Ngô Gia Kiều Thê
Chương 70
Beta: Mira
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, coi như qua năm mới.
Các tiểu thư Vệ Quốc Công phủ tiếp tục đến Ngọc Bích đường đọc sách, mỗi ngày ngoại trừ ở ngoài đọc sách, chính là học tập cầm kì thư họa cùng nữ hồng, điều hương, trà nghệ cũng không thể thiếu. Thường ngày Khương Lệnh Uyển hay bị Tạ Cửu gây áp lực, không muốn chăm chỉ cũng phải chăm chỉ, Tết đến được buông lỏng chút, bây giờ bắt đầu học tiếp, lại cảm thấy có chút vất vả. Còn Khương Lệnh Đề là một người chăm chỉ hiếu học, xưa nay bài tập luôn hoàn thành đầy đủ, bây giờ đến tuổi cập kê, càng ngày càng trầm ổn hơn. Kiếp trước Khương Lệnh Đề là một thứ nữ ngoan ngoãn không đáng chú ý, kiếp này được mẹ cả Diêu thị yêu thương coi trọng, sau tết mang nàng ra ngoài một chút, người ngoài thấy tiểu cô nương dịu ngoan như thế, ngược lại nhiều thêm mấy phần hảo cảm. Thanh danh tốt, các gia đình cũng lục tục đến nhà cầu thân.
Khương Lệnh Uyển cũng cảm thấy cao hứng cho Tứ tỷ tỷ.
Nhưng trước đây, việc hôn nhân của hai vị tiểu thư đầu đều được định trước, có thứ tự lớn nhỏ rõ ràng, tuy Tứ tỷ tỷ của nàng đã đến tuổi, nhưng việc hôn nhân của Khương Lệnh Dung và Khương Lệnh Huệ vẫn chưa có tin tức gì, làm sao có thể đến lượt Khương Lệnh Đề.
Khương Lệnh Đề da mặt mỏng, vừa nghe Khương Lệnh Uyển nhắc đến chuyện này, liền xấu hổ rũ mắt nói: “Lục muội muội đừng trêu chọc tỷ…”
Khương Lệnh Uyển cũng thẳng thắn không đề cập đến nữa, biếu nếu nói thêm gì nữa, Tứ tỷ tỷ chắc sẽ mắc cỡ đến nỗi đào hầm chôn chính mình mất.
Khương Lệnh Đề nói tránh đi: “Tạ tiên sinh xưa nay nghĩ sao nói vậy, hôm nay trong lòng có chút bực bội, muội đừng để trong lòng.”
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Muội không để trong lòng, muội biết Tạ tiên sinh là vì muốn tốt cho chúng ta.” Tạ Cửu là tiên sinh tốt, điểm này không thể nghi ngờ.
Khương Lệnh Đề nhìn Lục muội muội trước mặt này, thấy khuôn mặt nhỏ phấn nộn kiều mỹ, thật sự rất xinh đẹp, mỗi lần nàng nhìn đều không thể rời mắt nổi. Nàng suy nghĩ một chút lại nói: “Nghe nói bệnh tình phu quân Tạ tiên sinh ngày càng nặng, Tạ tiên sinh mỗi ngày ngoại trừ dạy học cho hai người chúng ta, chính là đi chăm sóc phu quân của nàng, nhắc tới quả thực khiến người ta khâm phục, nếu là tỷ… Tỷ không thể kiên cường như nàng, một người chống đỡ cả căn nhà.”
Điểm này Khương Lệnh Uyển cũng rất kính phục, một nữ nhân có thể đi đến bước này, cũng coi như không bình thường.
Khương Lệnh Uyển trở về Ngọc Kỳ viện thay đổi xiêm y, sau đó mới đi đến chỗ lão thái thái.
Kiếp trước lão thái thái tới tuổi mới rời đi, cả gia đình lớn nhỏ đều bên cạnh, cũng coi như hưởng phúc nửa đời người, lúc qua đời cũng không có gì tiếc nuối. Nàng nhớ ngày lão thái thái qua đời, là cuối tháng chạp năm thứ ba sau khi nàng gả cho Lục Tông. Ngày ấy nếu không có Lục Tông, nàng cũng không có cách nào gặp mặt lão thái thái lần cuối. Nàng cũng muốn lão thái thái sống lâu trăm tuổi, nhưng sống lâu trăm tuổi chỉ là một kí thác tốt đẹp, chỉ cần quý trọng mỗi ngày mình trải qua, đến lúc chết đi cũng không có gì hối tiếc. Bây giờ trôi qua mỗi ngày, nàng đều quý trọng mỗi người bên cạnh.
Trong phòng lão thái thái, Chu thị và Diêu thị đều có mặt.
Bây giờ mọi người đang thương lượng chuyện hôn nhân của mấy hài tử, việc cấp bách nhất, chính là Khương Dụ và Khương Lệnh Dung.
Chu thị nói: “Mấy ngày trước con dâu có đề cập qua với Khương Dụ, Tết đến thấy có mấy vị cô nương, đều là đại gia khuê tú, mỗi người đều rất đoan lệ, nhưng Khương Dụ không có hứng với người ta, cũng không phải ngại ngùng, mà là không đúng người. Con dâu cũng không muốn ép buộc, chỉ hy vọng hắn có thể cưới người mình thích, dù sao những tháng ngày sau này cũng đều là hắn trải qua.
Lão thái thái là người văn minh, nhưng dù sao Khương Dụ cũng là trưởng tôn, sau này phải kế thừa gia nghiệp Vệ Quốc Công phủ, bây giờ cả ngày học hành biếng nhác, có chút kì cục, ban đầu trong lòng bà có chút thành kiến với Chu thị. Sau khi Chu thị vào cửa, khuôn mặt quá mức xinh đẹp, trong lòng bà có chút không ưa, mới đầu cũng không thể cho sắc mặt tốt. Nhưng trải qua những ngày tháng sau này, lão thái thái thấy Chu thị cũng không phải tiểu thư khuê các được ngàn vạn sủng ái, nàng có thể thành thục ổn trọng quản việc nhà, hơn nữa vừa vào cửa liền sinh trưởng tôn Khương Dụ béo trắng khỏe mạnh, quản việc nhà càng ngày càng tốt, đáy lòng bà cũng bắt đầu yêu thích con dâu này.
Nhưng lúc này Chu thị nghe lão thái thái nói lại có chút không đồng ý: “Tâm tính Dụ nhi còn chưa ổn định, người trẻ khó tránh khỏi việc tâm rối ý loạn, hôm nay thích cái này, ngay mai thích cái kia, phải thành thân xong đến lúc làm cha mới có thể ngộ ra. Con nhìn xem không phải nhị phòng cũng vậy sao? Từ lúc có nhị tức phụ, lão nhị mới có thể hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm, cho nên nói… Lời của cha mẹ mai mối không thể sai được, chúng ta nên chọn cho hắn một thê tử tướng mạo đoan chính, thành thục ổn trọng, tình cảm mà, phu thê còn trẻ vẫn có thể bồi dưỡng.”
Lời này lão thái thái nói không sai, tình đầu hợp ý thành thân như Khương Bách Nghiêu và Chu thị chỉ là số ít. Thói đời, mặc kệ ngươi là công tử thế gia, danh môn quý nữ nhà ai, việc hôn nhân cha mẹ định ra, sau khi thành thân, chăn một cái, chuyện đã thành, tháng ngày trôi qua, đều nói trước khi thành thân đều phải xem qua ánh mắt, nhưng chuyện này cũng chẳng cần thực hiện. Dù sao tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng, xuất môn đeo mũ, nếu muốn xem đôi mắt, tám chín phần là phải xuất đầu lộ diện, điều này cũng không thích hợp để gả tới Vệ Quốc Công phủ bọn họ a.
Lão thái thái biết lời của bà cũng có chút vơ đũa cả nắm, nhưng tức phụ trưởng tôn không thể quá mức qua loa, không thể tùy tiện nghe theo tâm tư đứa nhỏ kia được.
Chu thị có chút bất đồng cũng không dám nói lời nào, chỉ lo chọc giận lão thái thái không cao hứng. Diêu thị cười cười, thân mật kéo tay lão thái thái, những năm nay chị em dâu hai người con cùng một mẹ, quan hệ rất tốt. Diêu thị nói: “Mẫu thân cùng tẩu tẩu đều quan Khương Dụ, tâm ý đều như nhau, nếu không để tẩu tẩu tiếp tục tìm kiếm, ngày mai lại kiếm danh sách mới thương lượng với mẫu thân được không?”
Lão thái thái gật đầu, thở dài một hơi nói: “Cũng chỉ còn cách đó, ngược lại năm nay chuyện hôn nhân của Dụ nhi nhất định phải định ra, sang năm ta muốn ôm chắt trai.”
Sang năm muốn ôm chắt trai, đây là muốn nửa năm cuối lấy cháu dâu vào cửa a.
Chu thị nói: “Liền nghe theo ý của mẫu thân và đệ muội, ta sẽ lưu ý hơn. cô nương độ tuổi này ở Tấn thành nhiều như vậy, nếu Dụ nhi của chúng ta lại không vừa ý ai, thì chắc cũng chỉ có tiên nữ mới xứng đôi với hắn. Có điều Dụ nhi là hài tử xuất chúng, không ít tiểu thư tranh nhau muốn trầy da đầu vì muốn gả cho Dụ nhi làm tức phụ đây.”
Vừa nhắc tới tôn nhi, trong mắt của lão thái thái tràn đầy yêu thương, bà rất thích nghe người khác khen tôn nhi của mình. Lão thái thái nhấc mắt, vừa thấy người đi vào, mặt tràn đầy từ ai cong môi nói: “Nhìn xem, tiểu tiên nữ nhà chúng ta đến rồi.”
Chu thị và Diêu thị quay đầu nhìn, người tiến vào là Khương Lệnh Uyển.
Khương Lệnh Uyển có một khuôn mặt xinh đẹp, hai búi tóc chải lên, khuôn mặt trẻ trung non nớt, nhìn lão thái thái hành lễ, sau đó mới chớp chớp mắt hỏi: “Nãi Nãi đang nói gì Xán Xán vậy?”
Lão thái thái ôm tiểu tôn nữ vào lòng, nói: “đang khen Xán Xán xinh đẹp đấy, phóng mắt toàn Tấn thành, cũng không thể tìm ra tiểu cô nương thứ hai nào xinh đẹp đáng yêu như Xán Xán, thật là ông trời ban phúc cho Vệ Quốc Công phủ một tiểu tiên nữ.”
Khương Lệnh Uyển cố ý chu miệng nhỏ xinh xắn nói: “Mấy ngày trước nãi nãi còn nói Xán Xán là trái tim nhỏ của người, Xán Xán không muốn làm tiên nữ, chỉ muốn làm trái tim nhỏ của nãi nãi cả đời.”
Lão thái thái nghe xong, liền ôm tiểu tôn nữ chặt hơn, nói: “Được được được, trái tim nhỏ.”
Khương Lệnh Uyển tính tình trẻ con cười cười, hỏi: “Lúc này nãi nãi cùng nương và nhị thẩm nói chuyện gì vậy? Xán Xán muốn nghe.”
Lão thái thái nhéo mặt tiểu tôn nữ: “không phải vì sốt ruột việc hôn nhân của ca ca con sao? Ca ca con cũng đã trưởng thành, năm nay thế nào cũng phải định ra việc hôn nhân, sau đó cũng phải lưu ý đến chuyện hôn nhân của Nhị tỷ tỷ và Tam tỷ tỷ của con.”
Khương Lệnh Uyển nói: “Còn có Tứ tỷ tỷ. Năm nay Tứ tỷ tỷ cũng đến tuổi cập kê.”
Lão thái thái nói: “Cả ngày treo Tứ tỷ tỷ bên mép, con chỉ nhỏ hơn Tứ tỷ tỷ mấy tháng thôi, ngày mai chúng ta bắt đầu tuyển phu quân cho Xán Xán, để cho mẹ con chọn người, con chỉ biết nhìn mặt, chọn phu quân cũng không phải chỉ để chọn dung mạo.”
Khương Lệnh Uyển da mặt dày, mà khi lão thái thái nói, cũng chỉ có thể giả vờ thẹn thùng một phen, lầm bầm nói: “Nãi nãi đừng trêu chọc tôn nữ.” Lúc bốn tuổi nàng đã chọn xong rồi, cũng không phải chỉ xem mặt, nhưng khuôn mặt quả thật không tệ. Tuy nàng nông cạn, nhưng cũng không hồ đồ, nếu kiếp trước Lục Tông không đối xử tốt với nàng như vậy, nàng cũng sẽ không quyết định lại gả cho hắn. Trước đây mấy năm, trong lòng nàng có chút oán hắn, giận hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn không phạm sai lầm gì lớn, nàng cũng nên khoan dung một chút.
Lão thái thái thấy nàng e thẹn, nói: “Xán Xán của chúng ta đã là đại cô nương, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Chu thị nhìn nữ nhi nhà mình, cũng không nhịn được nở nụ cười, sửa lại tóc mái nữ nhi, nói: “Đừng tựa lên người lão thái thái như vậy, thật nặng.”
Lão thái thái lại nói: “Tuy ta đã là một bộ xương già, nhưng vẫn còn khỏe lắm.” Khương Lệnh Uyển hơi dịch thân thể, ngoài miệng lại nói: “Thân thể nãi nãi khỏe mạnh lắm, ngày mai người dậy sớm, hai bà cháu chúng ta cùng nhau chạy bộ.”
Lão thái thái nghe xong cười không khép miệng.
nói chuyện một lúc, láo thái thái lưu Diêu thị ở lại nói chuyện riêng. Khương Lệnh Uyển theo mẫu thân đi ra sân, lúc này mới hỏi: “Nãi nãi muốn thương lượng với Nhị thẩm chuyện hôn nhân của Nhị tỷ tỷ sao?”
Chu thị nghiêng mặt nói: “Chuyện này con không cần quan tâm. Nhị tỷ tỷ đã lớn tuổi, không thể tiếp tục trì hoãn.
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, tuy kiếp trước Khương Lệnh Dung ngoan hiền, nhưng những ngày lễ tết, cử chỉ tự nhiên hào phóng, làm vui vẻ mấy tỷ muội cùng trưởng bối, cho rằng nàng rất thích hợp làm con dâu, còn nàng cùng Khương Lệnh Huệ, Khương Lệnh Huệ quá mức kiêu căng, còn nàng thìyếu ớt, dung mạo lại xinh đẹp, không nhìn thấy phong thái của một vị chủ mẫu, sau đó Khương Lệnh Dung thuận lợi gả cho Tạ Trí Thanh, cùng danh tiếng trước đây cũng có liên quan. Bây giờ Khương Lệnh Dung lặng lẽ âm u tràn đầy tử khí đến độ mấy lần Nhị thẩm chủ động đến thăm nàng ta, nhưng nàng ta chỉ thích đọc sách, thêu thùa trong phòng. Nhị thẩm cũng là một người kiên trì, nhưng Nhị thúc lại không ưa, một lần hai lần không nể mặt mũi, tất nhiên hắn không muốn mặt mũi kiều thê nhà mình bị dính tro.
Bây giờ nghe giọng điệu này, chắc chắn Khương Lệnh Dung sẽ không được gả như kiếp trước, chí ít đối với đại tài tử Tạ Trí Thanh, là vô duyên.
Khương Lệnh Uyển nhớ tới chuyện lần trước, liền nói: “Nương, có chuyện nữ nhi không biết có nên nói với nương hay không, nữ nhi không có chủ ý gì.”
Đại cô nương gia, có tâm sự cũng là chuyện bình thường. Chu thị là người từng trải, đương nhiên lí giải được. Nàng nắm tay nữ nhi, nói: “nói với nương, nương sẽ cố gắng nghĩ cách cho con.”
Khương Lệnh Uyển nói: “Nương đừng hiểu nhầm, chuyện này không liên quan đến nữ nhi… Là liên quan đến ca ca.”
Chu thị dừng một chút, hơi kinh ngạc: “Ca ca con?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, nói chuyện áo choàng ngày ấy cho Chu thị: “… Nữ nhi thấy, có lẽ ca ca thích Chu biểu tỷ, nhưng nữ nhi biết tuy Chu tỷ tỷ tốt, nhưng cũng không xứng với ca ca.”
Chu thị nói: “Ngày ấy là con cố ý làm đổ chén trà?”
Khương Lệnh Uyển ngượng ngùng nói: “Lúc đó nữ nhi sốt ruột, không thể nghĩ ra cách khác.”
Chu thị lại nói: “Con làm rất tốt. Xán Xán, ca ca con không thể cưới Chu Lâm Lang. không nói đến quan hệ giữa nương và mợ con, Chu Lâm Lang này kiêu căng tự mãn, nếu gả đến nhà chúng ta, phỏng chừng nàng sẽ gây ra chướng khí mù mịt mất. Ca ca con là người bao che, nếu thật sự thành thân, chỉ sợ toàn tâm toàn ý đối đãi với nương tử, sẽ gây khó dễ người ở bên trong.” Lúc trước An Vương cũng đề cập với Chu thị, trước đây tình cảm huynh muội có khoảng cách, nếu nhi nữ có thể kết thành thân gia, có lẽ sẽ giảm bớt một chút, nhưng lại bị Chu thị khéo léo từ chối.
Nàng tự nói mình không thông thạo bằng mẫu thân, nhất thời chuyện của ca ca cũng có chút kì vọng, nếu có mẫu thân ở đây, kiếp này ca ca của nàng cũng không sợ lại giẫm vào vết xe đổ kiếp trước. Khương Lệnh Uyển chợt nhớ đến ánh mắt Lục Bảo Thiền nhìn ca ca ngày ấy, vội hỏi: “Nương, người thấy Thiền tỷ tỷ thế nào?”
Chu thị lập tức hiểu rõ ý nữ nhi.
Nàng nhìn mặt nữ nhi, một lát mới nói: “Thiền tỷ tỷ của con tính tình rất tốt, đối xử với người khác không tệ, nhưng nếu muốn làm chủ mẫu một nhà, vẫn không thích hợp cho lắm.”
“Tại sao?” Khương Lệnh Uyển sao có thể không hiểu đây là mẫu thân muốn từ chối? Nàng nhíu mày nói: “Nương, trước đây người vẫn luôn khen Thiền tỷ tỷ, hi vọng nữ nhi cùng Thiền tỷ tỷ lui tới nhiều hơn, hơn nữa nữ nhi cũng biết nàng thích ca ca, nên mới—— “
“Xán Xán.”
Chu thị kêu một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Nếu ca ca cưới Thiền tỷ tỷ, vậy con tính sao đây?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!