Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 53: Tôi muốn em dụ dỗ tôi
“Diệp gia chủ đây… hẳn là hài lòng rồi chứ?” Một tay đỡ lấy cô, một tay chỉnh lại thân hình cô, đỡ đầu cô dựa vào vai mình, để cô có một tư thế thoải mái nhất có thể.
“Hài lòng, tất nhiên hài lòng.” Diệp Trọng cười, nụ cười không mấy thiện chí, lần này hắn đến là muốn đòi lại công bằng cho Diệp Hạo, khiến Ám Dạ Duật mất mặt tại nơi này, không nghĩ đến giữa đường lại xuất hiện một tên trình giảo kim, khiến hắn phải thay đổi kế hoạch.
Mạc Tử Yên – xuất thân Mạc gia – gia tộc hắc bạch lưỡng đạo đều tung hoành, Mạc Vũ Hiên cũng không phải hạng người tầm thường, bất kể trong giới nào cũng đều có chút uy danh, bất quá cho dù Mạc gia nắm trong tay một trong các huyết mạch kinh tế của S thị, điều này cũng không thể khiến Ám Dạ Duật chấp nhận Mạc Tử Yên được, dù hai gia đình vốn là thế giao.
Thật ra ấn tượng của Diệp Trọng đối với Mạc Tử Yên vốn cũng không quá xấu, thiếu nữ xinh đẹp, dũng cảm có thừa, được trưởng bối yêu thích vốn không có gì là lạ, nguyên nhân sâu xa là bởi vì Ám Dạ Duật nên mới khiến ông có thành kiến với cô, Diệp Trọng thân là trưởng bối, làm sao có thể vứt bỏ mặc mũi mà bắt nạt một tiểu nữ oa?
Chỉ là hiện tại, thái độ tức giận của anh rất hợp ý ông!
Mỗi người đều có một điểm mấu chốt mà bất kì ai cũng không thể động vào,
Diệp Hạo chính là mấu chốt của Diệp Trọng, chỉ cần có người động vào người thừa kế của Diệp gia, đều có thể khiến Diệp Trọng vốn là một con mèo bệnh cũng có thể phát huy thành hổ dữ!
“Ám Dạ gia có một cô con dâu như vậy, thật khiến người khác ghen tỵ, bất quá… lại xuất thân từ hắc đạo.” Giọng nói Diệp Trọng có phần mỉa mai nhưng lại không giấu được sự chua chát, tuổi tác giữa anh và con trai ông xấp xỉ nhau, nếu không phải năm đó con trai ông gặp chuyện không mai thì có lẽ hiện tại Diệp Trọng cũng đã có thể giống Ám Dạ Tuấn, vui vẻ uống chung trà con dâu rồi.
“Diệp gia chủ nói vậy là không đúng rồi, Mạc gia sớm đã rút khỏi giới hắc đạo, câu “xuất thân hắc đạo” này, có lẽ không phù hợp lắm.” Ám Dạ Duật không lạnh không nhạt mở miệng, từng câu từng chữ từ môi anh thốt ra không khỏi khiến cho người khác cảm thấy xa cách.
Thân hình Diệp Trọng cứng đờ trong giây lát, người thanh niên này, ông là người chứng kiến anh lớn lên, trước giờ anh luôn là người lễ phép hiểu chuyện, thái độ đối với bất kì ai cũng ôn hòa dễ gần, không ngờ lại có một ngày anh lại dùng thái độ xa cách này nói chuyện với ông.
Diệp Trọng đối với Ám Dạ Duật, cũng giống như đối với con cháu trong nhà, chỉ vì sự việc năm đó nên hai nhà mới trở mặt thành thù, nói là hai nhà nhưng chính xác mà nói chỉ có Diệp gia bọn họ trở mặt với Ám Dạ gia. Mấy năm nay Ám Dạ gia vẫn luôn duy trì thái độ nhẫn nhịn với Diệp gia, mà Ám Dạ Duật vẫn luôn dùng thái độ kính trọng đối với ông, mỗi năm đến ngày giỗ của Diệp Hạo, hai người đều không hẹn mà gặp ở trước mộ Diệp Hạo, chỉ một câu “xin lỗi” anh đã nói rất nhiều, mà Diệp Trọng cũng đã nghe rất nhiều lần, nói không động lòng… thật ra là giả.
Tuy nhiên, động lòng là một chuyện, có thể tha thứ lại là một chuyện khác, đối với thái độ thành khẩn của anh, Diệp Trọng tuy động lòng nhưng vẫn khúc mắc trong lòng vẫn không thể giải, nỗi đau mất con, người không từng trải qua thì làm sao có thể hiểu rõ cảm giác này?
Ông hiểu cho anh, vậy thì ai hiểu cho ông đây?
Biết rõ việc này chỉ là sự cố, nhưng nỗi đau này, không phải ngày một ngày hai liền có thể biến mất, nếu không trách Ám Dạ Duật thì ông phải trách ai đây?!
Tôn Lãnh Diệt lúc này đã đi đến bên cạnh Ám Dạ Duật, nhìn thấy Diệp Trọng đối diện rơi vào khó xử cũng mở miệng giải vây: “Diệp gia chủ, lời lúc nãy ông vừa nói, có còn được tính không?!”
Diệp gia cũng là một gia tộc có tiếng trong giới quân nhân, tuy mất đi một mầm mống tốt là Diệp Hạo, Diệp gia không ngừng xuống dốc nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Ám Dạ gia nên cũng không đến nổi vứt bị gạch tên khỏi gia tộc quân nhân, trở thành thường nhân. Có Ám Dạ gia trấn giữ cổng chính Diệp gia, bất kì thế lực nào muốn mượn cơ hội thừa nước béo cò đối với Diệp gia đều từ bỏ, lẽ ra Diệp gia nên biết ơn Ám Dạ gia, nhưng hết lần này đến lần khác, Diệp gia lại không hề khách sáo, lấy oán báo ân.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng, Tôn Lãnh Diệt một bên chứng kiến một việc từ đầu chí cuối, tất nhiên cũng hiểu được nổi đau mất con của Diệp Trọng, xét về góc độ tình cảm, Diệp Trọng không sai nhưng ông lại quá mù quáng, đổ hết mọi sai lầm cho Ám Dạ Duật. Về lí trí, mặc dù Ám Dạ Duật có một phần trách nhiệm trong việc này nhưng mấy năm qua, những bù đắp mà anh làm cho Diệp gia còn ít sao?!
Ám Dạ Duật cùng Diệp Hạo đều là bạn của hắn, về tình về lí hắn sẽ không bênh vực bên nào, nhưng nếu Diệp gia thật sự thấu hiểu nỗi đau mà Ám Dạ Duật chịu không kém hơn Diệp gia bao nhiêu, nể tình quen biết nhiều, không nên nhẫn tâm trở mặt thành thù thì ngày hôm nay Tôn Lãnh Diệt hắn cũng không lên tiếng.
“Nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra khỏi miệng sao có thể quên?”
“Nếu vậy thì Diệp gia chủ vẫn nên thực hiện lời nói của mình, sớm rời khỏi đây đi.” Ám Dạ Duật không khách khí mở miệng, rõ ràng hành động vừa nãy của ông đối với Mạc Tử Yên đã chọc giận anh.
Những người xung quanh nghe vậy không khỏi bất ngờ, mọi người ở đây đều có quan hệ gần gũi với Ám Dạ gia, đối với Ám Dạ Duật cũng có tiếp xúc không ít, tính tình anh thế nào mọi người đều rõ ràng, dù là gặp bất kì chuyện gì anh vẫn luôn giữ thái độ đạm mạc tự nhiên, không nghĩ đến lại có một ngày anh lại có thái độ như vậy với trưởng bối, sự tức giận này, mọi người đều cảm nhận được, tất nhiên cũng hiểu được Ám Dạ Duật không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, không phải là quả hồng mềm, tùy người khi dễ.
Diệp Trọng trầm mặc một lúc mới nói: “Ân oán giữa hai nhà, hôm nay xem như kết thúc tại đây đi.”
Ám Dạ Duật không có ý muốn mở miệng, tuy nhiên sự im lặng này đã chứng tỏ anh đồng ý với lời nói của ông. Mấy năm nay anh chưa bao giờ quên sự việc ngày hôm đó, giá như ngày đó anh phản ứng nhanh một chút thì Diệp Hạo sẽ không vì cứu anh mà qua đời, hai nhà cũng sẽ không vì vậy mà xảy ra mâu thuẫn, địa vị của Ám Dạ gia trong giới quân nhân cũng sẽ không vì vậy mà chịu ảnh hưởng, chỉ là… trên đời này sẽ không tồn tại hai từ “giá như”. Quá khứ mà anh chôn vùi bao nhiêu năm, hiện tại bị Diệp Trọng khơi dậy, hơn nữa còn là vào ngày quan trọng của cô và anh nhưng điều này lại không hề khiến anh xấu hổ hay mất mặt với mọi người, bởi vì hiểu rõ, cái gai trong lòng rốt cuộc cũng đã được nhổ ra, xiềng xích mà bản thân tự đặt ra rốt cuộc đã được giải thoát, điều này khiến cả người anh cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ là điều mà anh cảm thấy có lỗi chính là không thể cho cô một hôn lễ trọn vẹn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ám Dạ Duật rơi vào người con gái trong lòng, Mạc Tử Yên trước giờ rất ít tiếp xúc với rượu, cho nên chai rượu lần này Diệp Trọng mang đến quả thật quá sức của cô nhưng cô vẫn làm tốt vai trò của mình. Mạc tử Yên không giống những người khác, uống rượu vào liền quên hết mọi thứ, cô rất ngoan, từ lúc cuộc trò chuyện giữa anh và Diệp Trọng bắt đầu thì cô đã ngủ li bì, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quan tâm.
Hơi thở lành lạnh thổi bên tai Mạc Tử Yên khiến cô có chút run rẩy “Ưm” một tiếng, hành động này của cô lọt vào mắt khiến anh không khỏi nhếch môi cười nhẹ.
Sau khi Diệp Trọng rời đi, hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ là cô dâu hiện tại say như chết, chỉ còn một mình chú rể đi tiếp khách nên mọi người cũng không có ý định làm khó, bảo anh uống hai ba ly liền bỏ qua, có một số người sợ sẽ chuốc say anh nên đành để Tôn Lãnh Diệt uống thay, nếu không hai nhân vật chính của bữa tiệc say hết thì nguy to.
Một góc của đại sảnh, người đàn ông mặc tây trang màu đen, trên tay cầm một ly rượu vang lắc nhẹ, giọt nước màu đỏ óng ánh theo động tác mà lay động, dưới ánh đèn, người đàn ông trở nên vô cùng tà mị.
“Mặc, sao anh lại không ra mặt?” Lễ phục màu đỏ ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong như ẩn như hiện của cô không khỏi thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Cô cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông bên cạnh, cô biết rõ địa vị của Mạc Tử Yên trong lòng hắn quan trọng thế nào, nếu không anh cũng không từ Pháp bay về đây để dự hôn lễ của Mạc Tử Yên, cho nên khi thấy thái độ hờ hững quan sát của hắn, cô lấy làm khó hiểu, nếu là bình thường có người bắt nạt cô cháu gái này của hắn, hắn nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy.
“Nhìn cháu gái mình bị bắt nạt, anh vui lắm sao?” Tuy tiếp xúc không lâu nhưng cô rất có thiện cảm với Mạc Tử Yên, có lẽ bởi vì trong người Mạc Tử Yên có mang một nửa dòng máu nhà Annatoria, mà cô tuy chỉ là con nuôi của nhà Annatoria nhưng vì được mẹ nuôi đối xử tốt khiến cô đối với người nhà Annatoria đều có cảm giác gọi là “huyết mạch tương liên”.
Huống hồ thời gian ở Vân gia, người tiếp xúc với Mạc Tử Yên nhiều nhất ngoại từ Vân lão gia thì chính là cô, hai người cũng đã có một buổi trò chuyện vui vẻ, đối với tính tình Mạc Tử Yên cũng hiểu đôi chút, một cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như thế, sao có thể không khiến người khác có thiện cảm?
Cô gái mặc lễ phục đỏ này, ngoại trừ Elena Annatoria thì có thể là ai?
Hôn lễ của Mạc Tử Yên, sao có thể thiếu vắng Vân gia – nhà mẹ của Vân Hinh Như? Tuy nói Vân Hinh Như bỏ nhà ra đi, Vân lão gia từ bỏ cô con gái này nhưng trong lòng mỗi người Vân gia đều hiểu rõ, Vân lão gia yêu thương cô con gái này mạng, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ, huống hồ ở vân gia, Vân Hinh Như còn có một cậu em trai là Vân Mặc, hôn lễ của cháu gái, làm sao có thể thiếu vắng cậu?! Thiệp mời được gửi đến Vân gia, những người khác đều lộ vẻ mặt ghét bỏ, mà Vân lão gia tuy không nói nhưng cô biết rõ là ông rất muốn đi, hôn lễ của con gái ông đã vắng mặt, chẳng lẽ hôn lễ của cháu gái lại vắng mặt lần nữa? Nếu thật sự như vậy, không chỉ là Vân Hinh Như sẽ không tha thứ mà Olivia ở trên trời cũng sẽ không bỏ qua cho ông.
“Điều này chưa hẳn là xấu đối với Yên Nhi.”
“Sao?” Lời nói của hắn thành công khiến Elena rơi vào u mê không rõ.
“Ám Dạ gia xuất thân quân nhân, đối với con cháu yêu cầu rất cao, tuy nói Ám Dạ gia cùng Mạc gia hai nhà là thế giao suy cho cùng Mạc gia cũng từ hắc đạo mà ra, không kể đến Yên Nhi lại mang một nửa dòng máu của Vân gia thuộc giới hắc đạo…” Người đàn ông khẽ cười, đôi tay thon dài vòng ra sau ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô.
“Lần này Diệp gia đến là để làm mất mặt Ám Dạ gia, ý đồ muốn thay Diệp Hạo đòi lại công đạo, bất quá cuối cùng lại thất bại bởi Yên Nhi.”
“Ý anh là… hành động của Yên Nhi là đáng khen?” Elena có chút nghi ngờ.
“Không chỉ là đáng khen, điều mà con bé làm đã khiến những người xung quanh nhìn với con mắt khác, cho nên địa vị của con bé sau này ở Ám Dạ gia, không cần chị và anh rể bận tâm nữa rồi.”
~~~
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hôn lễ cũng vì vậy mà đến lúc phải kết thúc, một ngày nháy mắt liền sắp hết, màn đêm bắt đầu bao trùm không gian, ánh đèn lập lòe sáng chói, không khí buổi tối so với ban ngày nhộn nhịp hơn nhiều.
Sau khi uống thuốc giải rượu, buổi chiều Mạc Tử Yên liền tỉnh lại, hôn lễ tuy vẫn còn náo nhiệt nhưng rõ ràng không thể so sánh với buổi sáng, mọi người cũng lần lượt ra về, chỉ còn lại bạn bè thân thiết của anh được giữ lại. Cả một buổi chiều, cô cùng Ám Dạ Nghiên và Tô Khả Đồng ba người nhốt mình trong phòng cô dâu, ba cô nàng trò chuyện một hồi liền tìm ra điểm chung, vui vẻ cười nói chẳng khác nào cá gặp nước ngay cả thời gian cũng quên mất, đến khi bị Ám Dạ Duật mang về Ám Dạ gia mà cô vẫn còn có chút mơ hồ.
Ngồi trước gương lớn, Mạc Tử Yên có chút cảm thấy không chân thật, cô không khỏi đưa tay xoa mặt mình, cảm giác da thịt tiếp xúc khiến yên tâm một chút, giây phút mà cô chờ đợi rốt cuộc cũng đã được thực hiện!
Thở ra một hơi, cô rốt cuộc cũng bình ổn tâm tình, vào phòng tắm tẩy trang xong, thứ mà Mạc Tử Yên phải làm tiếp theo chính là vật vã với chiếc váy cưới trên người, bởi chiếc váy này không chỉ lớn mà còn xòe rộng ra, dây kéo lại nằm phía sau lưng, một mình cô khó mà cởi được.
Lúc này cánh cửa mở ra, tiếng động vang lên khiến cô giật mình, lập tức dừng lại hành động đang cởi váy, bất kể người vào là ai thì Mạc Tử Yên vẫn có chút ngượng ngùng quay người lại.
“Duật… sao anh lại lên đây?”
“Mẹ bảo anh lên đây giúp em.” Vẻ mặt anh thập phần bình tĩnh, đối với hành động vừa rồi của cô làm như không thấy.
Sắc mặt cô lập tức bạo hồng, “giúp” trong lời nói của anh, cô tất nhiên cũng hiểu rõ.
“Em… em có thể tự làm…” Nhìn bước chân anh càng ngày càng gần, tâm tình Mạc Tử Yên bắt đầu dao động, thân thể không khỏi lùi một chút, bất chợt đụng phải chiếc bàn trang điểm phía sau, thân hình có chút không ổn định, nếu không phải Ám Dạ Duật phản ứng nhanh thì hiện tại cô đã bị ngã.
Cánh tay rắn chắc ôm trọn lấy thân thể cô vào lòng, anh bất đắc dĩ thở dài: “Rõ ràng không thể tự làm, sao em lại ngang bướng như thế?” Ổn định lại thân thể cô, anh đưa tay vòng qua sau lưng cô, cẩn thận vén tóc cô lên, sau đó mới giúp cô cởi chiếc váy cưới công chúa trên người.
Mùi trà xanh tươi mát thoang thoảng nơi chóp mũi, hành động anh rất chậm, chậm đến mức khiến cô cảm thấy từng phút từng giây trôi qua vô cùng áp lực.
“Xong rồi.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cô bừng tỉnh, phản xạ theo tự nhiên là đẩy thân hình cao lớn trước mặt ra xa.
“A!”
Được giải thoát, chiếc váy từ người liền lâm vào trạng thái rơi tự do, chưa đợi cô kịp phản ứng thì chiếc váy đã tuột xuống, thân hình lung linh mê người liền hiện ra trước mặt anh. Làn da trắng noãn, đường cong lộ rõ, vòng eo tinh tế, bầu ngực no đủ đầy đặn được chiếc áo lót che lấp, hai chân phía dưới lại thon dài thẳng thẳng tắp, chân ngọc tinh xảo, nơi tư mật được che bởi quần lót ren trắng lại như ẩn như hiện, khiến người khác liên tưởng sâu xa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mạc Tử Yên không kịp phản ứng, mà Ám Dạ Duật đối diện, ánh mắt anh trừng lớn, hô hấp bắt đầu có chút dồn dập.
Nhìn vẻ mặt của anh, cô bắt giác muốn mở miệng giải thích, đây vốn là ngoài ý muốn, cô hoàn toàn không có ý định dụ dỗ anh.
“Duật, em… em… không phải là muốn dụ dỗ anh…”
“Vậy sao? Nhưng mà…”
Một nụ hôn rơi xuống, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, chậm rãi mang theo sự thăm dò, sau sự quấn lấy nhau, cô có thể cảm nhận được mùi rượu vang từ trong miệng anh, một nụ hôn dịu dàng triền miên. Đầu lưỡi anh bắt đầu tiến sâu vào, cuốn lấy lưỡi cô mút mạnh, như thể muốn hút hết ô xi trong miệng cô, điều này khiến cô cảm thấy khó thở, thôi thúc cô phải há miệng ra để hô hấp, môi vừa hé mở, anh liền tận dụng cơ hội đẩy lưỡi vào trong miệng mải mê nút lấy lưỡi cô, đầu lưỡi tê dại khiến cô không thể nào bắt kịp theo nhịp của anh.
Mới đầu là dịu dàng, sau lại càng nóng bỏng, tiếp đó là điên cuồng độc chiếm, chỉ là một nụ hôn nhưng lại khiến cho Mạc Tử Yên rơi vào hoảng loạn, đến lúc cô không thể chịu nổi nữa, anh mới buông đôi môi cô ra.
“Tôi muốn em dụ dỗ tôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!