Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận - Chương 9: Cuộc sống về đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận


Chương 9: Cuộc sống về đêm


Ỷ thế thanh xuân vô địch, chúng tôi còn làm một vài chuyện điên rồ.
Ví dụ như trốn học hai ngày đến Bắc Kinh cùng Alawn đi xem đêm diễn
của các tài tử hoa ngữ. Trời mưa to, chúng tôi gắng sức cao giọng
hét lên trong mưa, không có tham vọng giọng của mình to hơn giọng
người khác mà có được cái liệc mắt của các ngôi sao, chúng tôi chỉ
muốn hét lên cho bản thân mình nghe, hét lên những điều u uất tích
lũy trong những tháng ngày cảu tuổi thanh xuân. Còn một ví dụ khác:
xăm mình. Xăm ở sau lưng, trên bả vai, chúng tôi xăm tên của
nhau.

Hôm đó, chuông báo hiệu vào học đã vang lên được khoảng mười phút
rồi, một nam sinh đến muộn đẩy cửa lớp, nhân lúc thầy đang viết
bảng liền len lén đi vào, ngồi xuống sau lưng tôi.

Mà khuôn mặt linh hoạt của nam sinh mới bước vào đó, lại chính là
của Alawn.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quay hẳn người lại nói chuyện với
cậu ấy, bị thầy giáo nhìn thấy,

Thầy giáo không thể nhớ hết tên từng sinh viên trong lớp, nhưng đại
khái là thầy có thể được mặt của sinh viên lớp mình. Thầy liền hỏi
Alawn “Em là sinh viên lớp khác phải không?”.

Alawn ngoan ngoãn đứng dậy, lắc đầu nói không phải.

Tôi tự cười thầm, Alawn đương nhiên không phải là sinh viên lớp
khác, cậu ấy là sinh viên trường khác chứ.

Nhưng điệu bộ run rẩy sợ hãi của Alawn lại khiến thầy giáo động
lòng chắc ẩn, để Alawn ngồi xuống, nói cậu ấy phải chuyên tâm nghe
giảng.

Alawn lại không hề cảm động, cậu ấy không chú ý nghe giảng, mà còn
lợi dụng lúc thầy giáo không chú ý, lôi luôn cả một sinh viên chuẩn
bị chăm chú nghe giảng của thầy là tôi ra ngoài. Ra khỏi trường
học, Alawn dẫn tôi tới một trấn cổ ở rất xa. Mặt trời lấp sau những
tầng mây dày đặc, chần chừ mãi không chịu xuất hiện. Con phố lát
gạch đá xanh se lạnh, chúng tôi chui rúc trong đám người huyên náo,
cậu ấy nắm tay tôi, mãi cho tới khi lòng bàn tay đầy mồ hôi. Mà cái
nắm tay đầy vô tư ấy, chúng tôi, ai cũng chẳng buôn truy cứu hàm ý
của nó. Hai dãy nhà ngói cổ, căn gác với những ô cửa soỏ nhỏ dán
giấy, nó khiến người ta không thể không tưởng tượng, liệu có một
tiểu thư khuê cách nào đó sắp được gả đi, đang ngồi e lệ chải tóc
trước gương đồng hay không. Bốn bề đều tràn ngập bầy không khí đậm
tính lịch sử, còn tôi và Alawn lại là âm hồn đã tạ thế hàng nghìn
năm, quay lại phúng viếng nơi ở cũ của kiếp trước.

Tôi hỏi, bọn mình đang đi đâu đây.

Cậu ấy nói một cách thần bì, đi xăm mình.

Alawn nói: “Phù thủy Gà Mên, tình cảm của bọn mình thật hiếm có,
chũng mình hãy xăm tên của nhau ở sau lưng nhé!Ở sau lưng, dù không
thể ôm trong lòng, nhưng lại có thể nép sát bên nhau”.

Tôi xúc động nhìn Alawn. Không biết có phải do kích động hay không,
khuôn mặt cậu ấu ửng đỏ.

Tôi nghĩ một lát, nói: “Nhưng nếu sau này, chồng tớ nhìn thấy tên
của cậu sau lưng tớ, sẽ ghen mất”.

Alawn bỗng nổi giận, hét toáng lên, “Ta đây còn không quan trọng
bằng chồng sau này của cậu hả!”.

