Sủng Thê Làm Hoàng Hậu - Chương 149-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Sủng Thê Làm Hoàng Hậu


Chương 149-2


Tội danh Tuyên Vũ Đế mưu hại tiên đế, giả tạo di chiếu được xác định, tự nhiên phải thoái vị, mà hoàng tử của tiên đế, đã bị Tuyên Vũ Đế giết hại không sai biệt lắm, chỉ còn lại một trưởng tử không dùng được. Tuy nói là chỉ được cái vỏ, nhưng vẫn tốt hơn Tuyên Vũ Đế tàn bạo không chừng mực. Nhất thời chúng đại thần cũng tự nhiên tiếp nhận, nâng đỡ hắn đăng cơ, thay đổi phong hào Tuyên Bình đế.

Còn Tiết đại tướng quân, lại được Tuyên Bình Đế phong vương, giữ chức nhiếp chính. Chuyện này mặc dù dẫn tới chỉ trích trên triều đình và dưới dân gian, nhưng Tuyên Bình Đế có bao nhiêu phân lượng, mọi người cũng là rõ ràng, hiện tại trên triều đình cũng đã không còn ai có năng lực hơn Tiết Nhượng, cho nên vị nhiếp chính vương này, chỉ cần có thể trợ giúp Tuyên Bình Đế quản lý triều chính, vững chắc giang sơn, mọi người cũng không có gì để nói.

Hôm nay Mục Vương Tiêu Lễ phải về thái ấp Kỳ châu, Tiết Nhượng đi tiễn, nhìn Tiêu Lễ đạo: “Thật không định lưu lại?”

Tiêu Lễ cười cười, đưa tay chụp vỗ vai hắn, nói thẳng: “Bản vương sớm muốn cùng Nghi Phương đi du sơn ngoạn thủy, lúc trước là không có biện pháp, hiện thời đại cục đã định, còn lưu lại đây làm cái gì? Ở Kỳ châu đã quen, không thích ứng được hoàng thành phồn thịnh, còn ngươi, sợ là muốn cả đời lưu ở hoàng thành, vất vả ngươi.”

Tiêu Lễ vẫn luôn rõ ràng, hắn không giống phụ vương hắn. Cha hắn vẫn muốn Đông sơn tái khởi, tâm tâm niệm niệm cái vị trí kia, hắn là con trai duy nhất, có một số việc chỉ có thể tòng mệnh, nhưng hôm nay hắn chỉ muốn sống hạn phúc với thê tử mình, lại sinh mấy hài tử, trải qua ngày bình bình đạm đạm, nhàn vân dã hạc vậy.

Tiết Nhượng cũng không nói gì thêm, đưa mắt nhìn hắn lên xe ngựa, dần dần đi xa.

Mà Tuyên Vũ Đế Tiêu Trạch, tội danh chứng thực, vốn nên xử tử, nhưng Hoàng thượng nhớ tới tình huynh đệ, cấm túc hắn ở Tĩnh Vương phủ, cả đời không cho hắn bước ra vương phủ nửa bước.

Một ngày kia, Tiêu Trạch đứng trong lương đình cho cá ăn, chợt nghe được tiếng bước chân, cho là Từ công công, ngược lại cũng không có xoay người. Đợi nghe sau lưng truyền đến giọng của một cô gái, khẽ run lên, xoay người.

Hắn nhìn qua nữ tử thanh tú nhỏ nhắn xinh xắn đứng ngay trước mắt, Ngọc phi hắn yêu nhất. Không, hiện thời hắn không phải là hoàng đế, nàng tự nhiên cũng không phải là Ngọc phi, nàng bất quá là một bé gái mồ côi gọi Dung Ngọc. Tiêu Trạch cũng không có như kích động lúc trước vậy, một lần nữa xoay người, vung đồ ăn cho cá vào trong hồ, thản nhiên nói: “Ngươi tới làm cái gì?”

Dung Ngọc đặt xiêm y đã chuẩn bị lên bàn đá, nói: “Thời tiết chuyển lạnh, vương gia chú ý thân thể.”

Dáng người Tiêu Trạch thẳng tắp, không quay đầu nhìn, nhưng khóe mắt lại liếc qua bàn đá. Hắn nhớ lại, lúc trước nàng đáp ứng làm áo choàng cho hắn. Nàng còn hỏi hắn thân là Hoàng thượng, muốn áo choàng bình thường như vậy làm gì, lúc ấy hắn không có trả lời, hắn nguyên vốn là muốn chờ nàng thai nhi an ổn, mang nàng xuất cung một chút, chung đụng mấy ngày như một đôi phu thê bình thường vậy.

Hiện thời nghĩ đến, nàng từ vừa mới bắt đầu liền đã gạt hắn, trăm phương ngàn kế… Thậm chí ngay cả mang thai, đều là làm bộ.

Tiêu Trạch hít sâu một hơi, không nói một lời.

Dung Ngọc đứng trong chốc lát, sắc mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nói: “Vậy ta không quấy rầy vương gia.”

Nàng đi vài bước, mới nghe được sau lưng có người gọi nàng: “Đứng lại!”

Dung Ngọc khẽ run, đứng ở tại chỗ, sắc mặt lại thật là bình tĩnh, không chút biểu tình.

Lại nghe hắn hỏi: “Ngươi có từng yêu trẫm?”

“Không có.” Phảng phất là cực kỳ tự nhiên trả lời, không cần phải nghĩ nhiều, liền bật thốt ra.

Tiêu Trạch dừng một chút, mới nói: “Cút đi.”

Dung Ngọc chậm rãi ra sân nhỏ, lẳng lặng đứng ở một chỗ dưới cây đa, đưa tay, nhẹ nhàng, vuốt bụng mình một cái một cái, lẩm bẩm nói: “… Chưa từng có.” ( Dung Ngọc rất đáng khâm phục. Tiêu Trạch tàn ác với kẻ khác, nhưng hắn thật sự yêu Dung Ngọc)

Chân Bảo Lộ không có nghĩ tới Tiết Nhượng sẽ làm vương gia, nhưng hôm nay hắn thành nhiếp chính vương, toàn gia trụ vương phủ cách Tề Quốc Công Phủ không xa. Vinh vương phủ này xa xỉ khí phái, lớn gấp ba An Quốc công phủ. Một tòa nhà lớn như vậy, Trường Phúc tự nhiên rất thích, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở trong sân, hết sức là hoạt bát.

Chân Bảo Lộ xem nhi tử béo sung sướng như thế, nhớ tới mình đời trước, cũng cảm thấy có chút buồn cười. Đời trước nàng tham mộ hư vinh, hy vọng có thể ăn sung mặc sướng, nhưng hết lần này tới lần khác không chiếm được. Đời này, nàng chuẩn bị con đường thực tế gả cho người đàng hoàng, lại không nghĩ rằng, một ngày kia mình lại thành vương phi.

Chân Bảo Lộ không có ý kiến gì, dù sao có phu quân cùng bọn nhỏ ở bên người, cái khác nàng đều không thèm để ý. Mặc kệ Tiết Nhượng là võ tướng hay là vương gia, với nàng mà nói chỉ là phu quân nàng mà thôi.

Chỉ là nghĩ đến mấy ngày này, Tiết Nhượng ngày ngày đều gấp rút, nàng có chút ít rầu rĩ. Có đôi khi xem hắn ở thư phòng thay Tuyên Bình Đế phê duyệt tấu chương, bộ dáng kia, thật có vài phần rất quen, phảng phất đời trước đã làm qua loại sự tình này.

Nàng mặc dù đau lòng, nhưng cũng hiểu, Tiết Nhượng là muốn cho mẹ con bọn họ trôi qua khá hơn một chút. Nàng có thể làm, chính là thay hắn quan tâm hai hài tử.

Ngày trôi qua cực nhanh, một cái nháy mắt liền là ba năm.

Trong ba năm này, mới đầu Tuyên Bình Đế còn sẽ nghe một chút ý kiến người bên cạnh, nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nhưng về sau, chỉ lo hưởng thụ chỗ tốt làm hoàng đế mang đến, lại cũng không tâm tư phê duyệt tấu chương. Hơn nữa, Tiết Nhượng phê duyệt tấu chương chưa từng có ra sai lầm, đã như vậy, hắn còn quản chuyện này làm gì?

Vốn là phía bên phải Tuyên Bình Đế, chuẩn bị thêm một ghế dựa, lúc vào triều, Tuyên Bình Đế ngồi ngay ngắn long ỷ, nhiếp chính vương ngồi vị trí bên phải. Nhưng dần dần, Tuyên Bình Đế vào triều liền là hai mắt biến thành màu đen, một bộ túng dục quá độ, văn võ bá quan phía dưới nhìn thấy ào ào lắc đầu, cuối cùng nửa tháng cũng không thèm lâm triều.

Một ngày kia, trong cung thiết yến, Chân Bảo Lộ mang theo một đôi trai gái tiến cung dự tiệc.

Hiện nay thân phận của Chân Bảo Lộ khác xưa, tự nhiên không ít người gấp gáp nịnh bợ. Dù sao này toàn bộ Đại Chu người nào không biết, hiện thời thật sự làm chủ thiên hạ này nhưng là Vinh vương, mà Vinh vương lại là sủng thê như mệnh. Chân Bảo Lộ ít đi ra ngoài, lại không thích gặp khách, mọi người muốn nịnh bợ cũng không có cách, hôm nay khó được gặp, tự nhiên mỗi một người đều lại đây nói chuyện.

Chân Bảo Lộ một thân quý khí, gò má mềm mại phấn nhuận như cũ, so với nữ nhi mười ba mười bốn tuổi phụ nhân mang theo còn muốn mềm mại hơn. Tuyệt sắc nhân gian như thế, không trách được nhiếp chính vương sủng ái như thế. Lại nhìn một đôi trai gái đáng yêu, lại là khiến người khác ao ước chết được.

Chân Bảo Lộ không chịu nổi nhiều người như vậy, tìm cớ liền ra ngoài hít thở không khí.

Hoắc Thanh Thược bồi Chân Bảo Lộ đi, cười hì hì nói: “Vương gia thật sự là tăng thể diện cho vương phi.”

Chân Bảo Lộ cười cười, biết Hoắc Thanh Thược là đang trêu ghẹo nàng. Liền theo nàng ấy đi ngự hoa viên.

Lại không biết, đúng lúc gặp được Tuyên Bình Đế.

Tuyên Bình Đế tự nhiên nghe nói Tiết Nhượng này có thê tử tuyệt sắc vô song, sủng như châu bảo, đã nhiều năm như vậy, không chỉ không có nạp thiếp, ngay cả thông phòng cũng không có một cái. Theo Tuyên Bình Đế, nữ nhân dù đẹp, lúc nào cũng là sẽ ngán, Chân thị này có thể đẹp đến mức nào a?

Hôm nay nhìn, nhưng khiến Tuyên Bình Đế không thể dời mắt. Mắt hắn đục ngầu, không chớp mắt rơi trên người thiếu phụ xinh đẹp trước mặt, thấy tư thái nàng thướt tha mảnh mai, tuyết trắng trước ngực mặc dù bao cực kỳ chặt chẽ, nhưng vẫn vểnh lên no đủ, phảng phất là muốn dâng ra, mà vòng eo kia, lại là mảnh mai như liễu, quả thực câu Tuyên Bình Đế sắc tâm đại động, dưới đũng quần lúc này làm ra trò cười cho thiên hạ.

Chân Bảo Lộ nhíu mi lại, cũng nghe nói qua tác phong Tuyên Bình Đế này, quả thực so với tiên đế còn hoang dâm vô đạo hơn. Lúc này ánh mắt hắn nhìn mình, lại khiến Chân Bảo Lộ muốn nôn mửa.

Nhìn Chân Bảo Lộ hành lễ, Tuyên Bình Đế kín đáo cười, tiến lên định đi đỡ nàng: “Vinh vương phi không cần đa lễ…” Ánh mắt lại liên tục rơi vào ngực nàng.

Chân Bảo Lộ nghĩ tới lui về phía sau một bước, mà lúc này đây, lại có một cánh tay chen ngang, ôm nàng đến bên người, nhìn Tuyên Bình Đế nói: “Tham kiến Hoàng thượng.”

Giọng nói lạnh như băng, khiến Tuyên Bình Đế chợt lấy lại tinh thần, nhìn nam tử cao lớn lạnh lùng bên cạnh mỹ nhân, mồ hôi lạnh trên trán Tuyên Bình Đế chảy ròng, cười cười nói: “Vinh vương cũng ở chỗ này.”

Tuyên Bình Đế từng chứng kiến thủ đoạn của Tiết Nhượng, nếu nói lúc trước trong triều còn có người bởi vì hắn ta nhiếp chính có chút bất mãn, như vậy hiện thời, sợ là không ai dám nói một chữ không. Thậm chí, nếu là một ngày kia, Tiết Nhượng muốn làm hoàng đế, hắn cũng không có phân nửa sức lực phản kháng, nhẹ nhàng vừa bấm liền bị hắn ta bóp chết.

Ở trước mặt Tiết Nhượng, Tuyên Bình Đế nào có phân nửa uy phong hoàng đế, hàn huyên vài câu, liền xoa xoa mồ hôi trên trán, chật vật đi.

Hoắc Thanh Thược cũng thức thời nói: “Vậy ta đi về trước.”

Chân Bảo Lộ nhìn qua nam tử bên cạnh mặt như băng sương, mới đưa tay, lặng lẽ ôm hắn, nhìn hắn cười cười: “Đại biểu ca.”

Cử chỉ thân cận như vậy, sắc mặt Tiết Nhượng nhất thời thay đổi nhu hòa, sau đó cúi người, hôn nàng một cái mặt bất đắc dĩ nói: “Quả nhiên là không để ta bớt lo.”

Chân Bảo Lộ tức giận, chuyện hôm nay nàng sai chỗ? Nàng khí, ngẩng mặt liền cắn một cái dưới cằm hắn.

Tiết Nhượng cười cười, sủng ái ôm nàng vào trong lòng, cằm gối lên đầu vai nàng mảnh khảnh, bàn tay vuốt lưng nàng một cái một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua phương hướng Tuyên Bình Đế ly khai, đột nhiên trầm xuống.

Một ngày kia, Chân Bảo Lộ ở trong sân bồi hai hài tử hái cây sơn trà. Sơn trà vàng óng, hái được đầy một giỏ. Chân Bảo Lộ lười biếng, ngồi bên cạnh bàn đá nhìn bọn trẻ.

Chúc ma ma như kiến bò chảo nóng, vội vã lại đây. Chân Bảo Lộ mỉm cười nhìn qua nữ nhi linh hoạt leo cây như con khỉ nhỏ, còn nhi tử đứng dưới tàng cây hưng phấn cầm lấy giỏ trúc, nhìn thoáng qua Chúc ma ma: “Chuyện gì sốt ruột đến vậy?”

Chúc ma ma nói: “Hoàng thượng băng hà. Ở trên giường huệ phi nương nương.”

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ!

Chân Bảo Lộ căng thẳng, lập tức liền lo lắng chuyện như vậy có thể liên lụy đến trên người Tiết Nhượng hay không. Dù sao mấy năm này, hắn ở trên triều đình đã có xu thế một tay che trời, mặc dù người chống hắn không nhiều, nhưng Chân Bảo Lộ vẫn cảm thấy, trong lòng những người kia, không biết nói Tiết Nhượng như thế nào đâu. Nàng thân là thê tử Tiết Nhượng, mặc kệ khi nào, đều là hướng về hắn.

Mà huệ phi này, chính là Chân Bảo Chương. Lúc trước Tuyên Bình Đế kế vị sau, thuận thế tiếp nhận một số tần phi hậu cung của Tuyên Vũ Đế, Chân Bảo Chương cũng nằm trong số đó. Tuyên Bình Đế túng dục cũng không phải là ngày một ngày hai, bất quá chết ở trên giường nữ nhân, cũng không phải là một chuyện vẻ vang.

Nàng đang muốn hỏi, mặt Chúc ma ma liền lộ vẻ vui mừng nói: “Hiện tại các đại thần ào ào nghị luận, sau đó quyết định, ủng lập vương gia chúng ta làm tân hoàng…” Thấy vương phi nhà mình còn vẻ mặt mê man, Chúc ma ma tiếp tục nói, “Vương phi, vương gia chúng ta sắp làm Hoàng thượng, ngài sắp trở thành Hoàng hậu nương nương.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN