Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh - Chương 20.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh


Chương 20.


Đến trường, Dao Dao vừa bước xuống xe thì thấy Cảnh Dương đang đứng trước cổng trường, nhữnh nữ sinh thì tụ năm, tụ bảy gần đó dùng ánh mắt mê đắm hòa hâm mộ nhìn hắn.

Mẫn Mẫn cũng vừa xuống xe, chưa kịp than thở vì ngôi trường quá bự và xa hoa thì thấy Cảnh Dương đứng trước cổng, hai tay bỏ vào túi quần, lưng dựa vào một cột đá, khuôn mặt ôn nhu, tuấn mĩ như thiên thần, tâm cô bỗng đập bang bang , đôi mắt lập lòe ánh sáng hòa lẫn sự si mê như bao nữ sinh khác.

King ! Đó chính là King a ! Sao anh ấy lại ở đây ?

Bất quá không quan trọng ! Cô đã định rồi, anh ấy nhất định sẽ là của cô !

Trong ánh mắt kinh ngạc của Dao Dao, Mẫn Mẫn bước về phía cổng trường.

Lâm Quân ra khỏi xe và lại gần Dao Dao, định nói tạm biệt với cô, nhưng tầm mắt cô lại nhìn về phía cổng trường, vì tò mò nên anh cũng nhìn theo thì thấy bóng dáng của Mẫn Mẫn, khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét với cô ta.

Lại muốn giở trò lừa gạt gì nữa đây ?

Nhưng không sao, miễn là đừng đụng đến điểm mấu chốt của anh – Dao Dao, nếu không thì…..

Trong mắt Lâm Quân chợt lóe qua tia sát khí.

Mẫn Mẫn hiển nhiên không biết mình rất vinh hạnh đã tiến vào danh sách nhân vật cần xử lí của Lâm Quân, cô vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu thánh mẫu tiến về phía trước.

Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn Mẫn Mẫn.

Dao Dao trong lòng không khỏi thầm khen.

Đúng là hào quang của nữ chủ quá mạnh mẽ mà.

Nhìn đi, chung quanh có người nào là xấu không chứ ? Người bình thường nhất trong đám cũng là đẹp hơn cô ta những ba phần.

Mẫn Mẫn thấy mọi người ngẩn ngơ nhìn mình thì đắc ý không thôi nhưng ngoài mặt lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ giữ vững nụ cười ôn nhu đến trước mặt Cảnh Dương, xòe một bàn tay ra, cười càng thêm sáng lạng nói.

” chào anh, em là Lý Mẫn Mẫn, mới chuyển vào đây học, anh là học sinh của trường này đúng không ? Từ nay mong được anh giúp đỡ nhiều hơn ”

Mẫn Mẫn trong lòng cười thầm.

Chẳng phải trên phim Hàn Quốc hay phim ngôn tình gì gì đó..thường diễn nam chính sẽ động lòng với nữ chính chỉ vì nụ cười thôi sao ? Cô chắc chắn một điều, bất ai miễn là giống đực đều sẽ động lòng với nụ cười tỏa nắng này của cô thôi.

Dao Dao nhìn Mẫn Mẫn như vậy thì rút trừu khóe miệng.

Đây là đang diễn phim Hàn Quốc sao ?

Của dàn làm phim nổi tiếng nào vậy trời !?!

Của dàn làm phim nổi tiếng nào vậy trời !?!

Lâm Quân trào phúng, khinh thường nhìn Mẫn Mẫn đang ra sức diễn em nở nụ cười tỏa nắng cho tim anh đập nhanh .

Cô ta nghĩ đây là nơi nào ? Tự xem mình là trung điểm của đoạn thẳng, là tâm O của hình tròn sao ?

Đúng là ngu ngốc !!

Tự hỏi lại, sao lần đầu tiên thấy ả đàn bà ghê tởm này, trong lòng anh lại sinh ra một tia muốn bảo vệ nhỉ ?

Chắc lúc đó mắt anh kém đột xuất.

Những nữ sinh xung quanh đã phục hồi từ trong thất thần, dùng ánh mắt tóe lửa nhìn vào Mẫn Mẫn.

Như vậy càng khiến cô ta đắc ý thêm.

Đúng, đúng vậy, cô sinh ra là để cho đàn ông sủng ái, yêu thương và để nhận những ánh mắt ghen tị của các nữ nhân.

oáp

Cảnh Dương không kiên nhẫn che miệng ngáp một cái.

Mẫn Mẫn toàn thân cứng đơ, có một sự nhục không hề nhẹ.

Hắn..hắm làm vậy là có ý gì ?!?

” này…” Mẫn Mẫn tuy trong lòng vặn vẹo, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười khó xử và trong mắt mơ hồ đã xuất hiện những giọt lệ ủy khuất.

Cảnh Dương khẽ cười ôn nhu, không nhìn ra cảm xúc, nhưng trong lòng đã âm thầm trào phúng.

Hừ ! Cô ta tưởng anh không biết cô ta đang diễn tuồng gì hay sao ? Ngu ngốc !

” thật thất lễ rồi Lý tiểu thư, chỉ là tối qua tôi không ngủ đủ giấc mà thôi, với lại buổi sáng lại bị con ruồi đáng chết làm phiền ấy mà ”

Mẫn Mẫn nhẹ thở ra, sau đó dùng khuôn mặt lo lắng nhìn Cảnh Dương.

” anh không ngủ đủ giấc sao ? Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ! Anh phải…”

Cảnh Dương nhàm chán đứng nghe Mẫn Mẫn nói.

Cảnh Dương nhàm chán đứng nghe Mẫn Mẫn nói.

Cô ta chẳng lẽ ngu ngốc đến nổi không biết con ruồi anh đang nói đến chính là cô ta hay sao ?

Quả nhiên, ngu ngốc vẫn chính là ngu ngốc, dù thế nào đi nữa thì vẫn là ngu ngốc…

Cảnh Dương nhàm chán liếc nhìn xung quanh, bỗng anh thấy bóng dáng quen thuộc mà anh đã tương tư đến cả trong giấc mơ cũng gặp thì mừng rỡ. Nhưng khi thấy bóng dáng người đàn ông tuấn mĩ đứng bên cạnh đang nói cười vui vẻ với cô thì trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu hòa lẫn tức giận.

Mặc kệ Mẫn Mẫn vẫn còn đứng lãi nhãi như con ruồi, anh chạy lại chỗ Dao Dao và ôm cô vào lòng.

Dao Dao bị tập kích bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng.

Lâm Quân thì không như vậy, mắt anh khẽ híp lại chứa đầy sự nguy hiểm.

” Cảnh thiếu gia, mong anh hãy thả Dao Dao ra, anh không biết như vậy là rất không lịch sự hay sao ? ”

Cảnh Dương cũng không buông ra Dao Dao, cười ôn nhu nhưng sát khí bắt đầu tỏa ra.

” Anh là ai ? Có quan hệ gì với Dao Dao ? ”

Lâm Quân toàn thân cũng bắt đầu tỏa ra lãnh khí, vẫn giữ thái độ lễ phép.

” chuyện đó hình như cũng không liên quan đến Cảnh thiếu gia thì phải ”

” sao lại không liên quan được chứ….”

………

Cứ thế, ngươi một câu, ta một câu, hai bên không ngừng nói móc nhau từ lời nói đến hành động….

Quần chúng nhân dân đứng kế bên bị lãnh khí và sát khí của hai người làm sợ đến không dám nhúc nhích, chỉ trừ Mẫn Mẫn còn không phát hiện Cảnh Dương bỏ đi, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt cùng Dao Dao đang đầu đầy hắc tuyến bị hai người giật qua giật lại như hai đứa con nít đang giành giật món đồ chơi.

Từ tận đáy lòng cô hét lên.

Đây là xảy ra chuyện gì a !!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN