Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời - Chương 38: Không cần hứa hẹn , đừng phản bội là được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời


Chương 38: Không cần hứa hẹn , đừng phản bội là được


Hoà hợp, tình cảm lãng mạn đến đâu thì giữa hai người này vẫn có bất hoà nha. Chẳng hạn như là vào đêm đầu tiên cả hai chung nhà, sau khi ăn cơm tối, cùng xem TV cho đến tận tối thì Đại Ngọc bắt đầu buồn ngủ nên muốn về phòng. Lý Khôi Vĩ đưa về phòng rồi đi ra nên cô rất yên tâm liền lén đi tắm.

Nói là đi tắm thật ra cũng chỉ là lấy khăn nhúng nước ấm rồi lau người, dù sao thì cô cũng không muốn cả người lưu lại đầy sẹo. Khó khăn lắm mới có thể xả sạch lớp sữa tắm trên người, Đại Ngọc cảm thấy mùi hương này rất quen nha. Bởi vì ban chiều đã gội đầu rồi nên buổi tối không cần nữa, dù sao gội đầu vào buổi tối không tốt nên cô luôn tránh việc này vào buổi tối.

Có điều khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy một vật to lớn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, ánh mắt có chút giận dữ nhìn về phía cô.

– Ai cho em tắm?

Lý Khôi Vĩ gằn từng chữ, đi tới kéo cô ngồi xuống giường. Đại Ngọc còn đang bất ngờ khi thấy anh trong phòng, chưa kịp đáp đã thấy anh nhíu mày:

– Có biết là vết thương dính nước rất lâu lành không? Còn để lại sẹo nữa, Đại Ngọc anh nghĩ những việc như thế này em phải biết chứ.

– Chỉ lau người thôi, vết thương không có dính nước

Nghe cô nói thế chân mày đang nhăn cũng giãn, Lý Khôi Vĩ thở hắt ra nhìn cô. Đại Ngọc cười hì hì rồi rất nhanh đã thu lại nụ cười, hỏi:

– Anh qua đây làm gì?

– Ngủ

– Về phòng anh mà ngủ.

– Đây là phòng anh.

-……

Đại Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, rõ ràng không phải phòng của anh ta. Cô đã từng thấy phòng chính một lần rồi, nghĩ là lừa được bà đây à? Đại Ngọc liếc một cái, nói:

– Nói dối cũng không biết ngượng

– Nhà anh nên phòng nào cũng là của anh cả!

-…..

Hay lắm, coi như anh giỏi! Đại Ngọc cứng họng chẳng trả lời được, lười biếng đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Lý Khôi Vĩ thấy cô như thế thì nở nụ cười:

– Vì đông đến rồi, ngủ một mình sẽ rất lạnh nên..

– Không

– Em có biết anh định nói gì không mà đã cự tuyệt rồi?!

Đại Ngọc ném ánh mắt khinh bỉ cho anh, không cần nói cũng biết là chẳng phải trong sáng gì rồi. Lý Khôi Vĩ nhướng mày, cốc đầu cô một cái:

– Cái người này suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đó à?

– Chẳng phải là tại anh sao?

– Anh làm sao? Anh còn chưa làm gì em nhé.

– Ha, tối qua ai…

– Ai làm sao?

Nói đến đây cô liền ngưng khiến anh bắt được chỗ hở, hay lắm Đại Ngọc mày tự hại mày rồi. Lý Khôi Vĩ gian tà đè cô nằm xuống giường, môi nở nụ cười:

– Không cần ngại, anh giúp em nhớ lại là được mà~

– Không cần, tuyệt đối không cần – Đại Ngọc lắc đầu

– Tối qua ai là người đòi ôm, hửm?

– Không biết, tuyệt đối không phải em

– Chối? Ban nãy còn đòi cùng anh đi hết con đường, bây giờ đã muốn bỏ anh một mình rồi?!

Đại gia, tôi muốn cùng ngài đi hết con đường chứ không có muốn cùng ngài ngủ chung một giường nha~!

Đại Ngọc cắn môi dưới, tức chết đi mà ban nãy đã bị cái vẻ mặt đáng thương của tên này dụ nên động lòng. Cái khuôn mặt yêu nghiệt này, rõ ràng sinh ra chỉ để hại người thôi. Cô bây giờ đã lọt vào hang sói, chân bị thương chạy cũng không được, đánh nhau với anh ta? Thôi bỏ đi, tên này là trâu bò trong đám trâu bò rồi, có đánh thì chỉ sợ đến nửa cái mạng cô cũng không còn. Đại Ngọc suy nghĩ cẩn thận một hồi liền chọn phương án giả ngơ, cái gì cũng không nhận!

– Ah, có nói như vậy sao?

Cô làm vẻ mặt ngạc nhiên rất đạt, mà cái biểu cảm này chọc trúng vào cái tâm tư trong lòng anh. Lý Khôi Vĩ nheo mắt lại, con bé này diễn ngày càng giỏi nhỉ?

– Có, chính em nói như vậy! – Lý Khôi Vĩ gật đầu

Đại Ngọc trưng vẻ mặt nghiêm túc ra, giọng rất chân thành nói:

– Ah, sao không nhớ gì hết vậy nhỉ? Anh nghe lầm đúng không? Tính em lười lắm, mười bước thôi đã là kì tích rồi nói chi cả một con đường nha. Lý thiếu, nam tử hán phải biết tự mình vượt qua khó khăn chứ không được bắt nữ nhi gánh vác chung!

Nhìn đi nhìn đi, còn có thể dùng cái khuôn mặt như vậy sao? Lý Khôi Vĩ bị chọc cho cáu, cảm thấy bị tổn thương nặng nề đứng lên đi ra ngoài. Đại Ngọc mở tiệc ăn mừng trong lòng. Song chưa kịp ăn mừng đã thấy anh đứng ngay cửa, khuôn mặt lạnh tanh cực kì nghiêm túc, giọng điệu ai oán:

– Trần tiểu thư, làm người phải có trách nhiệm với những lời mình nói. Đừng có mà cho người ta hi vọng rồi chà đạp nó. Có thể làm người như vậy sao? Trần tiểu thư không thấy có thẹn với lòng mình à?!

-……

Này này Lý thiếu, đừng có mà trưng cái vẻ mặt như vừa bị người ta lừa gạt đêm đầu tiên như vậy chứ ah.

Vậy là Đại Ngọc đã thành công trong việc đuổi người, một minh tận hưởng không gian riêng. Cô nhìn hai cái vali để cạnh tủ đồ, suy nghĩ một lúc rồi cũng không sắp xếp vào tủ bởi cô không có ý định ở cùng anh. Không phải là cô không muốn mà là bản thân có một loại cảm giác rất mông lung, tựa như có cái gì đó sắp đến mà cả cô, cả Lý Khôi Vĩ cũng không thể chống đỡ được..

Tuỳ tiện bật một bài nhạc từ laptop, check mail thì thấy Bạch Minh Phong và Alex đã gửi tài liệu đến. Đại Ngọc nhìn đồng hồ, ừm vẫn còn sớm có thể giải quyết xong vài thứ rồi ngủ cũng được. Cô không phải là lười nhác cũng không phải là cuồng công việc. Đại Ngọc cô yêu cái đẹp, những viên đá quý luôn thu hút cô bởi thế khi nhận được công việc này, hằng ngày xoay quanh những món trang sức với cái giá trên trời cô không nhàm chán.

Cô đang kiểm lại số liệu thì thấy có chỗ sai lệch so với trước khi cô nghỉ phép, hơi chần chừ rồi mới gọi cho Bạch tổng. Đầu dây bên kia sau vài hồi chuông mới bắt máy:

– Alo

– Làm phiền sếp rồi, chỗ số liệu ở showroom Việt Nam vào tháng 5 hình như có sai lệch ạ? Sếp có cần kiểm lại trước không hay là để em liên hệ xuống bên dưới?

Đại Ngọc nhìn lại một lần nữa rồi mới dám báo cáo, bên kia im lặng một lúc rồi mới trả lời lại:

– Ngày mai tôi sẽ xem.

– Ah vậy thì một lát nữa em sẽ gửi lại cho sếp bản hoàn chỉnh.

– Ừ, phiền em vậy

– Không sao, sếp cứ tăng lương là được rồi không phiền gì cả ah~

Bạch Minh Phong bên kia hừ lạnh một tiếng, chẳng hiểu sao ban đầu lại đưa cái con bé thấy tiền liền sáng mắt này về bên cạnh nữa. Đại Ngọc một tay giữ điện thoại còn một tay lưu loát đánh máy, lúc này đầu dây bên kia Bạch Minh Phong nói:

– Thứ hai em gửi cho tôi toàn bộ kế hoạch hợp tác với Lý thị, bây giờ em chỉ cần phụ trách cái này thôi.

– Sếp cần gấp à? Để em làm xong cái số liệu này rồi liền gửi cho sếp.

– Không gấp, cứ từ từ mà làm. Tôi mà bắt em thức khuya làm việc thì Lý tổng liền xử tôi mất – Bạch Minh Phong cười

– Không phiền nữa, tạm biệt!

Đại Ngọc cúp máy, hận không thể cào nát cái mặt đẹp trai của sếp mình ra. Nhìn đi, có phải là mấy người này chơi chung nên đến cái thói trêu chọc người khác cũng giống nhau không chứ?

Cô làm việc một lúc nữa thì vươn vai đầy mệt mỏi, chậc cô cảm thấy mình già thật rồi. Để laptop sang một bên, Đại Ngọc lười biếng nằm lên giường, tắt đèn đi khiến cả căn phòng chỉ còn lại một khoảng tối đen. Mà cô rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp..

Một lúc lâu sau đó, mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa, rồi có cảm giác bên cạnh giường lún xuống. Đại Ngọc tỉnh dậy mở to hai mắt nhưng không dám nhúc nhích, cả thở cũng nặng nề theo. Cái chăn bị xốc lên, có ai đó như con mèo chui vào trong ôm lấy cô từ phía sau. Cả người bị ôm trọn vào lồng ngực lớn, cô căng thẳng đến cả thở cũng ngưng lại, cả người cứng lại như khúc gỗ.

Một nụ hôn nóng bỏng đặt lên mái tóc, Đại Ngọc nghe thấy bên tai giọng nói trầm thấp ma quỷ:

– Mau thở, muốn chết ngạt hả?

Nghe thế cô liền hít thở thật sâu, nếu như không nói chắc cô cũng chết ngạt thật rồi đấy. Lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp, cô cựa quậy muốn thoát khỏi cái gọng kìm bằng tay nhưng không được. Đại Ngọc phản kháng một hồi thì đành đầu hàng, vừa buồn ngủ vừa khó chịu nói:

– Lý Khôi Vĩ, anh lại muốn làm gì?

Lý Khôi Vĩ để cô gối đầu lên tay mình như thế càng ôm chặt hơn, cô càng không có cơ hội chạy trốn được. Anh hôn lên cổ cô, thanh âm khàn khàn:

– Ngủ.

– Cút về phòng

– Anh không muốn ngủ một mình

– Ah, vậy trước giờ đều có người bồi Lý thiếu ngủ ah~?

Cái con bé này, rõ ràng giọng còn mơ ngủ mà còn có thể móc họng người khác được à?

Lý Khôi Vĩ lật Đại Ngọc lại, bạo hành trong đêm tối cái miệng nhỏ chuẩn bị công kích anh. Đại Ngọc bị tấn công bất ngờ, vừa mệt vừa buồn ngủ chỉ có thể dùng chút sức cuối cùng để phản kháng nhưng cái kết thì ai cũng biết được rồi đó, cô bị hôn đến rụng rời. Thấy cô sắp chết ngạt anh mới buông tha, Lý Khôi Vĩ cắn môi dưới cô một cái như trừng phạt:

– Cái miệng nhỏ này không biết đã đắc tội với bao nhiêu người rồi nữa.

– Nếu vậy thì đã sao? Ưmm, Lý thiếu có chống lưng không?

Lúc nói câu này Đại Ngọc đã bắt đầu vùi đầu vào lồng ngực anh. Mùi bạc hà thoang thoảng cộng thêm thân nhiệt từ Lý Khôi Vĩ đã khiến cơn buồn ngủ đánh ập tới, ở cạnh anh cô dường như bỏ hết phòng bị đi, cả người cảm thấy thoải mái hẳn. Lý Khôi Vĩ bị hành động này của cô làm cho sững người, một lúc sau mới đáp:

– Ừ không sao cả, anh ” dọn dẹp ” giúp em là được rồi.

Trên đời này có hai loại đàn ông: một là sẽ cùng bạn chơi tới bến, hai là sẽ ở phía sau dọn dẹp tàn cuộc cho bạn. Mà Lý thiếu nhà ta lại thuộc loại người thứ hai.

Đại Ngọc nghe thế trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, môi mỉm cười vui vẻ. Lý Khôi Vĩ nâng khuôn mặt nhỏ lên, hôn khắp nơi trên mặt cô.

– Đại Ngọc, em là của anh…

Cô bị hôn đến khó chịu, cảm thấy cả mặt đang nóng bừng lên. Cái tên chết tiệt này đêm hôm chui vào phòng người khác nói cái gì thế không biết?!

Mà Lý Khôi Vĩ nào hiểu tâm tư của cô. Anh di chuyển xuống cái cổ thon, tạo ra vài dấu hôn ở đó. Giọng nói trầm khàn, anh nói:

– Ngọc, những gì em nói em còn nhớ chứ?

-………. -Cô im lặng

– Không cho phép đổi ý kiến!

-………….

Cái người này, vậy anh hỏi làm quái gì hả?

Lý Khôi Vĩ hôn môi cô, đùa giỡn hút hết mật ngọt của cô. Trong một khoảng không tối đen, cô nghe thấy tiếng thở của anh, tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc. Mà dường như cô cũng đang nghe thấy tiếng lòng của mình đang thổn thức vì anh..

Lúc này đây Đại Ngọc cảm giác được người này thật lạ. Đến khi anh buông cô ra, cô mới từ từ điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới nói:

– Có chuyện gì sao?

Có chuyện gì sao? Lý Khôi Vĩ ngẩn người vì câu hỏi này. Đến bản thân anh cũng không biết là có chuyện gì nữa. Chỉ là trong lòng anh có gì đó khó chịu, rất khó chịu. Như một tảng đá đè nặng lên tim vậy, khó thở lắm. Vào khoảng khắc đó, anh muốn nhìn thấy cô, như kẻ đi trên sa mạc muốn tìm thấy nước vậy.

Hay nói cách khác rằng Lý Khôi Vĩ từ tận sâu thâm tâm khao khát Đại Ngọc, hệt như cá trên bờ khao khát biển cả mênh mông.

– Khôi Vĩ, anh không nói thì cút về phòng cho em ngủ!

Đại Ngọc thấy anh giữ im lặng thì đanh giọng lại, cô biết nếu giữa cả hai có vấn đề thì phải giải quyết không nên giữ một mình. Với tính cách của Lý Khôi Vĩ hay là bản thân Đại Ngọc thì việc này còn khó hơn hái sao trên trời nữa.

– Ngọc, anh sẽ không để em rời đi đâu..

Lúc này đây khi mà Lý Khôi Vĩ ôm Đại Ngọc trong vòng tay, sưởi ấm cho thân thể cô thì trái tim của anh cũng ấm dần theo. Anh hôn lên trán cô, âm thanh tràn ngập sự chiếm hữu:

– Trần Đại Ngọc, những lời hôm nay em đã nói thì em phải nhớ kĩ đấy. Bởi vì ngay từ giây phút gặp lại anh đã quyết không buông nữa, một lần mất em anh nếm đủ rồi.

Cô khựng người lại, thanh âm của anh có chút hối tiếc ưu phiền.

– Ôm anh.

Cô chần chừ rồi ôm lấy anh thật chặt, bàn tay không tự chủ được mà vỗ nhẹ vào lưng anh. Đại Ngọc ngước lên, dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn cố rướn người lên tìm lấy môi anh mà hôn. Nụ hôn không sâu nhưng đủ khiến anh bất ngờ không thôi.

Đại Ngọc vùi đầu vào lòng anh, âm thanh dịu dàng nói:

– Nếu như đến một ngày em không còn nhớ gì hết thì không phải vẫn còn anh sao?

Cô ngửi lấy mùi hương của anh, tiếp tục nói:

– Lý tổng, đêm khuya ngài chui vào phòng người khác nói những lời dụ dỗ thế này à?

– Những lời như thế này anh chỉ nói với mỗi em thôi.

-….. Xì, dẻo miệng!

Đại Ngọc miệng nói thế nhưng đã nở nụ cười rồi, cô cắn mạnh vào cổ anh lưu lại dấu vết lên đó. Lý Khôi Vĩ bất ngờ nhưng không đẩy cô ra, mặc kệ cho cô cắn thêm vài dấu lên đấy. Sau khi thoả mãn, Đại Ngọc chép chép miệng vài lần rồi lại nói:

– Không cần hứa hẹn nhiều đâu anh, yêu được cứ yêu thôi bởi ta đâu biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ cần đừng phản bội thì cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với anh thì em sẽ là người cùng anh chống lại thế giới này.

Một lời hứa hẹn, không nhiều nhưng đủ để nói lên tâm tư của Đại Ngọc. Cô không cần những lời ngon ngọt, không cần những món quà xa xỉ. Cô cần một tình yêu không có sự phản bội từ anh, bởi khi ấy cho dù anh có bị giam vào ngục tối thì cô cũng sẽ liều mạng mà cướp ngục.

Lý Khôi Vĩ càng dùng sức ôm chặt hơn chỉ hận không thể hoà cô làm một với bản thân, thanh âm dịu dàng:

– Trần Đại Ngọc, em phải nhớ kĩ nếu cả thế giới này lừa dối em thì anh vẫn là người duy nhất mà em tin tưởng được.

Lý Khôi Vĩ, nếu một ngày thế giới này quay lưng với anh thì em sẽ cùng anh chống lại thế giới này.. Với điều kiện duy nhất là giữa hai ta không có sự phản bội.

Trần Đại Ngọc, anh là người duy nhất mà em có thể đặt lòng tin vào khi mà thế giới này đầy rẫy lừa dối..

Anh chân thành yêu cô, đặt cô vào nơi tận cùng con tim bao bọc thật kĩ cất giấu đi. Không cần cô phải hứa hẹn, không cần cô phải yêu anh nhiều như anh yêu cô. Chỉ cần cô ở cạnh bên cùng anh trải qua kiếp này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN