Em Và Ác Quỷ - Chương 5: Những Thiên Sứ Cánh Đen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Em Và Ác Quỷ


Chương 5: Những Thiên Sứ Cánh Đen


*Chú thích:Visual Kei nghĩa là…trang điểm, quá đơn giản để hiểu ^^~

Nhưng ở đây từ này lại mang nghĩa khác. Hiểu theo cách đơn giản nhất là ai cũng hiểu trong trường hợp bạn chẳng biết tí gì về Visual Kei: Ăn mặc như con gái, trang điểm đậm, y phục cầu kì thường là kiểu Lolita hay kiểu Gothic, nếu cần tớ sẽ cho vài cái ảnh ví dụ một số “kiều nữ” Visual Kei của Jrock, ai thích cứ yêu cầu. ^o^

– —

Live Show cuối cùng cũng đến, nó chỉ sau hôm sinh nhật của cậu 3 ngày. Mọi sự kiện quan trọng của cậu từ lúc đến đây dường như được bắt đầu với hằng số 3. Mấy hôm nay cả nhóm bước vào giai đoạn gấp rút, ngày nào cũng tập, ngày nào cũng đến diễn thử rồi còn chụp hình, chuẩn bị trang phục…Naoki đã quán xuyến được tất cả mọi việc mà cậu được giao. Lúc nào cậu cũng xách theo một cái balo với sổ tay ghi chép, lịch diễn ghi chi chít. Cả e kíp dựng sân khấu và những người ở bộ phận khác dần quen với sự có mặt của Naoki, một cậu bé cao gầy, luôn mặc áo sơ mi quần jean chạy tới chạy lui chỉ đạo.

“Lấy cho tôi chai nước”

Ren kêu cậu khi anh ngồi phịch xuống hàng ghế đầu tiên dưới khán đài. Anh chuồn ra đây ngồi sau khi nhảy nhót tưng bừng trên cái sân khấu còn đang được dàn dựng. Naoki đứng lên khỏi vị trí của mình, cậu chạy ra phía sau lấy nước cho Ren. Khi quay lại, cậu thấy anh ngồi gục mặt vào cánh tay. Rón rén lại gần, cậu trông thấy Ren nhắm mắt, mệt mỏi và buồn ngủ.

“Này!”

Cậu gọi Ren và đưa cho anh ta chai nước, Ren nhìn cái chai, chép miệng rồi cũng tu ừng ực. Uống đã anh cầm cái chai cùng với số nước thừa hất thẳng lên mặt làm mặt mũi gì ướt mem. Naoki thấy vậy, cậu lục balô tìm khăn giấy rồi tới gần ngồi kế bên anh.

“Sao còn chưa đi ăn trưa?”

Ren hỏi một cách cộc cằn. Từ sau cái hôm sinh nhật đến giờ, Ren không còn thân thiện được với cậu như cái lúc anh mới bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của cậu giữa The Satan. Mọi chuyện lúc say cậu chả còn nhớ gì, nhưng chuyến tàu điện và sự kiện trước đó cùng Ren thì cậu không thể nào quên được. Naoki nhìn anh, cậu chợt thấy da mặt sốt ran lên như có một luồng khí nóng thổi thẳng vào mặt. Cậu cúi đầu, vân vê cái khăn giấy rồi từ từ đưa nó lên lau khô từng giọt nước lớn trên mặt và tóc Ren.

Ren quay sang nhìn cậu, cánh tay anh vẫn choàng qua cái lưng ghế mà cậu ngồi từ nãy đến giờ. Đôi mắt Ren co lại nhưng nó đang thu hết cả hình ảnh cậu trước mặt anh. Cậu quay mặt đi không dám nhìn anh, hạ bàn tay của mình xuống đặt nó trên đùi. Họ ngồi như thế một lúc trước khi Ren kéo cậu đến gần và gục mặt anh vào vai cậu. Naoki cảm thấy sức nặng đang tượng hình dần trên vai cậu, cả hơi thở của Ren cũng hiện rõ dần, phả vào cổ cậu bỏng rát.

Cậu không phản đối cũng không đẩy ra. Tất cả mọi chuyện giữa cậu và Ren bây giờ chỉ đang mở đầu cho một mối quan hệ khác. Naoki không biết cậu có quá tưởng tượng hay không nhưng cậu cảm giác rằng Ren chú ý đến mình – một cách đặc biệt. Còn về mặt Ren, anh cũng không biết đích xác bản thân anh bây giờ ra sao. Anh có hứng thú với cậu, thế thôi.

– —

Nhận thấy sự biến mất của Ren và Naoki vào bữa trưa, The Satan đi kiếm. Akira thắc mắc sao xong nãy giờ rồi mà Ren còn chưa xuống, Naoki cũng chẳng thấy đâu. Bữa trưa gọn nhẹ ăn cốt cho xong cũng được mang đến rồi, nếu không ăn thì sức đâu cho chiều nay nữa. Mai là Live Show chính thức rồi. Akira lo lắng cái lo đúng, anh là người duy nhất bỏ ăn đi tìm họ. Đi ngang hậu đài, anh nhìn thấy một đám lố nhố vài ba người chen chen núp núp. Akira chợt nghĩ ra một trò đùa tinh quái, anh luồn ra đàng sau họ và…

“Hù!”

Bọn họ la toáng lên và bỏ chạy, thì ra là phóng viên của các tạp chí. Họ đến trước để săn tin độc ấy mà, chuyện này thấy thường như cơm bữa, riết mà lúc diễn tập là chặn hết lối vào. Akira cười khanh khách, anh tiếp tục đi vào khu vực trước sân khấu. Hình như đám phóng viên nọ vẫn còn thập thò ở ngoài, họ chưa bỏ cuộc nhỉ? Ối giời ấy mà không sao, tí nữa anh sẽ công khai mời họ vào quay chụp ảnh, khỏi có tin độc. Akira vui vẻ với kế hoạch của mình nhưng nụ cười của anh bỗng tắt ngấm.

Anh nhìn thấy Ren đang gục đầu trên vai ai đó, hình như còn ôm người ta. Nhìn từ xa anh cũng không biết là ai vì cái người được ôm cũng gục đầu xuống. Chết thật, nếu để cánh phóng viên thấy cảnh này, họ sẽ chụp lia lịa và đem nó thành đề tài mới hay thổi phồng lên thành một cái Fanservice mất.

“Ren, đi ăn cơm”

Nghĩ thế, anh chạy bổ tới thật nhanh, đứng ngáng trước mặt họ và kêu.

“Xin lỗi, đã đến giờ ăn rồi ạ?”

Akira thật sự lấy làm kinh ngạc khi thấy quản lý mới của mình ngẩng đầu lên và cậu vội đẩy Ren ra. Với Ren, đó là chuyện bình thường, anh chẳng vội phải buông ra vì anh đang mệt. Mà…đối phương là Akira thì có gì mà sợ với chả giữ khẽ. Khác hẳn với thái độ của Ren, Naoki có vẻ lúng túng trước mặt Akira. Cậu hành động cứ như vụng trộm mà bị phát hiện.

“Ren, buông tôi ra”

Cậu đẩy cái cằm của Ren ra và chuẩn bị đứng lên. Thấy thái độ khó xử của Naoki, Akira giả vờ huýt sáo ngó lơ đi chỗ khác. Trong đầu của một Leader như anh bây giờ nghĩ nhiều chuyện lắm. Akira đang nghĩ không biết cái cảnh lúc nãy đã được bác phó nhòm nào chộp chưa, anh cũng chưa bao giờ thấy Ren cư xử thân mật như thế với các quản lý khác từ hồi nào đến giờ. Thành thử anh đâm lo, lo cho cả hai người và toàn hội!

“Ok!”

Ren gục gặc, anh lười biếng nhấc cái cằm ra khỏi vai cậu, buông bỏ vòng tay. Anh nhìn cậu khi cậu cắm cúi chỉnh lại cái vạt áo bị sốc lên. Ren bỗng mỉm cười, anh kéo cái cằm cậu lại, đùa một chút bằng cách hôn chụt lên má cậu. Hành động này làm Akira suýt sặc còn Naoki tông anh mà bỏ chạy ngay lập tức.

“Đùa vui nhở?”

Akira đứng khoanh tay nhìn theo bóng Naoki.

“Anh cũng biết đó là đùa à?”

“Tôi biết nhưng paparazi sẽ không biết. Tôi vẫn chưa quên cái quả hôn lịch sử của cậu với Kaname của “Dark Angels” đấy. Cậu thích diễn Fanservice lắm hả?”

Hai người đàn ông trò chuyện với nhau khi họ đứng lên tiến về phía cánh gà. Ren đã từng chơi một cú “đánh lưỡi” nồng nàn với Kaname – Vocalist của “Dark Angels”, một band nhạc Jrock khác cũng khá nổi tiếng. Hai band nhạc vốn là anh em với nhau vì cùng thành lập vào một thời điểm, sự nghiệp thì cũng sóng đôi nhau nên nếu có nghe thấy sự so sánh thì đó là giữa The Satan và Dark Angels.

Nghĩ đến đấy, Ren chỉ quẹt miệng cười nhếch môi.

“Cái thời diễn chung đấy hả?”

“Oh không, nó là một cái Gameshow, giờ cứ thử lên mạng mà search xem, thể nào cũng ra”

Akira nói khi bước cùng Ren, anh có ý cảnh cáo Ren muốn làm gì cũng phải suy nghĩ.

“Mà nói Kaname, dạo này sao rồi?”

“Đi mà hỏi Kaname, tôi có phải thông tấn xã đâu mà biết”

“Chẳng phải anh hay liên lạc quan tâm đến Kaname còn gì?”

Ren cười nhạo Akira.

“Đó là vì cậu, Kaname sẽ không bỏ qua cho cậu nếu cậu cứ tiếp tục “đùa giỡn” Ren ạ”

Akira bỗng thở dài khi nhìn thấy nụ cười đang nở rộng trên môi Ren. Vocalist của The Satan đang vẽ một nụ cười khó hiểu trên mặt, có lẽ là nghĩ đến Kaname. Chí ít ra cậu ta cũng biết nghĩ đến người ấy, một thiên sứ cánh đen của làng Jrock. Kaname trông như một thiên sứ, vóc dáng thấp bé, đáng yêu và thu hút ánh nhìn của bất cứ ai. Nhắc đến quả hôn lịch sử đó, chẳng ai trong 2 band nhạc quên được vị trí của Kaname với The Satan. Đơn giản vì…Kaname là người tình bí mật của Ren. Cũng may là chỉ hôn nhau công khai có 1 lần duy nhất, nếu không nó đã thành Scandal. Ấy, nếu nói vậy nó chẳng phải là diễn Fanservice nhỉ?

Ren khục khặc cười trong miệng, cố để không phát thành tiếng, anh vò rối tóc rồi rẽ thẳng đến chỗ cả bọn đang ngồi ăn cơm. Lời nhắc nhở của Akira cũng có hiệu lực được tí xíu với Ren, có lẽ anh đã đối xử tệ với Kaname chăng? Ơ…cái đó không gọi là đối sự tệ Akira à!Ren nhún vai khi thấy Akira nhìn mình.

“Của anh này”

Naoki đem cái hộp đồ ăn qua cho Ren, cậu lấy sẵn đũa và muỗng cho anh. Dù sao đó cũng là trách nhiệm của “quản lý” mà hả? Ren nhìn cậu, một ánh nhìn lướt qua khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng, Ren bỗng mỉm cười với cậu và nói “cảm ơn”. Hôm nay có lẽ là bữa ăn yên bình nhất vì Ren không quậy phá, trong đầu anh đang có một sự so sánh hơi khập khiễng giữa Naoki và Kaname.

Ren ăn xong, đứng lên ra thẳng xe. Anh muốn ngủ một chút. Ren leo lên cái xe không bật động cơ, điều này có nghĩa là không có máy lạnh. Cũng may rằng đây đang mùa thu, khí hậu cũng dễ chịu hơn so với mùa hè. Ren đi thẳng xuống cái ghế cuối cùng rồi nằm vật ra, chiếc xe 7 chỗ đôi lúc cũng tiện quá nhỉ? Anh nằm mãi, gác tay lên trán và suy nghĩ bâng quơ cái gì đó cho đến lúc thấy một bóng dáng đã trở nên quen thuộc bước lên xe.

“Akira-san gọi anh xuống đấy”

Naoki bước đến gần anh, cậu thảy cho anh một lon bia.

“Cầm lấy, tôi biết anh sẽ hỏi mà”

Naoki nói, ngồi xuống cái ghế phía trước Ren và không hề quay lại nhìn Ren. Anh cầm lon nước, có một chút bối rối nảy sinh trong lòng anh, cái cảm giác đã lâu rồi anh không có. Ren bỗng nhớ lại những ấn tượng ban đầu của mình và cảm thấy như nó đã xa lắm rồi. Ren nhìn vào cái gáy của cậu và cả cái cúi đầu của Ren mỗi khi nói chuyện với anh và…rất nhiều thứ…Ren thấy lạ, bản thân anh luôn thích những thứ đẹp đẽ, sao anh lại có thể chú ý đến một người quá mộc mạc và đơn giản như cậu?

Ren bật nắp lon bia, bước thẳng xuống xe. Cậu nhìn theo cái lưng của Ren bước chệnh choạng rồi cũng đi xuống. Naoki khẽ đến gần Ren và dần bước ngang với anh. Cả 2 không nói gì, lặng lẽ từng bước từng bước, Ren chợt bật cười khi thấy dáng vẻ lúng túng của cậu.

“Đi thôi”

Anh quàng tay sang qua vai cậu kéo lại. Lần đầu tiên anh mới tỏ ra thân mật với cậu một chút mà không phải là đùa cợt hay cái kiểu giỡn nhây thường ngày. Khi họ bước tung tăng vui vẻ đi vào thì có một tiếng “tách” vang lên. Một gã ló đầu ra khỏi cái bụi cây gần đó, cầm theo một cái máy ảnh. Gã tỏ ra vui vẻ vì đã chộp được một bức hình khá đắt giá sau khi Akira cố dấu tung tích về quản lý mới của The Satan.

– —

Một buổi chiều tập mệt mỏi. Khi về tới căn hộ của mình, tất cả chỉ muốn lăn ra sàn ngủ ngay để mai còn diễn tập lần cuối vào buổi sáng. Live Show sẽ bắt đầu từ lúc 6h30 PM và kết thúc lúc 10h30 PM. Ren tông cửa vào nhà một cách thô bạo rồi lăn ra trên cái ghế salon như thường lệ. Arashi chạy theo dành cái ghế với Ren, Akira bước vào đi thẳng xuống bếp còn Valet thì quăng áo khoác lên bàn khách rồi nằm phè dưới sàn.

Naoki bước sau, công việc của cậu lúc này là xếp gọn giày của cả band lại, bước vô gon mấy áo khoác mắc lên cái giá treo gần đó và xuống bếp bê nước lên cho mọi người. Nhìn vào có vẻ hơi bất công vì ai cũng mệt mà mấy người kia có thể phè ra xả hơi còn cậu vẫn phải phục vụ, mấy quản lý trước cũng phần vì điều này mà bỏ đi sớm. Nhưng tới lượt Naoki, tâm thần nhạy cảm của cậu có sự cảm thông và đồng cảm lớn lao. Cậu thấy mình chẳng là gì so với họ, những điều cậu có thể làm được thì cậu sẽ làm. Naoki đi xuống bếp, chưa bước vào cậu đã nghe tiếng chân lịch bịch của Akira trong bếp.

Akira đi tới đi lui trong bếp, đánh vòng quanh cái bàn nhiều lần mà không hề thấy chóng mặt. Tay anh cầm cái điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi lông mày cau lại, lộ rõ vẻ khó chịu. Tay còn lại của anh đút vào túi quần rồi lại rút ra xoa lên trái.

“Có chuyện gì vậy Akira-san”

Thấy có gì đó không ổn, cậu mở lời hỏi và nhận được một cái xua tay của anh.

“Không, chuyện công ty thôi”

Dường như Akira cố dấu cậu chuyện gì nhưng sau cùng anh cũng nói ra khi cậu nhìn anh bằng con mắt trách móc. Akira đưa cái điện thoại của mình cho cậu, trong điện thoại có những cái message gởi kèm file hình. Vừa nhìn qua, cậu thật sự choáng vì đó là những cảnh giữa Ren và cậu. Những cảnh lúc chiều và còn một vài cảnh gần “đặc biệt” khác. Tất cả đều do Ren mà ra!Cái Mess nặc danh đó bảo rằng anh ta đã đưa tất cả hình lên mạng, trước ngày mai nó sẽ một cơn sốt thông tin cho The Satan.

“Em xin lỗi!”

Naoki lén nhìn qua Akira, cậu thấy anh có vẻ khó chịu.

“Không sao, chuyện cũng không có gì”

Akira nói, anh lấy lại điện thoại, anh đi thẳng lên phòng khách và ném nó về phía Ren. Biết là có chuyện, Arashi và Valet nhìn nhau rồi họ nhún vai. Ren chỉ kêu lên một tiếng “Ow” khi cái điện thoại rơi xuống đập vào cái ngực trần vì phanh hết cả áo của mình rồi im bặt.

“Sao, hình đẹp không?”

Akira hỏi Ren khi anh ngồi xuống cái ghế cạnh Naoki, cậu cảm thấy tội lỗi đang đè nặng trên vai mình nên cúi đầu, tay vân vê vạt áo. Cậu chẳng có tội gì cả nhưng vẫn không thể thấy thoải mái trong tình trạng này. Ren nhìn cái màn hình, cầm nó một lúc và ngồi bật dậy, ném cái điện thoại về phía Valet.

“Đẹp chứ. Haha…họ nhanh nhỉ?”

Ren cười lớn, sốc lại cái áo và cài nút lại, anh nhìn về phía Naoki.

“Chuyện hay đấy, mai chúng ta sẽ chẳng có gì bất ngờ, và sẽ được nghe một đống tin đồn. Lại thêm một cái Fanservice rầm rộ. Tội nghiệp Naoki, mới vào đã dính!”

Valet nói, thở dài kiểu móc mỉa, anh chồm người về phía Naoki để xoa đầu cậu. Mấy huynh này làm cậu đã nhát lại còn nhát hơn, cậu không thể nói gì lúc này.

“Không sao mà Valet, thế thì chúng ta lại càng có nhiều Fangirl hâm mộ”

Arashi cười đùa, nháy mắt với Ren rồi họ cùng huýt sáo một cái điệu vớ vẩn nào đấy. Họ bàn tán với nhau, chửi rủa nhau (tất nhiên là chỉ có Akira chửi Ren) rồi nói nhiều thứ đến mức dường như quên cả Naoki ngồi đấy. Bỗng cậu lên tiếng, cậu thắc mắc về tất cả những thứ họ nói nãy giờ. Cậu hoàn toàn không biết cái từ Fanservice nó ám chỉ cái gì. Cậu chỉ hiểu đơn giản như nghĩa đen của cái từ đấy.

“Xin lỗi, mấy anh có thể giải thích cho em hiểu từ Fanservice không?”

The Satan quay lại nhìn Naoki rồi họ cùng cười phá lên.

“Em thực sự không biết sao?”

Akira hỏi lại cho chắc.

“Cậu chưa bao giờ nghĩ tới?”

Arashi hỏi và cậu gật đầu, điều này làm anh ta bò ra cả ghế để cười.

“Fanservice bọn anh gọi là cái thứ để thỏa mãn các Fan ngoài âm nhạc. Em biết đó Naoki, nếu có cái gì đó để họ bàn tán hay ghép đôi thì họ sẽ thích. Fan mà, nhất là các Fangirl. Đó cũng là một chiêu câu khách thường thấy của các band nhạc Jrock, nói thế em đã hiểu chưa?”

Naoki tròn mắt nhìn họ, rồi khi chợt hiểu ra, cậu bỗng đỏ mặt. Cậu chỉ xem những cái gì lành mạnh nhất của Jrock, cậu có thấy nhưng chẳng bao giờ quan tâm hay để ý. The Satan chia tay nhau để về phòng ngủ, cậu phải đi cùng Ren vì họ ở 2 cái phòng kế nhau. Bước vào cái tối của hành lang, cậu bỗng cảm thấy có chút gì đó sờ sợ, nhất là…đi kế Ren.

“Này, chuyện đó không có gì phải lo cả”

Ren chợt nói với cậu khi cả hai sắp vào phòng.

“Uhm…”

Cậu đáp lại và nhìn về phía Ren, ánh đèn điện thoại lờ mờ không đủ sáng.

“Cậu không cần phải để ý đến nó, chỉ là…”

Một làn hơi ấm ập đến khi Ren bỗng tiến sát đến phía cậu.

“…thôi không có gì, chúc ngủ ngon”

Ren đặt lên môi cậu một cái hôn kì quặc rồi biến mất cùng bóng tối. Naoki đứng sững lại một lúc trước khi cậu vặn được tay nắm cửa để vào phòng. Ren dịu dàng và thân mật quá đỗi. Cậu cảm thấy hơi lạ lẫm một chút nhưng cũng thấy hạnh phúc đang dâng lên trong trái tim mình. Naoki nhìn về hướng cái Poster, Ren luôn đứng giữa The Satan và cũng là trung tâm sự chú ý. Ngay từ lần đầu biết đến The Satan, cậu đã có cảm tình đặc biệt với tay Vocalist này.

Ren mà cậu biết là một con người lạnh lùng không bao giờ cười khi chụp ảnh, áp phích, poster, …kiếm mờ mắt cũng không đào được một tấm Ren nở nụ cười. Ren là loại người ngỗ ngược, thích chọc phá và đánh nhau, gây sự như những gì cậu thấy lần đầu đến DMP và qua lời kể của mọi người…Ren còn là một anh chàng khó chiều, ưa làm khó người khác…Ren hội tụ những điểm xấu nhưng càng lúc cậu lại càng nhận ra điểm khác biệt ở con người của Ren.

Cậu bỗng thấy thích anh ta kinh khủng.

Thứ cảm giác hơn hẳn tình cảm thông thường một Fan dành cho thần tượng của mình.

Hay vì những cái đụng chạm mà có cảm giác này?!

– —

The Satan không phải là một band có quá nhiều Fanservice, cậu mới biết được điều này khi tranh thủ lên mạng xem những thông tin về họ. Chủ yếu những màn “ú tim, kinh dị nhiều tập” đó đều từ Ren mà ra. Anh ta có thể hôn vô tội vạ, đó là anh ta nói!Ở ngoài kia The Satan biểu diễn, trong cánh gà Naoki ngồi ôm Laptop lên mạng. Cậu nghe theo lời dặn của Akira, không rời khỏi vị trí nửa bước để chờ đến phiên mình ra. Những Live Show của The Satan lúc nào cũng gây hưng phấn đặc biệt vì những màn chơi sốc của Ren, tiếng la ó không ngớt. Hơi điếc tai một chút nhưng cậu cũng phải ngồi đây.

Đang thong dong ngồi chơi sơi nước, Naoki bỗng thấy một nhóm người đi vào phía sau cánh gà. Họ được phép vào y như cậu dù không phận sự. Cậu nghĩ thế khi thấy họ ăn mặc và trang điểm có vẻ kĩ lưỡng. Thì ra là các ca sĩ khách mời. Trong Show diễn hôm nay, The Satan có mời một số nghệ sĩ khác, họ đến để chung vui vì hôm nay là sinh nhật The Satan tròn 8 tuổi, năm thứ 9 nhưng 8 tuổi. Chính cậu đã bàn với Akira về việc mời này chứ đâu. Họ sẽ đến lúc nào họ có thể, giúp vui trên sân khấu và đi về.

Naoki cho rằng không phải ai cũng rảnh rỗi để đến cuối buổi mà cắt bánh kem nên làm thế là quí rồi. Chưa kể buổi biểu diễn này sẽ thu hút được Fan của người khác đến xem thần tượng của họ. Một công đôi việc, nghĩ vậy nên cậu không để ý lắm dù trong lòng cũng rất phấn khích vì được thấy những người nổi tiếng. Hà hà…mà chẳng phải cậu đang ở chung với 1 band nhạc nổi tiếng đó sao? Đi với họ thể nào cũng có cơ hội nên chẳng cần vội.

“Xin lỗi!”

Có một anh chàng vừa va phải cậu. Mà anh ta đi ra phía sau cậu lúc nào sao cậu không để ý? Cậu mải coi mấy cái Fanservice của The Satan và những show diễn của họ bằng đường link trên mạng nên không để ý chăng?

“Không có gì!”

