Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu - Chương 11-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu


Chương 11-1


Thứ sáu thời tiết bắt đầu trở xấu, thời gian này bước vào lập thu là thời điểm lạnh nhất. Hôm nay, cả Hàn Quốc chìm trong không khí lạnh giá.

Sáu giờ chiều, lúc này Tại Trung đang run rẩy đứng ở trước cửa công ty, đợi hơn mười phút mới thấy chiếc Audi của tổng tài từ bãi đỗ xe đi ra.

Trịnh Duẫn Hạo dừng xe nói: “Mau lên xe.”

Tại Trung run lẩy bẩy ôm chặt tây trang, nhanh chóng ngồi vào vị trí phó lái.

“Lạnh lắm à?” Duẫn Hạo liếc mắt nhìn cậu.

Tại Trung gật đầu, hưởng thụ hơi ấm tỏa ra từ hệ thống sưởi trên xe khiến cho cả thân thể trở nên ấm áp thoải mái, sau đó mới mở miệng nói: “ Anh đi lấy xe lâu quá…”

“Ừ”. Duẫn Hạo vừa lái xe vừa trả lời. “Không biết tên thần kinh nào đậu cái xe ắc quy hết điện chắn ngang đường ra của tôi, lúc chạy tôi vô ý đụng phải, thử khởi động mãi không được nên tôi gọi bảo an mang đi rồi.”

Sắc mặt Tại Trung lúc này hơi tái đi: “…”

Một lát sau, Tại Trung cẩn trọng hỏi lại: “Anh đem vứt cái xe kia đi rồi?”

“Cái xe đó khẳng định không phải của công ty chúng ta? Sao vậy, cậu muốn?” Duẫn Hạo thuận miệng hỏi một câu.

…..Tôi có thể không muốn sao?!! Đó là xe của tôi mà a a a!!!

Nói đến cái xe ắc quy hết điện của Tại Trung, phải nhắc tới chuyện trước kia một chút. Lúc trước cậu thường hay đi làm bằng các phương tiện công cộng, vừa không mất công tự lái lại được thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt của tầng lớp trí thức bình thường. Thế nhưng một tháng gần đây từ khi lên làm trợ lý cho Duẫn Hạo, Tại Trung thường phải chi rất nhiều tiền, còn là những khoản tiền không nhỏ, vì vậy để tránh tình trạng cuộc sống rớt xuống mức sống của giai cấp công nhân, cậu quyết định đem chiếc xe chạy bằng bình ắc quy mua từ hai năm trước ra sử dụng, tuy rằng tốc độ của nó không nhanh bằng các phương tiện công cộng, nhưng mà so ra chi phí cho một lần sạc điện ít hơn rất nhiều so với chi phí đi lại bằng phương tiện công cộng trong một ngày. Hôm nay cậu vừa mới đem ra sử dụng, không ngờ mới ngày đầu tiên đã bị tổng tài đem đi vứt, vậy là coi như mất!

Cái mốc xì, tổng tài có phải anh tìm được cách mới để vét cạn túi tôi rồi không, muốn gây khó dễ cho cuộc sống của tôi?!

Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên không thể nghe thấy màn độc thoại nội tâm của Tại Trung, còn tưởng rằng cậu muốn kiếm chút lợi ích, liền nói: “Cái xe đó cũng không phải đồ tốt, hơn nữa vừa rồi còn bị xe tôi đụng phải, lúc đem đi bảo an có nói hình như đã bị hỏng hoàn toàn chỉ có thể đem bán sắt vụn.”

Sắc mặt của Tại Trung lúc này không thể dùng màu xanh thông thường để hình dung được nữa, mà phải nói là như bóng đèn nê-ông đủ mọi màu sắc.

Chuyện nhỏ nhặt này rất nhanh bị Duẫn Hạo vứt ra khỏi đầu, nhưng lại bị Kim Tại Trung khắc ghi sâu tận đáy lòng.

Lúc xe tới khách sạn công ty Phi Dương đặt trước trời cũng đã tối hẳn.

Tại Trung vừa xuống xe đã bị gió lạnh vây đến làm cho tê tái, kềm chế không được rùng mình một cái.

Duẫn Hạo đậu xe xong trở lại liền nhìn thấy cậu nấp sau cây cột lớn cạnh cửa ra vào, vui vẻ nói chuyện với anh chàng canh cửa.

A, tên nhóc này đúng là, dù là đi tới đâu vẫn không bỏ được thói quen nói nhiều như trước.

“Sao còn chưa vào trong?” Trịnh Duẫn Hạo bước đến phía sau cây cột liền phát hiện Tại Trung đang vừa quẹt nước mũi vừa cười đến mức răng va hết vào nhau.

Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo liền như được thấy Bồ tát sống: “Tôi sợ anh không tìm được tôi… Tôi, chúng ta vào thôi, lạnh chết mất!”

Trịnh Duẫn Hạo nghe xong câu này trong lòng không tránh khỏi có chút rung động, còn bị câu nói kia làm cho cảm động “Sợ anh không tìm thấy tôi”, nhưng lại chợt nghĩ, tiểu tử này lá gan không lớn như vậy đâu.

Nhưng cao ngạo như Trịnh Duẫn Hạo, hắn mới không muốn phá hỏng chút tâm tư của Kim Tại Trung, tự mình đi vào trong.

Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo quay đầu đi mất lập tức tạm biệt người bạn giữ cửa, vội vội vàng vàng đuổi theo Trịnh Duẫn Hạo.

Dự án khách sạn công ty Phi Dương thật ra không khác gì sản nghiệp của gia đình họ, cả khách sạn diện tích không phải là quá lớn nhưng tính cả đại sảnh lẫn bên trong đem tổ chức tiệc rượu vẫn là dư giả.

Duẫn Hạo và Tại Trung đi vào, cô nhân viên hướng dẫn chủ động hỏi: “Ngài là Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh của tập đoàn Trịnh thị sao? Quản lý Lục của chúng tôi mời ngài trực tiếp lên phòng 207 trên lầu ạ.”

Duẫn Hạo nghĩ có thể là vì chuyện hợp tác lần trước liền gật đầu nói: “Được, cô dẫn vị này vào trước, cậu ấy là trợ lý của tôi.”

Cô nhân viên mỉm cười: “Không thành vấn đề, bên trong đang là thời gian tự do, trước tiên ngài có thể tùy ý dùng bữa.”

Kim Tại Trung vừa nghe đến tùy tiện ăn hai mắt liền phát sáng, vì chuyện tổng tài đem vứt xe của mình mà cậu quên mất chuyện quan trọng là vẫn chưa có gì bỏ bụng!

Trịnh Duẫn Hạo thấy Tại Trung lộ ra dáng dấp hổ đói chụp mồi lập tức nhắc nhở: “Vào đó ăn thì ăn, nhưng đừng có ăn nhiều quá, rượu cũng không nên uống lung tung, điều quan trọng nhất là không nên nói nhiều, biết không?”

Kim Tại Trung lơ đãng gật đầu rồi quay lưng đi thẳng.

“À.” Trịnh Duẫn Hạo xách cổ áo Tại Trung kéo lại nói, “Thấy bạn gái của người khác thì tránh xa một chút.”

Tại Trung lập tức đỏ mặt, vùng vẫy ra khỏi bàn tay Duẫn Hạo nói: “Tôi, tôi đâu phải… sắc lang…” Thật là, tổng tài gì lại tùy tiện công khai hạ thấp nhân viên của mình như vậy.

Cô nhân viên bên cạnh nghe vậy như thế không nhịn được cười cười, nhưng vẫn rất lễ phép mời Tại Trung vào trong.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không biết mình là xuất phát từ tâm lý gì, nhưng tóm lại dặn dò hết thảy vẫn hơn.

Tại Trung không muốn như vậy, cằn nhằn tiêu sái bước đến phòng khách, liền thấy xếp hàng trước mắt cậu là một cỗ nào rượu nào thức ăn, nhìn các món ăn thơm ngon đủ màu sắc trước mắt căn bản không gì ngăn được bước chân của cậu!

Kim Tại Trung trên đời này ngoài việc thiết kế chương trình máy tính có thể mang ra khoe khoang, còn một điều nữa đó chính là nấu ăn!

Một người đàn ông biết nấu ăn, thích nấu ăn, ngoại trừ đầu bếp thì đó chính là người phàm ăn!

Hiển nhiên, Kim Tại Trung là một người phàm ăn chính thống.

Đối mặt với nhiều mê hoặc như vậy, có lý nào lại không động thủ. Tại Trung lập tức lấy một cái khay sạch, thật khó mà kềm chế trước một bàn tiệc như thế.

Mặc dù vẫn chưa đến giờ nhưng khách trong phòng tiệc đã càng ngày càng đông, nam thanh nữ tú đại BOSS tiểu trợ lý hết thảy đều lễ độ nho nhã mời rượu, nói chuyện với nhau trong bầu không khí hài hòa mà êm ái.

Ngoại trừ…

“Ôi! Đi đứng phải nhìn đường chứ, chút nữa là đụng vào tôi rồi!” Một người đàn ông cầm ly rượu cao chân khó chịu nhìn về phía Tại Trung.

Cậu lập tức tươi cười nói: “Thật ngại quá haha~!”

“Cầm nhiều thức ăn như vậy ta còn tưởng là quỷ chết đói đầu thai đấy!” Hắn nhìn thấy khay thức ăn trên tay cậu quả nhiên liền giở giọng cười nhạo.

Tại Trung vẫn như cũ cười cười, không thèm chấp nhất đối phương, bưng khay qua một bên thưởng thức hương vị thức ăn thơm ngon.

Ai, thực sắc tình a ~!

Tại Trung vừa ăn vừa quan sát những người xung quanh.

A, cô kia vóc dáng cao ráo đúng là mỹ nhân…

Oh, người kia cũng rất manh nha ~~

Ối, vị bác gái kia ăn mặc lộ liễu như thế để làm gì, định câu dẫn mấy thiếu nam thiếu hiểu biết sao?

Giữa lúc Tại Trung khái quát toàn bộ phụ nữ ở đây phân chia cao thấp chợt nghe một tiếng rít vang lên bên tai cậu, tiếp đó lại thấy phía sau có cảm giác lành lạnh.

Ách…

Kim Tại Trung quay đầu liền thấy một mỹ nữ té ngã trên mặt đất, ly rượu trên tay rơi xuống vỡ nát.

Tại Trung lập tức ân cần cúi người xuống hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Những người xung quanh bắt đầu ném tới những ánh nhìn hiếu kì, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm bàn tán..

Kim Tại Trung da đầu một trận tê dại, đừng nói là đổ hết lên đầu cậu chứ?

Mỹ nhân kia cũng có chút xấu hổ, lập tức nắm tay Tại Trung đứng lên nói: “Không sao không sao, do tôi tự đạp phải váy nên bị ngã… áo của anh, phía trước đều bị rượu đổ lên rồi…”

… Rầm!

“Cái gì? Cô nói rượu vây hết lên áo tôi?!” Tại Trung vừa nghe nói bộ y phục bị làm hỏng lập tức bùng nổ, thẳng tay cởi bỏ tây trang, hoàn toàn không để ý đây là đang giữa ban ngày ban mặt.

Tuy nói tây trang chất lượng tốt thì rất tốt, thế nhưng bị một ly rượu đỏ đổ lên, cũng không tránh được bị loang hết cả!

Liền sau đó, bộ tây trang mới mua hôm trước vì vấn đề nhan sắc mà khoác vào, thế nhưng lúc cởi ra, trên chiếc áo sơ mi trắng bị dính một khoảng rượu đỏ đang từ từ nhỏ giọt, vô cùng lộ liễu.

Đúng lúc Duẫn Hạo vừa bước vào sảnh tiệc, liếc mắt liền Tại Trung ở trước bao nhiêu người cởi bỏ tây trang, sau lưng còn có phụ nữ, thật con mẹ nó đây là cái quái gì đang xảy ra!

“Ôi, cậu trợ lý nhỏ nhà anh thực sự là càng ngày càng phong tao nha, một màn cởi áo khoe thân hình quyến rũ!” Lục Chiến mắt sắc, nhắm ngay lúc Tại Trung bị vây vào giữa liền ở trước mặt Duẫn Hạo châm chọc.

Hừ, vóc dáng thanh tú? Đúng vậy, áo sơmi ướt rượu đỏ dính sát vào người làm lộ ra đường cong, không phải thân hình quyến rũ thì là gì!

Duẫn Hạo có chút không vui, bỏ lại Lục Chiến, sải bước đến chỗ Tại Trung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN