Nhân Tình Bí Mật - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Nhân Tình Bí Mật


Chương 23


Tinh Đông cho chút hành xắt nhỏ lên trên mặt, bưng đến bàn ăn. Đường Chính Dật say khước, hai tay đan lại, đỡ lấy mặt hắn. Rất ít khi Tinh Đông được thấy cảnh tượng gật gù này của hắn. Miệng còn lè nhè nói cái gì đó không rõ. Đến khi Tinh Đông ngồi xuống, ánh mắt của hắn cơ hồ phủ một tầng sương mờ, nhìn chằm chằm y.

Đường Chính Dật hiện giờ thật sự say đến không đỡ nổi. Chắc cũng chẳng biết được người ngồi trước mặt hắn là ai. Không biết đã uống bao nhiêu chai đến nổi chật vật như thế này nữa.

Thấy hắn không động đậy, Tinh Đông hoài nghi lên tiếng: ” Anh ăn đi đã! Đừng có nhìn em như vậy! ”

Đừng nói say đến thính giác mất luôn đi?

Đường Chính Dật nhăn mặt nắm cổ tay y, giật ra trước mặt hắn. Nhất thời phản ứng không kịp, đôi đũa bị rơi xuống sàn nhà, vang lên một tiếng “keng”.

” Tại sao lại đeo ngón út? “, Đường Chính Dật nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón út của y, bất giác mặt biến sắc.

Cái giọng lè nhè vì say, nghe vô cùng khó chịu.

Không thấy Tinh Đông trả lời, Đường Chính Dật trực tiếp tháo nhẫn. Y giật mình, liền gằng giọng: ” Anh muốn làm gì?.. anh rốt cuộc là muốn làm gì? Trả nhẫn lại cho tôi! ”

Đường Chính Dật siết cổ tay y, Tinh Đông liền bị cái thực lực này làm cho thở hắc ra. Hắn lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của y.

Chiếc nhẫn dường như quá nhỏ, chỉ trượt xuống nửa ngón áp út của y liền kẹt lại. Mặc dù ngón tay Tinh Đông vô cùng thon dài, khiến cho Đường Chính Dật nhiều lần cố sức ghì xuống cũng không xong.

Đường Chính Dật buông tay y, lại cười cợt nhã nói: ” Có phải không giam giữ em thì em sẽ bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi? Con người chính là như vậy, họ không lợi dụng được liền sẽ tìm con đường khác tiến thân. Em nói xem? Tới lúc nào bản thân em bị tôi nới lỏng không xiềng xích lại sẽ lập tức cùng người phụ nữ khác kết hôn? Hả?… quá mức nhục nhã… ô nhục cho cả một gia tộc! ”

Chát.

Cú tát này thật sự rất mạnh. Mạnh đến mức đủ để lại một sự tỉnh lặng bao chùm căn phòng. Đủ để khiến trái tim y giằng co đau đớn. Đủ để lại trên gò má y một dòng nước mắt rất dài. Cuối cùng dòng nước mắt này lại hóa thành vô vàng những giọt nước mắt khác đọng lại trên cằm y, để rồi lại rơi xuống bàn tay vô thức đang che miệng nức nở từng hồi.

Rốt cuộc đã bao nhiêu lần y vì hắn mà rơi nước mắt?

Thì ra từ trước đến nay đều là như vậy. Đường Chính Dật xem y như một kẻ kiếm tìm cái gọi là lợi ích riêng cho bản thân mình. Hắn một mực không muốn thừa nhận sự xuất hiện của y trong Đường gia cũng là vì bản thân tự cho rằng sẽ có một ngày y đem cơ thể bị vấy bẩn, đem dòng máu tanh hôi ô nhục này đổ lên đầu cả toàn gia tộc.

Đường Chính Dật bị ăn một cái tát đến hằn lên vết đỏ trên má. Hắn chỉ yên lặng, một lời cũng không nói.

Tinh Đông hít một hơi thật sâu, đẩy mạnh cái ghế sau đó đi bước đi. Y không tùy tiện mà hung bạo lao ra cửa, cũng không hề làm bộ dạng đáng thương gì cố tình cho hắn thấy. Tinh Đông chỉ gạt hai hàng nước mắt, trầm mặc bước đi. Không để lại cho ai một sự thương hại nào cũng không hề để lại một giọt nước mắt nào rơi xuống khỏi tay áo y.

Con người Tinh Đông trước đến nay chính là như vậy. Không muốn để bất kỳ một ai dành cho mình sự thương hại. Đến những chuyện bản thân chịu không nổi nữa đành phải nấc lên nghẹn ngào, không dám một lần gào khóc thật to cho thõa mãn. Nhưng y không hề biết được thay cho tiếng gào khóc dữ dội bằng đôi mắt đỏ hoe, hai má phím hồng, tiếng nấc nghẹn giữa nơi cổ họng, đứt quãng bộc phát. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến trái tim Đường Chính Dật co thắt lại, từng hồi đau thấu tận tâm can.

Hắn say! Bản thân hắn có thể trích ra một chút tỉnh táo để biết mình đang vô cùng say. Nhưng trong lúc say con người không thể kiểm soát hành động của mình, càng không thể kiểm soát suy nghĩ tựa hồ chỉ trong chớp nhoáng kia.

Tinh Đông khoác áo, mở cửa liền thấy Vu Lỵ đang giơ tay lên, ý định bấm chuông cửa. Nàng thấy y mà mắt mở to, miệng còn chưa khép. Vu Lỵ không choàng khăn cũng không khoác áo dày, chân còn mang một đôi dép quai ngang.

Vu Lỵ thở hồng hộc, gấp gáp nói: ” Đông Đông? Em… anh ấy? ”

Tinh Đông cười hòa nhã với nàng còn mở rộng cửa: ” Anh ấy bên trong. Ca ca không tỉnh táo có nói gì khó hiểu thì chị đừng để tâm. ”

Nói rồi y liền lách qua người Vu Lỵ, nàng nắm cổ tay y, thở ra khói trắng, lạnh buốt: ” Em định đi đâu? ”

Tinh Đông khẽ gạt tay nàng, cười nhạt: ” Chị đừng lo! Y Thiều ở ngoài mấy tháng chưa về để Đường Luân biết hắn chắc chắn sẽ mắng em. ”

Vu Lỵ: ” Nhưng mà bên ngoài lạnh lắm. ”

Tinh Đông lắc đầu, bước đi.

– ————–

Tình yêu là thứ vốn không thể cưỡng cầu. Nếu nói ra sự thật rằng ngày hôm đó Tinh Đông đồng ý rời bỏ Hạ gia vì Đường Chính Dật, chắc chắn sẽ bị Kim Tiểu Trùy mắng cho một trận điên đầu.

Ngày hôm đó bỏ cả cơ ngơi sự nghiệp, bỏ đi cả tôn nghiêm của bản thân, mặc cho người đời phỉ báng, cười chê. Tinh Đông bước vào Đường gia không hề ngoái đầu nhìn lại phía sau. Thậm chí ngay cả hiện tại hay tương lai y đều chưa hề nghĩ tới. Chỉ biết trước mặt mình chính là Đường Chính Dật, người đàn ông mà nếu bây giờ y bỏ lỡ, cả đời chắc chắn phải hối hận. Để rồi bây giờ từng giây từng phút đều mặc kệ cho người ta có quan tâm đến mình hay không, cũng đều muốn cưỡng cầu người ta ở bên. Đôi lúc y vô tình cảm thấy việc này thật quá mức hèn hạ.

Nhiều lần tự hỏi bản thân có phải quá ngốc rồi hay không? Có phải mình đi nhầm đường rồi hay không?

Hạ An Kiều từng nói: ” Khi yêu ai mù quáng, con người thường bỏ mặc lý trí, chỉ muốn quan tâm tới cảm nhận của trái tim. ”

Hạ An Kiều nói đúng. Trái tim mách bảo y làm gì, y liền ngu xuẩn tuân mệnh. Chưa từng tự hỏi lý trí của mình điều đó rốt cuộc là đúng hay sai. Giống như việc y đặt tình yêu không dám nhận là quá cao cả này cho Đường Chính Dật một cách mù quáng mà bản thân đã biết nó rành rành trước mắt là sai hoàn toàn.

Đường Chính Dật vì dục vọng của bản thân, nhục mạ cơ thể y. Tinh Đông ấy vậy lại chiều theo ý của hắn, để hắn có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm. Để bây giờ y một mình ngồi trên tàu điện ngầm, hắn cùng người khác ấm áp ở cùng một chỗ.

Tinh Đông cười nhạt. Đôi lúc lại cảm thấy bản thân thật phi thường. Phi thường đến mức tại sao phải chịu nhiều tổn thương như vậy cũng không tài nào lý giải nổi.

– —————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN