lục lạo đống hoa giả được cắm trong bình hoa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Không có ai nói với anh tự tiện động vào đồ vật trong phòng phụ nữ là rất bất lịch sự hay sao?” An Dạ nhíu mày nói.
“À… là vậy à? Cám ơn đã nhắc nhở!” Bạch Nam không biết hối cải mà cứ tiếp tục mở cửa tủ quần áo, tiếp tục lục lạo lần hai.
An Dạ nhíu mày càng chặt, giữa trán có thể kẹp chết con ruồi, cô hiển nhiên đang rất mất hứng.
Bạch Hành nói: “Nếu trong nhà có sự hiện diện của một người nữa, vị trí có thể nhìn thấy được chính là ở ngay phía sau cô.”
“Ở ngay phía sau tôi?” Tim An Dạ bỗng dưng đập thình thịch tăng tốc.
“Là hướng đó…” Bạch Hành chỉ thẳng vào ngăn tủ đối diện desktop.
“Ồ… thật sự là có món đồ chơi nhỏ đây này!” Bạch Nam kêu lên ngạc nhiên, từ bên trong đó lấy ra một món đồ, để trước mặt mọi người: là một con búp bê mang theo nụ cười mỉm trên mặt, giống y chang hai con búp bê trước đây.
An Dạ ghê tởm đến mức muốn nôn ra. Thật không ngờ, con búp bê kia lại có thể ở trong ngăn tủ ngay trong nhà của cô.
“Không chỉ có như vậy thôi đâu!” Bạch Nam cười một cái, anh ta lòn hai ngón tay vào trong miệng có thể đóng mở của con búp bê, từ từ dò xét sâu vào trong, kéo ra một túm gì đó: đó là một cái hộp đen với màn hình nhỏ xíu, là một loại máy theo dõi mini bằng Bluetooth.
“Xem ra đúng là có ai đó đang theo dõi cô đây mà.” Giọng điệu của Bạch Nam nhẹ nhàng thoải mái như chẳng chút để ý.
Mà phía dưới búp bê có một dãy chữ số — qs506-003.
Dãy số sê-ri này có ý nghĩa là cô cũng bị theo dõi sao? Là… nạn nhân thứ ba?
An Dạ há miệng thở dốc, muốn lên tiếng nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào.Cái cảm giác này làm cô suýt chút nữa muốn điên lên, những chuyện này là sao chứ?!
Cô không thể thổ lộ nỗi sợ của mình với ai, những chuyện này quả thật là… khó có thể tin!
Quả nhiên có sự tồn tại của một ai đó — một ai đó vẫn luôn theo dõi ngay sát bên cạnh cô?
“Chúng ta đi thôi!” An Dạ run rẩy yêu cầu, cô không muốn ở lại trong căn nhà này của mình một phút nào nữa.
Tiểu Chu hỏi: “Vậy bây giờ mọi người có muốn đi đến hiện trường nơi xảy ra vụ án hay không? An Dạ đừng sợ! Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được hung thủ thôi!”
An Dạ nở một nụ cười gượng gạo: ” Chỉ mong là vậy. Đúng rồi, cô cảnh sát mới tới hay kêu anh là “sư huynh” đâu rồi?”
“Cô hỏi Mũ Lưỡi Trai hả? Cô ấy đi theo một nhân viên cảnh sát khác tới hiện trường vụ án để điều tra rồi, chúng ta cũng đi qua đó tập hợp với bọn họ thôi, không chừng còn có thể tìm được manh mối nào đó.” Tiểu Chu đề nghị.
An Dạ theo những người khác cùng nhau ngồi lên xe, vội vã lái tới hiện trường. Khi bọn họ vừa đến liền lập tức vào phòng của người chết kiểm tra một lượt.
Nạn nhân chết trên giường, có một ít dấu vết giãy giụa, tư thế có chút vặn vẹo, dấu vết đôi tay búp bê bóp chặt cổ của nạn nhân dẫn đến nghẹt thở mà chết. Trên người của con búp bê không có bất cứ dấu vết vân tay nào, loại tình huống tử vong này không có cách nào giải thích được.
Trên bàn còn đặt hai ly cà phê, một ly đã uống xong và một ly khác vẫn thừa lại một nửa, nơi đầu giường của nạn nhân có dấu vết của một ít bột cà phê.
Trên cửa chính của căn chung cư này phát hiện dấu vân tay của ba người khác nhau. Cảnh sát tìm được video giám sát của chung cư, phát hiện sự có mặt của một người đàn ông xa lạ và một người nữ nhân viên mặc đồng phục đến giao thức ăn.
Khi nhóm người An Dạ xem qua đoạn video kia thì phát hiện người đàn ông xuất hiện trong đó thật quen mắt, chính là bạn trai của nạn nhân đầu tiên — Tần Mục.
Người phụ nữ còn lại thì Mũ Lưỡi Trai cũng biết — là cô gái trong quán cà phê.
Khi Bạch Nam gọi Tần Mục tới hỏi chuyện, đối phương vẫn còn ở trong trạng thái kinh ngạc.
Bạch Nam trào phúng: “Sao ở đâu cũng thấy cậu xuất hiện vậy, thầy giáo trẻ?”
“Tôi… Cô bé ấy là học trò của tôi, tôi đã từng nói công việc buổi tối của tôi là gia sư.” Tần Mục trông có vẻ rất bất đắc dĩ, khi giải thích thì gương mặt tái nhợt vô lực.
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Hai vụ án tử đều có cậu xuất hiện, cậu nói cậu cùng với hung thủ một chút xíu quan hệ cũng không có?” Bạch Nam chất vấn.
“Chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, huống chi tôi thật sự không có giết người. Tôi dạy cô bé giải bài tập xong thì trở về nhà ngay lập tức, thật đó!”
“Có nhân chứng hay không?”
“Điều này thì… không có.” Tần Mục trả lời.
“Vậy là cậu đang nói dối?”
“Tôi không có nói dối!”
“Hừ! Sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ điều tra ra. Mời cậu giữ liên lạc, thầy giáo trẻ của chúng ta bị nằm trong diện tình nghi rồi đấy!” Bạch Nam không có bất luận chứng cứ nào để chứng minh Tần Mục giết người, cho dù hoài nghi như thế nào cũng chỉ có thể thả đối phương trở về rồi lại điều tra sau.
Tiểu Chu hỏi: ” Cứ thả hắn trở về như vậy?”
“Còn có thể làm sao nữa?” Bạch Nam bực bội.
Sau đó, cả nhóm lại đi tới quán “Ngư”, bởi vì thương hiệu đóng dấu trên hai ly cà phê là của quán này.
Bọn họ trực tiếp nói với người quản lý quán về hai vụ án tử, người này liền ngay lập tức kêu cô gái kia ra.
“Là cô gái này, tối hôm qua là cô ta đi giao cà phê, bởi vì địa điểm cần giao cà phê gần nhà cô ấy nên tôi bảo giao xong cà phê thì tan tầm luôn, không cần phải quay lại làm gì.” Người quản lý nói.
“À… Xin hỏi có chuyện gì không?” Cô nhân viên tên Lê Hương đối với Tiểu Chu vẫn còn nhớ rõ nên lúc này nhịn không được nhíu nhíu mày.
“Ha ha, cô yên tâm, tôi không phải tới đây để đánh đổ cà phê của cô nữa đâu.” Tiểu Chu nói giỡn một câu.
An Dạ nói: ” Chuyện là như vầy: cô bé học sinh ở trong căn chung cư mà cô đã đến giao cà phê vào tối hôm qua đã chết, chúng tôi tìm thấy trong video của chung cư có sự xuất hiện của cô nên mới đến tìm hiểu một chút.”
“Là như vậy à!” Lê Hương nói, “Tối hôm qua, sau khi giao cà phê xong thì tôi liền về nhà.”
“Có nhân chứng không? Có thể chứng minh sau đó cô vẫn luôn ở nhà?”
Cô ấy nói: “Sau khi tôi về nhà thì có trò chuyện với hàng xóm một chút.”
“Trò chuyện?”
“Vâng. Lúc đó trong nhà hơi dơ, tôi liền quét dọn một chút. Sau đó lại cảm thấy âm thanh dọn dẹp hơi lớn, sợ phiền đến hàng xóm liền cố ý tặng một ít hoa quả cho họ. Họ cũng nghe thấy tiếng động do máy hút bụi mà tôi đã dùng, bọn họ có thể làm chứng.”
“Được rồi, cảm ơn cô!” An Dạ nói.
Nếu như vậy, người khả nghi nhất chính là Tần Mục.
Thế nhưng hung thủ thực sự sẽ rêu rao như vậy sao? Hắn ta đối với thủ pháp phạm tội của mình rất tự tin chăng? Nói tóm lại, bây giờ vẫn còn không thể kết luận được bất cứ điều gì, bọn họ vẫn chưa tìm được manh mối nào đáng tin cậy.
“Cho nên…. dùng cái chết của cô tới để nghiệm chứng kết quả đi! Nhất định phải sống sót trở về để nói cho chúng tôi biết hung thủ là ai nha.” Bạch Nam có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Vào lúc này An Dạ mới nhớ tới bản thân mình chính là người kế tiếp — người thứ ba bị búp bê theo dõi!
HẾT CHƯƠNG 21
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!