Tôi lại hỏi: “Cậu không sợ sau này vợ của cậu cũng ghen à?”.

Alawn kiên quyết nói, không sợ.

Tôi liền đồng ý, dưới sự bảo chứng của Alawn với danh nghĩa tình
bạn hữu nghị.

Alawn nói: “Bọn mình đều xăm biệt danh của nhau, tớ xin xăm chứ Phù
thủy Gà Mên, đúng rồi, thường ngày cậu gọi tớ với biệt danh là gì
nhỉ?”.

Tôi buột miệng nói luôn: “Đương nhiên là Đồ Đểu rồi”.

Alawn liền nói được, vậy cậu xăm chức Đồ Đểu lên sau lưng
nhé.

Alawn hư quá. Đợi sau khi tôi kịp phản ứng lại, cậu ấy đã chạy xa
tận cuối phố rồi.

Vậy là chúng tôi xăm biệt danh của nhau lên lưng, cậu ấy xăm chữ:
“Phù thủy Gà Mên, tôi xăm chữ “Alawn”.

Tên của Alawn được xăm ở phía trên cạp quần sau lưng tôi. Lúc xăm
đau đến nỗi nước mắt tôi rơi lã chã. Mỗi một mũi kim đâm xuống, tôi
lại thầm nguyên rủ Alawn một câu, “Đồ Đểu Alawn! Đồ Điểu
Alawn!”.

Xăm xong rồi, còn nhìn hình xăm qua gương, màu tím, có chút vết máu
nhạt, nét xăm sâu mà quả cảm, dám chặt lên cơ thể tôi.

Khi ra khỏi cửa hiệu nhỏ, trời đã hoàn toàn tối rồi.

Alawn thương cảm hỏi tôi, có đau không.

Tôi ngân ngấn nước mắt gật đầu, nói đau chết đi được.

Alawn lặng lẽ móc trong túi ra một viên kẹo chanh mềm, nhét vào
miệng tôi.

Tôi nhai viên kẹo, mơ hồ hỏi: “Xăm rồi có thể xóa sạch được không?
Ngộ nhỡ sau này chồng tớ không cho tớ xăm tên của cậu thì
sao!”.

Alawn kiền dỗ dành tôi: “Xóa được, nhưng lúc xóa còn đau hơn lúc
xăm hàng vạn lần!”.

Tôi trợn mắt há miệng ngây người ra, muốn hối hận cũng không còn
kịp nữa rồi.

Nhớ lại tháng trước, nhớ lại những lời nói của Alawn với tôi ở sân
bay, cậu ấy nói, phù thủy Gà Mên, bọn mình trăm năm đầu bạc, có
được không.

Giờ đây xem ra, điều này là thật rồi.

Buổi tối, quay về phòng ở, tôi cởi quần áo ra cho Duyệt Duyệt xem.
Duyệt Duyệt nói là mùa tím, chữ tiếng Anh viết rất đẹp, rất
Tây.

Sau đó, coo ấy cười thành tiếng: “Im hơi lặng tiếng, hóa ra mối
quan hệ của bọn cậu đã đến mức đội này rồi ư? Cần phải có biện pháp
phòng vệ tốt đấy, đừng có quá mức đấy nhá!”.

Tôi liền đỏ mặt mắng cô ấy là đồ yêu nghiệt xấu xa, rồi đuổi đánh
cô ấy.

Có hôm, Alawn nói qua điện thoại, hôm nay Leo xin cậu ấy số điện
thoại di động của tôi. Sau đó, cậu ấy lại lem bèm hỏi tôi một cách
không biết chán: “Anh ấy vẫn chưa gọi điện cho cậu à? Có thật là
chưa không? Một tin nhắn cũng không có á?”.

Ban đầu, tôi còn kiên nhẫn trả lời, nói đúng thật sự không có, một
tin nhắn cũng không. Nhưng tối nòa Alawn cũng đều hỏi những câu hỏi
nguyên xi, tôi chịu không nổi nữa, thường hét lên trong điện thoại,
Duyệt Duyệt của cậu cũng ở đây này, có cần nói với cậu ấy vài câu
không, sau đó không cần biết Alawn trả lời như thế nào, quẳng điện
thoại cho Duyệt Duyệt như ném một củ khoai lang nóng bỏng
tay.

Nếu như tôi không biết rằng Leo đã xin số điện thoại của tôi thì
tốt biết bao. Tôi sẽ không tràn đầy mộng tưởng, nóng lòng mong đợi
như bây giờ. Mặc dù tôi thích một cuộc sống có hy vọng, nhưng mức
độ mê hoặc của niềm hy vọng này quá lớn khiến tôi không có cách nào
chịu đựng nổi. Tôi bắt đầu dần dần hiểu được tình yêu mà những
người đi trước viết: sự đau khổ ngọt ngào.

Duyệt Duyệt thường cai mày lại hỏi tôi: “Alawn hình như rất thích
cậu đấy! Cậu thực sự không nhận ra điều đó ư? Đúng là người trong
cuộc thường mơ hồ!”.

Tôi nói: “Cậu nghĩ như vậy bởi vì cậu không hiểu bọn tớ đã lớn lên
bên nhau như thế nào. Tớ và cậu ấy quá thân thuộc và hiểu nhau rồi,
hiểu rõ cả trên người nhau có mấy sợ lông nữa. Cậu ấy không thể
thích tớ được, tớ cũng không thể thích cậun ấy. Cậu ấy nói là hẹn
hò với tớ sẽ bị viêm đốt sống cổ mà!”.

Duyệt Duyệt hỏi tại sao lại như vậy. Tôi được một phen ngượng
ngùng, cũng không thể nói rõ rằng Alawn chê tôi thấp, bèn tìm cách
lảnh tránh nói, “Cậu độ lượng tiếp nhận cậu ấy đi, tên tiểu tử đó
mặc dù miệng lưỡi xấu xa một chút nhưng tính tình lại rất tốt, cũng
biết chăm sóc người khác. Yên tâm đi, tớ không thiếu đạo đức đến
nỗi giới thiệu một người đứa con trai có vấn vương tình cảm với
mình cho chị em thân thiết đâu”.

Sau đó, Duyệt Duyệt nói rõ lập trường một cách bán tín bán nghi:
“Cậu đừng có gán ghép lung tung được không! Alawn – người ta đâu có
để ý gì tới tớ đâu”.

Tôi liền khuyên nhủ cô ấy, cứ từ từ, dần dần nuôi dưỡng cảm xúc,
lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

“Nếu thật sự lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, e rằng chẳng có ai
tranh giành được với cậu rồi.” Nói xong Duyệt Duyệt liều bỏ đi
tắm.

Còn mình tôi trong phòng, nghĩ lại những lời Duyệt Duyệt nói, lại
đem những hành động khác thường của Alawn trong nhữung năm gần đây
ra xem xét kỹ một lượt, khi còn chưa đưa ra được kết luận, tiếng
chuông điện thoại di động đã vang lên, một số thuê bao xa lạ.

“Hello, Tiểu Lạc Lạc phải không?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, trái tim tôi đã muốn nhảy tung ra khỏi
lồng ngực rồi. Vội run rẩy trả lời, đúng ạ.

“Tiểu Lạc Lạc, anh là Leo, tối nay đi chơi nhé!” Leo quả nhiên là
đã hẹn tôi thật rồi.

Còn chưa kịp đợi tôi thu xếp ổn thỏa trái tim cuồng loại, Leo đã
nói rõ địa điểm, thời gian rồi cúp máy. Lại là đi bar! Đó là nơi
trước đây rôi chưa từng đặt chân tới. Tôi trở nên do dự, rốt cuộc
là có nên đi hay không đây.

Trong vô tuyến, quán bar là nơi ầm ĩ, ánh sáng lờ mờ, âm nhạc cuồng
loạn, đèn chiếu sặc sỡ, nam nữ oằn mình uốn lượn như rắn rồi quấn
riết lấy nhau ư? Vừa nghĩ đến chuyện có thể quấn quýt cùng với Leo,
tôi bị kích động đến nỗi suýt nữa thì ngất lịm đi. Tôi ngồi trên
ghế, gắng hít thật sâu rồi thở mạnh ra mới có thể khiến mình không
quên mất hô hấp thông thường nhất…

Nhưng tính hiều kỳ cộng thêm sức hấp dẫn của Leo vẫn chiến thắng,
tôi quyết định đi thử một phen.

Sau khi quyết định như vậy, toàn thân tôi bị một luồng điện lạ lẫm
kích động đến máu nóng chảy rần rật!

Tôi vội vàng mượn đồ trang điểm của một cô bạn biết trang điểm nhất
trong phòng, luống cuống bôi bôi trát trát lên mặt.

Duyệt Duyệt đã tắm xong, quay lại phòng. Vừa nhìn thấy bộ dạng của
tôi đã giật nảy mình: “Mẹ ơi! Mặt cậu ấy bị bỏng à?”.

“Tớ khôngv có thời gian để giải thích nữa, tớ phải đến quán bar
ngay bây giờ! Buổi tối có thể sẽ không về. Nếu Alawn gọi điện đến
phòng thì nói tớ…. cứ nói tớ bị ốm, đang ở bệnh viện.” Phản ứng đầu
tiên của tôi klhông phải là đối phó sự kiểm tra của bố mẹ mà là
Alawn – âm hồn đã theo tôi suốt mười tám năm không chịu buông tha.
Sau đó, tôi vội vội vàng vàng lao ra khỏi cửa.

Duyệt Duyệt hét lên phía sau lưng: “Cậu phải chú ý an toàn đấy!”
Cậu ấy nghxi một lát rồi chạy theo tôi vài bước, “Nói dối Alawn như
vậy có được không?”.

“Cần gì phải lo nghĩ nhiều như vậy.” Tôi vừa quàng khăn lên cổ vừa
nói, rồi lao vào trong đêm tối.

Tôi cũng không thể nói rõ tại sao phải giấu Alawn. Dù sao, phản xạ
theo thói quen, tôi cảm thấy nếu cậu ấy biết được chuyện này sẽ lại
ca cẩm suốt ngày ngày không thôi.

Ngồi vào trong xe taxi, tôi giờ điện thoại di động ra và tắt
máy.

Đêm càng khuya càng đặc quánh. Trời đã vào đông. Gió đêm như một mụ
phù thủy đầy nanh vuốt cứ làm rối tung mái tóc của tôi. Bên ngoài
cửa xe, đèn đường hào nhoáng, tràn ngập không khí náo nhiệt. Cuộc
sống về đêm của thành phố lại bắt đầu mở màn. Còn tôi thì sao? Tôi
bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì sự sa đọa của mình, cũng lại cảm thấy
bổ thẹn vì sự sa đọa của mình, cũng lại cảm thấy kích động vì nơi
sâu thẳm của màn đêm mà tôi chưa biết đến.

Lúc này đây, Alawn chắc đã gọi điện đến phòng ký túc xa của tôi và
biết rôi bị bệnh rồi chăng. Đây là lần đầu riên trong suốt mười tám
năm tôi cố ý nói dối Alawn. Tôi cảm thấy có điều gì đó không yên,
bắt đầu cảm thấy áy náy. Nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Alawn khi
đứng trong nắng hồng với mái tóc màu hung vàng, tự cảm thấy rằng
bắt đầu từ hôm nay, rôi – một người đang đi theo cuộc sống sa đọa
sẽ không thể thuần khiết như cậu ấy nữa rồi.

Alawn…

Không đợi tôi kịp ăn năn sám hối xong, xe taxi đã đến trước cửa
quán bar. Vừa xuống xe đã nhìn thấy Leo đang day day chân để giữ
ấm, đi đi lại lại trong gió lạnh. Anh ấy mặc một chiếc áo gió dài
màu xám đậm, lộ rõ áo ghi lê len màu nhạt bên trong. Dáng người
dong dỏng cao lại vững chắc, rắn rỏi. Sức hấp dẫn từ một người đàn
ông trưởng thành đó, tôi không thể nào tìm thấy được trong đám con
trai khoác những chiếc áo lông dày cộm chạy đi chạy lại trong
trường.

“Leo, em đến rồi.” Tôi hét gọi anh ấy, mang theo cả sự nhút nhát mà
ngay cả bản thân tôi cũng không nói rõ được nbguyên nhân của
nó.