Cậu mỉm cười quay lại nhìn và căng tròn mắt nhìn. Oh…trang điểm đậm, ăn mặc phong cách Visual Kei!Hẳn đây là một nghệ sĩ khách mời nào đó nhưng…cậu lại chẳng nhớ ra ai. Mặt thì quen lắm, cậu biết là cậu có biết người này nhưng cụ thể tên gì…chịu!Naoki vội đứng lên cúi đầu chào và…xin lỗi. Mà nhìn kĩ cậu cũng không biết có phải con trai không nữa. Một kiều nữ Visual Kei, mặt hoa da phấn, mặc quần ngắn và mang một cái vớ đen như kiểu cô hầu!Cậu biết đó là con trai nhờ cái giọng, nói cho đúng ra giọng cũng thanh, có trầm hơn phái nữ chứ cao hơn ối thằng đàn ông.

Cậu chàng nghẹo đầu mỉm cười nhìn cậu một cách duyên dáng, đầy nữ tính khiến Naoki muốn lăn đùng tại chỗ vì nó quá đáng yêu. Đoạn rồi người đấy bỏ đi ra phía ngoài sân khấu rồi luồn đứng phía dưới sân khấu. Naoki nhìn đồng hồ, đã 10h PM, trễ giữ vậy sao? Cậu ngồi nãy giờ thậm chí còn chưa ăn tối. Cậu theo chân người kia bước ra phía dưới sân khấu thì thấy người đó đang đi lên và vẫy tay chào Fan phía dưới. Họ la cái gì thế nhỉ?

“Dark Angels!!!!!!!!!”

Tiếng la cứ lớn dần theo những bước chân của người đó và những cái vẫy tay duyên dáng của anh ta. Naoki bước theo lên phía trên khi thấy Akira thò mặt xuống gọi, cậu bước lên nhưng vẫn chưa ra. Dark Angels? Cậu nhớ ra band nhạc này, là một band nhạc cùng thời với The Satan, năm nay họ cũng bước sang năm thứ 9 và nổi tiếng không kém gì thần tượng của cậu. Và nếu cậu không nhầm, đó là Kaname – Vocalist của band, một trong những nạn nhân Fanservice của Ren.

Một vài người nữa bước phía sau Naoki và vượt mặt cậu. Họ tiến thẳng ra sân khấu, đó là những thành viên khác của Dark Angels!Khác với phong cách của The Satan, mỗi người trong nhóm có một phong cách riêng, không phải ai cũng có vóc dáng thấp nhỏ như Kaname và chẳng ai mặc kiểu Visual Kei trừ Kaname. The Satan và Dark Angels đã khiến sân khấu nóng lên chưa từng thấy, Valet quăng bộ gõ của mình cho Drumer phía bên kia rồi nhảy ra giữa sân khấu.

Dark Angels sẽ biểu diễn một bài hit của họ và The Satan chỉ sẽ phụ họa.

“Xin chào các bạn, chúng tôi là Dark Angels!”

Kaname hôn gió về phía khán giả và cúi chào, họ la ầm lên cái tên “Kaname”. Giọng Kaname khác Ren, nó cao và thanh chứ không khỏe bằng, nhưng Kaname cũng đã đem lại phần nào thành công của Dark Angels. Guitarist và Bassis của 2 bên solo với nhau, đứng đối nhau rung lắc nhưng vẫn đảm bảo đúng giai điệu của bài hát. Và khi Ren cầm micro choàng tay ngang qua vai Kaname, Tokyo Dome bỗng nóng bừng lên giữa những tiếng hét phấn khích và tiếng hát phát ra ầm ĩ từ các loa lớn.

“Bloody Eyes” – một trong những ca khúc hit của Dark Angels đã thật sự thành công lớn ở đây.

“Aaaaaa…. ”

Tiếng la bùng lên dữ dội khi Ren kéo mảnh áo trên vai trái Kaname xuống, liếm dọc từ cổ đến hết bờ vai. Ren đang hát bè phụ, Kaname nháy mắt, dựa đầu sát vào Ren, quay đầu lướt nhẹ môi lên cổ Ren đáp lại. Tất nhiên là không thể hôn hay làm gì vì nó sẽ dính son, màu son đỏ bầm trên môi Kaname. Những hành động thật dễ khiến người khác nóng người. Bây giờ cậu được thấy tận mắt cái gì gọi là Fanservice!Bỗng cậu thấy hơi buồn và có chút gì đó không thoải mái. Cảm giác cứ lớn dần cùng những cái uốn éo lắc người của Kaname cùng Ren và đè nặng lên tim khiến cậu khó thở ở cái kết của bài hát.

Kaname vòng tay kéo Ren xuống, lại thêm một màn hôn nhau đắm đuối khiến khán đài muốn vỡ tung. Kaname và Ren là cặp đôi Fanservice đẹp hết ý của cả 2 band nhưng đúng là chỉ có người trong cuộc mới biết họ thật sự là gì. Ren đáp lại cái hôn ấy, anh nhấc bổng Kaname lên chạy một vòng quanh sân khấu dài để chào khán giả và chỉ đặt Kaname xuống khi quay lại giữa sân khấu, đứng kế cái bánh kem to đùng.

“Cám ơn tất cả các bạn đã đến ngày hôm nay…”

Akira cầm mic, nói trong tiếng thở hổn hển. Mồ hôi ướt đẫm mặt anh.

“Nhân ngày hôm nay, The Satan muốn ra mắt với các bạn quản lý mới của chúng tôi. Người đã góp phần làm buổi biểu diễn hôm nay thành công rực rỡ…”

Anh nói và đưa tay về phía Naoki.

“…nào, chúng ta cùng chào mừng Aizawa Naoki đã đến với The Satan!”

Và những tiếng vỗ tay. Cậu bước ra sân khấu trong sự chào mừng của The Satan, Dark Angels và cả khán giả phía dưới…nhưng…cậu cảm thấy không thoải mái. Dường như có một số đông Fan của The Satan không thích cậu. Naoki nghe được điều đó khi tất cả đã kết thúc, khán giả lũ lượt ra về. Vốn dĩ cậu cũng khá bình thường, người ta không biết rõ mặt cậu và cũng không để ý nên cậu có đi nghênh ngang cũng không sao. The Satan đã lui vào hậu đài để uống nước, nghỉ ngơi 1 chút trước khi về, họ tất nhiên không thể ra đây vì sẽ bị các Fan xâu xé và…sớm muộn gì cũng có đứa phải nhập viện!Cả bọn nói vui thế!

Cậu cũng không muốn ra, nhưng vì đã hết thuốc lá nên cậu phải chạy đi mua.

“Naoki ư? Hôm qua cậu có xem trên Web XYZ…gì đấy chưa?”

“Có mà, trông thân mật sỗ sàng quá lố!”

Có một nhóm các cô gái đàm tếu sau lưng cậu và Naoki vô tình nghe được.

“Biết đâu chỉ là Ren-san đùa giỡn thôi”

“Đùa kiểu gì kì vậy, không sợ Kaname-sama buồn à?”

Họ chắc là Fan của Dark Angels.

“Ôi giời mấy bà này, Kaname-sama sao có thể buồn được. Mấy bà không thấy hôm nay sao? Lâu lắm rồi mới thấy họ hôn nhau nồng nhiệt như thế”

“Trời…biết đâu họ vốn dĩ đã chẳng có gì, chỉ khéo tưởng tượng”

Một cô gái bỗng lên tiếng, nghe có vẻ thực tế nhất.

“Tưởng tượng cái đầu bà, 8 năm nay vẫn thế. Tôi nói thật, Kaname-sama còn đẹp hơn…bạn gái của Arashi-san. Nhìn mà chỉ muốn…”

Và họ cười khúc khích có vẻ vui lắm, nhìn Kaname thì đúng có nhiều điều để “muốn” thật!Và họ không thích cậu!Nghe xong câu chuyện, cậu hiểu là họ nghe cả 2 band. Dường như The Satan và Dark Angels gắn bó với nhau quá khăn khít, gắn bó đến nỗi đa phần Fan của The Satan cũng là Fan của Dark Angels. Naoki quay trở về, lòng cậu hơi buồn. Cậu buồn vì các Fan đã không thích cậu, còn tệ hơn nữa, họ so sánh cậu với Kaname. Cậu phải gọi người đó là anh, Kaname bằng tuổi Akira và Valet, 2 người lớn tuổi nhất The Satan.

36 tuổi nhưng trông Kaname chẳng thua gì trai 20 mấy.

Anh ta đẹp một cách sắc sảo và có nụ cười dễ giết người.

Một “kiều nữ” Visual Kei.

Cậu cảm thấy gặp con người này không vui chút nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN