Kiếp Đoạn Trường
Chương 20
– Ừ. – Mạnh Toàn buông một câu vô cảm.
– Vậy anh tính sao?
– Anh chưa biết.
– Cô Hoa có biết chuyện này không?
– Bả biết để mà băm anh ra à?
– Những 500 triệu, anh lấy đâu mà trả tên Hưng?
– Kệ bà nó!
– Nhưng… nhưng tên Hưng nói…
– Anh đã bảo kệ bà nó. Thôi, chuyện của anh em không nên quan tâm làm cái gì. Anh xin lỗi! Hôm nay muốn khao em một bữa kem vui vẻ mà mọi chuyện lại xảy ra như thế.
– Hay là anh…
– Sao em?
– Anh báo công an đi!
– Nhóc ngốc. Mọi chuyện đâu có đâu vào đâu mà báo công an. Huống hồ anh là dân chơi dám làm dám chịu. Mà nhóc nghĩ công an dễ dàng giải quyết vụ này sao? Có khi vừa mới mở miệng ra chúng đã còng tay anh vô tù vì tội tụ tập cá độ ấy chứ.
– Nhưng mà tên Hưng… Nếu một tuần nữa…
– Không sao đâu mà Dương. Mà thôi, chuyện của anh em đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Quên nó đi nha! Ha! – Mạnh Toàn quay lại hất hàm cười toe toét với Khánh Dương.
– Dạ! – Khánh Dương cũng gượng lên một nụ cười trên mặt rồi ôm chặt lấy Mạnh Toàn. Nhưng từ sâu trong trái tim cậu đang rộn rã đập lên những cơn sóng ngầm vô cùng lớn.
******************************************************************
Chiều hôm sau, khi Khánh Dương đang rửa bát thì một người đàn ông bước đến gần. Ngẩng mặt nhìn lên, cậu hốt hoảng, mặt tái đi khi nhận ra tên Hưng hôm trước.
– Anh… anh đến đây làm gì?
– Đừng sợ mà nhóc. Anh đến là để nói chuyện với nhóc.
– Giữa tôi với anh chẳng có chuyện gì để nói cả. Anh mau ra khỏi đây bằng không tôi la lên đó.
– Có chuyện chứ nhóc. Chuyện của Mạnh Toàn. Lẽ nào nhóc không muốn bàn chuyện của Mạnh Toàn với anh?
Nghe đến đây Khánh Dương hít một hơi sâu như để lấy can đảm rồi gật đầu:
– Được. Mình đi đâu nói chuyện?
– Ra quán nước mía bên kia đường đi. Quán đó hiện đang vắng khách.
Hai cốc nước mía đặt nhẹ lên bàn. Khánh Dương hỏi ngay:
– Rốt cuộc thì anh muốn gì mới chịu bỏ qua chuyện này cho Mạnh Toàn?
– Bỏ qua á? – Tên Hưng cười – Năm trăm triệu của anh, anh có thể dễ dàng bỏ qua sao?
– Nhưng anh Toàn không thể lấy đâu ra 500 triệu để trả anh ngay lập tức.
– Đó là chuyện của nó, anh không quan tâm.
– Nhưng… nhưng nếu anh Toàn không có để trả cho anh ngay trong tuần tới thì sao?
– Thì như những gì nhóc đã nghe, anh sẽ lấy một cánh tay của nó.
– Anh mà động đến anh Toàn thì pháp luật cũng sẽ không tha cho anh đâu.
– Pháp luật? – Tên Hưng nhếch mép cười – Đừng có dùng hai chữ pháp luật để hù dọa xã hội đen nhóc nhá. Nhóc thật ngây thơ.
– Anh… anh dám làm thật hả?
– Đây, nhóc xem thử đi!
Nói rồi tên Hưng tự xé toạc mảnh áo trên người. Qua vết rách, Khánh Dương thấy trên ngực hắn một vết sẹo sâu hoắm chạy dài từ vú trái xuống đến tận rốn. Đây rõ ràng là sẹo của một vết chém không hề nhẹ.
– Anh… anh… – Khánh Dương thật sự thấy khủng khiếp khi nhìn vào vết sẹo đó.
– Thành tích xã hội đen của anh đó. Nói cho nhóc nghe, anh đã vô tù ba lượt, có lượt kéo dài đến năm, bảy năm. Đó còn là chưa kể đến những đợt tạm giam hay xử phạt hành chính.
– Anh…
– Vì vậy so với vết sẹo để đời này nhóc nghĩ anh có thể lấy đi một cánh tay của thằng Toàn không?
– Thôi được rồi. Tôi tin anh nói được làm được. Vậy rốt cuộc anh hẹn tôi ra đây để nói gì. Anh nói mau đi.
– Thì ra đây để bàn cùng nhóc cách buông tha cho Mạnh Toàn.
– Anh cứ nói thẳng.
– Được. Vậy anh nói luôn. Anh thấy nhóc rất đẹp trai, nếu nhóc chịu làm người của anh thì anh sẽ xóa hoàn toàn 500 triệu cho Mạnh Toàn.
– Thế nào là người của anh?
– Nhóc sẽ không ở nhà Mạnh Toàn nữa. Nhóc sẽ đi theo anh, là người của anh, bên anh mọi lúc mọi nơi.
– Có nghĩa là tôi tự bán tôi cho anh để cứu Mạnh Toàn?
– Không! Không! Nhóc đừng dùng từ bán nghe mất hết tình cảm. Nhóc là người, đâu phải là hàng hóa đúng không? Huống hồ nhóc đẹp trai thế này anh đảm bảo với nhóc nếu nhóc theo anh anh sẽ cưng chiều nhóc hết mực, sẽ mua sắm cho nhóc mọi thứ nhóc muốn. Nói theo kiểu Trung Quốc là nhóc sẽ mãi mãi được tận hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý.
– Anh cho tôi thời gian được không? Tôi cần suy nghĩ.
– Được. Nhóc muốn suy nghĩ bao lâu?
– Hôm nay là thứ ba. Thứ ba tuần sau tôi sẽ trả lời anh.
– Ok. Danh thiếp của anh đây, nhóc giữ lấy có gì phone cho anh ngay lập tức.
– Được. – Đón tấm danh thiếp trên tay tên Hưng, Khánh Dương nói tiếp – Trong một tuần ấy anh phải tuyệt đối không được gây khó dễ gì cho anh Toàn hết.
– Được. Anh hiểu chứ. Thôi, nhóc cứ suy nghĩ đi. Chào nhóc!
– Khánh Dương, thôi để đó đừng lau dọn nữa, vô phòng anh anh có cái này tặng em nè.
Chưa để Khánh Dương kịp trả lời, Mạnh Toàn đã nhanh lẹ kéo tay cậu vào phòng riêng.
– Anh làm cái gì vậy? Em đang dọn nhà mà. Tặng em cái gì thì để lát nữa tặng đi. Em không làm xong thế nào cũng bị cô mắng cho coi.
– Hi hi. Mẹ anh mà mắng em thì anh sẽ mắng mẹ anh một trận.
Khánh Dương phì cười:
– Anh đúng là đồ bất hiếu. Nào. Tặng gì em thì tặng lẹ đi để em còn ra làm tiếp.
– Em nhắm mắt vô đi!
– Lại còn phải nhắm mắt nữa hả?
– Ừ. Phải nhắm mắt lại mới bất ngờ.
Khánh Dương mỉm cười nhắm mắt lại rồi chìa tay ra. Rất nhẹ nhàng Mạnh Toàn đặt một chiếc hộp nhỏ lên lòng bàn tay Khánh Dương rồi cất giọng hát:
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you.”
Khánh Dương mở mắt, kinh ngạc:
– Anh… sao… sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?
– Em trai anh, dĩ nhiên anh phải biết ngày sinh nhật rồi.
Khánh Dương mỉm cười, trong tim đập rộn lên những nhịp hạnh phúc.
– Em cảm ơn anh! Để em bóc quà nhá!
– Ừ. Em bóc đi. Anh muốn nhìn thấy em bóc quà.
Một lớp giấy bọc màu hồng nhẹ nhàng được bóc ra. Bên trong lớp giấy là một cái hộp nhỏ màu đỏ thắm. Mở nắp hộp, Khánh Dương không dám tin vào mắt mình nữa. Là một chiếc nhẫn vàng có gắn mặt đá vô cùng tinh xảo.
– Anh… sao lại…
– Khánh Dương, anh yêu em! Đồng ý làm người yêu anh nhé!
Hai tay Mạnh Toàn siết chặt lấy hai tay Khánh Dương, chân tình chờ câu trả lời mà anh mong ước. Tim Khánh Dương đập rộn lên. Môi cậu mấp máy rồi nhoẻn cười:
– Em… em đồng ý!
Hai mắt Khánh Dương, hai mắt Mạnh Toàn nhìn xoáy vào nhau, đẹp long lanh như cặp mắt của hai vị thiên thần. Biết bao niềm vui, niềm yêu thương, niềm hạnh phúc như hòa quện với nhau trong hai ánh mắt ấy rồi truyền đến hai trái tim yêu, bắt nó phải đập rộn lên những nhịp tình cuồng nhiệt.
– Khánh Dương, anh vui quá! – Vẫn siết chặt hai bàn tay Khánh Dương, Mạnh Toàn nói trong hạnh phúc – Anh thật không ngờ lại được em đồng ý nhanh như vậy. Anh cứ tưởng…
– Ngốc! Anh tưởng em từ chối chứ gì?
– Không! Anh cứ tưởng em sẽ nói một câu là anh cho em thời gian để suy nghĩ.
– Ai bảo anh quan tâm và đối xử tốt với em quá làm chi? Hay là em từ chối nhá!
– Không được! – Giơ tay véo mũi Khánh Dương, Mạnh Toàn nheo mày – Lời đã nói ra thì không thể rút lại được. Từ giờ trở đi em đã chính thức là người yêu của anh rồi đó. Nào, đưa tay đây anh đeo nhẫn vô cho.
Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn nhẹ nhàng được đeo trên ngón tay mình. Giá như cậu có tiền chắc chắn cậu cũng sẽ mua rồi trao cho Mạnh Toàn một chiếc.
– Đẹp lắm đó Khánh Dương! Em thích không?
– Dạ thích!
– Tốt rồi! Từ giờ trở đi em đã chính thức làm người yêu anh. Anh sẽ ở bên em, chở che cho em và sẽ mang lại cho em một cuộc đời hạnh phúc.
– Dạ! Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay.
– Khánh Dương này, anh đã quyết định rồi.
– Quyết định gì anh?
– Anh đã quyết định không chơi bời lêu lổng nữa. Hôm qua anh đã xin được việc làm trong công ty cua đông lạnh xuất khẩu rồi. Từ mai trở đi anh sẽ đi làm, sẽ kiếm tiền nuôi em. Rồi mai mốt chúng ta sẽ mua nhà, sẽ ra ở riêng. Cả anh với em sẽ là một gia đình hạnh phúc.
– Hi hi, là anh nói đó nha. Nhất định anh không được chơi bời lêu lổng nữa đó.
– Ok luôn, hoàng tử của anh!
– Mạnh Toàn, anh yêu em nhiều đến bao nhiêu?
– Sao? Em còn chưa tin tình cảm của anh hả? Ừm… Anh yêu em rất nhiều, rất nhiều luôn. Nhiều như cát trên sa mạc, như nước dưới biển Đông vậy đó.
– Trả lời lãng xẹt. Em muốn anh nói chân thực kia.
– Thì anh yêu em rất nhiều. Vì em anh có thể nhảy vô hang hùm miệng sói. Vì em anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của anh.
Nghe Mạnh Toàn nói vậy, Khánh Dương mỉm cười. Trên đôi mắt tuyệt đẹp, những giọt nước mắt long lanh trào ra, chảy xuống má.
– Em sao thế? Sao lại khóc vậy? – Khẽ đưa tay lên má Khánh Dương lau đi những giọt nước mắt, Mạnh Toàn ngạc nhiên.
– Dạ không có gì. Tại em cảm động quá thôi.
– Em đúng là… Hạnh phúc quá cũng khóc, đau khổ quá cũng khóc. Anh thật hết hiểu nổi em.
– Dạ! – Sắc mặt Khánh Dương buồn buồn.
– Em sao thế? Có chuyện gì không vui à?
– Dạ không ạ! Anh Toàn này, có thật vì em anh sắn sàng đánh đổi cả mạng sống của anh không?
– Điều đó là chắc chắn. Nếu em không tin anh có thể thề.
– Dạ thôi, không cần đâu, em tin anh mà.
– Vậy thì thưởng cho anh một nụ hôn nhá!
Mạnh Toàn cười toe toét rồi ghé mặt lại hôn lên má Khánh Dương một nụ hôn thật ngọt.
– Anh thật là hạnh phúc, hoàng tử của anh! Thôi đợi anh đi tắm rồi anh chở em đi ăn kem để ăn mừng chuyện vui này nhá! Yêu em nhiều lắm!
Mạnh Toàn nói rồi vui vẻ huýt sáo bước vào trong phòng tắm. Khánh Dương khẽ đưa tay lên má, nơi nụ hôn của Mạnh Toàn vừa chạm tới, lòng cậu thắt lại một nỗi đau.
” Anh Toàn, anh có thể đánh đổi cả mạng sống của anh vì em, lẽ nào em không thể?”
Nghĩ đến đây nước mắt Khánh Dương trào ra, chảy xuống má.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!