Kiếp Đoạn Trường
Chương 25
– Anh Từ, mau đưa Khánh Dương thoát khỏi đây, mau lên!
Giữa lúc Từ Hải và Khánh Dương đang ngồi say mê vạch đủ mọi kế hoạch cho tương lai thì cậu Lâm từ ngoài chạy xồng xộc vào thông báo khẩn cấp.
– Có chuyện gì vậy cậu Lâm? – Sắc mặt từ Hải ngay lập tức chuyển sang lo lắng.
– Cảnh… cảnh sát… – Cậu Lâm nói trong hơi thở – Cảnh sát đang tấn công vào đây. Các anh em khác gần như hi sinh cả rồi. Anh… anh mau dẫn Khánh Dương trốn đi. Mau lên!
– Không được! Có chết thì cùng chết chung! – Từ Hải hét lên rồi rút khẩu súng ra khỏi đai quần. – Khánh Dương, em mau cùng cậu Lâm chạy ra sông Tiền Đường, có sẵn tàu ở đó!
Chưa nói dứt câu Từ Hải đã lao ra cửa nhưng cậu Lâm đã ngay lập tức ôm chầm lấy lưng hắn, ra sức giữ lại.
– Vô ích thôi anh Từ! – Cậu Lâm hét lên – Cảnh sát rất đông, một mình anh không làm gì nổi đâu! Nghe tôi! Mau đưa Khánh Dương trốn khỏi đây! Mau lên!
– Không! – Từ Hải điên cuồng vùng vẫy – Cậu buông tôi ra! Tôi không thể để các anh em khác hi sinh như thế! Cậu buông tôi ra!
– Anh Từ! Anh bình tĩnh nào! Nghe tôi nói đã! Các anh em chết không vô ích. Trước khi chết họ còn gào thét với tôi bằng mọi cách phải bảo vệ được anh và Khánh Dương thoát khỏi đây. Chỉ có khi anh an toàn thoát khỏi đây thì cơ hội lập lại bang hội sau này mới có thể. Anh Từ, nếu anh không muốn các anh em khác chết một cách oan uổng thì mau đưa Khánh Dương rời khỏi đây. Nhanh lên! Một mình anh giờ xông ra đó cũng không làm được gì! Nhanh lên! Nghe tôi! Đưa Khánh Dương ra tàu ngay lập tức!
Tức thì Khánh Dương cũng chạy đến nắm chặt tay Từ Hải, vồn vã:
– Cậu Lâm nói đúng đó anh. Mình mau thoát khỏi đây. Nhanh lên anh!
– Được! – Từ Hải gật đầu rồi túm lấy cổ tay Khánh Dương – Đi! Cậu Lâm, thoát ra tàu ngay lập tức!
Lời nói còn chưa dứt cả ba đã băng đi nhanh như một cơn gió.
” Pằng! Pằng! Pằng! ” – Phía sau tiếng súng nổ rần trời. Ngoái đầu lại, Khánh Dương không thể tin vào mắt mình được nữa. Phải đến hơn trăm tên cảnh sát cùng la liệt chó săn vừa súng vừa còi đuổi theo rầm rập.
” Pằng! Pằng! Pằng!” – Quyết không chịu khuất phục, Từ Hải và cậu Lâm vừa chạy vừa rút súng bắn trả lia lịa. Mỗi tiếng súng nổ là một tên cảnh sát ngã lăn ra đất.
– Cố lên Khánh Dương! Chúng ta sắp tới sông rồi! Nhanh lên! Chỉ cần lên được tàu là thoát!
” Pằng!”
– KHÔNG! – Khánh Dương hét lên cũng là lúc cậu Lâm ngã xuống.
– CẬU LÂM! – Từ Hải gào lên – CẬU LÂM! CẬU LÂM!
Tay ôm bụng bê bết máu, cậu Lâm nhìn Từ Hải và Khánh Dương, mỉm cười:
– Tôi… tôi… không xong rồi. Hai người… mau…mau… chạy đi!
Chỉ nói được đến đó cậu Lâm tắt thở. Niềm căm thù và đau xót trào lên, Từ Hải thét lớn:
– Khánh Dương! Chạy trước đi!
Tức thì hắn rút tiếp một khẩu súng nữa từ đai quần. Hai tay hai súng, hắn vừa chạy lùi vừa không ngừng nhả đạn về phía cảnh sát.
– Lên tàu mau!
Tiếng thét chưa dứt Khánh Dương và Từ Hải đã nhảy lên tàu. Từ phía sau đạn vẫn vèo vèo bay tới.
” Pằng! Pằng! Pằng!” – Ba nhát súng liên tục bay vào bụng, Từ Hải quỵ xuống boong tàu.
– KHÔ…ÔNG!!! – Khánh Dương gào lên đứt ruột – T…Ừ HẢ…ẢI…!!!
– Chạy vào trong mau! – Từ Hải lấy hết khả năng gào lớn – Nghe anh! Chạy vào trong tàu!
– Không! Không! – Mặc cho Từ Hải ra lệnh, mặc cho đạn vẫn vèo vèo bay tới, Khánh Dương chạy lại ôm chầm lấy Từ Hải, nâng đầu hắn vào lòng – Không! Không! Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết! Em không bỏ anh đâu! Không bao giờ bỏ anh cả!
Nghe Khánh Dương nói vậy, Từ Hải mỉm cười. Mặc cho máu từ bụng đang xối xả trào ra, anh đưa bàn tay đẫm máu lên má Khánh Dương, lau đi nước mắt đang đầm đìa trên mi cậu.
– Khánh… Khánh Dương. Anh nghe được em nói vậy… là… là anh hạnh phúc lắm! Anh… anh… xin lỗi… vì không thể…bảo… bảo vệ, chở che cho em nữa. Anh… anh… xin… lỗi!
Chỉ nói được đến đấy bàn tay Từ Hải rơi thõng xuống. Ghì chặt đầu Từ Hải vào lòng, Khánh Dương gào lên thảm khốc:
– T…Ừ HẢ…ẢI!!! T…Ừ HẢ…ẢI!
Thấy đối phương không còn nổ súng chống cự nữa nên tên cảnh sát trưởng cũng tuýt còi ra lệnh cho đồng đội ngừng nhả đạn. Chỉ chưa đầy một phút sau hàng loạt họng súng đã chĩa thẳng vào Khánh Dương từ khắp mọi phía trên boong tàu.
– Từ Hải – Nuốt nước mắt vào tim, Khánh Dương cố thì thầm vào tai hắn – Anh chết rồi em cũng không còn thiết sống nữa. Anh chờ em với! Em sẽ đi theo anh!
Nhìn mặt sông cuồn cuộn sóng, Khánh Dương mỉm cười thanh thản. Chưa bao giờ cậu thấy nhẹ lòng như bây giờ. Sóng ơi! Nước ơi! Hãy cuốn ta đi! Hãy đưa ta thoát khỏi cuộc sống cay đắng này.
Nhẹ nhàng đặt thi thể Từ Hải xuống, Khánh Dương giơ hai tay lên đầu như tỏ ý đầu hàng. Cậu đứng dậy, bước đi, rồi bất ngờ nhảy xuống dòng sông Tiền Đường cuồn cuộn sóng.
Đám cảnh sát chạy lại nhìn. Không một dấu vết, không một tăm tích, chỉ có sóng, có nước cuồn cuộn xô vào nhau, mịt mù, dữ dội.
” Thương thay, cũng một kiếp người,
Hại thay, mang lấy sắc tài làm chi?
Những là oan khổ lưu ly,
Chờ cho hết kiếp còn gì là thân.
Mười lăm năm bấy nhiêu lần,
Làm gương cho khách nam nhân soi mình.
*************************************************************
– Nhóc, còn nhớ anh không?
– Anh Hữu Phong. Là anh sao? Là anh đón em phải không?
– Phải. Anh đã chờ nhóc suốt 15 năm ở sông Tiền Đường. Hôm nay cuối cùng anh cũng chờ được nhóc.
– Anh… anh hãy đưa em đi theo với. Bây giờ em không biết đi đâu về đâu nữa.
– Không. Anh không thể đưa nhóc theo được.
– Tại sao vậy anh?
– Bởi vì số của nhóc chưa tận. Anh đến chỉ là để muốn thông báo với nhóc.
– Thông báo gì?
– Kiếp đoạn trường của nhóc đã kết thúc. Mười lăm năm, mười lăm năm kiếp đoạn trường của nhóc đã thực sự chấm dứt từ hôm nay. Cuộc đời sau này của nhóc sẽ là những tháng ngày bình yên và hạnh phúc. Nhóc sẽ sống, sẽ có một cuộc đời tươi đẹp.
– Nhưng mà… Anh Hữu Phong! Anh Hữu Phong! Anh đừng đi! Anh đừng đi! Nói cho em biết…
Khánh Dương giật mình mở mắt. Không có Hữu Phong, trước mắt cậu chỉ là một điện thờ sơn son thiếp vàng tuyệt đẹp.
– A Di Đà Phật! Thí chủ tỉnh lại rồi à?
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Khánh Dương. Nhìn sang ngang cậu thấy một vị cao tăng mặt mày hiền lương phúc hậu đang ngồi cạnh mình.
– Sư… sư thầy. Đây là đâu?
( Dĩ nhiên tất cả đối thoại đều là tiếng Trung vì Khánh Dương vẫn đang nằm trên đất nước Trung Quốc và vị cao tăng trước mặt cậu cũng là một người Hoa vô cùng phúc hậu.)
– A Di Đà Phật! Đây là Bạch Vân Tự. Hồi sáng bần tăng tình cờ phát hiện ra thí chủ nằm bên bờ sông nên đã đưa thí chủ về Bạch Vân Tự này.
– Con… con vẫn chưa chết hả thầy?
– A Di Đà Phật! Sống chết là do trời định. Số thí chủ chưa tận thì làm sao có thể ra đi?
– Con… – Khánh Dương nói rồi bước xuống giường, hành lễ trước mặt sư thầy – Một lạy này con xin ta ơn cứu mạng của sư thầy dành cho con!
– A Di Đà Phật! Thí chủ đứng dậy đi! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Đức Phật đã dạy rồi bần tăng đâu dám nhận.
– Con… con đa tạ ơn thầy!
– Thí chủ tên gì? Ở đâu? Bần tăng sẽ giúp thí chủ về nhà.
– Dạ thưa sư thầy. Con tên Trần Khánh Dương, 31 tuổi. Quê hương con ở tận Việt Nam cơ. Cuộc đời con lênh đênh chìm nổi lắm. Trải qua bao tai ương và kiếp nạn cuối cùng con đã rũ sạch tại sông Tiền Đường. Giờ đây con không còn biết đi đâu về đâu hết.
– A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Nếu thí chủ đã không có nhà để về thì bần tăng có thể để thí chủ ở lại bổn tự, đêm ngày kinh các, nhang khói, dành trọn tâm hướng Phật, thí chủ đồng ý không?
– Dạ, đa tạ sư thầy, con đồng ý ạ!
Vậy là kể từ đó Khánh Dương ở lại Bạch Vân Tự cùng sư thầy Thích Diệu Vân. Được nghe sư thầy giảng kinh, đàm đạo, được hướng tận tâm mình về cõi Phật, cậu ngày càng thấy cuộc sống nhẹ nhàng thanh thản hơn.
” Bên Bạch Vân Tự sớm trưa,
Gió trăng mát mặt, muối dưa chay lòng
Bốn bề bát ngát mênh mông,
Triều dâng hôm sớm, mây lồng trước sau.
Nạn xưa chút sạch làu làu,
Duyên xưa, chưa dễ biết đâu chốn này.”
**************************************************************
Vào một buổi sáng đẹp trời, Khánh Dương đang vệ sinh các am thờ trong chùa thì cậu nghe từ ngoài sân tiếng sư thầy Thích Diệu Vân cất lên thật vui vẻ:
– Khánh Dương, con ra xem những ai đến tìm con đây này.
Từ trong điện, Khánh Dương trong trang phục nâu sồng bước ra. Nhìn ra sân, chân tay cậu như nhũn mềm bủn rủn. Đây là sự thật sao? Không thể nào! Cậu quả thật không thể tin vào những gì mình thấy ngay trước mặt. Tất cả những người đứng cạnh sư thầy Thích Diệu Vân… đều là… đều là… người thân của cậu.
” Trông xem đủ mặt một nhà,
Cha già còn khỏe, mẹ già còn tươi.
Hai em phương trưởng hòa hai,
Nọ Ha Đan đó là người ngày xưa.”
– Vừa nãy thầy đi ngang qua bờ sông Tiền Đường thấy cả gia đình con đang làm lễ cầu siêu cho người đã mất. Nhìn di ảnh thầy nhận ra con nên đã báo cho gia đình con biết là con chưa chết và thầy đã đưa gia đình con đến đây. Khánh Dương hãy ra với gia đình đi con!
Trời ơi! Đây là sự thật! Đây không phải là mơ! Bố, mẹ, Khánh Hoài, Khánh Ly và cả Ha Đan nữa, tất cả những người mà Khánh Dương đêm ngày mong nhớ đều đang đứng trước mặt cậu. Mười lăm năm! Mười lăm năm lưu lạc! Thời khắc đoàn tụ chính là đây Là lúc này!
” Tưởng bây giờ là bao giờ,
Ngỡ ngàng mở mắt còn ngờ chiêm bao.
Giọt châu thánh thót nghẹn ngào,
Mừng mừng tủi tủi xiết bao sự tình.”
– Bố! Mẹ! Khánh Hoài! Khánh Ly! Ha Đan! – Khánh Dương hét lên rồi chạy đến ôm chầm lấy mọi người, vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
” Ngẫm hay muôn sự tại Trời,
Trời kia đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần, phải phong trần,
Cho thanh cao, mới được phần thanh cao.
Có đâu thiên vị người nào,
Chữ Tài, chữ Mệnh dồi dào cả hai.
Có Tài, mà cậy chi Tài?
Chữ Tài liền với chữ Tai một vần.
Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn Trời gần, Trời xa.
Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ Tâm kia mới bàng ba chữ Tài.”
HẾT!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!