Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
Chương 35: Anh yêu em chính là tin tưởng em
Bạn quả cam đáng thương với nỗi uất ức nghẹn trong lòng không dám bộc phát ra, nhìn mèo hoang đang cáu bẩn mà hạ giọng:
– Ngọc, em đừng bắn nữa qua đây nói chuyện với anh đi.
– Pằng
– Vết thương còn chưa lành đâu, em muốn nó bị rách nữa à?
– Pằng… pằng
– Em à, bỏ súng xuống đi anh đưa em đi ăn được không?
– Pằng..pằng..pằng
– Cái bia bị em bắn lủng một lổ to bằng trái bóng rồi, em còn muốn bắn nữa?
– Pằng…pằng…pằng…pằng
– Đừng có để súng ở đó, muốn gãy tay à? Bao nhiêu năm rồi cũng không chịu sửa cái tật này..
– Pằng…pằng…pằng…pằng…pằng
– Đại Ngọc, em có biết bộ dạng giận dỗi của em rất giống mèo hoang đang giơ móng vuốt ra không? À mà không, đó giờ em cũng là con mèo hoang rồi còn gì..
– PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG xN lần
-……….
Cái này ý chỉ rằng anh còn lỡ miệng thêm lần nào nữa thì lập tức được ăn đạn thay cho buổi trưa.
Lý Khôi Vĩ nuốt nước miếng ực một cái, cảm giác rợn người một chút. Mà Đại Ngọc bắn một hồi thì hết đạn, cô cau mày quay sang một tên thuộc hạ xui xẻo đứng gần đó quát lớn:
– Đứng đó làm gì, đem cây khác lại đây!
Rất nhanh cô đã nhận được một cây súng khác mà bạn quả cam nhà ta vẫn bị xem như vô hình mặc dù chiều cao gần 1m9 ah. Dù vậy nhưng Lý Khôi Vĩ vẫn không bỏ cuộc, lần này liền đổi phương pháp công kích cô:
– Đại Ngọc, em là con gái không nên đụng vào súng ống nhiều. Chẳng lẽ hồi nhỏ em không chơi búp bê sao? Con gái khi còn nhỏ đều thích chơi búp bê, còn em chơi súng hơi mà lớn à?
Rất nhanh tiếng súng dừng lại, lần này thì anh đã đạp trúng cái đuôi của cô rồi. Đại Ngọc nhíu mày hít thở sâu vài lần, hai mắt nhắm chặt lại hồi lâu rồi từ từ mở ra, mắt đen giờ đã ngập tràn khí lạnh khiến nhiệt độ xung quanh giảm thêm vài độ C. Mà đây chính là biểu hiện cô bị chọc giận thật rồi chỉ là đang cố nén nhịn thôi.
– Bảo bối à, em mà cứ nhịn như vậy thì người em bốc cháy thật đó. Không sao, lại đây anh tình nguyện làm bao cát cho em trút giận.
Lý Khôi Vĩ thà để cô bốc hoả rồi từ từ dỗ ngọt chứ Đại Ngọc tức giận mà im lìm không nói thì đó mới là khó lường, anh không biết đường mà đối phó đâu. Đại Ngọc không quan tâm đến anh, tiếp tục nhắm vào bia mà bắn.
– Hay là em vào trong trước đi, cứ đứng như thế này thì em lại bệnh mất được không? Muốn giận dỗi cũng phải có sức khoẻ, em vào trong đi tuyết sắp rơi nữa rồi.
Đại Ngọc mặt lạnh quay sang nhìn Lý Khôi Vĩ, đừng có mà nói cô nhìn lại bản thân đi, ăn mặc phong phanh như thế mà vẫn không biết lạnh à? Cô liền nói:
– Mau cút vào trong, còn lảm nhảm nữa thì ăn đạn.
– Được, em vào trong với anh! – Anh thấy cô đã mở miệng liền vui vẻ
– Lạch cạch – Tiếng lên nòng
-…..
Quả thật là Đại Ngọc chỉ hơi cáu, nếu như để cô một mình một lúc thì liền có thể trở về dáng vẻ đáng yêu thường ngày. Nhưng mà bạn Lý Khôi Vĩ lại bám theo nói không ngừng bên tai khiến máu nóng của cô sôi sùng sục lên. Đại Ngọc trước mặt người khác đương nhiên chẳng thể dịu dàng ôn nhu như mèo con chạy vào lòng anh được, cô trước mặt người khác chính là nữ miêu kiêu ngạo tàn nhẫn.
Tình hình lập tức một lần nữa căng còn hơn dây đàn, ngoài bãi bắn một cô gái tay phải một cây súng AK47 đầu súng cắm xuống nền tuyết còn tay trái là cây súng lục màu bạc nhắm thẳng vào một chàng trai đứng gần đó. Mà khuôn mặt của cô gái tối sầm lại, lạnh còn hơn tuyết trên nền đất.
– Lập tức cút vào trong!
Đại Ngọc quát, mặt không biến sắc. Mà Lý Khôi Vĩ chỉ cau mày, định đáp lại thì đã nghe tiếng nam nhân khác từ phía xa:
– Chị.
Trong khoảng chừng vài giây sau một bóng đen chạy vụt tới đứng ngay bên cạnh Đại Ngọc, Nhất Sơn căng thẳng nhìn cô.
– Kêu gì?
Cô nhìn cậu ta, thằng nhóc này đang bị thương chạy long nhong ngoài này làm gì? Nhất Sơn nhìn Đại Ngọc rồi quay lại nhìn Lý Khôi Vĩ, xem xét tình hình rồi nói:
– Đạn không có mắt, ở đây nhiều người sau này cũng không chối tội được!
– Nhảm nhí, cút!
Đại Ngọc đẩy cậu ta ra, mà lúc này thấy anh đang bước về phía mình liền nói:
– Lý Khôi Vĩ, một bước nữa liền thành tổ ong, đừng tưởng tôi không dám làm.
– Đại Ngọc, em giận dỗi cái gì? – Anh buồn cười
– Tôi nói tôi giận dỗi khi nào?
– Cái thái độ của em tự tố cáo rồi, không cần chối
-……
Được rồi, cô thừa nhận được chưa?!!!
Lý Khôi Vĩ nhếch môi, đả kích tiếp:
– Đại Ngọc, em là người kêu anh nghe máy
– Tôi kêu anh nghe anh liền nghe? Vậy bây giờ tôi kêu anh ngủ với cô ta anh liền ngủ?
– Em…em nói chuyện có lý một chút – Anh nhíu mày
– Bà đây chính là ngang ngược như vậy đấy, làm sao? – Cô quát
– Anh chính là không có gì với cô ta, em đừng có làm loạn – Anh quát lại
Đại Ngọc bị anh quát liền cảm thấy uất ức, anh như thế liền quát cô?
– Làm loạn? Lý thiếu, cho dù là người có cao thượng nhẫn nhịn giỏi đến mức nào cũng không thể chịu nổi việc hàng ngày đều có người đến tiếp cận bạn trai mình cả. Nói chi là đến tôi? Tiểu tam nhiều như một đội quân, chẳng phải là anh đào hoa sao?
Cô gằn từng chữ, súng trên tay bị nắm chặt muốn vỡ nát. Mà anh nghe thế liền tối sầm mặt lại, nói:
– Mấy người đó thích anh thì làm sao anh quản được? Anh thích em thì làm sao họ quản được?
– Phí lời – Cô quát
– Trần Đại Ngọc, anh nói cho em biết một lần nữa dù có chết anh cũng không chia tay!
Nói xong Lý Khôi Vĩ bước ba bước tới trước mặt khiến cô không kịp trở tay. Anh cầm lấy tay phải cô đang cầm súng đặt ngay tim, giọng không hề có chút sợ hãi:
– Muốn bắn liền cho em bắn, bắn đi
– Đồ thần kinh! – Cô cố giựt tay ra
– Bắn đi, không cho phép em lùi bước. Đại Ngọc, em có gan thì bóp cò đi!
Lý Khôi Vĩ giữ rất chặt, lực mạnh tới mức cô cảm giác xương cô tay bị vỡ ra. Mọi người thấy thế liền biết tình hình không thể kiểm soát nữa, Nhất Sơn cũng lo lắng:
– Đạn không có mắt, chị mau buông ra đi!
– Lý Khôi Vĩ, đừng đùa nữa có gì từ từ nói – Trang Hoàng Nhật cũng cau mày
– Lý thiếu, chú mà bỏ mạng ở đây là nội chiến chắc chắn bùng nổ, anh sợ thu dọn cũng không kịp đâu – Trương Quy Hoàng lên tiếng nhắc nhở
Có điều Bạch Hạ Băng ngồi đó vẫn im lìm, mắt híp lại như đang suy tính điều gì đó. Lúc này cô nàng đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy một cô gái đang đứng ở góc khuất không ai chú ý, ả ta dùng ánh mắt giết người nhìn chăm chăm vào Đại Ngọc, Bạch Hạ Băng khẽ nhíu mày bởi vì ả ta trông khá quen..
Lý Khôi Vĩ không quan tâm những lời nói bên ngoài, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ nước nhìn cô. Đại Ngọc thấy như thế liền bật cười khẽ:
– Lý Khôi Vĩ, có phải anh quá mức coi nhẹ tôi không?
Anh nhìn thấy trong ánh mắt cô có vài tia khát máu xẹt qua, tựa như mèo hoang đang nhìn con mồi trước mặt, khát khao muốn ăn trọn nó. Lý Khôi Vĩ không nở nụ cười, tiếng nói trầm thấp:
– Không, anh không coi nhẹ em vì anh biết em là người tuyệt tình nhất..
Bởi Lý Khôi Vĩ đã đi một bước cờ sai lầm, anh không phòng bị trước việc có kẻ khác đến chọc con mèo hoang này, đạp trúng ngay đuôi khiến đến anh cũng không thể chạm vào. Đáng lẽ anh nên diệt trừ những người như vậy từ trước mới phải…mẹ kiếp!
Đại Ngọc nghe anh nói thế liền cười to hơn, tiếng cười rất êm tai nhưng lại khiến người ta nghe lại rùng mình. Cô tháo chốt an toàn, ấn mạnh vào ngực trái của anh:
– Lý thiếu, đừng có đặt niềm tin quá nhiều vào một người như vậy chứ..
– Đại Ngọc – Bạch Hạ Băng hét lên
Một bóng đen xẹt tới ngay sau tiếng hét của Bạch Hạ Băng, Đại Ngọc nhanh chóng dùng sức nhấc cây AK47 có chút không vững chỉa vào người đó. Nhất Sơn cũng cầm súng nhắm vào người đó, thuộc hạ xung quanh nhìn thấy thế thì muốn rút súng ra nhưng bị đôi mắt sắc bén của Trương Quy Hoàng kiền không dám động. Lão đại không ra lệnh mà động khác nào đi tìm đường chết?
– Tiểu thư, chớ manh động!
Keith không biết từ đâu xuất hiện, súng đặt ngay thái dương của cô. Đại Ngọc nhíu mày nhìn sang hắn ta, đang định nói thì Lý Khôi Vĩ đã lên tiếng trước:
– Lui xuống
– Lý tổng, cô ấy sẽ làm hại anh! – Keith nói
– Không sao, anh lui xuống đi. Ở đây không phải địa bàn của Lý gia, hậu quả khó lường trước!
Nghe boss lớn nói thế, Keith liền cau mày hạ súng và hai người còn lại cũng thế. Đại Ngọc quay sang nhìn anh, nói:
– Lý Khôi Vĩ, anh tin tưởng tôi đến thế? Không sợ tôi bắn chết anh?
– Trần Đại Ngọc, anh yêu em chính là tin tưởng em.
Đồ ngu ngốc, cô thầm mắng. Ánh mắt nhẫn nại nhìn chằm chằm vào Đại Ngọc, cô bật cười rồi nói:
– Ngay từ đầu tôi đã nói nếu anh phản bội tôi sẽ không níu, nhớ chứ?
– Anh nhớ – Anh gật đầu
Cô thở dài lắc đầu, ánh mắt hiện lên vài tia cảm xúc không rõ rồi nhanh chóng vụt mất. Đại Ngọc đặt ngón trỏ lên cò súng, ai cũng nín thở theo dõi. Keith cắn chặt răng, không thể tin được cô gái trước mặt này hôm trước còn bị thương nặng, giọng nói dịu dàng như vậy giờ có thể cầm súng với vẻ mặt thản nhiên như thế. Rõ ràng, những người ở đây đều không hề như vẻ bề ngoài..
Đại Ngọc áp sát người tới, đôi mi cụp xuống:
– Nhu nhược đến như vậy sao….. Pằng
Thời khắc Đại Ngọc bóp cò là lúc tim anh ngưng đập một nhịp. Đến cả Trang Hoàng Nhật cũng phải đứng lên, nhíu chặt mày lại. Ai nấy đến hốt hoảng nhìn chăm chăm vào Lý Khôi Vĩ đứng đó, còn Đại Ngọc đã quay lưng bỏ đi.
– Bắn rồi sao chưa chết?
Trương Quy Hoàng đi tới thấy Lý Khôi Vĩ đứng đó, tay sờ loạn khắp người anh vẫn không thấy vết máu. Anh khẽ nhếch môi, cùng Bạch Hạ Băng đồng thanh:
– Bởi vì trong súng không có đạn..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!