Sủng Thê Làm Hoàng Hậu - Chương 2: Biểu ca (ăn sung mặc sướng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Sủng Thê Làm Hoàng Hậu


Chương 2: Biểu ca (ăn sung mặc sướng)


Thấy khuê nữ yêu thích hai đệ đệ như vậy, Từ Thị có hơi kinh ngạc, sau đó khẽ cười, ôn nhu nói: “Bây giờ Tiểu Lộ đã là tỷ tỷ, sau này cần phải chăm sóc thật tốt cho bọn đệ đệ nha.”

Lời này Từ Thị chỉ thuận miệng nói ra. Nàng hiểu được tính tình của khuê nữ nhà mình, không khi dễ người ta thì tính là không tồi rồi, thật ra nàng không trông cậy Tiểu Lộ giống như tỷ tỷ trong gia đình bình thường che chở đệ đệ.

Nào biết Chân Bảo Lộ còn nhỏ tuổi, lúc này lại khó được nhu thuận gật đầu, giọng điệu ngọt ngào nói: “Dạ, Tiểu Lộ sẽ chăm sóc đệ đệ thật tốt.”

Nói xong, Chân Bảo Lộ hơi giương mắt, thấy mẫu thân đang nhìn vào mắt mình, thoáng ngừng lại, mới hiểu được vì sao mẫu thân kinh ngạc.

Đúng rồi, đời trước lúc bọn đệ đệ trong bụng mẫu thân chưa ra đời, trong lòng mình không vui chút nào. Khi đó tuổi còn nhỏ, nghe người ở bên cạnh nói chờ cha mẹ có đệ đệ, thì không yêu thương mình nữa, nên trong lòng lo lắng, không hy vọng đệ đệ sinh ra. Nhưng rốt cuộc là máu mủ tình thâm, đợi hai đệ đệ trắng trẻo non nớt sinh ra, thời điểm mình nhìn thấy, theo bản năng vẫn là yêu thích.

Chẳng qua là…

Chân Bảo Lộ nhíu mày, tỉ mỉ nhớ lại đến tột cùng là khi đó người nào đã ở bên tai mi nói, mới khến cho nàng bài xích hai người đệ đệ này.

Tuy nói giờ phút này Chân Bảo Lộ là thật tâm thực lòng, hiện nay có thể nói lời này, trong lòng Chân Bảo Lộ vẫn hơi chột dạ. Đời trước khi nào thì mình cố gắng làm một tỷ tỷ có trách nhiệm? Cũng làm khó cho hai tiểu tử kia, còn nhỏ tuổi nhưng tính tình hào phóng, không so đo cùng Nhị tỷ là mình đây.

Sống lại một đời, đối với Chân Bảo Lộ mà nói nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới việc này.

Chân Bảo Lộ thật cẩn thận sờ gương mặt tròn trịa non nớt mủm mỉm của đệ đệ.

Lúc này đây, nàng sẽ cố gắng làm một tỷ tỷ tốt.

Hiển nhiên Từ Thị có ý muốn tỷ đệ bọn họ bồi dưỡng cảm tình từ nhỏ, lúc này liền mỉm cười nhìn khuê nữ hỏi: “Tiểu Lộ đoán xem, hai đệ đệ này, ai lớn, ai nhỏ?”

Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, giờ phút này có cha mẹ bên cạnh, nàng xác định đây không phải nằm mơ, tự nhiên nên quý trọng thật tốt, làm lại cuộc sống, lập tức cong cong đôi mắt, cánh tay nhỏ bé ôm cổ phụ thân Chân Như Tùng, chớp mắt cười khẽ: “Phụ thân biết không?”

Chân Như Tùng liếc mắt nhìn hai nhi tử giống nhau như đúc, vẻ mặt ngưng trọng.

Một vấn đề nho nhỏ, lại đem đường đường Đại học sĩ Hàn Lâm viện làm khó rồi.

Chân Như Tùng lúng túng lắc lắc đầu.

Mới vừa rồi trong lòng hắn đang nghĩ về thê tử, mới nói được mấy câu với thê tử thì khuê nữ đã đi vào, nên hắn vẫn chưa biết trong hai đứa con trai, đứa nào lớn hơn.

Chân Bảo Lộ cười khanh khách, sau đó thò tay nhẹ nhàng kéo xuống bọc tã nơi bả vai của hai đệ đệ —-

Nằm bên trong, bả vai bên phải có một cái bớt màu đỏ, đó là đệ đệ sinh sau, Vinh Nhi; còn bên ngoài, chính là Thượng Nhi sinh ra sớm hơn Vinh Nhi một phút.

Nàng vẫn nhớ rõ, tuy Thượng Nhi còn nhỏ tuổi nhưng chính chắn thận trọng, rất có phong phạm của phụ thân, mà tính tình Vinh Nhi lại giống với mẫu thân, thật thà lương thiện, lại dễ bị bắt nạt.

“Đây là Tứ đệ, đây là Ngũ đệ.” Giọng nói Chân Bảo Lộ trong vắt.

Hai tiểu tử kia tuy là con trưởng và con thứ của Chân Như Tùng, nhưng so với Chân Như Tùng mấy năm dưới gối không con, phủ Tề Quốc Công còn có nhị phòng, đã có Tam thiếu gia, dựa theo thứ hạng, hai tiểu tử kia đương nhiên phải xếp thứ tư, thứ năm rồi.

Từ Thị nở nụ cười, chỉ nói nữ nhi đoán lung tung: “Nhưng thật ra để Tiểu Lộ đoán đúng.”

Chân Bảo Lộ toét miệng cười, giống như trở lại cơ thể tám tuổi, tâm tình cũng biến thành đơn giản.

Chân Như Tùng thấy khuê nữ bảo bối khéo léo như thế, đương nhiên vui mừng.

“Cha, mẹ… Muội muội.”

Đương lúc cả nhà đang hết sức vui vẻ ấm áp, Chân Như Tùng nghe được tiếng gọi từ phía sau truyền đến, mới quay đầu lại xem.

Vị tiểu cô nương vừa mới đi vào này, mặc áo bông nhiều lớp thêu hoa cẩm chướng màu hồng đào, dung mạo xinh đẹp mềm mại, nhưng thật ra so với Chân Bảo Lộ, lại có dáng vẻ điệu bộ như một quý nữ khuê các.

Đây chính là trưởng nữ của Chân Như Tùng do nguyên phối (vợ đầu) Tiết Thị để lại, Chân Bảo Quỳnh.

Thấy là trưởng nữ, Chân Như Tùng ôn nhu gọi: “Quỳnh nhi.”

Chân Như Tùng có hai khuê nữ, tất nhiên đều thương yêu. Chính là tuổi Chân Bảo Lộ còn nhỏ nên tính tình đáng yêu, có lúc sẽ làm nũng khoe mã, khó tránh khỏi yêu thương nàng nhiều hơn. Mà Chân Bảo Quỳnh tuy rằng chỉ mới mười một tuổi, nhưng lúc còn nhỏ tính tình luôn tùy tiện giống nam tử, không có chút tính tình tiểu nữ nhi nào cả, không ngờ Từ Thị thân là kế mẫu, đối xử với Chân Bảo Quỳnh yêu thương quan tâm, nhìn dáng điệu, quả thực so với con ruột là Chân Bảo Lộ còn để tâm hơn.

Từ Thị là thật sự yêu thương Chân Bảo Quỳnh, cũng hiểu được đứa nhỏ này đáng thương, sợ nàng sẽ nghĩ nhiều, nên phá lệ đối với nàng săn sóc hơn. Mà Chân Bảo Quỳnh rất hiểu chuyện, lúc đầu thật cẩn thận thuận theo, cho tới bây giờ dĩ nhiên đã xem Từ Thị thành mẫu thân thân sinh (mẹ ruột).

Quan hệ mẹ con giữa Từ Thị và Chân Bảo Quỳnh rất tốt, tuổi Chân Bảo Lộ còn nhỏ nên trong lòng tự nhiên sẽ khó chịu. Thí dụ như mỗi khi Chân Như Tùng đi xa nhà trở về, mang theo một ít đồ chơi nhỏ, Chân Như Tùng nghĩ đến đầu tiên là Chân Bảo Lộ, mà Từ Thị thận trọng để cho Chân Bảo Quỳnh chọn trước. Chân Bảo Quỳnh là tỷ tỷ, tự nhiên sẽ nhường muội muội, đúng là đứa bé nhỏ tuổi, thấy mẫu thân đau tỷ tỷ như vậy, trong lòng nàng tóm lại sẽ khó chịu, lúc này thường xuyên qua lại, vốn là hai tỷ muội xa cách, quan hệ lại ồn ào có hơi bế tắc.

Nghe được tiếng nói của Chân Bảo Quỳnh, nụ cười trên mặt Chân Bảo Lộ lập tức không còn, chỉ nhìn theo ánh mắt của phụ thân nhà mình, rồi xoay người nhìn sang chỗ khác.

Từ lúc trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên gặp lại Chân Bảo Quỳnh.

Ngày thường Chân Bảo Quỳnh đoan trang hào phóng, giữa hai lông mày có hơi giống phụ thân, có lẽ nàng nghe người khác nói, dung mạo của nàng lại giống người mẹ đã qua đời Tiết Thị. Đối với vị tỷ tỷ này, đời trước Chân Bảo Lộ chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt. Dưới cái nhìn của nàng, Chân Bảo Quỳnh ra vẻ nhu thuận, đoạt đi mẫu thân nàng, lại làm bộ ôn nhu, hại cho hai đệ đệ yêu thích nàng, bấy giờ đệ đệ cùng cha khác mẹ còn xem nàng như tỷ tỷ ruột…

Nàng hận chết Chân Bảo Quỳnh.

Nhưng chỉ có một mình nàng chán ghét trưởng tỷ, khi cha mẹ lần lượt qua đời, phải đi ăn nhờ ở đậu, Chân Bảo Quỳnh dùng bờ vai mảnh mai vì tỷ đệ bọn họ mà chống đỡ cả vùng trời.

Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội sững sờ nhìn mình, chỉ vì trong ngày thường nàng đều không muốn nhìn thấy mình, nên trong một lúc chân tay có hơi luống cuống, không biết có nên đi qua hay không.

Vốn là tiểu cô nương tràn đầy hưng phấn muốn đến xem đệ đệ, lúc này cứ như vậy đứng im tại chỗ.

Từ Thị cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn mỉm cười với Chân Bảo Quỳnh, nói: “Quỳnh nhi, tới đây xem đệ đệ một chút đi.”

Chân Bảo Quỳnh mỉm cười đáp lại, chậm rãi đi đến cạnh giường.

Nguyên là Chân Bảo Lộ ngồi trên đùi Chân Như Tùng xem đệ đệ, bây giờ Chân Bảo Quỳnh lại đây, tất nhiên trở nên gần hơn.

Chân Bảo Quỳnh đứng bên cạnh Chân Như Tùng, cúi đầu nhìn đệ đệ trong bọc tã. Nét mặt Chân Bảo Quỳnh hàm chứa ý cười ôn hòa, có thể thấy nàng vô cùng yêu thích hai đệ đệ.

Tiểu cô nương mười một tuổi, ngửi thấy trên người nàng mùi thơm ngát vô cùng tốt. Chân Bảo Lộ biết, đó là hương thơm của dầu hoa mai do mẫu thân tự mình làm. Hiện nay nàng mới tám tuổi, vẫn còn nhỏ nên không cần dùng hương.

Nhưng Chân Bảo Lộ còn nhớ rõ đời trước, nàng thích chưng diện, luôn quấn quít lấy mẫu thân xin hương dầu, mẫu thân liền cho nàng. Ban đầu nàng dùng cảm thấy rất mới mẻ, sau lại phát giác bản thân dùng hương dầu giống với Chân Bảo Quỳnh, trong cơn tức giận nàng đem hương dầu mẫu thân tự làm ném đi…Sau này, khi phụ thân nhiễm bệnh qua đời, mẫu thân bi thương quá độ cũng bị bệnh qua đời… Chân Bảo Lộ mất đi cha mẹ, không bao giờ còn là hòn ngọc quý trên tay sống an nhàn sung sướng của phủ Tề Quốc Công nữa, ở đâu còn có hương dầu để chọn tới chọn lui?

Giống như cảm thấy được muội muội đang nhìn mình, Chân Bảo Quỳnh đột nhiên quay đầu, bắt gặp đôi mắt to tròn ngập nước của Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ giật mình, sửng sốt ngơ ngác nhìn gương mặt ôn nhu của Chân Bảo Quỳnh hồi lâu, sau mới vội vàng rời mắt đi, động tác lưu loát từ trên đùi phụ thân đứng xuống, không nói một lời, xoay người bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.

Làm sao có thể hiểu được, bất quá Chân Bảo Quỳnh cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của muội muội, liền biết nàng còn chưa yêu mến mình. Trong một lúc Chân Bảo Quỳnh cảm thấy hơi cô đơn, nhưng lại rất hiểu chuyện, không có biểu hiện ra ngoài.

Chờ Chân Bảo Quỳnh rời đi, Từ Thị mới nhịn không được thở dài một tiếng, vì quan hệ tỷ muội hai người mà thấy buồn rầu.

Chân Như Tùng hiểu được băn khoăn của thê tử, hôn nhẹ hai má nàng, trấn an nói: “Yên tâm.”

Từ Thị nhìn phu quân nhà mình, nhịn cười không được mà cười. Rốt cuộc nam nhân này vẫn không giỏi nói lời tốt, ngay cả vài câu nói an ủi cũng không nói được, có lẽ chính như vậy mà nàng yêu thích.

Từ Thị nói: “Đều là vì chàng, đã chiều hư Tiểu Lộ rồi.”

Từ Thị biết tính tình Chân Bảo Quỳnh là thiện lương rộng lượng, tâm tư cẩn thận, cho nên quan hệ tỷ muội không hòa hợp là do tính tình tiểu nữ nhi Chân Bảo Lộ được nuông chiều, không chịu gần gũi người khác.

Chân Như Tùng lại bao che khuyết điểm nói: “Lòng dạ Tiểu Lộ thẳng thắn, ta đây làm phụ thân, thật sự rất vui mừng,” Một lòng cưng chìu khuê nữ, sủng đến không có nguyên tắc.

Từ Thị bất đắc dĩ sẵng giọng: “Chính là chàng bao che Tiểu Lộ.”

.

Chính xác, nhìn toàn bộ phủ Tề Quốc Công, chỉ có Chân Như Tùng phụ thân này, sủng Chân Bảo Lộ nhất.

Mà phủ Tề Quốc Công có tam phòng, đều là con vợ cả, Chân Bảo Lộ đứng hàng thứ sáu, bên trên còn có bốn chị họ, và thân tỷ tỷ (chị ruột), Chân Bảo Quỳnh.

Hiện nay, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Chân Lục cô nương đang nhăn nhó, nhíu mày buồn rầu —- nàng không biết nên đối mặt với tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh này như thế nào.

Đời trước, vào năm Chân Bảo Lộ mười tuổi, phụ thân nhiễm phải dịch bệnh qua đời. Cũng chính là bắt đầu khi đó, cuộc sống cơm ngon áo đẹp của nàng có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đợi đến sau khi mẫu thân cũng bị bệnh chết, nàng liền cảm thấy bầu trời đều sụp xuống. Ngày thường nàng kiêu căng, tổ mẫu đối với nàng không vui, tổ phụ trước đây còn thích nàng, cũng không thích tính tình ích kỷ của nàng. Việc này vì lúc trước nàng được cha mẹ nuông chiều nên hoàn toàn không hay biết gì. Đến sau này nàng mới thật sự cảm giác được, nàng chịu không nổi, rồi bỏ lại hai đệ đệ, chạy tới phủ Trường Trữ Hầu tìm bà ngoại và cậu.

Mặc dù cậu đối với nàng rất tốt, nhưng mợ lại không thích nàng, những ngày tháng này cũng không dễ chịu hơn.

Sau đó thì sao.

Nhắc tới cậu, Chân Bảo Lộ không thể không nhớ tới biểu ca tao nhã, ngọc thụ lâm phong, Từ Thừa Lãng.

Từ Thừa Lãng học phú ngũ xa*, dung mạo xuất chúng, lại là Thế tử phủ Trường Trữ Hầu, khi đó nàng nghĩ, nếu có thể gả cho biểu ca, nàng sẽ không cần tiếp tục bị người ta xem thường, bỏ qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Nàng có thể trở về cuộc sống an nhàn sung sướng lúc trước, cơm ngon áo đẹp, có thể tùy ý mua son phấn mình thích, không cần tiếp tục phải cực khổ tiết kiệm tiền mới có thể mua món trang sức mình thích. Quan trọng nhất là, Từ Thừa Lãng cũng thích nàng, thành thân, hắn nhất định sẽ đối với mình rất tốt.

* Học phú ngũ xa: Đọc sách rất nhiều, học thức sâu rộng

Nhưng hỏi nàng thích Từ Thừa Lãng bao nhiêu, cũng chưa chắc.

Nếu Từ Thừa Lãng không phải Thế tử phủ Trường Trữ Hầu, nàng cũng sẽ không để tâm đến vị biểu ca này.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cưới người khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN