Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái) - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)


Chương 32


Nửa tháng sau, Giang gia phát thiệp cưới. Tuy Kim Nguyên Thu chỉ là vợ kế nhưng Giang gia vẫn có phần coi trọng, yến tiệc, tân khách, sính lễ đều chuẩn bị long trọng.

Ngày thành hôn càng đến gần, Giang gia thay áo mới cho toàn bộ người hầu, không khí vui vẻ tưng bừng. Nhưng ngay đến ngày rước dâu, Kim gia lại đổi giọng, có chết cũng không đồng ý cửa hôn sự này.

Giang Ẩn Thiên giận sôi máu, khách khứa đã đến hết rồi, tân nương không đến, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

Mặc kệ đội đón dâu khuyên can thế nào, Kim gia cũng sống chết lắc đầu, quyết không chịu đem ra tân nương tử. Gia tộc đứng sừng sững trong giang hồ mấy trăm năm, sao chịu nổi nhục nhã như vậy? Giang Ẩn Thiên chỉ hận không thể tự mình tới cửa diệt tận ngọn cả nhà Kim gia! Nhưng giờ khách khứa đầy sảnh, bảo ông ta phải làm sao?

Mà đúng lúc này, Bạc Dã Cảnh Hành khẽ “chỉ điểm” Giang Thanh Lưu vài câu. Giang Thanh Lưu thật sự không muốn cưới thêm Kim Nguyên thu, lập tức hiểu ngầm, quay sang Thái nãi nãi Chu thị kiến nghị: “Tân khách cũng tới rồi, Kim gia không muốn gả tân nương, vậy để cháu chính thức cưới Cảnh thị làm thê tử đi.”

Lúc này mà còn phương án khác, chắc chắn Chu thị không để Giang Thanh Lưu cưới nữ nhân không rõ lai lịch này làm thê tử, nhưng đã đến nước này, tiệc cưới đã chuẩn bị hết rồi. Thôi thì nạp làm thiếp. Bà như thể nắm được phao cứu mạng, dẫn theo một đống bà tử nha hoàn kéo Bạc Dã Cảnh Hành vào tiểu viện, không nói hai lời, đem nàng tô vẽ, thay trang phục, thế là thành tân nương.

Bạc Dã Cảnh Hành thản nhiên cùng Giang Thanh Lưu bái thiên địa, đưa vào động phòng.

Tại Hà Nam Kim gia, đến khi kiệu rước dâu đi khuất bóng, Kim gia lão thái thái, lão phu nhân, thiếu gia, hạ nhân, lúc này mới dám quỳ xuống, đau khổ cầu xin người áo xám lạnh tanh trước mặt: “Gia, kiệu hoa đã đi xa rồi, ngài có thể cho chúng ta giải dược được chưa, ai ui, đau chết mất..”

….

Tối đó, đêm động phòng hoa chúc, bạn bè Giang Thanh Lưu tề tụ, uống đến tận khuya, tiệc tùng không ngừng nghỉ. Trong phòng tân hôn, nến đỏ một đôi, Bạc Dã Cảnh Hành vẻ mặt tiểu nhân đắc chí: “Tiểu tử, lão phu giải vây giúp ngươi đấy nhé. Chậc chậc, nếu không có lão phu hôm nay ngươi tới số rồi.”

Giang Thanh Lưu thiếu chút nữa vung chưởng cho nàng ngậm mồm: “Ngươi nghĩ ta là tiểu hài tử ba tuổi không biết ngươi làm trò quỷ gì sao? Bạc Dã Cảnh Hành, nếu ngươi an phận, ta còn cho ngươi được chết già! Ngươi còn lặp lại lần nữa, ta xẻo thịt ngươi!”

Dứt lời, hắn đi khỏi tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, ngay trong đêm tân hôn, không để cho Bạc Dã Cảnh Hành chút mặt mũi. 

Bạc Dã Cảnh Hành ngẫm nghĩ, đêm động phòng hoa chúc này, một khắc đáng ngàn vàng, không nên để lãng phí nha. Sau đó nàng bắt Xuyên Hoa Điệp đi tìm Tề Đại – nhìn Tề Đại to cao vạm vỡ, chắc là đủ khỏe mạnh.

Không phải cưới Kim Nguyên Thu, Giang Thanh Lưu như trút được gánh nặng – quãng đời còn lại này, chỉ sợ không đủ tinh lực ứng phó thêm một nữ nhân nào nữa.

Các nàng trao lại cả đời, hắn biết mình báo đáp không nổi. Bước khỏi tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, kế bên là tiểu viện của Đan Vãn Thiền. Chủ mẫu vừa tang, nơi này chẳng có ai ở lại. Chỉ có mấy người hầu, nha hoàn trước đây hầu hạ nàng thi thoảng đến quét tước.

Giang Thanh Lưu tiến vào, nhìn rêu xanh bám trên thềm đá, trăng tàn lạnh như sương, chiếu lên song cửa bạc màu.

Màn che phảng phất bóng, Nghiên mực vương dấu xưa. Hương kia chưa tan hết, Áo cũ treo vách tường.

Bên ngoài giăng đèn kết hoa khiến trong chớp mắt hắn cảm thấy đau xót vô cùng, tựa như làn nước băng giá thấm vào tâm can.

Bỗng dưng phía sau truyền đến một số âm thanh kỳ quái. Hắn xoay trái xoay phái, âm thanh kia không nghi ngờ phát ra từ tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành. Hơn nữa chắc chắn, đó là giọng nam nhân.

Bạc Dã Cảnh Hành hiện tại là tiểu thiếp của hắn, trong viện của nàng sao lại có giọng của nam nhân? Giang Thanh Lưu vốn không muốn quan tâm nhưng quan hệ hai người hiện tại đã khác, hắn đành rảo chân tiến lại.

Trong sân viện của Bạc Dã Cảnh Hành, hoa Yên Chi nở ngào ngạt, cành lá tươi tốt, tán hoa đua nở, diễm lệ vô cùng. Dưới ánh trăng, làn hương rượu phảng phất. Giang Thanh Lưu hít sâu một hơi, đi đến trước cửa sổ dòm vào, nhất thời nghẹn ứ. Chỉ thấy nến đỏ mành lụa, trong tân phòng, một nam nhân tay chân dang rộng, bị trói chặt trên giường, đang ra sức giãy dụa.

Giang Thanh Lưu bước đến cửa phòng, tung cước đá văng cánh cửa qua một bên. Bên trong nhất thời nín lặng, vài giây sau, nam nhân trên giường gào như heo bị chọc tiết: “Trang chủ, cứu mạng, trang chủ!!”

Giang Thanh Lưu giống như một con trâu điên, rút kiếm chém xuống, Tề Đại la hét thảm thiết, còn tưởng sắp bị chém thành hai nửa đến nơi. Mãi lúc sau mở mắt mới thấy dây thừng trói chân tay đã đứt. Hắn bổ nhào xuống giường, vẻ như muốn ôm Giang Thanh Lưu khóc nháo một hồi. Nhưng thấy sắc mặt Giang Thanh Lưu như muốn ăn thịt người, đành chán nản ù té.

Giang Thanh Lưu xách Bạc Dã Cảnh Hành dậy, trong đầu đã nghĩ đến chuyện một đao kết liễu nàng luôn: “Lão tặc, ngươi, ngươi…”

Bạc Dã Cảnh Hành còn đáp trả đầy hùng hồn: “Đêm đẹp cảnh đẹp, đễ lãng phí rất tiếc. Lão phu chỉ dùng đồ có sẵn thôi mà.”

Giang Thanh Lưu giận điên người rồi lại cười, một tay xách nàng ném lên giường; “Ngươi đúng là cái lão bất tử!!”

Hắn cứ như vậy cùng Bạc Dã Cảnh Hành làm chuyện hoang đường cả một đêm. Hôm sau khi trời sáng, Giang Thanh Lưu phiền muộn sửa soạn xiêm y_ Bạc Dã Cảnh Hành, con người này chung quy không thể giữ lại lâu. Mặc dù từng có ân cứu mạng, nhưng một thân tâm tư khó lường. Một khi công lực hắn khôi phục, vẫn nên khử trước đỡ lo. Còn Bạc Dã Cảnh Hành chẳng nghĩ nhiều như vậy, Giang Thanh Lưu đi rồi nàng vẫn chưa tỉnh đâu.

Nội lực của Giang Thanh Lưu bắt đầu chậm rãi khôi phục, kinh mạch vừa hồi phục không thể tiếp nhận hết nội lực, nhưng khí hải trong đan điền cuối cùng đã không trống rỗng nữa. Biết được công lực hắn đã bắt đầu phục hồi, Giang Ẩn Thiên cũng thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng quản thúc đường đệ Giang Thanh Nhiên.

Lão cũng không muốn phải thay đổi người thừa kế. Thứ nhất vì danh vị của Giang Thanh Lưu trên giang hồ không chỉ là nỗ lực của cá nhân hắn mà còn là thành quả nhiều năm của Giang gia. Một khi đổi người, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thứ hai, tính cách của Giang Thanh Lưu cũng thực sự thích hợp để cầm trịch gia tộc khổng lồ này.

Lão cũng biết tiểu thiếp “Cảnh thị” Giang Thanh Lưu mới nạp mấy ngày này thực chất chính là thang thuốc phục hồi công lực của Giang Thanh Lưu nên còn đặc biệt phân cho nàng thêm bạc xài.

Mà Bạc Dã Cảnh Hành gần đây gặp một phiền toái nho nhỏ _ làm tiểu thiếp duy nhất của trang chủ, bên người nàng không thể không có lấy một đứa nha hoàn. Nhưng mà nhìn lại xem bên cạnh nàng hiện tại có những ai… Xuyên Hoa Điệp, Lan San Khách, Thủy Quỷ Tiêu, Khổ Liên Tử, thêm cả Tân Nguyệt Ca thi thoảng leo tường sang chơi. Giang Thanh Lưu nghĩ đau cả óc.

Vấn đề là hơn trăm nha hoàn trong Trầm Bích sơn trang, không ai vừa mắt Bạc Dã Cảnh Hành cả.

Giang Thanh Lưu vốn lười quản nàng nhưng Chu thị lại là người cổ hủ, liên tục gây áp lực. Giang Thanh Lưu nhức óc, dứt khoát để Bạc Dã Cảnh Hành tự đi mà chọn, nhân tiện kéo dài chút thời gian. Dù sao đợi đến khi công lực hắn khôi phục, Bạc Dã Cảnh Hành cũng bị khử, mấy việc lặt vặt này coi như không chấp.

Đến hôm sau, Nguyên Lượng đại sư của Thiếu Lâm tự đích thân đến Trầm Bích sơn trang. Đầu lĩnh của Hồ Đồ miếu chính là đệ tử bị đuổi của Thiếu Lâm, Giang Thanh Lưu muốn xử lí cũng phải đưa người cho Thiếu Lâm. Những người cùng thế hệ với Nguyên Lượng trong Thiếu Lâm giờ đều đảm nhiệm vị trí giám viện. Ông ta đích thân đến, Giang Ẩn Thiên tất nhiên cũng không chậm trễ, chuẩn bị đồ chay khoản đãi.

Bạc Dã Cảnh Hành rảnh phát chán, mỗi ngày đều gọi Khổ Liên Tử đến bắt mạch: “Sao mãi vẫn chưa mang thai? Chẳng lẽ phương thức giao hợp của lão phu bị sai rồi?! Khổ Liên Tử, sinh trẻ con từ đường phía trước đúng không? Hay là lão phu bị nhốt quá lâu nên nhớ lộn? Phải từ đường phía sau à? Tối qua Giang Thanh Lưu vào phòng, cùng lão phu luyện công một canh giờ, sau đó cởi quần áo, à thì lão phu lột quần áo hắn. Hắn có hơi buồn bực, nên lão phu mới lấy dầu trơn ra, sau đó…”

Xuyên Hoa Điệp và Thủy Quỷ Tiêu mặt nghiêm túc chiết phấn hoa Yên Chi, ra vẻ ra cửa bỏ quên lỗ tai. Khổ Liên Tử day day thái dương giần giật, dù có là cốc chủ cũng phải cắt ngang nàng: “… Trước mặt mấy đứa trẻ, có thể không thảo luận mấy vấn đề này được không…”

Đang nói chuyện, có hạ nhân tiến vào: “Bẩm tiểu phu nhân, Nguyên Lượng đại sư của Thiếu Lâm tự đích thân đến, muốn thẩm vấn người của Hồ Đồ miếu. Trang chủ dặn tiểu nhân mời Thủy công tử đến cùng đối chất.”

Thủy Quỷ Tiêu nhất thời nổi nóng: “Đối chất? Lúc này còn muốn đối chất, người của Giang gia thật nực cười, kết tội oan cho môn đồ thì thôi, nhưng đến người nhà còn chẳng có nhân tính!”

Bạc Dã Cảnh Hành nghe vậy lại nở nụ cười: “Nếu bọn họ có nhân tính, nàng dâu nhỏ xinh xắn, đâu có đến lượt ngươi?”

Thủy Quỷ Tiêu tức thì quay đầu nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, nàng không nói thêm gì nữa. Lửa giận của Thủy Quỷ Tiêu lại nổi nóng: “Nói cho Giang Thanh Lưu, ta không đi!”

Người hầu nhất thời khó xử vô cùng, Bạc Dã Cảnh Hành đứng dậy: “Đi, sao phải sợ. Đi một chút, xả giận hộ nàng dâu nhỏ.”

Gã người hầu lúc này mới thở phào nhẽ nhõm, nhanh chóng chạy dẫn đường.

Có điều, địa điểm sắp tới, Bạc Dã Cảnh Hành chẳng những không cần người dẫn đường, nàng còn vô cùng quen thuộc. Cả Trầm Bích sơn trang này, không một ai có thể quen thuộc nơi đó hơn nàng _ địa lao Giang gia. Thủy Quỷ Tiêu theo sau Bạc Dã Cảnh Hành. Mấy kẻ bắt cóc của Hồ Đồ Miếu không bị nhốt trong phòng giam cũ của Bạc Dã Cảnh Hành, chúng chưa đủ tư cách hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Giang Thanh Lưu và đám người Nguyên Lượng đại sư đang thẩm vấn bảy đại hán, tóc trên đầu chúng đã xuề xòa, che khuất mặt, nhìn không hề giống hòa thượng nữa.

Nhìn đoàn người Bạc Dã Cảnh Hành tiến vào, Nguyên Lượng đại sư chắp tay chữ thập, mở miệng đọc phật hiệu rồi lui sang một bên. Giang Thanh Lưu nhìn Bạc Dã Cảnh Hành đi theo đến đây, mày nhíu lại. Nhưng trước mặt khách nhân, hắn không tiện nói nhiều, chỉ để Thủy Quỷ Tiêu kể lại các chuyện sau khi bị bắt cóc.

Giang gia xuất phát từ lo lắng, đương nhiên cố gắng lược qua chuyện Thủy Quỷ Tiêu và Đan Vãn Thiền cùng bị bắt cóc. Thủy Quỷ Tiêu đầu tiên lai lịch không rõ _ Giang Thanh Lưu tất nhiên sẽ không nói với Giang Ẩn Thiên hắn là đồ đệ của Khổ Liên Tử. Thứ hai, một nam một nữ bị nhốt trong phòng tối, khi trở lại Đan Vãn thiền váy áo không chỉnh tề, che giấu thế nào cũng hứng gièm pha. Nếu đã thông cáo với bên ngoài Đan Vãn Thiền bệnh chết, Giang gia tất nhiên sẽ không muốn đề cập chuyện này thêm nữa.

Nguyên Lượng đại sư lại hỏi vô cùng cặn kẽ, Thủy Quỷ Tiêu vốn không quen nói dối, lại có ít kinh nghiệm ứng biến, chưa được một lát đã khai hết. Nguyên Lượng đại sư vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy ra Giang phu nhân cũng bị bắt cóc sao?”

Sắc mặt mọi người rất khó coi, nhất là Giang Ẩn Thiên. Ngoài Giang Thanh Lưu, cả Trầm Bích sơn trang không ai biết mấy người này là thần thánh phương nào. Tất cả đều cho rằng đó là bạn bè của trang chủ. Giang Thanh Lưu vốn giao du nhiều người, có những nhân sĩ giang hồ trụ lại Giang gia không phải ngày một ngày hai đã rời đi, thế nên chẳng ai thấy điều gì không đúng. Ngay cả Giang Ẩn Thiên cũng chưa từng hỏi đến.

Giờ lại đột ngột truyền ra tin người này cùng trang chủ phu nhân ở chung một phòng, còn từng bị ép phải XX, tuy người này kiên quyết chưa xảy ra chuyện gì, Giang gia vẫn mất hết thể diện. Sắc mặt Giang Ẩn Thiên sắp đen như đáy nồi.

Nguyên Lượng đại hòa thượng cũng có chỗ bất đắc dĩ, Hồ Đồ miếu hầu như tất cả đều là đồ đệ bị đuổi của Thiếu Lâm tự. Mấy năm gần đây hành tẩu giang hồ toàn làm mấy chuyện hại nước hại dân.Thiếu Lâm Tự vẫn luôn một mực truy đuổi, mà giờ bị Giang gia bắt được, chẳng khác nào cái tát vào mặt Thiếu Lâm tự. Một cái tát đã đành, nhưng Giang thiếu phu nhân lại vì chịu nhục nên tự sát, chuyện này không thể cho qua được.

Theo tác phong trước nay của Giang gia, chuyện trừ gian diệt bạo như vậy tất nhiên sẽ thông cáo khắp nơi, đến tai các đại môn phái giang hồ. Mà Thiếu Lâm tự là danh môn chính phái số một võ lâm, lại để mặc đám đệ tử bị đuổi làm ra chuyện tai ác, chuyện trong nhà phải nhờ người khác đến dọn hộ, mặt mũi không biết giấu vào đâu.

Ông ta đành bới móc chuyện trinh tiết của Đan Vãn thiền để lúc Giang gia thông cáo chuyện này cũng phải e ngại ảnh hưởng bất lợi. Tuy rằng với người xuất gia, có tâm tư như vậy là phản tu hành, nhưng sự tình liên quan đến danh dự môn phái, là chuyện bất đắc dĩ.

Thủy Quỷ Tiêu mặt không chút thay đổi, tâm tư của đại hòa thượng mọi người đều hiểu, nhưng ngoài mặt không ai lên tiếng gì. Chỉ là thẩm vấn thôi, ông ta đặt câu hỏi có phần quá chi tiết nhưng chẳng ai tìm được lỗi.

Nửa canh giờ sau, màn đối chất kết thúc. Giang Ẩn Thiên mặt mày âm trầm, ý bảo Thủy Quỷ Tiêu có để đi được rồi. Dù sao cũng là địa lao, “nữ quyến” như Bạc Dã Cảnh Hành không nên ở lại lâu.

Đại hòa thượng chắp tay thi lễ: “Giang thí chủ thứ lỗi, chuyện lão nạp làm, không phải là muốn gây tổn hại đến Giang gia nhưng vụ án này có liên quan đến danh dự của Thiếu Lâm, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”

Thủy Quỷ Tiêu chuẩn bị đi, Bạc Dã Cảnh Hành à một tiếng, tay phải khẽ nhích, bước đến trước mặt đại hòa thượng, mặt tràn đầy ý cười dừng lại. Sau đó không nói hai lời, trở tay tát một cú lật mặt đại hòa thượng. Một cái tát như trời giáng, nhanh như chớp _ tay nàng như tơ đao, không kẻ nào tránh thoát được.

Cả miệng đại hòa thượng bỗng chốc sưng vều lên, khóe miệng sắp hộc máu đến nơi. Giang Ẩn Thiên, Giang Thanh Lưu đều ngây ra như phỗng. Bạc Dã Cảnh Hành cười thân thiện, hai tay thi lễ, học điệu bộ nghiêm túc niệm phật của lão hòa thượng: “Phật tổ từ bi, đại sư thứ lỗi. Nếu Thiếu Lâm luật giới nghiêm minh quản giáo được tăng chúng môn hạ, chủ mẫu nhà ta cũng không đến mức buồn bực mà chết. Một cái tát của ta bây giờ, chính là đánh hộ đại chư phật, thỉnh đại sư đem về Thiếu Lâm tự, trình diện Phương trượng. Vốn là chủ mẫu nhà ta còn muốn bồi thêm mấy phát, nhưng nàng cả đời từ bi, cũng không khác Phật mấy, thôi không tính toán.”

Nguyên Lượng đại sư môi sưng vều, trên mặt loáng thoáng vết năm ngón tay. Ông ta ở Thiếu Lâm tự địa vị được tôn sùng, người trên giang hồ ai không nhìn ông ta ba phần tôn kính? Tìm đâu ra một vị thánh tăng, bị người ta tát vêu cả mồm đây. Nhóm người Giang Thanh Lưu che mặt vuốt trán_ hình ảnh kia thật sự lung linh không dám nhìn.

Nguyên Lượng hòa thượng dù sao cũng là một đời đại đức cao tăng, không thể so đo với nữ nhân được. Ông ta chỉ đành thi lễ, trong bụng có nghĩ thế nào, mặt vẫn phải cười.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng thi lễ, mang Thủy Quỷ Tiêu rời khỏi địa lao. Thủy Quỷ Tiêu vốn đầy bụng tức giận, giờ cũng không nói thêm gì: “Cốc chủ, người thiếu chút nữa vả bay bộ nhá của đại hòa thượng rồi.”

Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Lão phu ngứa mắt nhất loại người đầy bụng nhân nghĩa, mồm vừa bảo ta không có chửi bậy, quay lưng đã chửi bậy. Mồm vừa bảo ta không phét lác, quay lưng đã phét lác. Ta nói cho người biết, so với Giang Ẩn Thiên và lão Nguyên Lượng này, lão phu chính là Khổng Mạnh thánh hiền.”

“Còn có kiểu tự phong cho mình là Thánh hiền sao.” Thủy Quỷ Tiêu mướt mồ hôi, Bạc Dã Cảnh Hành nói đã rồi, giờ nàng chẳng thèm quan tâm nữa: “Khổ Liên Tử đâu, mau đem thuốc cho lão phu! Con lừa già ngu ngục kia mặt dầy quá, lão phu đánh đau tay rồi..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN