[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 19: MỘT VÒNG MẠT THẾ (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 19: MỘT VÒNG MẠT THẾ (7)



Đêm khuya tận thế giá lạnh kinh người, không gian im ắng đáng sợ, vì tiết kiệm củi lửa mọi người cũng không dám đốt lửa quá lớn qua đêm. Từ Bội nằm cuộn mình trong chăn, co người ôm lấy đầu gối không thế nào ngủ được. Duỗi người, Từ Bội xoay người, nằm thẳng, đôi mắt đăm đăm nhìn đỉnh lều trại, đầu óc ngược dòng về lần đầu thấy Ly Nguyệt.

Hôm nhập học đó cô cùng chị họ cùng người trong nhà nháo phiên, đợi cho mấy vị thân thích kia đi sân bay cả hai mới vội vã đến trường, lúc ấy tâm tình nàng không tốt cho lắm, cũng chẳng thèm kiểm tra lại vật dụng trong túi. Đám người trong phòng đăng ký đông kinh khủng, thế nhưng, chỉ một cái liếc nhìn nàng lại chỉ chú ý duy nhất một người. Ly Nguyệt khi đó đang ngồi thẳng lưng, tư thế nghiêm cẩn, tay phải gầy gầy cầm chiếc bút máy nhẹ nhàng điền thông tin, đôi mắt đen kia rất nghiêm túc đọc từng mục trên giấy tờ; kỳ lạ chính là Từ Bội lại cảm giác được Ly Nguyệt chỉ đang nhàm chán mới lấy việc điền thông tin này giết thời gian chơi. Nhìn thấy Cẩm Liên cùng Ly Nguyệt nói chuyện với nhau, Từ Bội vô thức đi đến gần chút, muốn biết hai người đang nói cái gì. Hành động này bị Tô Anh phát hiện, quay sang nhìn Ly Nguyệt sau xem nàng có chuyện gì, Từ Bội khi đó loàng thoáng nghe thấy hai người kia nhắc đến chụp hình thẻ gì đó, liền buột miệng nói với Tô Anh mình quên mang theo ảnh thẻ, nghe thấy có người chuẩn bị đi chụp nên muốn nhờ Tô Anh nói một chút với người ta. Từ Bội còn nhớ khi nghe được nàng nói như vậy Tô Anh hai mắt trợn tròn, nhìn nhìn nàng, sau đó không nói gì kéo Từ Bội đến trước mặt Ly Nguyệt, Cẩm Liên. Nghe Tô Anh bịa ra lý do Từ Bội có chút lo lắng nhìn Ly Nguyệt, sợ cô nàng không đồng ý, mãi đến lúc Tô Anh rời đi, Ly Nguyệt nhường chỗ cho nàng ngồi xuống Từ Bội mói thả lỏng cả người, vờ nhìn giấy tờ của Ly Nguyệt theo đó liếc nàng biểu tình một chút mới bắt đầu hoàn thành hồ sơ bản thân.

Biết được chính mình cùng Ly Nguyệt trụ chung một ký túc xá khiến nàng vui vẻ cả một ngày, lại nhanh tay hơn sắp xếp đồ đạc mong muốn mau mau đến ngày mai. Từ Bội ngày hôm sau chờ cho Ly Nguyệt đã đến một lúc mới kéo rương hành lý vào phòng, nhìn thấy Ly Nguyệt chọn giường xong, liền nhanh chân chọn một cái giường để khi quay đầu lại nàng liền có thể quan sát được Ly Nguyệt giường. Qua một vài lần tiếp xúc, Từ Bội cũng đoán được một ít tính cách của Ly Nguyệt, nhìn như dễ hòa nhập, trên thực tế chẳng mấy ai vào được mắt cô nàng. Thông thường, Từ Bội sẽ không cố gắng tiếp xúc một người mới gặp mấy lần lại có tính cách lạnh nhạt như thế, chẳng qua lúc này Ly Nguyệt thành ngoại lệ. Nương cớ muốn ăn mỹ thực, Từ Bội mặt dày bám theo Ly Nguyệt, mỗi lần nhìn cô nàng đôi mắt sáng lên dùng vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức món ăn Từ Bội thật muốn nhéo nhéo mặt a, hơn nữa Từ Bội càng thích khi Ly Nguyệt vui vẻ chia sẻ món ngon cùng mình, do đó Từ Bội thường thường nghĩ ra một đống lý do vớ vẩn để đi cùng Ly Nguyệt. Nhờ thế Từ Bội đạt được mục đích khiến Ly Nguyệt dành sự quan tâm cho nàng cũng cao hơn người khác.

Quân huấn đầu năm khiến đám sinh viên kêu rên suốt ngày, thành nỗi ám ảnh của học sinh năm nhất. Riêng Từ Bội không cảm thấy như thế, nàng từng gặp được tình huống còn mệt mỏi hơn thế này, chỉ một cái quân huấn vẫn chưa làm khó được nàng. Sau đó vài ngày nàng lại đến dì cả, Từ Bội đau bụng đến đổ mồ hôi lạnh, lại đang đêm khuya nàng chỉ biết cố chịu sáng mai nhờ Tô Anh giúp mua ít thuốc. Đang nằm lăn lộn trên giường, bỗng nhiên Từ Bội nhìn thấy Ly Nguyệt lặng lẽ đi về phía nàng, trên tay cầm một ly nước. Cả người vô lực, Từ Bội ngơ ngẩn mặc cho Ly Nguyệt nằng nửa người dựa vào người nàng ấy, lại ngu ngơ nghe lời đem thuốc viên cùng nước ấm uống xong. Có lẽ nhân bệnh làm càn đi, Từ Bội rầm rì nhờ Ly Nguyệt xoa giúp bụng một chút, vừa nói xong, nói xong mới biết mình yêu cầu người làm cái gì Từ Bội chỉ có thể cứng đờ chờ Ly Nguyệt từ chối. Mãi đến khi một bàn tay nhẹ nhàng xoa chầm chậm trên bụng, chút có chút không ấm áp làm Từ Bội ngạc nhiên đến quên cả đau, ngẩng đầu muốn nhìn biểu tình của Ly Nguyệt lại không thế nào hiểu được cảm xúc trên khuôn mặt kia. Hôm đó, lần đầu tiên trong đời có người thức nguyên một đêm chỉ để giúp nàng giảm bớt đau đớn bản thân đã chịu đựng trong thời gian dài. Cũng từ khoảnh khắc đó, Từ Bội liền biết, Ly Nguyệt người này ở trong lòng nàng có một vị trí riêng.

Mấy ngày tại mạt thế bắt đầu, Từ Bội nhanh chóng nhận ra Ly Nguyệt luôn âm thầm bảo vệ Cẩm Liên cùng Chu Tuấn trong mấy đợt nguy hiểm, cái này phát hiện làm nàng bực bội khó hiểu, nếu không phải trong tình huống bình thường Ly Nguyệt thường ở cạnh nàng, cũng không mấy hỏi han gì hai người kia thì Từ Bội đã mất kiểm soát. Những biểu hiện của bản thân luôn làm Từ Bội phải suy nghĩ, kì thật, khi đó Từ Bội vẫn chưa nghĩ rõ tình cảm đối với Ly Nguyệt là loại nào, mãi đến tối nay nhìn sự xa lạ trong đôi mắt kia Từ Bội đã rõ ràng, nàng thích Ly Nguyệt nên mới để ý cái nhìn của người này, thích nên mới khó chịu khi nàng tiếp xúc người khác. Từ Bội chưa từng nghĩ đến chính mình lại thích một người chỉ mới hơn một tháng đến như vậy, không, có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy người này nàng cũng đã vô thức thích rồi. Thở dài, Từ Bội nhắm hai mắt lại, quyết định phải hỏi rõ ràng không thể làm Ly Nguyệt dùng cái kia ánh mắt nhìn bản thân, càng không muốn vì một cái không rõ nguyên nhân khiến cả hai trở nên xa cách trước, sau lại tìm hiểu thái độ của Ly Nguyệt rồi nói tiếp.

Miêu Miêu nhìn Từ Bội nằm than ngắn thở dài, mắt mèo híp lại, ngáp một cái, ngó xuống cổ cầm đã chuyển từ màu nâu sang nhàn nhạt đỏ rồi biến mất liền nhanh chóng nhảy ra khỏi balo chạy đi tìm Ly Nguyệt, nàng quyết định giúp người này một lần.

Ở một gò đất cao cách đó không xa, Ly Nguyệt ngồi một mình nhìn bầu trời đen kịt không trăng không sao, gió lạnh thi thoảng làm tóc nàng nhẹ nhàng di động, tựa như bức tượng người giữa đêm. Miêu Miêu tiến đến chân nàng,khẽ cọ cọ đầu, lại chầm chậm ngước mắt lên nhìn Ly Nguyệt. Ly Nguyệt vươn tay, ôm tiểu Miêu hệ thống vào trong lòng, cả hai im lặng nói chuyện cùng nhau, không biết tiểu Miêu giải thích thế nào, chỉ thấy Ly Nguyệt ánh mặt nhiều một tia nghiền ngẫm, cuối cùng thả lỏng lại, xoa nhẹ đầu Miêu Miêu. Ly Nguyệt lúc tối có điểm thận trọng chỉ vì thế giới trước có điểm nghi vấn chưa giải thích thôi, kỳ thật, đúng như tiểu Miêu nói, Từ Bội không có dấu hiệu gì của người thế giới bọn họ, cũng không ác ý với chính mình. Hơn nữa, tuy nói Từ Bội dính mình có chút kỳ lạ nhưng bản thân nàng nhiều lúc vô thức quan tâm Từ Bội sao không phải khác thường, có lẽ ký ức phong ấn kia có câu trả lời, tính, ngày mai xin lỗi Từ Bội một tiếng, Ly Nguyệt nàng cũng không phải cái vô lý quá mức người.

Đột nhiên tiếng bước chân vang lên sau lưng một người một miêu, Ly Nguyệt quay người lại, nhìn thấy Từ Bội đang đi đến, theo ánh đèn nhợt nhạt tiến về phía nàng, Ly Nguyệt chợt nở nụ cười, Từ Bội nhìn nàng cũng vô thức gợi lên khóe môi.

Trong một lều trại khác, Tô Hoan quan sát mọi người đã ngủ say sau liền ngồi dậy, đôi mắt nhìn Tô Mạc một cái liền biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Chỉ thấy nàng ta đi đến phía sau Tề Minh, một vị dị năng giả của đoàn người nhanh nhẹn vươn tay một phách. Tề Minh cổ tê rần, hai mắt nhắm lại, bị Tô Hoan tiếp được đặt xuống nền đất. Tô Hoan cười, lấy từ trong túi một lọ dung dịch, bơm vào ống kim rồi đâm thẳng vào phần lưng của Tề Minh, chờ nhìn đến nơi bị chích hiện lên một đốm xanh đen biến mất nàng ta liền đứng dậy rời đi.

Tại nơi lúc chiều tang thi bị rửa sạch, Z054 đang đứng chờ, không bao lâu một lớn một nhỏ bóng người liền xuất hiện. Hai người này đúng là Tô Hoan cùng Tô Mạc, Tô Hoan đưa tay lên mặt xoa nhẹ, khuôn mặt kia méo mó vài giây lại hiện ra chân thật chân dung, một nữ nhân mị hoặc quyến rũ vô cùng.

– Ta đã làm xong rồi, đêm nay tổng cộng có ba người bị tiêm thuốc, phản ứng phải chờ ngày mai mới biết được nhưng ít nhất ta có thể xác định, một tên dị năng giả Tề Minh hiện bị chúng ta khống chế.

– Làm tốt lắm. – Z054 cười – ta thật muốn hai vị vai chính mau chóng tận hưởng bất ngờ ta cố công dành cho họ.

Tô Hoan không nói gì, rũ xuống mi mắt, nhớ tới cái kia Ly Nguyệt nữ nhân, khóe miệng khẽ cười ai biết được ai cho ai bất ngờ đâu, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Mạc thật chặt, khi chiều hình như người kia cũng nắm này cánh tay thì phải, a, một con rối sao có thể được đối đãi tốt như vậy đâu. Tô Mạc cảm nhận được ác ý từ Tô Hoan cả người run lên, không ai biết trước mắt Tô Hoan đã sớm không phải cái ban đầu Tô Hoan.

– Phải rồi, nghe nói ngày mai bọn họ sẽ đến nơi đó đúng không?

– Đúng. – Tô Hoan gật đầu, nhìn cánh tay Tô Mạc bị nắm đến bầm tím, vẻ mặt hài lòng đáp.

– Ngươi nhớ đừng bỏ sót thứ ta tặng cho vị Cẩm Liên kia.

– Được rồi, ta phải về, họ cũng sắp đổi ca rồi.

Z054 hay nói tang thi hoàng vẫy vẫy tay đồng ý, chờ Tô Hoan rời đi, hắn cười mỉa, cầm ra một lọ khác dung dịch. Hắn cũng không hoàn toàn tin Tô Hoan nữ nhân kia, kiếp trước vì sao bị giết hắn còn có chút nghi ngờ đâu. Tang thi hoàng dùng dị năng dịch chuyển đi, tới một căn phòng nhân loại phong kín bốn bề, bốc đầy mùi. Ghét bỏ nhìn hai kẻ nằm dưới đất, sau đó, hắn ngồi xuống bóp cằm từng người rót hết lọ dung dịch vào. Một nam một nữ đôi mắt dần dại ra, theo sau tang thi hoàng lẩm bẩm nói gì đó rồi rời đi, chỉ thấy hai người đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt sợ hãi ôm lấy nhau run rẩy, ánh mắt chứa chờ mong nhìn phía cửa như cầu nguyện ai đó mau mau cứu họ.

Ly Nguyệt dừng bước chân đang đi về phía lếu trại, khẽ quay đầu nhìn về phương xa lại di chuyển qua một góc lếu trại, ngón tay thon thon nhịp lên bộ lông đen mịn của tiểu Miêu. Từ Bội thấy nàng dừng bước chân liền đầu qua một cái nghi hoặc ánh mắt:

– Sao vậy?

Ly Nguyệt nhìn lại, lắc nhẹ đầu:

– Không có gì, đi về thôi.

[Chủ nhân, có cần Miêu Miêu đi xem thử không?]

[Không cần, kia dao động năng lượng đã đi. Mong rằng ta sớm thấy được điều bất ngờ hắn đã chuẩn cho chúng ta.]

Từ Bội thấy Ly Nguyệt cuối đầu loát miêu cũng không để trong lòng, vui vẻ theo bước nàng trở về, chỉ có tiểu Miêu hệ thống đang nằm trong lòng ngực Ly Nguyệt thấy được đôi mắt nàng tràn đầy phấn khích cùng sát ý dào dạt. Run run lông miêu, thầm nghĩ, quả nhiên là con gái của người nam nhân kia Ly Nguyệt linh hồn sợ cũng chứa không ít mảng tối đi, mong sao Diêm Vương kế hoạch cuối cùng sẽ thành công.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN