Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận
Chương 17: Canh giữ thức ăn
Alawn dùng tay vỗ vỗ vào lưng một bạn gái đi bên cạnh cậu ấy, nói:
“Đừng sợ, có tớ đây.” Cô bạn đó lập tức nép sát vào người
Alawn.
Thời học sinh, sức hấp dẫn của Alawn với các bạn gái luôn không
thua kém gì An Lương. Cậu ấy, gia cảnh giàu có, ngoại hình lại đẹp
trai, học lực cũng tốt, chỉ có mỗi một trở ngại là sự tồn tại của
tôi, vì vậy các cô gái đó nhiều lắm cũng chỉ dám thổ lộ nỗi lòng
trong cuốn nhật ký, không dám khinh suất bày tỏ. Bây giờ, tôi đã ở
bên An Lương rồi, vị trí đang bỏ trống bên cạnh Alawn quả là hấp
dẫn biết bao. Alawn quả nhiên đã biết cách đối xử dịu dàng với
những người con gái khác, cậu ấy cùng một lúc mang hộ cả ba chiếc
ba lô cho ba cô bạn gái.
Nhớ lại trước đây, hàng ngày sau khi tan học, Alawn đều mang cặp
sách cho tôi, lại thấy nó mơ hồ không chân thực đến nỗi dường như
đó chỉ là một giấc mơ chủ quan, một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ,
trên vai cậu ấy chỉ có duy nhất một chiếc cặp sách của tôi.
An Lương đột nhiên hỏi tôi: “Mệt chưa?” Sau đó, không đợi tôi kịp
trả lời, giật lấy túi xách trong tay tôi.
Vừa hay, Alawn nhìn thấy cảnh tượng ấy. Lúc bấy giờ là khoảng mười
giờ sáng. Mặt trời cuối cùng cũng xuyên thủng tầng mây, ánh nắng
vàng hoe tới tấp chiếu xuống lớp sương mù mỏng manh, đổ dồn vào
trong khu rừng rậm, giống như một cõi mơ, là nơi ở của hoàng tử và
công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Ánh mắt đảo nhanh đó của
Alawn, tôi đã quá quên thuộc, lộ rõ máu ghen không thể che giấu của
chủ nhân. Alawn thậm chí còn dùng chân hằn học dẫm nát một cây nấm
dại mới nhú. Chút phẫn nộ mới xuất hiện đó của Alawn khi thấy người
khác tiếp cận tôi đã giúp tôi cuối cùng tìm lại được một chút hình
bóng của Alawn hồi nhỏ.
Đó Đều Alawn, anh vẫn còn để ý tới em, có đúng không?
Đôi khi, có một vài chú thỏ hoang nhảy qua, An Lương thường kéo tay
tôi, chỉ cho tôi xem. Sau đó tôi quay đầu lại nhìn Alawn, chắc chắn
có thể nhìn thấy cậu ấy vừa quay mặt đi.
Cậu ấy vẫn không nói với tôi một lời nào.
Đến lưng chừng núi, chúng tôi nghỉ ngơi ăn trưa bên một dòng suối
nhỏ.
Xung quanh Alawn luôn có vài cô bạn gái túc trực, ngay cả thầy giáo
cũng bị cậu ấy lôi cuốn theo. Mọi người ai nấy đều hứng khởi nghe
Alawn kể chuyện về trường Đại học B. Cậu ấy nhắc tới cô bạn gái của
mình, họ quen nhau ở trường Đại học B, nói rằng cô ấy rất hiền hậu,
rất thuần khiết. Một bạn nam cởi mở hỏi rằng, cô ấy có phải là
trinh nữ không. Alawn trả lời bằng một giọng rất to rằng điều đó là
đương nhiên. Đám con trai liền nhao nhao lên, đám con gái còn ngại
vì có mặt của thầy giáo ở đó, im lặng e thẹn. Tôi biết, cậu ấy nói
là để cho tôi nghe. Bởi vì tôi là một cô gái không biết xấu hổ,
mười tám tuổi đã ra ngoài thuê khách sạn nghỉ qua đêm cùng đàn ông.
Mà đó lại là điều Alawn không thể nào chấp nhận được.
Chạm đến những chuyện đau lòng, tôi thấy có phần khó chịu. Tôi đứng
dậy, muốn đi dạo loanh quanh một mình. An Lương đang ngồi nói
chuyện với mấy cậu bạn trai, thấy tôi đứng lên, liền chạy theo tôi.
Tôi nói, để mình tôi đi loanh quanh một lát.
An Lương vốn không cảm thấy yên tâm, nhưng biết tính cách của tôi,
đành phải gật đầu, dặn dò tôi đừng đi xa quá.
Tôi chỉ là muốn đi xa bọn họ một chút. Giây phút ấy, tôi muốn rời
xa tất cả mọi người.
Tôi mơ hồ suy nghĩ về một vài sự việc, những việc trước đây tôi rất
sợ phải nhớ đến nhưng chúng lại chợt hiện về trong đầu. Tôi càng đi
càng xa, đợi đến khi tôi bình tâm trở lại, xung quanh đã không còn
nghe thấy tiếng của bọn họ nữa rồi.
Chọn cho mình một thảm cỏ, tôi lặng lẽ ngồi xuống. Trên đầu là tầng
tầng lớp lớp lá xanh lá vàng, giữa tán lá còn có một khoảng trời
xanh nho nhỏ. Một chú chim lạ lảnh lót hót tiếng ngắn tiếng dài.
Bên cạnh tôi có một bụi hoa, những bông hoa có nhụy màu tím nhạt,
nở giữa đống lá rụng lả lơi. Tiếng suối chảy trong trẻo mà sinh
động, dường như đang ca hát xung quanh người tôi. Tôi nhắm mắt lại,
cầu mong cảnh tưởng tươi đẹp nguyên thủy nhất này có thể giúp linh
hồn đang xáo trộn của mình được tĩnh lặng lại. Nhưng vẫn không
được, cho dù tôi có nỗ lực đến mấy, trước mắt tôi, trong đầu tôi,
nơi đâu cũng đầy ắp hình bóng của cậu ấy.
Đồ Đểu Alawn! Những lỗi lầm của cậu ấy đối với tôi, tôi đều đã bỏ
qua hết, chỉ còn nhớ những điều tốt đẹp của cậu ấy. Vẻ mặt hớn hở
của cậu ấy khi đeo hộ cặp sách cho tôi rồi đi giật lùi trên đường,
mỗi lần thấy bạn trai khác nói chuyện với tôi, cậu ấy đều ngay lập
tức có những hành động ghen tức… Trước đây, cậu ấy đối với tôi
càng tốt, thì hôm nay, những từ “bạn gái tớ” thốt ra từ miệng cậu
ấy lại càng giày xéo trái tim tôi.
Không kìm nén được, tôi lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt ở nơi không
có bất kì ai bên cạnh này. Sợ người khác nhìn thấy, tôi vội lau khô
nước mắt.
Không biết từ bao giờ, tôi đã quen với việc không khóc trước mặt
người khác rồi.
Khi chuẩn bị đứng lên để trở về nơi tập kết, tôi bỗng cảm thấy có
cái gì đó chuyển động ở vùng eo của mình. Tôi kinh hãi ngồi bật
dậy, nhưng không ngờ bàn tay lại chống phải một vật gì đó tròn tròn
cưng cứng lành lạnh, nhìn kỹ lại, tôi sợ đến dựng đứng cả tóc gáy,
là một con rắn! Cả người nó màu đen tuyền, làn da trơn bóng, đang
ngẩng cao đầu, lè lè cái lưỡi đỏ lòm.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân tê dại, cao giọng hét toáng lên “A!!!” một
tiếng, cũng quên mất cả việc phải bỏ chạy, chân tay mềm nhũn, không
sao nhúc nhích được.
Ba hồn bảy vía của tôi đã sớm bay lên mây hết cả rồi, cứ trợn tròn
mắt nhìn con rắn lao thẳng vào đùi tôi, đau nhói một cái như bị
điện giật, thấy tôi vẫn không chút động đây, nó bèn trườn vào trong
bụi cỏ rậm rạp.
Tôi sợ đến nỗi sắp ngất lịm đi, cũng chính lúc đó, nghe thấy một
giọng nói quen thuộc, là Alawn. Cậu ấy chạy đến bên tôi, ôm choàng
lấy tôi hét lên: “Phù thủy Gà Mên, cậu sao thế!”, khuôn mặt lộ rõ
vẻ lo lắng tột độ.
Toàn thân tôi run rẩy, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, chỉ vào
chỗ tê đau nơi bắp đùi nói: “Rắn… rắn…”.
Lúc bấy giờ mới phát hiện ra đôi tất chân của tôi đã bị thủng hai
lỗ, có vết máu loang ra. Lúc đó cũng có hai ba bạn học nữa chạy
tới, trong đó có cả An Lương.
“Lạc Lạc! Lạc Lạc!” Cậu ấy chạy nhào tới, mang theo chút hốt hoảng
hiếm thấy, “Cậu sao vậy!” Thấy đôi môi tôi tái xanh, đã không còn
nói được câu gì, cậu ấy quay đầu sang hỏi Alawn, “Cô ấy sao
vậy?”.
Alawn không nói gì, thô thiển xé toạc đôi tất của tôi, cúi đầu
xuống dùng miệng ngậm vào vết thương trên đùi tôi để hút máu.
Khi đôi môi của Alawn chạm vào cơ thể, ý thức của tôi mới dần dần
được hồi phục lại. Nhìn mái đầu cậu ấy đang vùi xuống nơi bắp đùi,
một tay cậu ấy nắm chặt lấy bắp chân, trái tim tôi như đang có một
dòng điện khác lạ chạy qua. Bàn tay kia của Alawn đang đỡ phía sau
lưng tôi, mà ở nơi ấy, có khắc tên của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến tôi, quả nhiên thế… Có được giây phút
này, tôi chết đi cũng cảm thấy toại nguyện rồi.
Alawn không ngừng hút máu từ vết thương của tôi, nhổ ra đất, nhổ
được ba lần, mỗi lần nhổ ra đều là những giọt máu đỏ rươi. Nhưng
đến lần thứ ba, tôi cảm thấy đau rát, cất tiếng khe khẽ rên
rỉ.
Alawn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn trong sáng như bốn năm
về trước, đôi mắt chứa sự quan tâm chân thành mà tôi vô cùng thân
thuộc. Tôi thề rằng, cậu ấy chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi,
tôi sẽ bật khóc nức nở sà vào lòng cậu ấy. Nhưng An Lương bỗng giơ
tay đẩy cậu ấy ra, Alawn ngã ngồi xuống đất. An Lương vội vàng lo
lắng đỡ lấy, hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra.
“Bị rắn cắn, không sao rồi, cũng may không phải rắn độc.” Alawn
cuối cùng cũng nén được cơn thịnh nộ, cậu ấy nhường lại chỗ, lặng
lẽ đứng lên. Cậu ấy nhìn tôi bằng một khuôn mặt biểu cảm phức tạp,
lạnh lùng nói, “Chẳng qua cô ấy chỉ bị sợ quá thôi”.
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, tôi đã hy vọng Alawn không buông tôi ra,
giống như lúc trước đây. Nhưng lại bị câu nói cuối cùng của cậu ấy
khiến trái tim đập rộn ràng.
“Không phải rắn độc thì cậu đụng vào cô ấy làm gì!” An Lương bỗng
dưng nói môt cách đầy kích động.
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn An Lương, lần đầu tiên tôi thấy chàng
quân tử này có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Trước đây, cậu ấy luôn
điềm tĩnh và thong dong mà.
Alawn không ngờ An Lương lại nổi cáu với mình, cậu ấy nắm chặt bàn
tay lại, hạ thấp giọng xuống, nói từng chữ từng chữ một: “Nếu tôi
muốn động đến cô ấy, có cần sử dụng hành vi đê tiện như giả vờ hút
máu độc ra hay không?”.
An Lương đứng phắt dậy, hằn học nhìn thẳng vào ALawn, hai người
hùng hổ như sắp đánh nhau nhưng đã được bạn học khác can ngăn kịp
thời. Người bạn đó nói: “Thôi đi, Alawn, đừng tức giận nữa, chẳng
qua An Lương cũng chỉ vì lo cho bạn gái của cậu ấy thôi mà.”
Khi tôi đã là bạn gái của An Lương, Alawn đương nhiên cũng chẳng
còn gì để nói nữa. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, quay người bước đi.
Không buồn quay lại nhìn tôi một cái. Mây mù dày đặc trên núi làm
cho bóng dáng Alawn bỗng càng trở nên cô độc mà nặng nề.
Khi An Lương đến đỡ dậy, tôi lạnh lùng đẩy cậu ấy ra, nói mình có
thể tự đi được. Giãy giụa để đứng lên, vừa đứng thẳng dậy, hai chân
tôi lại mềm nhũn ra. Lần đầu tiên, An Lương không hề để ý đến sự
phản kháng của tôi, ôm thốc lấy, dìu tôi đi về phía trước không một
chút do dự. Tôi không kịp phản kháng lại, trong giây phút cơ thể
đang mất thăng bằng đó liền choàng tay ôm lấy cổ An Lương theo phản
xạ có điều kiện, kêu lên một tiếng “A” thất thanh.
Alawn nghe thấy tiếng kêu của tôi, liền quay đầu lại, vừa hay nhìn
thấy cảnh An Lương đang ôm tôi, còn tôi đang níu vào cổ cậu
ấy.
Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi, ánh mặt chuyển từ thâm trầm sang lạnh
lùng. Từ lồng ngực đang không ngừng nhô lên hạ xuống của Alawn, tôi
có thể tưởng tượng được cậu ấy đang cố hít thở thật sâu.
Nhưng cậu ấy vẫn không nói gì, sầm mặt lại rồi đi tiếp.
An Lương cương quyết đòi cõng tôi lên núi, tôi nói mình không sao,
có thể tự đi được nhưng cậu ấy nhất định không nghe, dứt khoát xốc
tôi lên lưng.
Đám bạn học, có người nhìn chúng tôi cười nồng nhiệt, có người lại
vô cùng ngưỡng mộ, nói rằng tình cảm của cặp đôi này thật sâu sắc.
An Lương không nói gì, chỉ cõng tôi trên lưng đi về trước, không
chịu tụt lại phía sau một chút nào.
Alawn bắt đầu trở nên trầm ngâm. Có người nói chuyện với cậu ấy,
hét gọi mãi mà cậu ấy vẫn không nghe thấy, bộ dạng như một người
mất hồn. Có người cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ, hết nhìn
tôi, lại quay sang nhìn Alawn, uổng công dò đoán xem liệu đây có
phải là mối tình tay ba như lời đồn thổi không. Alawn không đợi
người tò mò kia tìm ra được đáp án, đã lôi điện thoại di động trong
túi ra, gọi cho bạn gái: “Đình Nhi, đã đến rồi à? Em ăn cơm chưa?
Ngoan ngoãn đợi anh nhé, anh sắp tới rồi đây. Ừm… được, anh sẽ
cẩn thận… Ha ha, anh là ai cơ chứ, leo những loại núi kiểu như
thế này đối với anh chỉ là chuyện vặt vãnh!”.
Trái tim tôi lại được một phen đau nhói. Sao lại buốt đến thế. Tôi
nằng nặc đòi An Lương thả tôi xuống nhưng cậu ấy vẫn không đồng ý.
Cuối cùng, dường như An Lương đã thấm mệt rồi, mới chịu buông tôi
ra, nhưng lập tức quay sang đỡ tôi, giống như một con thú đang canh
giữ thức ăn, đối với một miếng thịt ngay cạnh miệng, lúc nào cũng
hết sức cẩn trọng, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, miếng thịt đó
sẽ bị một con thú dữ khác cướp mất. Thật giống với Alawn hồi
đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!