“Oh, Come on! Tiểu Lạc Lạc, cuối cùng thì em đã tới rồi! Mọi người
đều đang đợi em!” Leo thấy tôi trang điểm, chỉ khẽ sững lại một
chút, nhưng một người đàn ông trưởng thành như anh ấy cũng không
thể chỉ bảo ngay trước mặt, chị nhiệt tình vịn vai tôi đi vào quán
bar. Tôi rất muốn nói với anh ấy rằng, tôi phải đấu tranh tư tưởng
với sự giáo dục nghiêm khắc nhiều năm nay của gia đình cùng những
chuẩn mực đạo đức rất lâu mới quyết định đến đây, đồng thời cũng là
lần đầu tiên đặt chân tới nơi này. Tôi rất muốn bảo anh ấy đi chậm
một chút, bởi trái tim đang thổn thức mạnh mẽ của tôi khiến tôi sắp
trở thành một người bị bệnh tim mất rồi. Nhưng rôi không muốn để
Leo coi tôi như một cô bé con. Tôi muốn anh ấy nhìn tôi với tư cách
là một người phụ nữ. Lúc này đây, tôi khát khao được lột xác thành
bướm. Còn Leo, một người đàn ông trưởng thành ở nước Pháp, vốn
không thể hiểu được một cô gái phương Đông mười tám tuổi lớn lên
trong một gia đình gia giáo dẽ căng thẳng, lo lắng như thế nào khi
lần đầu tiên bước chân vào làng giải trí của người lớn. Anh ấy chỉ
thấy ngạc nhiên là tại sao tay tôi đang run. Tôi nói là do tôi lạnh
quá. Anh ấy liền nắm chặt tay tôi. Nhưng khi mùi hương nam tính đầy
mê hoặc mà lạ lẫm của anh ấy vừa thoáng qua trước mũi tôi, toàn
thân tôi lại run lên bần bật.

Tôi lim dim mắt, cùng với Leo đi qua đại sảnh. Ánh đèn chiếu biến
đổi không ngừng cùng tiếng nhạc kỳ dị khiến tôi lúc thì có cảm giác
như đang ở chín tầng mây, lúc lại cảm thấy mình đang ở dưới địa
ngục. Còn Leo, lúc thì đem lại cho tôi cảm giác anh ấy là thiên
thần, ngay phút sau lại biến thành quỷ dữ.

Lep đưa tôi đến một phòng riêng lớn và rất hào nhoáng, bên trong đã
có khoảng trên dưới mười người cả nam cả nữ. Bọn họ đang nói cười
vui vẻ, uống rượu, nói chuyện phiếm, cũng may là không có cảnh cấm
trẻ em dưới mười tám tuổi như tôi từng tưởng tượng.

Leo dẫn tôi đến giữa phòng, giới thiệu tôi với mọi người: “Đây là
Tiểu Lạc Lạc, rất đáng yêu phải không! Cô ấy là em gái tôi, vẫn còn
là trẻ con, mong mọi người chăm sóc!”.

Từ nhỏ tôi đã sợ người lạ, bởi vì lạ lẫm nên thấy gò bó. Chân tay
tôi trở lên cứng nhắc, gật đầu chào mọi người ngẩng đầu lên mới để
ý thấy rằng những cô gái trong đều được trang điểm rất tinh tế, mặc
những bộ quần áo bó sát cơ thể, lộ rõ đường nét trưởng thành của
một người phụ nữ. Rôi cúi đầu nhìn lại bản thân mình, giấy thể
thao, quần bò, rõ ràng là phong cách của một học sinh, bộ dạng
không hề ăn nhập, ngây ngây ngô ngô… Tôi hận là không tìm được lỗ
hổng nào mà chui xuống đó. Càng cảm thấy thấp kém. Cũng may mà ánh
đèn lờ mờ nhàn nhạt, khiến mọi người không nhìn rõ khuôn mặt được
bôi đỏ rực một cách thô kệch của tôi.

Tôi nhìn Leo, tay anh ấy đang ôm lấy vài tôi và mìm cười nhìn
tôi.

Hóa ra, đây đều là đồng nghiệp trong công ty của Alawn, tôi bỗng
nhiên hỏi anh: “Bạn gái anh là người nào?”.

Leo sững người lại một chút, sau đó mỉm cười chỉ vào cô gái đang
ngồi ở góc trong cùng. Là một cô gái ngoại quốc vàng, cao lớn,
không xinh đẹp như trong tưởng tượng của tôi, chỉ có điều trang
điểm rất cầu kỳ kinh tế, cũng rất có khí chất phong tình ngoại
quốc.

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

Leo sắp xếp cho tôi ngỗi giữa đám người lạ lẫm ấy. Sau đó, anh ấy
đứng giữa phòng với một khí thế hăm hở, nói vào micro: “Hôm nay là
sinh nhật của bạn gái tôi – Maggi, cảm ơn mọi người đã đến tham
dự…”.

Tôi đang chút ý nghe Leo nói, một người đàn ông đưa cho tôi ly rượu
vang, nói rôi rất đáng yêu. Tôi lập tức uống cạn. Rượu vào trong
miệng còn hơi ngọt, xuống đến cổ họng lại cay sè. Tôi liếc nhìn
Leo, anh ấy đang ôm bạn gái trong trang phục lộng lẫy, nói những
lời tình tứ, đường mật. Anh ấy nở một nục cười tươi nhất trên đời,
cặp đồng tử màu xanh phát ra những tia nhìn đầy ham muốn dục vọng
khắc hẳn với thường ngày, nó khiến tôi lạ lẫm vừa đau lòng. Ly rươu
này, giống như tình yêu cảu tôi vậy.

Một lát sau, lại có vài người đàn ống tới uống rượu với tôi, tôi
không thể từ chối được. Bọn họ đều tự giới thiệu tên tuổi, tôi nói
chào anh gì đó, nói xong liền quên luôn tên của họ.

Vài ly rươu vào bụng, tôi liền trở lên hưng phấn, liền bắt đầu chủ
động tìm rượu để uống.

Leo lại bắt đầu nói vào micro. Tôi chú ý thấy anh ấy nhắc đến tên
tôi. Tôi ngước mắt lên nghe anh ấy nói rằng: “Em họ tôi có nói
rằng, Tiểu Lạc Lạc hát hay, vì vậy hôm nay tôi đặc biệt mời Tiểu
Lạc Lạc đến, để hát cho Maggi, để chúc phúc cho Maggi”.

Hóa ra, tôi chỉ là một người hát phụ họa.

Men rượu bốc lên nóng rần rật như lửa trong đầu tôi. Tôi hào phóng
đứng dậy, cố gắng bước đi cho vững, từng bước từng bước đến giữa
phòng, hát bài chúc sinh nhật vui vẻ sau đó hát bài hát mà tôi và
Alawn vẫn thích hát.

Hát bài: “Người tình chưa mãn nguyện” của S.H.E, hát bài: “Tình yêu
giản đơn” của Jay. Tôi cũng không biết tình hình phía bên dưới bục
biểu diễn như thế nào, tôi chăm chú nhìn vào màn hình, hát giai
điệu của mình, cố hết sức để giọng hát của mình vượt ra khỏi tiếng
ầm ĩ trong màn đêm, bay vào tận mây xanh.

Khi tôi bắt đầu hát bài: “Sau này” của Lưu Nhược Anh, bạn gái của
Leo nói còn có việc nên về trước, thậm chí còn không chào hỏi một
câu với cô bé ngốc nghếch đến hát góp vui cho tiệc sinh nhật của cô
ấy là tôi. Bởi vì, cô ấy ngay cả tiếng Trung Quốc cũng nói không
lưu loát mà.

Nhưng bầu không khí lại không hề lắng dịu vì sự vắng mặt của nhân
vật chính. Có thể thấy mọi người đều không sống vì người khác, chỉ
cười khi bản thân mình được vui vẻ, khóc với nỗi đau khổ của riêng
mình. Tôi đabng hát bài hát của tôi, nhớ đến Alawn, nhớ đến lần đầu
tiên lừa dối cậu ấy, nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã.

Leo tiễn xong bạn gái liền quay lại. Đôi mắt với cặp đồng tử màu
xanh ấy lại liên tục nhìn tôi chăm chú. Tôi hát xong, anh ấy liền
vỗ tay cổ vũ. Mặc dù tôi đã ngà ngà say, nhưng tôi có thể khẳng
định rằng mỗi lần tôi nhìn anh ấy, anh ấy đều đang nhìn tôi. Thật
đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN